Đối với một tiểu cô nương sáu tuổi mà nói, chữ của Ngụy La đã được tính là xinh đẹp.
Chỉ có điều Triệu Giới là người muốn những thứ tốt hơn người khác, vật
gì vào trong tay hắn, nhất định phải hoàn mỹ. Hắn cho rằng chữ Ngụy La
quá mạnh mẽ, không đủ trầm ổn, vì vậy liền đề bút viết hai chữ bên cạnh
chữ của nàng, nghiêng đầu hỏi: “Viết như vậy, thấy rõ chưa?”
Ngụy La nhìn chằm chằm hai chữ trên giấy Tuyên Thành (1), nàng trừng mắt nhìn, bàn tay nhỏ bé trắng trắng mềm mềm chỉ vào một chữ, nãi thanh nãi khí nói: “Đại ca ca vì sao viết tên muội?”
Chữ nàng biết không nhiều lắm, nhưng tên của mình thì nàng biết. Triệu
Giới viết ra hai chữ, vừa đúng là tên nàng, hai chữ này có rất nhiều
nét, phức tạp khó phân, nếu không phải đời trước nàng đặc biệt học qua
với tú tài trong Long Thủ Thôn, lúc này thật sự nhận không ra.
Triệu Giới cong môi mỏng: “Muội biết?”
Nàng thành khẩn gật đầu, ra vẻ nói: “Phụ thân dạy muội viết, phụ thân nói cần phải biết tên của mình!”
Ngụy Côn xuất thân là tiến sĩ, hiện tại lại nhậm chức trong Hàn Lâm
Viện, ngẫu nhiên dạy nữ nhi viết mấy chữ cũng là chuyện bình thường.
Triệu Giới không hoài nghi, lại đặt bút viết xuống hai chữ, đem bút lông cừu đặt lại trên giá bút san hô, lấy cái chặn giấy bằng vàng được điêu
khắc hình dị thú (2) chặn lại, thú vị hỏi: “Hai chữ này đọc là gì?”
- - Triệu Giới.
Ngụy La không rõ ý của hắn, vì sao hắn phải viết tên hắn lên? Nàng gọi
ra rồi có phải sau này sẽ trị tội nàng không? Suy nghĩ một lát, Ngụy La
lắc đầu nói:”A La không biết”.
Nếu không biết, vì sao phải do dự?
Triệu Giới tỉ mỉ nhìn biểu tình trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cũng
không vạch trần, thu hồi tâm tư đùa giỡn vừa rồi, đứng thẳng nói với hai tiểu nha đầu: “Mẫu hậu nói gần đây hoa quế trong hậu hoa viên mới nở
hoa, Lưu Ly và A La có thể qua đó chơi đùa một chút, tiện thể mang về
một ít hoa quế, mẫu hậu nói muốn đích thân làm cho hai muội canh trứng
gà hoa quế”.
Trần Hoàng Hậu mặc dù là Hoàng Hậu cao quý, nhưng không giống các phi
tần khác – mười ngón tay không dính nước. Bà đi theo Sùng Trinh Hoàng Đế chinh phạt Ô Nhung, có chuyện gì mà chưa từng làm qua? Đi săn, lột da
thú, nhóm lửa… Bà vốn dĩ không phải chim hoàng yến nuôi nhốt trong lồng mà có cách sống của bản thân. Trước đây Hoàng Hậu thích nhất là ăn canh trứng gà hoa quế do mẫu thân bà tự tay làm, đến bây giờ vẫn nhớ mãi
không quên. Bởi vậy bà cũng muốn để Triệu Lưu Ly nếm thử chút mùi vị
này, là đồ do mẫu thân làm cho, cho nên so với mấy món ăn của ngự thiện
phòng càng thêm mĩ vị.
Hơn nữa bệnh tình của Triệu Lưu Ly không nên ở mãi trong phòng, tốt nhất nên ra ngoài đi lại, chăm sóc hoa nhỏ. Thái y đã nói qua, tâm tình
thoải mái mới có lợi cho việc chữa bệnh. Vì vậy Trần Hoàng Hậu mới nghĩ
ra một phương pháp như vậy, nói Triệu Giới mang nàng ra khỏi phòng, tới
hậu hoa viên một chuyến.
Hôm nay Triệu Giới cũng rảnh rỗi, nên cũng không cự tuyệt.
Triệu Lưu Ly vừa nghe liền vô cùng cao hứng, nhảy xuống từ bàn con màu
tím, hoa văn sơn thủy hải đường mạ vàng, lôi kéo Ngụy La: “A La nếm qua
canh trứng gà hoa quế sao? Mẫu hậu làm món này là ngon nhất!”
