Buổi trưa trời hơi nóng, gió nhẹ thổi qua những song cửa sổ trong phòng, mang theo chút oi bức xâm nhập vào phòng. Triệu Giới nằm trên giường La Hán khắc rồng, hai tay của hắn đặt lên nhau để trênbụng, mày kiếm nhíu lại, có lẽ là đang mơ gì đó, sắc mặt hắn rất khó coi, hàng mi càng lúc càng nhíu chặt, hai tay nắm thành quyền, dùng sức nện lên ván giường: “A La!”
trên giường phát ra tiếng kêu thật to, Triệu Giới cũng vì thế mà tỉnh lại.
Trán hắn đầm đìa mồ hôi, hai mắt tối lại, chậm rãi ngồi dậy, một tay xoa xoa mi tâm, gọi: “Người đâu”.
một công công cầm phất trần màu xanh nhỏ, nghe tiếng gọi liền nóng vội không yên đi vào, hai tay cung kính hành lễ nói: “Bệ hạ”.
Triệu Giới hỏi: “Hoàng hậu đâu?”
Tiểu công công nói: “Bẩm bệ hạ, Hoàng hậu đang ở hoa viên chơi với Thái tử và tiểu công chúa”.
Triệu Giới rũ mắt, thở ra một hơi nặng nề. Hồi lâu sau, hắn mới phất phất tay nói: “Lui ra đi”.
Tiểu công công xoay người đi ra. Triệu Giới nắm chặt tay không buông, đôi mắt đen của hắn trầm xuống, con ngươi gấp gáp nhìn quanh một vòng, kìm lòng không được mà nhớ lại chuyện trong mộng.
Đối với Triệu Giới mà nói, đó thật sự là ác mộng.
Trong mộng không có Triệu Hi, không có nữ nhi của hắn và Ngụy La, thậm chí còn không có chính hắn. Triệu Giới thấy A La nho nhỏ bị Đỗ thị bán cho kẻ buôn người, thấy nàng liều mạng chạy trốn, cuối cùng trốn tới một nơi gọi là Long Thủ Thôn, thấy nàng bị dưỡng phụ dưỡng mẫu bức bách kết âm hôn, thấy nàng tập tễnh đi vào Thịnh kinh thành nhận thân… Sau đó nữa, Triệu Giới nắm chặt tay, tiếng xương cốt bị bóp kêu răng rắc, việc sau đó hắn thật không muốn nhớ lại. Từ đầu tới cuối hắn không có xuất hiện, không nói lời nào, cũng không có bóng dáng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Tụng ở đó, Lý Tụng làm chuyện hắn muốn làm, giúp A La nhỏ bé đáng thương kia về nhà, cho nàng cẩm y ngọc thực, cho nàng vinh hoa phú quý, cuối cùng lấy nàng về.
Triệu Giới nhắm hai mắt lại. Giấc mộng kia thật quá chân thật, thật tới mức khiến hắn kích động đến mức không cách nào bình tĩnh lại được.
Cảm giác bất lực và tức giận trong mộng, tới bây giờ hắn vẫn còn cảm thấy thật chân thật. Bảo bối của hắn rơi vào trong tay người khác, cũng quá mức chân thật. Triệu Giới bước xuống khỏi long sàn, tiện tay lấy áo choàng màu tím thêu rồng và tường vân, gọi Chu Cảnh và Dương Hạo, đứng bên cửa sổ nói: “điđiều tra hành tung của Lý Tụng, trẫm phải biết hắn ta đang ở chỗ nào”.
Chu Cảnh và Dương Hạo bây giờ là Ngự tiền thị vệ của Triệu Giới, phẩm cấp khá cao, bình thường không có chuyện gì sẽ phụ cận hầu hạ, khi có chuyện cơ mật quan trọng, Triệu Giới sẽ giao cho bọn họ đi làm. Hai người nghe được lời dặn của Triệu Giới, lúc đầu hơi ngơ ngác một chút, dù sao cái tên Lý Tụng này cũng đã lâu không ai nhắc tới, có lẽ cũng sớm đã bị quên lãng, nếu không phải Triệu Giới nóira, bọn họ cũng sắp quên mất người này.
Suy cho cùng Chu Cảnh và Dương Hạo cũng đảm nhiệm chức ám vệ, bọn họ chỉ nghi ngờ một chút, rất nhanh liền gật đầu nhận lệnh.
