Đại Dạ trắng đêm quay về.
“Cái gì, Khang Dạ, con cũng muốn đi ư?” Lâm lão gia và Lâm lão phu nhân cau mày nhìn đứa con thứ hai, vẻ mặt phức tạp vô cùng.
Lâm Khang Dạ khẽ gật đầu: “Đội hậu cần sẽ xuất phát ngay, đêm nay đại ca sẽ nghỉ ngơi trong trạm dịch ngoại thành, xem như là điều dưỡng cơ thể, dù sao cũng sẽ tới núi Liên Mại, còn kha khá lộ trình phải đi, mặt khác cũng phải chờ đội hậu cần, vốn Hoàng thượng muốn phái Triệu tướng quân đi, nhưng con chủ động xin Hoàng thượng đi giết giặc, hoàng thượng cũng đã đồng ý.”
Lâm lão gia lắc đầu: “Ẩu tả, vốn đã bàn chuyện hôn sự với Tư Mã gia, lần này con đi…”
“Đại ca đi đánh giặc,” Lâm Khang Dạ cúi thấp đầu, “sao con còn tâm tư ở đây kết hôn với người ta chứ? Cha mẹ chỉ sợ cũng vô cùng lo lắng, cần gì… Dù sao thì Tư Mã Nhị tiểu thư, ôi chao… đã đợi lâu vậy rồi, đợi thêm chút nữa…”
Lâm lão phu nhân giận đến nỗi dở khóc dở cười: “Con còn không biết xấu hổ mà nói ư! Nếu không phải trước đó con vẫn luôn kéo dài thì bây giờ các con đã thành gia rồi! Bây giờ vất vả lắm mới kết hôn được, con lại muốn đi đánh giặc ư! Hôn sự giữa hai nhà đã có nhiều người biết, bây giờ người ta nhìn Tư Mã nhị tiểu thư như con dâu Lâm gia vậy, nàng ấy không thể tái giá với người khác!”
Lâm Khang Dạ nói: “Đó cũng nào phải lỗi của con! Trước kia con cũng đã từng nói không muốn kết hôn với nàng ấy, mọi người lại còn…”
“Hửm?” Lâm lão phu nhân nhướn mày, “Con còn cãi ư?”
Lâm Khang Dạ bèn nịnh nọt: “Mẹ, lần này con phải đi… Nếu như lần này có thể đánh bại tộc Lý Đức, Quân Triêu có thể đổi được hai mươn năm an ổn, rất quan trọng! Tuy rằng sau này Hoàng thượng sẽ phái binh đi trợ giúp tiếp nhưng không thể nghi ngờ việc đại ca là trụ cột, con phải cùng phấn đấu với đại ca. Còn về Tư Mã nhị tiểu thư… Mẹ nói nàng ấy không thể gả cho người khác, nhưng nếu nàng ấy thật sự phải gả thì dựa vào bối cảnh và điều kiện của nàng ấy, chẳng nhẽ còn không gả được ư? Nếu như nàng ấy không đợi được, vậy thì… đừng đợi.”
Dứt lời, hắn nhìn Sở Thu Nguyệt vẫn ngồi đó không nói gì: “Lúc trước đại tẩu cũng đợi đại ca hơn hai năm, bây giờ lại phải đợi… Tẩu ấy đã phàn nàn bao giờ đâu.”
Sở Thu Nguyệt buồn cười: “Lúc đó ta còn chưa cập kê, không giống Tiểu thư Tư Mã Liên bây giờ, lúc này ta đã là thê tử của đại ca đệ, đương nhiên lại càng không phàn nàn.”
Sở Thu Nguyệt nghĩ ngợi rồi nói tiếp: “Cha, mẹ, hoàng thượng đã hạ chỉ rồi thì tất không đổi được nữa, chúng ta cũng đừng nói Khang Dạ nữa… Dù sao thì đệ ấy cũng chỉ vì An Dạ.”
Lâm lão phu nhân giận dữ: “Nào phải ta không biết, chỉ là lần trước hai huynh đệ chúng nó cùng đi biên tắc là đi liền hai năm, lần này chỉ e phải lâu hơn, ta là mẹ, đêm ngủ sao ngon giấc chứ.”
