Triệu Giới cất bước đi tới trước mặt Ngụy La, cúi người nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng, ngón cái xoa xoa mu bàn tay nàng, hỏi: “Để
bản vương nhìn xem, sợ thành như vậy rồi, có bị cào bị thương không?”
Mu bàn tay tiểu nha đầu bóng loáng, không thấycó chút thương tích nào, chỉ còn lấp lánh hai vệt nước miếng của mèo nhỏ.
Xem ra con mèo con này thực rất thích nàng, muốn cùng nàng thân cận
nhưng đáng tiếc biểu hiện của nó quá mức nhiệt tình, dọa tiểu nha đầu sợ hãi, cho nên đành chịu bị ghét bỏ. Triệu Giới nhớ tới cảnh tượng vừa
rồi, nhịn không được bật cười, thân mình nàng khi đó cứng đơ không dám
động đậy, ý đồ muốn đem mèo nhỏ từ cánh tay mình thả xuống, gương mặt
nho nhỏ căng cứng, bộ dáng y hệt đang lâm đại địch. Hắn còn tưởng rằng
nàng không sợ trời không sợ đất, thế nhưng hóa ra lại sợ mèo?
Ngụy La rút tay về, môi mím lại, lắc lắc đầu.
Mắt Triệu Giới đầy ý cười, ngón trỏ lau lau vành mắt đỏ hồng của nàng, giọng nói êm tai: “Như thế nào lại khóc?”
Ngụy La không phải khóc, nàng vì sốt ruột nên hai mắt hồng hồng, còn lâu nàng mới khóc. Ngụy La không biết tại sao Triệu Giới lại xuất hiện ở
đây, mà nàng cũng không có hứng thú muốn biết, nàng bị con mèo nhỏ kia
hại không còn tâm tình nào cả, lúc nàychỉ muốn quay về Tân Nhạn Lâu:
“Không khóc!”
Vừa mới dứt lời, Ngụy La chỉ thấy Triệu Giới không nói lời nào, ánh mắt ranh mãnh nhìn vào răng cửa của nàng.
Nàng ngay lập tức thay đổi nét mặt, che miệng lại cảnh giác nhìn hắn,
nhớ tới một màn tại Trân Tụy Lâu hôm đó, sợ hắn lại nắm mũi buộc nàng
phải mở miệng.
Triệu Giới nhếch môi, răng cửa của nàng bị thiếu một cái, vừa nói liền
lộ ra cái lợi trụi lủi, phát âm cũng không đạt tiêu chuẩn, chữ “Khóc” bị gió lùa, nghe khá là thú vị. Gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của nàng lại
ra vẻ nghiêm túc, giống như chỉ cần hắn cười thành tiếng, nàng liền lập
tức trở mặt với hắn. Mặt Triệu Giới có ý cười, càng giả bộ làm ra vẻ
nghiêm chỉnh, nghiêm nghị hỏi: “Sao vậy A La? Sợ mèo?”
Ngụy La trừng mắt nhìn hắn không nói lời nào.
Hắn còn muốn hỏi, thiếu nữ bên cạnh lại tò mò đi tới trước mặt: “Tĩnh biểu ca, nàng là ai?”
Triệu Giới không thích tiểu hài tử, đối với đứa nhỏ từ mười tuổi trở
xuống đều không có chút kiên nhẫn nào, đây là việc người xung quanh hắn
ai cũng biết. Thế nhưng hôm nay Triệu Giới lại nguyện ý thân cận với một tiểu nha đầu, hơn nữa còn tự tay lau nước mắt cho nàng ta, đây quả thật là chuyện hiếm lạ. Thiếu nữ không thể không đánh giá Ngụy La cẩn thận,
chỉ thấy bộ dạng nàng khả ái, so với tiểu cô nương bình thường xinh đẹp
hơn nhiều, không lẽ là vì như vậy sao?
Thiếu nữ này tên Cao Đan Dương, chính là đại nữ nhi của Trấn Quốc Công
Phu nhân. Nàng ta nhỏ hơn Triệu Giới một tuổi, hai người xấp xỉ tuổi
nhau, lại có quan hệ biểu huynh muội, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, quan hệ
gần gũi hơn so với người bình thường. Mới rồi Triệu Giới đi Điện Chiêu
Dương thỉnh an Trần Hoàng Hậu, vừa đúng lúc gặp Cao Đan Dương cũng đang ở đó, Trần Hoàng Hậu nói bọn họ cùng nhau đi ra. Triệu Giới nể tình Hoàng Hậu, liền đáp ứng, đi đến nửa đường thì nhìn thấy Ngụy La bị đám mèo
nhỏ quấn lấy.