Triệu Giới quy định thời hạn một tuần lễ rồi phất tay cho bọn họ lui đi, hắn một mình đứng lặng bên cửa sổ một lát. hắn nhớ tiểu công công nói Ngụy La và nữ nhi đều ở Hậu hoa viên, bản thân cũng khôngmuốn đứng đây mà nghĩ, liền nhanh chân đi tới đó. Lúc này hắn thật muốn tới gặp Ngụy La, ôm tiểu cônương vào lòng, xác định quả thật nàng ở trong lòng hắn, mà không phải Lý Tụng, thế mới có thể an tâm.
*** *** ***
Tháng tám, Thịnh kinh thành có chút oi bức, nhưng cũng chỉ trong tầm buổi trưa mà thôi, qua khoảng thời gian này, trời chạng vạng tối thì sẽ mát mẻ hơn nhiều… Lúc Ngụy La không ngủ trưa liền thích mang hai đứa nhỏ tới Hậu hoa viên chơi, chỗ này có đu dây, cũng có giàn hoa, còn có một dòng sông uốn lượn, Triệu Hi và Nhiễm Nhiễm đều thích tới đây chơi.
Lúc Triệu Giới tới đó, Ngụy La đang ngồi hóng mát dưới giàn hoa Tử đằng, trong ngực là một tiểu nữ oa phấn điêu ngọc trác, nữ oa mặc váy ngắn màu hồng thêu bách điệp, tóc chải thành hai búi nhỏ, hai bên quấn dây màu vàng, đang ngẩng đầu y y nha nha học nói với Ngụy La. Đứa nhỏ và Ngụy La khá giống nhau, đều là mắt to, mũi nhỏ, môi đỏ, da trắng, nhưng một bên là thiếu phụ mỹ mạo kiều mị, một bên là tiểu nha đầu non nớt đáng yêu.
Bên chân Ngụy La còn có một đứa nhỏ đang ngồi. Triệu Hi cầm khóa Lỗ Ban trong tay, nghiêm túc hí ha hí hoáy, bên cạnh hắn còn có vài cái khóa hình dạng khác nhau, có khóa hoa mai, có khóa bát giác, khóa hai bốn… Tiểu gia hỏa này chơi rất có thứ tự, dùng hai mươi bốn xong liền tháo khóa Lỗ Ban ra, sắp xếp gọn gàng lại. hắn xếp xong rồi, ngẩng gương mặt nhỏ tinh xảo tuấn tú lên, chớp chớp đôi mắt to đen nhánh, cười một tiếng liền lộ ra hai lúm đồng tiền, giơ khóa Lỗ Ban lên trước mặt Ngụy La mà tranh công: “Mẫu thân, còn lắp xong rồi, con có lợi hại không?”
Lúc Triệu Hi mới sinh ra trông có vẻ giống Ngụy La, nhưng bây giờ mặt bé chậm rãi nẩy nở, ngược lại thì giống Triệu Giới hơn mấy phần.
Ngụy La nhìn khóa Lỗ Ban trong tay bé, hàng mi dài rũ xuống, mặc dù nàng đã tròn hai mươi tuổi, nhưng làn da vẫn như tiểu cô nương mười bốn mười lăm tuổi, trẻ trung thủy nộn, tinh tế tỉ mỉ, mềm mại. nàng xoa xoa mặt Triệu Hi, cười tán thưởng: “Lợi hại”.
Mắt Triệu Hi sáng lên, gương mặt nhỏ dần dần nở ra nụ cười tự hào, chờ đợi nói: “Có lợi hại hơn phụ hoàng không?”
Trong mắt Triệu Hi ba tuổi rưỡi, phụ hoàng là người lợi hại nhất trên đời, không cần động thủ, chỉ cần động mồm động mép, liền có vô số đại thần và bách tính nghe theo, phụ hoàng nói cái gì thì chính là cái đó, ai cũng không dám cãi lời. Triệu Hi cho rằng, cho dù phụ hoàng muốn hô phong hoán vũ cũng không có vấn đề gì.
Ngụy La cười khẽ, dỗ bé nói: “Hi nhi và phụ hoàng lợi hại không giống nhau. Hi nhi rất lợi hại, phụ hoàng cũng rất lợi hại, nhưng bây giờ Hi nhi còn nhỏ, chờ con trưởng thành rồi, cũng với phụ hoàng tỷ thí một lần, liền biết ai lợi hại hơn”.