Sở Thu Nguyệt gật đầu: “Cũng phải, cha mẹ đều cực khổ.”
Lâm lão phu nhân giận dữ nói: “Còn nói ư, con cũng vậy đó thôi.”
Sở Thu Nguyệt cười cười, không nói gì nữa.
Lâm Khang Dạ bèn đến tạm biệt Lâm Nhị Lão gia và Lâm nhị lão phu nhân, bốn người vừa tiễn đại ca, tiểu đệ lại muốn đi, quả thật là bất đắc dĩ, Lâm lão phu nhân lại càng rơi nước mắt không ngừng, Lâm nhị lão phu nhân vẫn luôn nghiêm túc hiếm khi đỏ mắt. Sở Thu Nguyệt đang định nhắn nhủ mấy lời với Lâm Khang Dạ, Lâm Khang Dạ lại thần bí vẫy tay nàng: “Đại tẩu, tẩu tới đây chút.”
Sở Thu Nguyệt khó hiểu nhìn hắn, thấy hắn tuy vừa khóc, mắt hơi đỏ nhưng vẻ mặt lại giảo hoạt, dường như đang có ý định thú vị, bèn bước lên hai bước hỏi: “Sao vậy?”
Lâm Khang Dạ nói: “Đại tẩu, hôm nay tẩu… có đi không?”
“Ta ư?” Sở Thu Nguyệt mở to mắt, “Đi đâu, không phải là… không phải đệ đang nói…”
Nàng lập tức hiểu ra, Lâm Khang Dạ quả thật là muốn để nàng tới trạm dịch cùng?!
Lâm Khang Dạ khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói: “Đệ biết đại tẩu và đại ca hôm nay chưa từ đã biệt, nếu bây giờ có thể tới trạm dịch thì đúng là không thể tốt hơn, dù sao trạm dịch cũng không quá xa, tẩu chỉ cần giả làm sai vặt của đệ, sau đó đi cùng đệ, tới trạm dịch tạm biệt đại ca rồi lại quay về là được.”
Sở Thu Nguyệt chau mày nói: “Ta giả làm sai vặt của đệ ư… Việc này, việc này quá không thích hợp rồi. Đệ nghĩ mà xem, nếu là sai vặt thì phải đi ngựa, tuy nói trạm dịch không xa nhưng bảo ta cưỡi ngựa đi tới đó, đoán chừng nửa đường sẽ suy sụp mất, ta là nữ, thân thể chắc chắn không thể so với đệ được. Hơn nữa tới trạm dịch rồi, một mình ta làm sao trở về? Nếu đệ cho người tiễn ta về thì lại khiến người ta sinh nghi, bị người ta chú ý chẳng biết sẽ nói thế nào đây.”
Lâm Khang Dạ sững sờ, gật đầu nói: “Ôi chao… Đệ cũng không nghĩ nhiều như vậy, đại tẩu nói…”
Sở Thu Nguyệt thở dài: “Không có gì, vậy đi, đệ thu dọn trước, ta đi viết một phong thư cho đại ca đệ.”
Lâm Khang Dạ khẽ gật đầu: “Được.”
Vì thời gian cấp bách nên Sở Thu Nguyệt cũng không có thời gian ghi quá nhiều, tạm thời chỉ viết mấy câu:
Thời tiết phương bắc lạnh giá, xin chàng tự giữ gìn bảo trọng;
Việc quân cấp bách, nhưng xin chớ bỏ cơm, chớ quên mặc ấm.
Sở Thu Nguyệt vội vàng viết mấy câu rồi liền chạy ra cửa Lâm phủ, Lâm lão phu nhân và mọi người đang tạm biệt Lâm Khang Dạ, Sở Thu Nguyệt giao phong thư cho hắn, hắn bèn gật đầu: “Đại tẩu, tẩu hãy chăm sóc cha mẹ thật tốt.”
“Ta biết, đệ cũng phải chăm sóc cho mình… Cả đại ca đệ nữa.”
