Sở Thu Nguyệt và Lâm An Dạ cùng ngồi chung một kiệu, gió gầm thét bên ngoài nhưng bên trong lại ấm áp vô cùng, Sở Thu Nguyệt dựa vào Lâm An Dạ, trên người chàng rất ấm, đích thị là kiểu người đông ấm hè mát, có tác dụng an thần định khí… Ha ha, quả thực là con người vạn năng đấy nhé.
Lâm An Dạ cũng không hỏi trước, chàng có thể nhận ra bây giờ người Sở Thu Nguyệt vẫn còn đang lạnh.
Mãi sau, Sở Thu Nguyệt mới nói: “Cũng may chàng tới đúng lúc.”
Lâm An Dạ nhìn nàng: “Hửm?”
“Nếu chàng không đến, thiếp cũng chẳng biết đáp lời nàng ta thế nào.” Sở Thu Nguyệt chau mày, buồn rầu nói.
Lâm An Dạ cười cười: “Ta thấy nàng rất tự nhiên đó chứ, chẳng có chút lo lắng nào.”
Sở Thu Nguyệt lại nói: “Không phải vì thấy chàng tới, cảm thấy có thể dựa vào chàng đó ư…”
Lâm An Dạ đưa tay vuốt tóc nàng: “Nếu như ta không tới thì làm thế nào?”
“Thiếp cũng chẳng biết nữa…” Sở Thu Nguyệt ngẩn người, sau đó thở dài, “Còn có thể làm gì đây? Cho dù chàng có lợi hại cũng đâu thể cãi lời hoàng thượng và Thái hậu. Ngọc Liêm được thái hậu yêu thích như vậy, thái hậu phải giúp nàng ta chứ, thiếp đây cũng chỉ có thể lĩnh mệnh thôi. Đến lúc đó chàng chỉ việc ngồi hưởng phúc, thiếp đành phải sống cuộc đời ‘một thê một thiếp’ chứ sao…”
Nói đến đây, nàng lại cười, trong triều không thiếu người ‘một thê một thiếp’, bởi vậy Sở Thu Nguyệt lại lấy ra trêu ghẹo Lâm An Dạ.
Lâm An Dạ khẽ cười một tiếng: “Nàng chịu ư?”
“Không chịu thì sao đây?” Sở Thu Nguyệt lắc đầu ngồi thẳng người, không dựa lòng chàng nữa, nhìn qua màn cửa ngồi ngây ra, “Hơn nữa vừa rồi thái hậu còn nói với thiếp một chuyện…”
Thật ra ban đầu nàng còn thấy hơi lạ, cho dù thái hậu không thích nàng nhưng cũng không đến nỗi như vậy mới phải, quở trách tỷ tỷ của nàng, quở trách gia tộc của nàng ngay trước mặt nàng, thậm chí bàn cả đến bản tính.
Nhưng nghe Ngọc Liêm nói, nàng coi như đã hiểu hết rồi, còn có thể là gì đây, cố ý ra oai phủ đầu nàng để lúc Ngọc Liêm nói chuyện, nàng cũng không dám tức giận gì, dọn sẵn đường cho Ngọc Liêm đó thôi
Thật ra không thể không nói, thái hậu cũng rất thông minh, bản thân nàng suýt đã lép vế, bởi vì… Dù sao mình cũng không thể đối nghịch với thái hậu được!
Lâm An Dạ hỏi: “Chuyện gì?”
“Chính là chuyện về tỷ tỷ và đại đường tỷ của thiếp trước đây đấy thôi…” Sở Thu Nguyệt thở dài, “Thật ra trước kia thiếp chờ đợi hơn hai năm ở Thủy Lễ thành coi như là tránh đầu sóng ngọn gió, vấn đề này đúng thật là ảnh hưởng không nhỏ tới thiếp. Thủy Lễ thành xa xôi, người lại ít cho nên mới không có mấy người hiểu, đại đường tỷ lại mất trí nhớ, mọi người mới có thể từ từ tiếp nhận chúng thiếp. Nhưng thiếp và chàng ở bên nhau, những chuyện này khó tránh khỏi bị người ta lôi ra nói, thiếp cũng đều chuẩn bị sẵn sàng rồi, nhưng thiếp đã quên, chuyện này cũng có thể trở thành chướng ngại giữa đôi ta…”
Lâm An Dạ thản nhiên nói: “Chuyện này ta đã cân nhắc rồi. Ta vốn nghĩ chỉ cần cha mẹ tiếp nhận nàng, bản thân nàng cũng không có vấn đề gì, vậy là được rồi. Lại không nghĩ rằng…”
Chàng khẽ nhíu mày, hiển nhiên là có hơi khó hiểu đối với việc Ngọc Liêm thích mình, Sở Thu Nguyệt nhìn chàng, cười nói: “Thích chàng có nhiều người lắm, thiếp ngồi trên vị trí này lo lắng không thôi, lại gặp chuyện thế này nữa… Thiếp cần phải chuẩn bị sẵn sàng để lo lắng cả đời đi thôi.”
