Sổ Tay Sử Dụng Đàn Ông

Chương 15



Trong phòng bệnh của Cố Thắng Nam.

Cô và người đàn ông tên là Trình Tử Khiêm trước mặt đang nhìn nhau, trong đầu mỗi người đều không ngừng suy nghĩ, đột nhiên chiếc điện thoại trong tay Trình Tử Khiêm đổ chuông.

Cố Thắng Nam đành phải chờ anh ta nghe điện thoại xong rồi mới thăm dò hành tung của Lộ khó tính, không ngờ một giây sau Trình Tử Khiêm lại đưa điện thoại cho cô: "Tình hình trên ban công tối qua hơi lộn xộn, tôi và cô đã cầm nhầm điện thoại của nhau".

Cố Thắng Nam nhìn điện thoại di động, ngẩn ra một hồi lâu.

Tối qua người đàn ông này cũng có mặt trên ban công? Vậy thì... Không lẽ cô lại nhận nhầm người, không hôn được Lộ Tấn mà lại... Vậy thì cũng có thể giải thích vì sao cô không thể lấy lại được may mắn của mình, vì thế bây giờ mới vỡ đầu chảy máu nằm ở đây

Cố Thắng Nam vội lắc lắc đầu, cầm lấy điện thoại di động.

Vừa nghe máy, giọng nói vui vẻ thoải mái của Từ Chiêu Đễ ở đầu bên kia đã vang lên: "Chúc mừng bạn nhé!"

Cố Thắng Nam sờ sờ băng gạc trên trán, vô cùng chán nản: "Có gì mà chúc mừng?"

"Lộ Tấn vào bệnh viện rồi, có vẻ như còn bị thương không nhẹ. Cuối cùng bạn đã giành lại được may mắn của mình rồi!"

Cố Thắng Nam ngẩn ra. Hiển nhiên câu tiếp theo cô nói sẽ khiến Từ Chiêu Đễ thất vọng: "Tớ cũng đang ở bệnh viện... Tớ cũng bị thương không nhẹ..."

Kết thúc cuộc gọi, âm thanh của Từ Chiêu Đễ còn vang vọng bên tai Cố Thắng Nam: Lộ Tấn vào bệnh viện rồi, có vẻ như còn bị thương không nhẹ...

Cố Thắng Nam hơi băn khoăn nhìn Trình Tử Khiêm, anh ta đã có thể tìm được phòng bệnh của cô, vậy thì...

"Anh biết bây giờ Lộ tiên sinh ở đâu chứ?"

"Xin lỗi, chuyện này tôi không rõ. Sau khi phát hiện cầm nhầm điện thoại, tôi đã gọi vào số máy của mình. Cô y tá nghe máy nói rằng cô đang ở đây". Nói xong, Trình Tử Khiêm nhìn quanh trong phòng: "Điện thoại của tôi đâu? Cô có nhớ để ở chỗ nào không?"

Cô nhớ sao nổi? Cố Thắng Nam đành phải gượng cười một cái với Trình Tử Khiêm rồi vội vã lật hết chăn gối trên giường bệnh lên tìm một lượt. Không có!

Dưới gầm giường, trên tủ đầu giường cũng tìm một lượt. Vẫn không có.

Đang lúc Cố Thắng Nam chuẩn bị xuống giường tiếp tục tìm điện thoại, tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên. Cô nhìn ra ngoài cửa, một cô y tá đang đứng bên cạnh cửa: "Bệnh nhân giường số 0031"

Cố Thắng Nam ngơ ngác, một lúc mới nhận ra bệnh nhân số 0031 trong miệng cô y tá với vẻ mặt chán ghét đó chính là mình.

Hơn nữa Cố Thắng Nam cũng nhanh chóng hiểu ra vì sao vẻ mặt đối phương lại như vậy.

Chỉ thấy tay trái y tá giơ lên một chiếc ống nhổ vừa mới rửa sạch, tay phải giơ lên một chiếc túi bóng trong suốt đựng điện thoại di động: "Vừa rồi tôi dọn bãi nôn của cô, phát hiện trong ống có một chiếc điện thoại di động, chắc là của cô. Tôi đã lấy ra cho cô, cô có cần lấy lại không?"