“Vâng!” Lâm Khang Dạ gật đầu một cái rồi nhảy lên lưng ngựa, quay đầu nhìn người thân ở cửa, mấp máy môi rồi giơ roi quất ngựa, dần dần khuất khỏi tầm mắt của mọi người.
Sở Thu Nguyệt nhìn Lâm Khang Dạ mãi cho đến lúc khuất bóng, lại nghĩ tới Lâm An Dạ, trong lòng nàng buồn bã vô cùng, suýt nữa rơi lệ, lại nhìn mấy người già cả của Lâm gia cũng thấy họ khổ sở vô cùng, vì vậy nàng bèn bảo Hợp Thúy và mọi người dìu Lâm lão phu nhân về đại sảnh, bây giờ thời tiết ở kinh thành đang nóng, Hợp Thúy quạt cho Lâm lão phu nhân, nhưng ở biên tắc chắc hẳn đang vô cùng lạnh giá.
Nghĩ tới đó, Sở Thu Nguyệt nhắm mắt lại, không nói gì nữa.
Tuy rằng buồn bã nhưng thời gian vẫn cứ trôi, Lâm phủ vẫn như chưa từng thay đổi, chỉ là hôm nay Lâm lão phu nhân không có tâm trạng dạy Sở Thu Nguyệt học tập, Sở Thu Nguyệt cũng chẳng có tâm tình học, mọi người cũng chẳng muốn đánh bài gì, nhất thời, Lâm phủ rộng lớn đến thế lại lâm vào trầm lặng.
Đợi ăn cơm xong thì đã lên đèn, Sở Thu Nguyệt bèn trở vè phòng mình, bảo Tiểu Trúc đốt một chiếc đèn, mình lại nhìn xuyên qua ánh lửa màu cam, hơi ngẩn người.
Bỗng ngoài cửa có tiếng động lớn, dường như có người ngạc nhiên hô gì đó, sau đó lại là giọng vui mừng kinh ngạc, trong lòng Sở Thu Nguyệt khẽ động, nghĩ thầm chẳng nhẽ… Hai tay nàng hơi run rẩy, lại không dám đứng lên, nàng muốn đẩy cửa ra ngoài xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại không dám, chỉ sợ mình nghe nhầm, hoặc là người khác…
Càng gần hương tình thì càng e sợ, không dám hỏi người tới, không dám hỏi có ai không…
Sở Thu Nguyệt cứ run rẩy ngồi đó, mắt nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt, rất lâu sau đó, tiếng ồn bên ngoài dần yên ắng, không có chuyện gì xảy ra…
Cả người Sở Thu Nguyệt rũ xuống, cúi thấp đầu khẽ cười khổ, đúng vậy, người nọ bây giờ chắc hẳn đang ở nơi xa, sao có thể ở đây được? Đúng thật là…
Vừa cười bản thân si tâm vọng tưởng, Sở Thu Nguyệt lại vừa cảm thấy khổ sở, nàng đưa tay che mắt mình, hơi ngẩng đầu lên, chỉ sợ nước mắt rơi xuống.
Nhưng một giây sau, một đôi tay lớn, vì chinh chiến nhiều năm nên có không ít vết chai phủ lên tay nàng, che đi ánh nến lọt vào kẽ tay.
Sở Thu Nguyệt kinh ngạc mở to mắt, tay vô ý nắm chặt bàn tay kia, sau đó quay đầu nhìn người đứng sau.
… Lâm An Dạ, quả thật là chàng, Lâm An Dạ!
Nước mắt mà Sở Thu Nguyệt khó khăn lắm mới nén được lại rơi xuống: “An Dạ… Chàng, sao chàng lại ở đây? Chàng, sao chàng lại về rồi…”
Lâm An Dạ không nói gì, chỉ chậm rãi đưa tay ôm lấy Sở Thu Nguyệt, Sở Thu Nguyệt khóc gục đầu trên vai chàng, cảm nhận hơi thở quen thuộc, vốn nhìn thấy chàng đáng nhẽ phải mừng rỡ, vậy mà mình lại không nén nổi khóc òa lên, đúng là…
Trong lòng Sở Thu Nguyệt đột nhiên cảm thấy mình hơi buồn cười… Nhưng nàng vẫn cứ khóc…
Lâm An Dạ không biết an ủi người khác, lần này cũng không phải ngoại lệ, chàng yên lặng vỗ nhẹ lên lưng Sở Thu Nguyệt, chậm rãi nhu hòa, như thân mật an ủi.