Lâm An Dạ cười cười ôm nàng vào lòng: “Để cho nàng lo lắng không thôi thì ta cũng quá vô dụng rồi… Nàng nên thoải mái, buông lỏng tinh thần mới phải.”
Sở Thu Nguyệt cười rộ lên: “Được rồi, hôm nay thiếp dậy sớm, mệt mỏi cả ngày buồn ngủ quá đi thôi,” Lâm An Dạ cũng đã nhận ra, bèn nói: “Muốn ngủ thì ngủ một lát đi, ta ôm nàng, không để nàng bị lạnh.”
“Vâng…” Sở Thu Nguyệt yên lòng, từ từ thiếp đi.
Hai người trở về Lâm phủ, Sở Thu Nguyệt liền tỉnh táo hơn, ăn một chút điểm tâm liền tỉnh hẳn, cũng không ngủ tiếp được, nàng bèn đi tìm Lâm lão phu nhân và Lâm Nhị phu nhân đánh bài — từ khi Sở Thu Nguyệt học đánh bài, mọi người lại càng thích thú, mỗi ngày đánh hết bài Cửu lại đến bài Diệp Tử, dù sao thắng thua cũng là người một nhà, để giết thời gian thì không còn gì tốt hơn.
Cứ trôi qua mấy ngày như thế, cũng không thấy bên Ngọc Liêm có động tĩnh gì, trong lòng Sở Thu Nguyệt yên tâm lại, hiểu rằng Ngọc Liêm hẳn đã chết tâm rồi nên cũng không để ý nữa.
Về sau Sở Lưu Sương và Sở Lưu Uyển mời nàng đi dạo phố, vừa hay có thể tới Sở phủ một chuyến, nàng gặp lại cha mẹ, hàn huyên một lát rồi ba người liền ra cửa. Bây giờ Sở Lưu Uyển và Sở Thu Nguyệt cũng đã lập gia đình, trong lòng Sở Lưu Sương càng thêm sốt ruột, nàng ta không có việc gì thì sẽ viết thư cho Giang Thành Văn, nhưng Giang Thành Văn chẳng tài nào hồi âm được, bởi vì thật sự quá bận. Hơn nữa hắn bôn ba đây đó, có đôi khi Sở Lưu Sương vốn không biết phải gửi thư tới đâu.
Sở Lưu Sương sưng mặt lên phàn nàn với hai người: “Cũng không biết huynh ấy lại bận rộn cái gì nữa rồi!”
Sở Thu Nguyệt và Sở Lưu Uyển nhìn nhau cười cười, bèn an ủi nàng ta, Sở Thu Nguyệt nhớ tới điều gì đó, nói: “Ồ, Nhị Đường tỷ đâu rồi?”
Sở Lưu Uyển nói: “Tỷ ấy với Tôn di nương về quê Tôn di nương rồi, bình thường cứ ba bốn năm hai người đó lại đi một lần, bây giờ cũng vừa đến lúc.”
Sở Thu Nguyệt khẽ gật đầu, không hề hỏi nhiều, ba tỷ muội chọn đồ trang sức, bỗng nhiên Sở Lưu Sương ngạc nhiên gọi một tiếng: “Thành Văn biểu huynh!”
Sở Thu Nguyệt và Sở Lưu Uyển nhìn lại, quả nhiên thấy Giang Thành Văn đang mỉm cười đứng đó, tính ra Sở Thu Nguyệt cũng đã lâu không gặp hắn, bây giờ hắn đã trưởng thành, nhưng Sở Thu Nguyệt chỉ nhìn hắn như một biểu huynh, chẳng hề có ý nghĩ gì khác, nhớ lại lúc trước mà như cách cả đời rồi…
Sau khi Sở Lưu Sương kêu xong bèn kinh hỉ chạy tới vây lấy hắn: “Ôi chao, Thành Văn biểu ca, sao huynh lại tới đây? Huynh đến đây lúc nào? Sao không nói cho muội biết?”
Giang Thành Văn cười cười, ngại ngùng nói: “Ta đến được một thời gian rồi, vẫn đang thi.”