Trình Tử Khiêm vô thức nheo mắt nhìn tay phải y tá, khuôn mặt trở nên cứng đờ.

Cố Thắng Nam sớm đã đầu đầy vệt đen, trong đầu cân nhắc một hồi lâu, cuối cùng mới cam chịu quay lại nhìn về phía Trình Tử Khiêm, nhắc lại lời y tá: "Anh có cần lấy lại hay không?"

Bây giờ Trình Tử Khiêm mới quay lại nhìn về phía người phụ nữ trên giường bệnh một lần nữa. Dù anh ta không nói chuyện, nhưng qua ánh mắt anh ta nhìn mình, Cố Thắng Nam vẫn đọc được ý nghĩ của anh ta: Quái vật...

***

"Tôi... Tôi sẽ đền cho anh". Bây giờ Cố Thắng Nam chỉ có thể làm cách này để vãn hồi chút thể diện cuối cùng của mình.

Sau khi chống đỡ một loạt đòn tấn công của Cố Thắng Nam, tinh thần Trình Tử Khiêm thư thái trở lại rất nhanh: "Không không không, không cần, tiền điện thoại cứ coi như chi phí tôi đền cô cho mấy ngày cô không đi làm được. Dù sao thì cũng là tôi đã làm cô bị thương".

"Nhưng..."

"Không làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cô nữa. Cáo từ!" Anh ta khẽ gật đầu với cô rồi chuẩn bị đi luôn.

Cố Thắng Nam đưa mắt nhìn bóng dáng anh ta biến mất bên ngoài cửa,Trình Tử Khiêm, Trình Tử Khiêm, quả nhiên người cũng như tên, đúng là khiêm tốn, nào giống tên Lộ khó tính đó...

Đột nhiên khuôn mặt của Lộ Tấn xuất hiện trong đầu, tinh thần Cố Thắng Nam vừa mới được thả lỏng lại lập tức trở nên căng thẳng.

May mà Từ Chiêu Đễ đã nhanh chóng hỏi thăm được Lộ Tấn đang ở đâu giúp Cố Thắng Nam: Đang ở cách chỗ cô không xa, trong phòng bệnh khoa chấn thương chỉnh hình ở tầng dưới.

Nghĩ đến Lộ khó tính giờ đây chưa biết sống hay chết, Cố Thắng Nam đành phải gắng gượng đỡ lưng đi thăm một chuyến.

Vất vả lắm mới lết được đến ngoài cửa phòng bệnh đang khép hờ, Cố Thắng Nam lấy dũng khí gõ cửa. Không có người nào trả lời.

Lại gõ cửa, vẫn không ai trả lời. Bây giờ chỉ đứng yên Cố Thắng Nam cũng thấy eo mỏi lưng đau, đầu óc quay cuồng, cô dứt khoát đẩy cửa đi vào. Khu thăm hỏi không có người, trên giường bệnh cũng không có người, Cố Thắng Nam nhỏ giọng hỏi một câu: "Có ai ở đây không?"

Trả lời cô là một tiếng choang vang lên trong nhà vệ sinh.

Cố Thắng Nam vội khập khiễng đi tới, không chút suy nghĩ phá cửa mà vào.

Một người đàn ông đang đứng... tè trước bồn cầu.

Lập tức hai người trong ngoài nhà vệ sinh đều đứng sững.

Đối phương không cần quay lại, Cố Thắng Nam cũng đã tự động tưởng tượng ra vẻ mặt "giết cô cũng không hết hận" của người nào đó qua bóng lưng hoàn mỹ có thể so với 007. Cô vội cúi đầu: "Xin lỗi!"

Nói xong Cố Thắng Nam định đóng cửa lại lui ra ngoài, nhưng ngay lập tức đã nghe thấy anh ta quát lên: "Đứng lại!"

Cô đứng

"Quay lại!" Anh ta lại nói.