Sở Thu Nguyệt không phải là người thích khóc, bởi thế chẳng mấy chốc đã ngừng khóc, dùng khăn tay lau mặt, ngẩng đầu nhìn chàng, nói: “An Dạ, sao chàng lại ở đây… Chẳng phải bây giờ chàng nên ở trạm dịch ư?”
Lâm An Dạ giải thích: “Chúng ta vừa tới sắp xếp đợi hậu cần ở trạm dịch, xong xuôi rồi, ta bèn cưỡi khoái mã về đây gấp.”
Sở Thu Nguyệt cảm động: “Chàng còn chạy về, ngày mai chàng lại phải chạy không ngừng rồi, đêm nay không nghỉ ngơi tốt sao được…”
Lâm An Dạ nói: “Không sao cả.”
Không sao cả… Sao lại không sao được chứ? Trong lòng Sở Thu Nguyệt thở dài, lại không thể hiện ra mặt, đưa tay sờ mặt Lâm An Dạ: “Chừng nào chàng đi?”
Lâm An Dạ nói: “Lát nữa phải đi luôn.”
Tuy rằng cảm thấy quá nhanh nhưng Sở Thu Nguyệt biết cũng là bất đắc dĩ, nàng khẽ gật đầu: “Vâng.”
Nàng nghĩ rồi lại nói: “An Dạ, chàng vội về như thế… Là vì muốn tạm biệt mọi người ư?” Giọng nói nàng hơi bất đắc dĩ nhưng không tài nào che nổi vui sướng.
Lâm An Dạ nói: “Ừ, vừa rồi ta đã nói với cha mẹ rồi, sau đó mới tới đây, người ta không lạnh chứ?”
“Không lạnh, sao thế?” Sở Thu Nguyệt không hiểu sao chàng bỗng nhiên nói vậy, nhưng lại kịp nhớ ra, đúng vậy nhỉ, bây giờ đang đêm gió lớn, hơn nữa chàng lại cưỡi ngựa, chắc chắn sẽ đó gió nhiều, đáng ra chân tay phải lạnh buốt mới đúng, nhưng bây giờ chân tay chàng lại ấm áp vô cùng…
Sở Thu Nguyệt thoáng hiểu, chắc chắn là vì Lâm An Dạ biết sẽ ôm nàng nên tới gặp cha mẹ trước, ngồi trong phòng xua hơi lạnh rồi mới qua chỗ mình… Đương nhiên cũng có thể là mình nghĩ nhiều rồi, gặp cha mẹ trước vốn là chuyện tất nhiên, vừa rồi chàng hỏi như thế chắc cũng chỉ thuận miệng mà thôi.
Lâm An Dạ thấy vẻ mặt Sở Thu Nguyệt thì chỉ nói: “Khang Dạ cũng đi rồi, ta quả thật không ngờ.”
“Vâng… Cha mẹ nói với chàng rồi ư? Lúc nãy chàng về không gặp đệ ấy ư?” Sở Thu Nguyệt nghi ngờ. Thoạt nhìn thư mình vẫn chưa tới tay Lâm An Dạ.
“Ta đi đường tắt.” Lâm An Dạ cười cười, trong mắt có mấy phần trêu chọc, “Hơn nữa cũng chẳng có mấy người biết ta lén về, không thấy chủ soái, chắc binh sĩ sẽ bị dọa mất.”
Sở Thu Nguyệt cười rộ lên: “Chuyện không yên lòng như vậy, chỉ biết Khang Dạ có thể làm, ai dè chàng cũng vậy.”
Lâm An Dạ cười cười, ánh mắt nhu hòa nhìn Sở Thu Nguyệt, khóe miệng nàng hơi cong, hai người yên lặng nhìn nhau, ngọn đèn vang tiếng lách tách nhỏ lẻ, Lâm An Dạ từ từ cúi đầu xuống, tới gần Sở Thu Nguyệt…