“Thi ư?” Sở Lưu Sương khó hiểu nói, “Huynh thi gì vậy? Huynh cũng tham gia khoa cử sao? Nhưng mà gần đây cũng không có…”
“Không phải, ta tham dự cuộc thi khảo thí dành cho đại phu muốn mở tiệm thuốc, thi xong rồi mới có thể mở cửa hiệu, sau này coi như đã được triều đình chấp nhận, như vậy tốt hơn. Về sau cho dù là chế thuốc hay bán thuốc gì cũng đều có bảo đảm, cũng thuận tiện. Khách cũng tới nhiều hơn….” Giang Thành Văn giải thích.
Sở Lưu Sương lại không có tâm tư nghe hắn nói những chuyện như thế, kích động xong lại không vui: “Dù sao thì cũng là huynh không nói với muội! Còn không viết thư cho muội nữa, để cho muội ở Sở phủ một mình, chán chết mất!”
Giang Thành Văn ái ngại: “Ta không cố ý…”
Sở Lưu Sương “Hừ” một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý tới hắn, Giang Thành Văn dỗ dành mãi, nàng ta mới quay đầu lại nói: “Vậy bây giờ huynh sao rồi? Đã thi đậu chưa?”
“Ừ.” Giang Thành Văn vui vẻ gật đầu, “Thi đậu rồi! Về sau ta sẽ ở lại kinh thành với cha mẹ đấy.”
“Thật à?” Sở Lưu Sương vui mừng mở to mắt, lại thuận miệng nói, “Nhưng huynh ở đâu thế? Nhà huynh cũng chẳng giàu có gì.”
Nghe xong lời này, Sở Thu Nguyệt và Sở Lưu Uyển cũng biết hỏng rồi, đàn ông ấy mà, không kể người lớn hay trẻ con gì đều rất sĩ diện, huống chi bây giờ Giang Thành Văn cũng là người lớn rồi, nghe xong lời này còn có thể vui vẻ ư?
Quả nhiên sắc mặt Giang Thành Văn không được tốt lắm, nhưng vẫn nói: “Cũng không hẳn, ta và cha mẹ vân du tứ hải, xem bệnh cho người ta, cũng có không ít của để. Bây giờ mua một điếm nhỏ làm y quán trước, mua thêm một căn nhà ở gần đó, còn lại thì đợi y quán ổn định đã.”
Sở Lưu Sương không để ý tới sắc mặt của Giang Thành Văn, còn tự lo lắng nói: “Vậy là tốt rồi… Nhà huynh mua điếm với nhà ở đâu?”
Giang Thành Văn nói: “Ngay ở phố Hi Lãng.”
“Phố Hi Lãng ư?” Sở Lưu Sương chau mày, “Ở đó chẳng mấy ai mở tiệm cả.”
Phố Hi Lãng tuy mang ý nghĩa là “đông đúc” nhưng thật ra rất vắng vẻ, số lượng người khá ít, còn lâu mới bằng con phố mà Sở Xuân Nguyệt mở Dạ Tử quán lúc trước, cũng không bằng phố Nhã Minh mà các nàng đang đi dạo.
Giang Thành Văn khẽ gật đầu: “Tuy không nhiều người lắm nhưng vẫn là có người. Dù sao bây giờ tài chính vẫn có hạn, cũng không thể mua được thẳng nhà ở những con phố sầm uất này, có người mua hay không còn chưa biết nữa.”
Sở Lưu Sương nở nụ cười: “Sao huynh không nói với muội, muội có thể bảo cha mẹ giúp huynh cơ mà! Hơn nữa muội cũng có ít tiền riêng, có thể giúp huynh đấy!”
Càng nói càng sai, Sở Lưu Uyển vội vàng bước lên giúp muội muội mình, nói: “Lưu Sương, đừng nói nữa, Thành Văn biểu đệ cũng chỉ hi vọng tự mở tiệm thôi, muội ồn ào gì chứ.”
Sở Lưu Sương không vui nói: “Ồ… muội biết rồi.”
Sở Thu Nguyệt thấy vậy thì đúng là không biết nên khóc hay cười, người ngoài nhìn vào thì thấy bình thường, nhưng chỉ có nàng biết rõ, Sở Lưu Uyển bây giờ cũng chỉ mười một tuổi thôi, còn nhỏ hơn nàng lúc lần đầu gặp Sở Lưu Sương, nhưng sự trưởng thành này đúng là không thuộc về tuổi đó…
Tuy trong lòng Giang Thành Văn cũng không thoải mái, nhưng hắn cũng biết tính tình của Sở Lưu Sương, chỉ nén cảm giác rồi nói: “Ừ, Lưu Sương biểu muội, muội đừng để ý những chuyện này, tóm lại là ta có thể ở lại kinh thành rồi, coi như đã khá hơn rồi. Hơn nữa nhất định từ giờ sẽ khá bận rộn, dù sao cũng chỉ vừa mới bắt đầu.”