Tiểu cô nương sống an nhàn sung sướng, đã quen với sơn hào hải vị, cuộc
sống xa hoa, ngẫu nhiên ăn mấy món đơn giản liền cảm thấy mỹ vị. Nhưng
Ngụy La bây giờ không có hứng thú gì, đời trước trong viện có nhiều nhất là cây hoa quế, mỗi khi đến tháng tám nàng hương hoa quế phiêu đãng
trong gió, Lâm Tuệ Liên sẽ làm canh trứng gà hoa quế cho nàng ăn. Bây
giờ vừa nhắc tới hoa quế, nàng liền nhớ lại tình cảnh của tiểu viện
trong Long Thủ Thôn, nhớ tới đoạn ký ức không mấy vui vẻ kia.
Ngụy La mở miệng cự tuyệt: “Ta không…”
Triệu Lưu Ly không để cho nàng có cơ hội từ chối, kéo nàng chạy ra khỏi
Thần Hoa Điện, thân ảnh nho nhỏ thật vất vả đuổi theo Triệu Giới, đôi
mắt trông mong: “Nhị ca, A La cũng có thể nếm thử canh trứng gà hoa quế
mẫu hậu làm sao?”
Triệu Giới dừng chân, quay đầu liếc nhìn vẻ mặt khó xử của Ngụy La, nói: “Tất nhiên có thể”.
Triệu Lưu Ly mừng rỡ, lập tức dẫn theo Ngụy La cùng nhau đi hậu hoa viên hái hoa quế. Ngụy La nhắm mắt theo đuôi sau lưng nàng ấy, môi hồng khẽ
mím, có chút không thể làm gì được.
*** *** ***
Hậu hoa viên nằm ở phía tây bắc của Thái Dịch Trì, chia làm hai khu,
trong đó Đông viên trồng đầy hoa quế, cây du (3), cây lựu và một vài
loại khác. Bên trong được bố trí tương đối tùy ý, đằng sau còn có một
vườn rau xanh, trồng mướp, đậu bắp, nho cùng mấy loại rau quả khác. Nghe nói nơi này là do Trần Hoàng Hậu làm nên, bà tháo xuống chiến giáp, gia nhập hậu cung, có đôi khi không có việc gì làm, lại không thể lần nữa
mặc giáp ra trận, đành phải ở trong này mở một vườn rau xanh, ngẫu nhiên tới nấu vài món ăn mình thích, cũng coi như một phương pháp giải buồn.
Chuyện hoang đường như vậy, lúc đó Sùng Trinh Hoàng Đế vậy mà lập tức
đáp ứng. Không những thế, còn vì bà tìm vài người chuyên trông nomvườn
rau.
Có thể thấy tình cảm của họ lúc đó vô cùng tốt, chỉ là không biết tại sao lại đến nông nỗi này.
Trần Hoàng Hậu là tiểu nữ nhi của Hoài Hóa Đại tướng quân, trên bà có
bốn vị ca ca, cả bốn đều là võ tướng, thân cư yếu chức (4), tay nắm binh quyền. Đại ca Trần Hoàng Hậu là Định xa Tướng Quân, đóng ở biên quan,
hàng năm không thể về kinh, nhị ca của bà là Thủy Sư Đề Đốc (5) của Phúc Kiến, khống chế quan binh thủy bộ của Phúc Kiến, bình thường cũng ít
khi về nhà. Tam ca và Tứ ca của bà đều nhậm chức ở Thành Thịnh Kinh, rất có danh tiếng, một người so với một người càng lợi hại hơn. Hơn nữa phụ thân của bà là Đại tướng quân đi theo tiên đế mở rộng bờ cõi, nam chinh bắc chiến, là công thần nhất đẳng, thế nên Trần Gia bọn họ trải qua hơn mười năm, đã trở thành hào môn vọng tộc của Thành Thịnh Kinh, quyền thế ngập trời.
Chính là vì như vậy nên Sùng Trinh Hoàng Đế mới ngày càng kiêng kỵ Trần
gia? Cho nên mới dần dần vắng vẻ Trần Hoàng Hậu, chuyên sủng Ninh Quý
Phi?
Trong nhà Ninh Quý Phi có một đệ đệ, năm nay đạt được Võ Trạng Nguyên,
Sùng Trinh Hoàng Đế có ý trọng dụng hắn, nâng đỡ hắn trở thànhthế lực
của mình, thay thế đại ca của Trần Hoàng Hậu đang đóng ở biên quan.