Triệu Giới thu tay lại, đứng dậy nói: “Nàng ấy là Tứ tiểu thư của Phủ
Anh Quốc Công – Ngụy La”. Nói xong lại nhìn Ngụy La “Bản vương nói đúng
không?”
Ngụy La không nói tiếp, nàng nắm tay Lương Ngọc Dung, thành khẩn nói:
“Muội và Ngọc Dung không biết đây là mèo của Tĩnh Vương ca, chỉ là muốn
cho nó ăn một chút. Nếu khiến Tĩnh Vương ca và tỷ tỷ mất hứng, chúng
muội trở về là được”.
Nàng nói xong liền quay người muốn đi.
Triệu Giới gọi nàng lại, cười nói: “Bất quá chỉ là một con mèo, nếu muội thích, trực tiếp cầm đi là được!”
Cao Đan Dương đang đứng uy nghiêm một bên vì câu nói này mà nhíu mày.
Ngụy La lắc đầu, đôi mắt trong veo ngập nước ngẩng lên nhìn Triệu Giới,
mỉm cười: “Đa tạ Tĩnh Vương ca ca, có điều nếu đã là quà tỷ tỷ tặng, A
La không thể muốn”.
*** *** ***
Sau khi tiểu nha đầu rời đi, Triệu Giới thu hồi ánh mắt, ý cười trong
mắt cũng thu lại, hướng Cao Đan Dương nói: “Nơi này cách Tân Nhạn Lâu
không xa, không cần ta đưa đi, chính ngươi đi thôi”.
Cao Đan Dương ôm đám mèo nhỏ trong tay, không có dời bước, thấy Triệu
Giới cất bước muốn đi liền vội vàng gọi một tiếng: “Tĩnh biểu ca”. Nàng
ít nhiều có chút để ý, đi đến trước mặt hắn nói: “Tĩnh biểu ca có phải
huynh không thích mèo hay không? Nếu như huynh không thích, nói với muội một tiếng, muội đem nó về nhà, hoặc đưa cho Lưu Ly, nàng ấy theo muội
nói muốn nó vài ngày rồi”.
Lưu Ly trong miệng Cao Đan Dương chính là Thiên Cơ Công Chúa Triệu Lưu
Ly, là muội muội ruột cùng mẫu thân với Triệu Giới. Triệu Lưu Ly năm nay bảy tuổi, chính là độ tuổi vô cùng yêu thích mấy con mèo nhỏ, chó nhỏ,
nàng ấy muốn mấy con mèo này không biết đã bao lâu, mỗi lần nhìn thấy
chúng đều yêu thích không buông tay. Đáng tiếc, Cao Đan Dương đã tặng
mèo nhỏ cho Triệu Giới, Triệu Lưu Ly cũng không dám đòi Triệu Giới, nàng chỉ có thể hoàn thành công khóa xong sớm đều chạy tới đây vừa nhìn xem, lại sờ sờ một cái.
Loại mèo này là cống phẩm Ba Tư đưa tới, tròng mắt màu lam, lông màu
trắng, hình thể không lớn, vừa mới sinh được ba tháng, lung linh khả ái, thật sự khiến mấy tiểu cô nương yêu thích.
Chính vì như thế, Triệu Giới mới không để ý tới. Hắn bận rộn sự vụ, có
khi bản thân đều không tự chăm sóc được, làm sao chăm mấy con mèo này?
Triệu Giới đem mèo nuôi thả trong cung, cơ bản không cần tốn công tốn
sức, cung nữ trong cung đều biết đây là mèo của hắn, nên không dám chậm
trễ, bình thường cũng thay phiên nhau lui tới cho mèo nhỏ ăn. Bởi vì
vậy, mấy tháng qua đi, ba con mèo này vẫn sống tốt như cũ.
Triệu Giới trầm ngâm: ”Vì sao nói mấy lời như vậy?”
Cao Đan Dương trầm ngâm một lát, sờ sờ lỗ tai con mèo, ngữ khí không tốt lắm: “Vừa rồi huynh muốn thuận tay đem nó cho tiểu nha đầu kia…”
Triệu Giới im lặng cười, không có phản bác. Hắn quả thật muốn đưa nó cho Ngụy La, bởi vì cảm thấy nàng và mấy con mèo này giống nhau, nho nhỏ,
trăng trắng, có chút yếu ớt lại có chút ngạo mạn, chẳng những không
khiến hắn phản cảm, ngược lại làm cho hắn cảm thấy rất thú vị. Đáng tiếc tiểu nha đầu kia không chịu nhận, Triệu Giới hắn cho dù muốn đưa cũng
không đưa được.