Triệu Hi lập tức ném khóa Lỗ ban đi, ghé vào trên đùi Ngụy La, một tay nắm lấy tay nhỏ béo múp của muội muội, một tay nắm lấy tay mẫu thân, nói: “Chờ con trưởng thành rồi, lợi hại hơn cả phụ hoàng, mẫu thân có thể để con ôm muội muội sao?” Tuổi bé còn nhỏ, sức lực không đủ, Ngụy La sợ bé làm Nhiễm Nhiễm té, rất ít khi để bé bế muội muội, nhưng bé nhớ kỹ đấy, một lòng suy nghĩ làm sao để ôm muội muội như ôm cục bột vậy.
Ngụy La nói: “Tất nhiên có thể”.
Triệu Hi vô cùng cao hứng, hai tiểu gia hỏa, một ngồi trên đùi Ngụy La, một ghé vào bên chân nàng, đối mặt, vô cùng phấn khởi mà nói chuyện với đối phương. Nhiễm Nhiễm vừa tròn một tuổi, sẽ chỉ nóinhững từ đơn giản, tính tình vô cùng ngoan ngoãn, có chút ngại ngùng, không thích nói chuyện với người lạ, nhưng ở trước mặt phụ mẫu và ca ca lại thích cười vô cùng. Triệu Hi ở trước mặt chơi với bé, đôi mắt hạnh ngập nước của bé con cong cong thành vành trăng khuyết, bé cắn môi dưới, cười khanh khách.
Triệu Hi cầm tay Nhiễm Nhiễm, hỏi Ngụy La: “Mẫu thân, con có thể dẫn muội muội đi hái nho được không? Hái xong liền bóc vỏ cho muội muội ăn”.
Nhiễm Nhiễm chưa đi thạo, chỉ khi nào có người lớn nắm tay, bé mới có thể lảo đảo đi được mấy bước. Phần lớn đều đi gần tới đã bổ nhào vào lòng Ngụy La. Ngụy La có chút không yên lòng, suy nghĩ một lát rồi nói: “Để Kim Lũ đi với các con nhé, cẩn thận một chút, đừng để muội muội ngã”.
một năm trước Ngụy La làm chủ, gả Bạch Lam ra ngoài, nhưng Kim Lũ sống chết cũng không chịu gả, vẫn muốn lưu lại bên cạnh hầu hạ Ngụy La. Bây giờ tuổi nàng ấy cũng đã lớn, Ngụy La không muốn trễ nãi nàng ấy, gần đây đang kiếm cho nàng ấy một mối hôn sự tốt. Ngụy La lưu ý một chút, liền thấy mỗi khi Chu Cảnh đi với Triệu Giới, ánh mắt kiểu gì cũng sẽ hữu ý vô tình nhìn qua Kim Lũ, nhưng Kim Lũ lại cúi đầu làm bộ không thấy hắn ta, Ngụy La thu hết vào mắt, trong lòng cũng có ít chủ ý.
Kim Lũ ôm lấy Nhiễm Nhiễm, Triệu Hi đi bên cạnh, đi tới chỗ giàn nho.
đi chưa được một bước, Triệu Hi ngẩng đầu một cái liền nhìn thấy bên cây chuối tây đối diện có người đứng đấy. hắn thu hồi nụ cười trên mặt, lập tức lộ ra vẻ quy củ, bước nhanh đi tới đối diện Triệu Giới, nói: “Phụ hoàng”.
Mặc dù Triệu Hi nghịch ngợm hoạt bát, nhưng trong lòng vẫn rất kính sợ Triệu Giới, bé có thể ở trước mặt Ngụy La nũng nịu khoe mẽ, nhưng trước mặt Triệu Giới lại thu liễm tính tình, đổi lại là bộ dáng trung thực ổn trọng. Đồng thời lúc ở trước mặt Triệu Giới, Triệu Hi cũng không dám quá dính với mẫu thân, bởi vì mỗi khi như vậy, Triệu Giới sẽ dùng đôi mắt rét căm căm nhìn hắn, khiến bé có chút khônghiểu, cũng có chút e sợ. Sau đó Triệu Hi mới biết được, bởi vì lúc bé ra đời, mẫu thân vẫn luôn ôm bé, trong lòng trong mắt cũng không có phụ thân, phụ hoàng là ăn dấm chua nồng nặc, mãi cho tới lúc này mới chậm rãi bớt đi, bởi vậy bây giờ thấy bé cũng không còn lộ ra vẻ mặt đó nữa.
Triệu Giới gật đầu, hỏi: “đi đâu?”