Không bao nhiêu năm nữa, thế lực của Trần Gia nhất định sẽ bị hoàng thượng thay thế.
Ngụy La không cần nghĩ cũng biết, khó trách Trần Hoàng Hậu không tha thứ cho hắn. Trơ mắt nhìn huynh trưởng và phụ thân của mình thất thế tàn
bại, người chết kẻ lưu vong, ai có thể cảm thấy dễ chịu?
“A La!” Triệu Lưu Ly đột nhiên gọi nàng, làm xáo trộntoàn bộ suy nghĩ
của nàng, nàng ấy chỉ vào quả lựu đỏ ửng ở trên cao: “Quả lựu đó thật đỏ nha, chúng ta hái nó xuống được không?”
Ngụy La nhìn theo tay nàng ấy, quả nhiên thấy một quả lựu đỏ chắc nịch,
xung quanh đó hoa lựu vừa nở, vậy mà nó đã kết quả, thật là hiếm có.
Đáng tiếc cây lựu này có chút cao, hai tiểu giao hỏa cõng nhau lên cũng với không tới.
Triệu Giới ở trong đình bát giác bên kia đọc sách, trong tay hắn cầm một quyển (6), căn bản không quan tâm tình huống của các nàng bên này. Triệu Lưu Ly không dám xin nhị ca giúp đỡ, đành
phải kêu cung nữ trèo lên cây hái xuống. Cung nữ rón ra rón rén leo lên
cây, thật vất vả mới hái được quả lựu xuống lại mất thăng bằng, lựu từ
trong tay nàng rớt xuống lăn trên đất.
Triệu Lưu Ly nhấc váy muốn đi nhặt, không nghĩ phía trước đột nhiên xuất hiện một tiểu cô nương mặc màu váy hồng cánh sen, nàng ta cực nhanh
nhặt quả lựu lên, xoay người hướng về phía sau vui vẻ nói:”Lâm Lang biểu tỷ, mau nhìn xem, muội nhặt được một quả lựu!”
Ngay sau đó, từ phía sau cửa tròn đi ra một tiểu nữ hải bảy tám tuổi,
đầu búi kiểu tóc Quán phát (7), mặc một thân xiêm y màu san hô thêu hoa
văn như ý, bộ dáng giống Triệu Lưu Ly năm sáu phần, mắt ngọc mày ngài.
Nàng ta chính là nữ nhi của Ninh Quý Phi – Triệu Lâm Lang, người mới
nhặt quả lựu lên chính là nữ nhi của Cao Dương Trưởng Công Chúa – Lý
Tương, hai người vốn dĩ ở tây viện chơi đùa, không biết sao lại đột
nhiên đi vào trong này, còn đoạt quả lựu khó khăn lắm Triệu Lưu Ly mới
lấy được.
Triệu Lưu Ly là người nhát gan, tính dễ xấu hổ, cho dù bị người ta đoạt
đồ cũng không nói gì, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đó là của ta…”
Đáng tiếc hai người không nghe thấy, Lý Tương quay đầu, giống như bây
giờ mới thấy nàng, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo tràn ngập kinh hỉ: “Triệu Lưu Ly biểu tỷ? Sao tỷ cũng ở đây?”
Trong mắt phần lớn người, Triệu Lưu Ly là người hàng năm bệnh nằm liệt
giường, thân thể suy yếu. Vì thế Lý Tương hỏi cũng không có gì lạ, ngược lại khiến Triệu Lưu Ly càng ngại ngùng. Gương mặt nhỏ nhắn dừng bước
không tiến lên, cánh môi mấp máy nói: “Ta… Ta đi chơi với A La!”
Ngụy La cũng không thẹn thùng giống nàng ấy, càng không nhẫn nhục chịu
đựng như vậy, đồ của mình là của mình, dựa vào cái gì phải cho người
khác? Nàng chỉ vào cung nữ còn đang ở trên cây chưa xuống, lại chỉ vào
quả lựu lớn trong tay Lý Tương, nháy mắt nói: “Đó là Triệu Lưu Ly cho
người hái xuống, không phải của các ngươi”.
Lý Tương từng gặp qua Ngụy La, cũng biết thân phận của nàng. Chính là
nàng năm lần bảy lượt bắt nạt ca ca, lại hại ca ca Lý Tương ngã bệnh,
hiện nay nhìn thấy nàng tự nhiên không thể bày ra sắc mặt tốt. Lý Tương
không muốn giao quả lựu ra, mắt hạnh trừng lớn:”Tại sao ta phải tin lời
ngươi?”