Triệu Giới suy nghĩ một chút nói: “Nếu muội muốn, liền đưa cho Lưu Ly
đi, ta thấy muội ấy rất thích, ta vừa vặn cũng không có thời gian chăm
sócchúng”. Nói xong cất bước, hướng về Lâm Giang Lâu mà đi.
Cao Đan Dương nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, nàng nản lòng bĩu môi,
buông xuống bộ dáng điềm đạm ban nãy, lộ ra bộ dáng tiểu nữ nhi.
Nha hoàn mặc xiêm y màu đỏ nhủ bạc phía sau thấy thế, nhịn không được mở miệng nói: “Tĩnh Vương điện hạ thật là không hiểu phong tình, tiểu thư
tặng mèo cho ngài ấy, sao có thể đưa cho người khác chứ…”
Trong lòng Cao Đan Dương âm thầm tán đồng lời nói của nha hoàn, nhưng
trên mặt lại giả bộ không vui, nghiêng đầu liếc nàng ta một cái; “Tĩnh
biểu ca là người ngươi có thể nói lung tung sao? Vả miệng!”
Nha hoàn cười cười, biết tiểu thư không phải thật sự nổi giận, nhưng
cũng giả vờ ở trên mặt làm vài động tác: “Là nô tỳ lắm miệng, tiểu thư
thứ tội… Nô tỳ không phải ủy khuất thay tiểu thư sao, những năm nayngười đều đối với Tĩnh Vương rất tốt, điện hạ ngay cả nhìn cũng không thèm”.
Cao Đan Dương không nói, sắc mặt càng thay đổi.
Trước kia nàng không nghĩ quá nhiều, nay vừa nghĩ tới, có lẽ không phải không nhìn thấy mà là giả vờ như không thấy.
Bản tính Triệu Giới trời sinh lãnh đạm, đối với ai cũng không có mấy
nhiệt tình. Trước kia nàng cho rằng đó là một phần tính cách của hắn,
không có cách nào thay đổi, thế nhưnghôm nay nàng lại nhìn thấy hắn vốn
hiếm khi để ý đến người khác, thì ra hắn cũng sẽ ôn nhu lau nước mắt cho người khác, chỉ đáng tiếc người đó không phải nàng. Cao Đan Dương mím
chặt môi, đối với thân phận của Ngụy La cũng thêm tò mò, vừa đi vừa nói: “Ngươi đi hỏi thăm một chút, Tứ tiểu thư Phủ Anh Quốc Công cùng Tĩnh
biểu ca có quan hệ sâu xa gì? Đừng để người khác biết là ta hỏi…”
Nha hoàn tự nhiên biết phải làm thế nào, gật đầu đáp ứng, rồi không dấu vết thối lui.
*** *** ***
Lần thọ yến lần này của Trần Hoàng Hậu, ngoại trừ việc mừng thọ, còn có
một tính toán khác, đó chính là thay Lục công chúa Thiên Cơ tìm một thư
đồng. Thiên Cơ công chúa từ khi còn nhỏ cơ thể đã ốm yếu nhiều bệnh,
Trần Hoàng Hậu yêu quý nàng, đem nàng đặt dưới cánh mình bảo hộ chặt
chẽ, nhiều năm như vậy cũng chưa từng có ai gặp qua nàng. Từ sau năm
tuổi, thân thể nàng dần dần tốt hơn, Trần Hoàng Hậu mới bắt đầu thả lỏng quản chế, để cho nàng ra ngoài tiếp xúc với người khác, nhưng cũng chỉ
giới hạn trong cung cấm, nhiều hơn cũng chưa có, vì thế ngoại trừ người
trong cung, thiên kim quý tộc khác cũng chưa từng thấy mặt Triệu Lưu Ly. Ngay cả Cao Đan Dương và Cao Tình Dương cũng chỉ khi tới thỉnh an Trần
Hoàng Hậu mới ngẫu nhiên thấy nàng một lần.