Triệu Hi chỉ chỉ giàn nho trước mặt: “Con dẫn muội muội đi hái nho, muội muội thích ăn nho…”
Triệu Giới nhìn cục bột được Kim Lũ ôm, so sánh với Triệu Hi, thái độ của Triệu Giới với Nhiễm Nhiễm dịu dàng hơn nhiều, hơn phân nửa vì bé lớn lên giống Ngụy La, hắn cũng thường ôm Nhiễm Nhiễm hơn. Bây giờ cũng vậy, Triệu Giới nhận lấy Nhiễm Nhiễm từ tay Kim Lũ, ôm bé vào phòng, chọt chọt cái mũi nhỏ của nàng, cong môi nói mấy câu với Nhiễm Nhiễm. Tiểu Nhiễm Nhiễm nghe không hiểu, sẽ chỉ mềm nhũn gọi một tiếng “phụ thân”, một thân toàn mùi sữa, hoàn tan nóng nảy và bất an trong lòng Triệu Giới, khiến tâm tình hắn dần dần bình phục lại. Triệu Giới hỏi: “Nhiễm Nhiễm thích ăn nho sao?”
Triệu Giới cười nhẹ, hôn lên gương mặt bé: “thật giống mẫu thân con, đều là quỷ tham ăn”.
Tiểu Nhiễm nhiễm khẽ “ừ” một tiếng, chỉ nghe hiểu được hai chữ mẫu thân, thấy phụ thân cười, bé cũng cười theo, lộ ra hai cái răng thỏ nhỏ như gạo nếp, mở hai tay ra, a ê học nói: “Mẫu thân… tham ăn…”
Hai phụ tử nói chuyện một hồi, Triệu Giới đang muốn giao Nhiễm Nhiễm lại cho Kim Lũ, cúi đầu nhìn xuống, vừa đúng lúc thấy một đầu củ cải khác. Triệu Hi ngẩng gương mặt nhỏ lên, mặc dù cái gì cũng không nói, nhưng trong đôi mắt kia lại toát ra ý cười, miệng nhỏ khẽ nhếch lộ ra ý vui, đại khái là vì thấy bộ dáng muội muội thật đáng yêu, nên nhịn không được cười theo. Triệu Hi vừa thấy ánh mắt Triệu Giới, ngẩn ngơ, gương mặt nhỏ liền nghiêm túc lại, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Phụ thân”.
Động tác Triệu Giới hơi khựng lai, sau đó nói: “đi chơi đi”.
Triệu Hi gật đầu, vâng một tiếng, dẫn Kim Lũ và Nhiễm Nhiễm đi tới giàn nho. Cho dù tiểu gia hỏa che dấu rất khá, nhưng Triệu Giới vẫn bắt được khát vọng trong mắt bé. Hẳn là những năm nay hắn cũng đối với nhi tử quá khắc nghiệt – Triệu Giới nghĩ.
Triệu Hi đi được hai bước liền bị Triệu Giới gọi lại lần nữa, bé quay đầu, ba chân bốn cẳng chạy về bên cạnh Triệu Giới: “Phụ hoàng, người còn có chuyện gì?”
Triệu Giới đưa tay xoa xoa đỉnh đầu bé, dặn dò: “Đừng ăn quá nhiều nho, coi chừng bị đau bụng”.
Nhớ năm đó Ngụy La cũng là vì một lần ăn nhiều nho, sau đó về nhà bị thượng thổ hạ tả, nằm vài ngày mới khỏe lên được.
Trong mắt Triệu Hi lóe lên tia sáng, cái miệng nhỏ cong cong, lộ ra hai lúm đồng tiền thật sâu, dùng sức gật đầu nói “Dạ!”
Triệu Giới mỉm cười: “đi đi”.
Tiểu gia hỏa hài lòng chạy đi, lúc đi bước chân còn mang theo gió. Triệu Giới nhìn nhìn bóng lưng Triệu Hi, cong cong môi, lúc này mới xoay người đi tới chỗ Ngụy La. Ngụy La ngồi dưới giàn tử đằng, nhìn một màn vừa rồi vào mắt, tới khi Triệu Giới đi tới trước mặt nàng, nàng có chút đau lòng nói: “Chàng đừng quá nghiêm khắc với dưa hấu nhỏ, bé còn nhỏ đó. Chàng luôn ôm Nhiễm Nhiễm, lại không ôm nhi tử, trong lòng nó sẽ không dễ chịu đâu”.
Triệu Giới ngồi bên cạnh nàng, ôm nàng lên đùi hắn, tay lớn bao lấy tay nhỏ, nói: “hắn là nam nhi, vốn nên nghiêm khắc một chút”. Sau này mới có thể trở thành nam nhân xuất sắc.