Anh ta gọi cô... quay lại? Cố Thắng Nam kinh ngạc nói không nên lời. Quay lại nhìn một lần nữa, cô xác định người bên trong quả thật là Lộ Tấn.

"Nghe thấy không?" Anh ta lại lên tiếng.

Cố Thắng Nam cắn răng, tự ép mình phải đi vào.

Cô đã đứng đến cạnh cửa buồng vệ sinh, anh ta vẫn còn chưa hài lòng: "Tới gần thêm chút nữa!"

Cố Thắng Nam kinh ngạc há to miệng, vẫn tiếp tục đứng sững tại chỗ. Nhưng người nào đó lại chờ đợi đến mức sốt ruột, quơ tay về phía sau, trong giây lát đã kéo Cố Thắng Nam vào.

"Anh anh anh... Anh làm gì?"

Lộ Tấn trợn mắt nhìn cô: "Im ngay. Đỡ tôi!"

Cuối cùng Cố Thắng Nam cũng hiểu ra anh ta sử dụng cô như một chiếc nạng. Khoảng cách rất gần, cũng không biết là tiếng tim đập thình thịch của ai vang lên trong tai người còn lại. Phù phù khó xử cúi đầu, không ngờ vừa hạ ánh mắt xuống đã nhìn thấy cánh tay bị thương của anh ta. Cô lập tức sững người.

Cô ả lưu manh này lại còn đường hoàng cúi đầu nhìn chỗ nào đó!!! Thậm chí còn nhìn đến ngơ ngẩn!!! Lộ Tấn lập tức khẽ quát một tiếng: "Nhắm mắt lại!"

Cố Thắng Nam hoảng sợ lập tức nhắm mắt lại.

Đợi một hồi lâu, Cố Thắng Nam vẫn không nghe thấy tiếng nước chảy, đang suy nghĩ xem có chuyện gì, bên tai lại khẽ vang lên tiếng người đàn ông này nuốt nước bọt. Lần này cô đã khôn hơn, chỉ khẽ hé mắt nhìn, thấy tai anh ta đã đỏ bừng. Cố Thắng Nam nghĩ đến một khả năng, nhân lúc chưa bị anh ta phát hiện, cô lặng lẽ nhắm mắt lại: "Có cần tôi bịt cả tai

Cho dù đã nhắm mắt, Cố Thắng Nam vẫn cảm nhận được ánh mắt sắc như dao của anh ta. Quả nhiên cô dã đoán đúng, bởi vì có cô ở đây, nên người đàn ông này mãi không... tè được.

Trước khi anh ta mở miệng ra lệnh cho cô, Cố Thắng Nam đã biết thời biết thế bịt tai lại.

Một giây... Hai giây... Cố Thắng Nam đang lặng lẽ tính toán xem lúc nào có thể bỏ tay ra khỏi tai. Đột nhiên...

Ầm một tiếng.

Trợ lý phá cửa xông vào.

"Lộ tiên sinh, ngài không sao..." Vốn đang sốt ruột hỏi han, lúc thấy rõ đôi nam nữ đang quay lưng về phía mình, cậu trợ lý kinh hoàng không sao nói tiếp được nữa: "A..."

May mà trong nháy mắt trước khi cậu trợ lý phá cửa xông vào, Lộ Tấn đã kịp kéo khóa quần lên. Nhưng anh ta vẫn quay lại tặng cậu trợ lý một ánh mắt còn lạnh hơn băng đóng ngàn năm làm người nào bị nhìn cũng phải run lập cập.

"Cậu chạy đi đâu đấy? Vì sao điện thoại cứ báo bận suốt?"

Cậu trợ lý lập tức lắp bắp: "Tôi... Tôi..."

Chẳng lẽ cậu ta có thể nói thật, vừa rồi mình vẫn mải à ơi với một "người bạn tình Trung Quốc" hay sao?

Cậu ta có thể nói mặc dù mình đã nghe đến mức đỏ mặt tía tai nhưng vẫn không nỡ gác máy hay sao?

Không thể!