Sở Lưu Sương nói: “Ồ, chỉ một mình huynh sao? Cha mẹ huynh mặc kệ huynh ư?”
“Đương nhiên, hai người bọn họ vốn không thích ở cố định một chỗ, cũng vẫn là vì ta nên mới bằng lòng ở lại đây.” Giang Thành Văn cười cười, “Tự mở y quán, đương nhiên phải toàn quyền phụ trách rồi.”
Sở Lưu Sương chép miệng: “Vậy huynh phải bận bao lâu nữa?”
Giang Thành Văn suy nghĩ một lát: “Không biết, tối thiểu phải nửa năm một năm gì đó. Tóm lại là phải đợi việc làm ăn có chút khởi sắc đã.”
Sở Lưu Sương mở to mắt: “Ôi?! Lâu như vậy ư! Vậy, vậy muội phải đợi lâu lắm, đến lúc đó chẳng phải muội cũng lỡ thì rồi ư?!”
Giang Thành Văn sững sờ: “Sao vậy được, bây giờ muội còn chưa cập kê cơ mà.”
Sở Lưu Sương chỉ vào Sở Thu Nguyệt nói: “Không phải Thu Nguyệt Đường tỷ cập kê chưa bao lâu đã lập gia đình đó ư? Lúc trước Xuân Nguyệt Đường tỷ cũng vậy mà! Ngoại trừ đại tỷ gặp chuyện ngoài ý muốn nên mới phải hoãn lại, những người muội quen cũng đều lập gia đình lúc cập kê đó. Bảo muội chờ huynh hơn một năm — hơn nữa cũng chẳng phải hơn một năm sau là chắc chắn, huynh nói là một năm, nhưng nhỡ như phải mất hai năm, ba năm — thậm chí có thể là cả đời huynh cũng chẳng phất lên được, vậy muội, muội phải làm sao chứ?!”
Giang Thành Văn mất hứng: “Lưu Sương, ta còn chưa mở tiệm đâu, sao muội lại…”
“Muội chỉ lập luận thôi!” Sở Lưu Sương mở to mắt, “Huynh cũng chẳng nghĩ xem, nếu như huynh nói thẳng với muội, để muội bảo cha mẹ giúp huynh thì chẳng phải sẽ không có nhiều chuyện như vậy ư? Như vậy muội cũng chẳng phải đợi chờ gì.”
“Ta cũng không thể phụ thuộc vào Sở gia, khiến muội chế giễu được.” Giang Thành Văn nghiêm mặt nói, “Ta cũng nên bản lĩnh, tự đứng lên chứ?”
Sở Lưu Sương cũng không vui: “Cái gì mà chế giễu chứ, huynh xem thường Sở gia ư? Phải không?”
“Ta không có ý đó,” Giang Thành Văn giải thích, “Dù sao thì ta cũng muốn tự cố gắng trước.”
Sở Lưu Sương cười lạnh: “Đợi huynh cố gắng xong thì có khi muội đã lấy người khác rồi ấy chứ.”
Giang Thành Văn sững sờ, sau đó nói: “… Vậy, như vậy thì tùy muội!”
Dứt lời bèn phất tay bỏ đi.
Thật ra tính tình Giang Thành Văn vẫn luôn nhu nhược, nhất là đối với Sở Lưu Sương, dường như chưa từnh lớn tiếng lấy một câu, càng đừng nói đến việc tức giận, nhưng lần này hắn nổi giận quả thật cũng là bất đắc dĩ. Hắn muốn chăm chỉ cần cù làm việc như thế chẳng phải cũng vì để có thể ở bên Sở Lưu Sương ư? Hắn muốn dành một bất ngờ cho Sở Lưu Sương, ai ngờ gặp mặt còn chưa nói được hai câu, nàng ta đã không vui, còn nói mấy lời nhụt chí đó, cuối cùng còn chẳng hề cảm thấy bản thân đã sai, việc này khiến Giang Thành Văn hơi khó chịu. Thấy Giang Thành Văn và mình xa cách đã lâu, mình mới nói hai câu, hắn đã tức giận bỏ đi, Sở Lưu Sương cũng vừa sợ vừa giận, nhìn bóng lưng của hắn, đôi mắt đỏ ửng lên khóc ròng nói: “Huynh cút đi!”
Giang Thành Văn dừng lại một chút, sau đó lập tức sải bước bỏ đi.