Ở nội điện Chiêu Dương Cung, Trần Hoàng Hậu nghiêng mình dựa vào giường
La Hán, trên người mặc xiêm y màu hồng, diệt hoa mẫu đơn bằng vàng, dưới thân mặc váy dài thêu mây và rồng, gương mặt thanh thản, trong tay bà
cầm một bát đàn hương, chậm rãi lắc hai cái: “Lưu Ly đâu?”
Lão ma ma mặc xiêm y bốn màu cung kính nói: “Bẩm nương nương, công chúa
mới vừa chạy đi rồi, nói là muốn chuẩn bị thọ lễ cho ngài”.
“Đứa nhỏ này…” Ngữ khí Trần Hoàng Hậu có chút bất đắc dĩ, trong mắt lại
mang theo ý cười, bỗng nhiên nhớ tới điều gì, bà nghiêng đầu hỏi lão ma
ma: “Nó uống dược chưa?”
Thân mình lão ma ma cứng đờ, lắc lắc đầu: “Công chúa không chịu uống thuốc… Dược vừa mới đút vào trong miệng, nàng đã phun ra!”
Ý cười trên mặt Trần Hoàng Hậu biến mất, thần sắc trở nên nghiêm túc. Nữ nhi này là tim thịt của bà, từ nhỏ thân thể đã không tốt, thật sự trở
thành cái ấm sắc thuốc. Bà vì thế cũng không nỡ nặng lời với nàng, thật
đúng với câu: nắm trong lòng bàn tay sợ nát, ngậm trong miệng sợ tan.
Đại nhi tử của bà chết yểu từ khi mười tuổi, giống như một khối bệnh
trong lòng bà, nhiều năm trôi qua đều không tốt lên được. Bà không hi
vọng tiểu nữ nhi của bà cũng giống như vậy, chống đỡ không được tới năm
mười tuổi. Nay Lưu Ly đã bảy tuổi, bà cũng vì vậy mà ngày càng lo lắng
đề phòng, tha thiết hi vọng thân thể nàng có thể chuyển biến tốt hơn.
Trần Hoàng Hậu thở dài, cân nhắc hồi lâu, quyết định làm một việc, gọi
lão ma ma vào: “Ngươi cho người trông Lưu Ly, đừng để nó xảy ra chuyện
không may… Nếu nàng gặp thiên kim nhà đại thần nào, không cần ngăn cản ở một bên xem. Nếu là người có thể làm cho Lưu Ly ngoan ngoãn uống thuốc, liền để người đó nhập cung làm thư đồng cho Lưu Ly”. Nói xong, bà cũng
tự suy tính: “Dù sao Lưu Ly cũng đã bảy tuổi, không thể không tiếp xúc
với ai, cho nàng tìm người bạn tốt để chơi đùa, có thể khiến nàng vui vẻ một chút, thân thể có thể vì vậy mà tốt hơn!”
Lão ma ma liên tục nói: “Nương nương suy nghĩ cho công chúa chu đáo, nàng nhất định sẽ khỏe mạnh, bình an lớn lên.”
Trần Hoàng Hậu cười chua xót một tiếng: “Chỉ hy vọng là thế!”
Một bên khác, Thiên Cơ Công Chúa nghe nói bên Thái Hồ náo nhiệt, liền
năn nỉ ma ma và cung nữ mang mình qua đó chơi. Nàng rất tò mò, chưa từng thấy qua nhiều người như vậy, muốn đứng xa xa nhìn xem náo nhiệt. Trần
Hoàng Hậu bảo hộ nàng quá tốt, thế nên dù cho hiện nay nàng đã bảy tuổi, tâm trí so với mấy đứa nhỏ cùng tuổi đều đơn thuần hơn nhiều, không
rành thế sự.
Nàng đi lên con đường rải đầy đá cuội, ven đường là những hoa chuối đỏ
sẫm, đi tới phía trước không xa chính là Tân Nhạn Lâu, xa xa có thể thấy được bóng người đang đứng trên gác. Triệu Lưu Ly cảm thấy mới lạ, bước
chân cũng bất giác mà nhanh hơn, đi qua một ngã rẽ, vòng qua mặt đá Thái Hồ, rồi dừng lại.
Đằng trước nàng có hai tiểu cô nương, trông có vẻ cũng không khác nàng lắm, đi tới chạm mặt, song phương đều có chút ngạc nhiên.
Lương Ngọc Dung kêu “Ai nha” một tiếng, chỉ vào Thái Hồ phía sau lưng
Triệu Lưu Ly: “Sao lại đi tới chỗ này? A La, chúng ta không đi ra
ngoài”.