Cậu ta chỉ có thể nói: "Ơ... Sau khi tôi nghe máy xong mới đọc được tin nhắn ngài gửi, bảo tôi lập tức chạy tới nhà vệ sinh, nếu không tôi phải cuốn gói ra đi... Cho nên tôi... Nhưng mà ngài..."

Cói tiếp được nữa, không cầm được khẽ liếc nhìn người thứ ba ở đây - hiển nhiên là đã có người giải quyết việc khẩn cấp của Lộ tiên sinh giúp cậu ta.

***

Cậu trợ lý vất vả lắm mới dìu được Lộ tiên sinh từ trong nhà vệ sinh ra, chỉ chớp mắt đã bị Lộ tiên sinh trở mặt như lật sách đuổi ra ngoài phòng bệnh úp mặt vào tường sám hối.

Cậu trợ lý vừa đi, Cố Thắng Nam lập tức cảm thấy ở trong phòng bệnh một mình với người nào đó là một việc khiến cô không thở nổi.

Lộ Tấn cũng không nói gì, chỉ đen mặt ngồi yên, dường như đang rất khó chịu.

Cố Thắng Nam vò đầu bứt tai một hồi, cuối cùng quyết định phá vỡ sự yên lặng có thể nhấn chìm mọi thứ này: "Tại sao anh bị thương nặng như vậy?"

Cô hảo tâm hỏi thăm, không ngờ đối phương lập tức cau mày quay sang nhìn cô.

Cố Thắng Nam bị anh ta nhìn đến mức nổi da gà khắp người, rốt cục anh ta mới chịu mở miệng: "Cô quên rồi à?"

Câu hỏi khiến Cố Thắng Nam ngẩn ra.

"Cô quên thật à?" Anh ta lại hỏi một lần nữa, dường như ánh mắt mang theo sự khao khát nào đó, lại dường như mang theo sự đau đớn sau khi bị người khác làm tổn thương.

Cố Thắng Nam cố gắng nhớ lại, nhưng đầu óc vẫn nằm ở trạng thái trống rỗng: "Hay là... anh gợi ý cho tôi một chút?"

Rõ ràng người đàn ông này đang mài răng ken két, hơn nữa toàn bộ cơ hàm cũng căng cứng. Rốt cục, anh ta cũng bật được ra hai chữ: "Ban công".

Cố Thắng Nam phối hợp bày ra vẻ mặt tỉnh ngộ, trong lòng suy nghĩ chẳng lẽ mình hôn anh ta trên sân thượng thật? Mà cho dù có hôn thật thì cũng vẫn là chuyện trong dự liệu

Cho rằng chuyện đến đây đã kết thúc, nào ngờ lại thêm một câu bật ra từ trong miệng người đàn ông này: "Còn ở... khách sạn".

"Khách… sạn???" Lần này Cố Thắng Nam thật sự hoảng sợ.

Nói đúng ra là bãi đỗ xe khách sạn, cộng thêm thang máy khách sạn, cộng thêm hành lang khách sạn, cộng thêm phòng ngủ khách sạn...

Vừa nghĩ đến cảnh mình bị cùng một người phụ nữ chà đạp tại mọi vị trí trong khách sạn, trái tim Lộ Tấn sẽ lặng lẽ rỏ máu.

Nhưng không ngờ cô ta lại... không còn nhớ gì hết...

Lộ Tấn vẫn lắc đầu, lấy bình tĩnh hồi lâu, cuối cùng mới nhìn về phía cô ả cầm thú trước mặt một cách vừa tuyệt vọng vừa bình tĩnh: "Tuần sau tôi sẽ rời khỏi thành phố B, sẽ quên hết những tội ác cô đã gây ra cho tôi".

Rời khỏi...

Hai chữ này thoáng cái đã siết chặt trái tim Cố Thắng Nam, vì vậy cô hoàn toàn không nghe thấy nửa câu sau: Quên hết những tội ác cô đã gây ra cho tôi...

Đương nhiên càng không có tâm tư nhớ lại một đêm trong khách sạn đã bị cô quên sạch từ đời nảo đời nào...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.