Ngụy La không đồng ý, hai đứa nhỏ đều là máu thịt của nàng, đứa nào nàng cũng yêu vô cùng, Triệu Giới bất công như vậy khiến nàng không nhịn được: “Vậy cũng không được, bây giờ nhi tử mới chỉ bốn tuổi, cái gì cũng không biết, có đôi khi chỉ muốn chàng ôm con một cái thôi. Chàng thì bày ra mặt cho nhi tử nhìn, thiếp còn thấy ủy khuất thay cho Triệu Hi, nếu chàng còn như vậy, thiếp sẽ tức giận”. nóixong, nàng cân nhắc một chút, lại nói: “Thiếp biết chàng muốn rèn cho Triệu Hi sớm độc lập, nhưng có phải sớm quá rồi không? Chờ nhi tử được mười tuổi đã không được sao, huống gì bây giờ con khôngquấn người, nhi tử chỉ nhiệt tình với Nhiễm Nhiễm một chút thôi, tiểu Cẩm Nhi nhà Lưu Ly tìm con chơi, con cũng sẽ tự cao không thèm đó…”
Lưu Ly và Dương Chẩn hai năm trước mới sinh một nữ nhi, nhũ danh là Cẩm Nhi, mỗi lần vào cung đều thích tìm Triệu Hi cùng chơi.
Quan hệ của Triệu Hi và Cẩm Nhi nguyên bản không tệ, nhưng không biết vì lý do gì, hai đứa náo loạn khó chịu, vì thế hai tiểu gia hỏa vài ngày không thèm nói chuyện với nhau, Cẩm nhi cũng đã nửa tháng chưa vào cung.
Ngoài miệng Triệu Hi không nói, nhưng Ngụy La nhìn ra đươc, bé hẳn là nhớ Cẩm Nhi, tuổi còn nhỏ đãsĩ diện, mập mờ hỏi “Sao Cẩm Nhi không vào cung”.
Triệu Giới từ đằng sau ôm Ngụy La vào lòng, cằm dán lên gương mặt nàng, lười biếng ừ một tiếng rồi bật cười: “Tất cả nghe nàng, A La nói cái gì thì là cái đó”.
Ngụy La trừng mắt nhìn hắn.
Triệu Giới biết trong lòng nàng hẳn là lại nghĩ hắn không đứng đắn, hắn thấp giọng cười cười, cọ cọ gương mặt nàng nói: “Còn không phải vì khi đó nàng đối với con quá tốt, lạnh nhạt ta hơn nửa năm, vì thế trong lòng mới không dễ chịu”.
Ngụy La dùng cùi chỏ chọt chọt ngực hắn, mỉm cười chế nhạo: “Sao đại ca ca lại lòng dạ hẹp hòi như vậy? đã nhiều năm rồi”.
Triệu Giới không cho ý kiến, hắn nhớ tới một chuyện khác, mắt phượng trầm xuống, chậm chạp nói: “Chuyện có liên quan tới nàng… Ta không có khả năng hào phóng…”
Ngụy La không nói, nàng sớm đã quen với bộ dáng hẹp hòi của hắn, khóe miệng cong cong, lại khẽ cười một tiếng.
Qua hồi lâu, Triệu Giới vẫn dùng tư thế đó ôm Ngụy La, cánh tay như thiết sắt, chặt chẽ ôm lấy Ngụy La không buông. Nàng không thoải mái uốn éo hai lần, kỳ quái nói: “Nóng. CHàng sao thế. Hôm nay có chút không đúng?”
Triệu Giới bất động, giọng nói trầm thấp: “A La, nếu không có ta, nàng có gả cho Lý Tụng không?”
Ngụy La không động đậy, kinh ngạc mở to mắt, quay đầu nhìn Triệu Giới, đáng tiếc thân người nàng không động được, chỉ nói: “Chàng nói cái gì đó?”
Triệu Giới không nói lời nào, cái trán dán vào cổ nàng, rõ ràng đang đè nén cảm xúc, vòng tay ôm lấy nàng cũng càng lúc càng chặt.
Ngụy La phát giác được sự khác thường của hắn, lại hỏi lại lần nữa: “Sao chàng hỏi lại như vậy?”
Triệu Giới trầm mặc chớp mắt một cái, liền đem những chuyện hắn thấy trong mộng kể lại một lần cho Ngụy La nghe. Sau khi nàng nghe xong liền mở to mắt, có chút khó tin, nàng không nghĩ tới Triệu Giới sẽ mơ thấy kiếp trước của nàng, ngoại trừ việc xảy ra sau khi nàng vào Thịnh kinh thành, những chuyện trước đó hoàn toàn trùng khớp. Ngẩng ngơ nửa ngày, Ngụy La mới hoàn hồn từ trong khiếp sợ, nắm lấy trọng điểm: “Cho nên, chàng mơ thấy thiếp và Lý Tụng sống với nhau?”
Triệu Giới nhíu mày, ngay cả việc nghe tên của người kia cũng khiến hắn không thoải mái.
Ngụy La trầm tư một lát, nhịn không được mà cười lớn một tiếng, nàng quay người ôm lấy eo Triệu Giới, mặt dán lên lồng ngực cứng rắn của hắn: “Thiếp đã từng mơ thấy một giấc mơ, đại ca ca có muốn nghe không?”
Triệu Giới hỏi: “Giấc mơ gì?”
Ngụy La nhẹ giọng nói: “Thiếp nằm mơ, cũng giống chàng, lúc sáu tuổi bị kế mẫu bán cho bọn buôn người, mười lăm tuổi trốn khỏi Long Thủ Thôn, sau đó đi vào Thịnh kinh thành…” Nàng nhớ tới kiếp trước, giống như chuyện đã xảy ra từ rất lâu rồi, bởi vì Triệu Giới mà gợi lại ký ức xưa, mọi thứ bỗng trở nên rõ ràng: “Thế nhưng thiếp không gặp được Lý Tụng, cũng không gả cho hắn. Thiếp mộng thấy Lý Tương vì muốn hủy hôn với Thường Hoằng, liền hủy hoại tiền đồ của nó. Sau đó thiếp cũng không gặp được phụ thân, bị Ngụy Tranh và Đỗ Thị hủy dung, sau đó liền chết”.
nói xong, nàng dừng một chút, ngẩng đầu nhìn Triệu Giới: “Ở trong mộng có phải thiếp rất đáng thương không?”
Triệu Giới trợn tròn mắt, một tay nâng gương mặt nhỏ của nàng lên: “Cho nên lúc bảy tuổi, nàng mới cầu ta dẫn nàng đi Long Thủ Thôn?”
Ngụy La gật gật đầu, trong mắt tràn ngập tin tưởng: “Thiếp muốn đi chứng thực một chút, nhìn xem có phải giống như trong mộng không… không nghĩ tới lại là thật”. Nàng lủi người vào lồng ngực Triệu Giới, vẫn không quên an ủi hắn: “Chuyện trong mộng sao có thể thành thật chứ? hiện tại thiếp đã gả cho chàng, lại sinh cho chàng dưa hấu nhỏ và tiểu Nhiễm Nhiễm, đời này sẽ đi theo chàng đó. sẽ không gả cho người khác, ai cũng không tốt bằng Đại ca ca”.
Triệu Giới ôm nàng, xoay người lại, để nàng dạng chân ngồi trên người hắn, trán của nàng và trán hắntựa vào nhau: “Kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, đều là của ta”.
Ngụy La nhép môi khẽ cười, gật gật đầu.
Triệu Giới hôn lên môi nàng, còn thấy chưa đủ nghiền, liền ngậm chặt miệng nàng, cạy mở hàm răng, hôn thật sâu.
Ngụy La “A” lên một tiếng, thoáng lui lại một chút, hàng mi run rẩy nói: “Hi nhi và Nhiễm Nhiễm còn ở đây…”
Triệu Giới khàn giọng: “Bọn nó không thấy”.
Tiếng kháng nghị của Ngụy La đều bị Triệu Giới nuốt vào, hai người hôn tới khó chia lìa, thân mật bên nhau, từ xa nhìn lại, cả hai giống như nhập thành một.
Triệu Hi ôm lấy hai chùm nho bự trong ngực chạy về, bé chuẩn bị đưa cho mẫu thân và phụ thân, đichưa được mấy bước liền ngừng lại, Triệu Hi nhìn hai người đang triền miên cách đó không xa, phụ thân cắn môi mẫu thân, nửa người đều đè lên người mẫu thân, giống như đang thưởng thức mỹ vị, ăn say sưa ngon lành. Còn mẫu thân, sắc mặt đỏ ửng, hai mắt mê ly, ngay cả bé đi về còn không biết. Triệu Hi nhìn trong chốc lát, hàng lông mi thật dài chớp chớp, rất thức thời mà quay người chạy đi.