Nếu là trong quá khứ, một quả lựu thật sự không có gì đáng để tranh, bất quả chỉ là thứ đồ mới mẻ mà thôi. Các nàng đều là bảo bối trong nhà,
nâng như nâng trứng, muốn vật gì tốt mà không có chứ? Nhưng hôm nay Lý
Tương muốn cùng Ngụy La phân cao thấp, Ngụy La bắt nạt ca ca nàng ta,
nàng ta nhất định phải vì ca ca đòi lại.
Ngụy La liên tục “A” một tiếng, cố ý kéo dài, nghiêng đầu hỏi Triệu Lưu
Ly ở sau lưng: “Triệu Lưu Ly, lời vừa rồi của ta đúng chứ?”
Triệu Lưu Ly đón nhận tầm mắt của nàng, nếu là lúc trước khẳng định nàng ấy sẽ nghĩ là thôi đi, nhưng bây giờ lại có Ngụy La bên cạnh nói giúp,
Triệu Lưu Ly dũng khí gật đầu một cái: “… Đúng”.
Nếu cả công chúa cũng đều đã mở miệng, nàng ta không có đạo lý gì mà
cưỡng bách. Lý Tương chu mỏ, tức giận cầm quả lựu nhét vào trong lòng
Ngụy La, cố ý muốn đẩy Ngụy La té ngã.
Ngụy La lảo đảo hai bước mới miễn cưỡng đứng vững. Trong ngực nàng còn
cầm quả lựu, cũng không tức giận, ánh mắt sáng ngời cong thành hình
trăng non, cười dịu dàng nói:”Lý Tương?”
Lý Tương nhìn nàng một cái, bất đắc dĩ hỏi: “Làm cái gì?”.
Ngụy La quay người đi về bên cạnh Triệu Lưu Ly, vừa đi vừa chậm rãi nói: “Trên đỉnh đầu ngươi có một con sâu”.
Sắc mặt Lý Tương trắng nhợt, vô thức ngẩng đầu nhìn lên, bóng trắng ngọ
nguậy từ trên rơi xuống, rớt lên mũi nàng ta! Mấy tiểu cô nương đều sợ
loài vật mềm nhũn này, nó bò trên thân khiến người ta cảm giác nổi cả da gà, Lý Tương cũng không ngoại lệ, lúc này sợ hãi khóc lên. Sâu từ trên
mũi nàng ta rớt xuống, vặn vẹo trên mặt đất, nàng ta cảm thấy thật chán
ghét, vội vàng kêu cung nữ giết chết con sâu kia.
*** *** ***
Ngụy La và Triệu Lưu Ly quay lại đình bát giác nơi Triệu Giới đang ngồi
nghỉ, để lựu lên bàn đá, kêu cung nữ mở ra, đặt bên trong đĩa sứ sơn vằn có hoa sen quấn quanh.
Thạch lựu đỏ ửng viên mãn trong suốt, đáng tiếc hái xuống quá sớm, hương vị không ngọt, còn có chút chua. Ngụy La chỉ ăn mấy hạt liền không ăn
nữa, nghiêng đầu thấy Triệu Giới không nhúc nhích, nhặt mấy hạt lên hỏi: “Đại ca ca có ăn lựu không?”
Nàng vốn chỉ là thuận miệng hỏi, hơn nữa còn có tâm tư cợt nhã, muốn cho hắn nếm thử vị chua của lựu. Không nghĩ tới Triệu Giới không ngẩng đầu
lên, cằm hướng về phía nàng, há mồm. Tư thái kia rõ ràng là muốn nàng
đút hắn.
Tay Ngụy La ngừng ở không trung, do dự một lát, đành phải bỏ lựu vào
trong miệng hắn. Ngụy La chợt rút tay về, lặng lẽ xoa xoa lên y phục.
Động tác nhỏ của nàng không tránh được ánh mắt Triệu Giới. Triệu Giới
làm bộ không thấy, tầm mắt vẫn chăm chú vào quyển sách, nhai nhai, nhổ
ra hột lựu, thanh âm thong thả dễ nghe lại vang lên: “Lại một hạt nữa”.
Hắn không thấy chua sao?
Nội tâm Ngụy La thầm oán, đành phải đút hắn miếng nữa.
Triệu Giới như không biết chua, ăn xong lại bảo nàng đút, hoàn toàn
không có bộ dáng không ổn. Nàng lại không phải tiểu nha hoàn của hắn,
bên cạnh hắn không phải có cung nữ sao! Vì cái gì nhất định bắt nàng đút chứ? Ngụy La bĩu môi, bất mãn nghĩ, nàng mặc dù thấy lựu ăn không ngon, cũng không muốn tiếp tục đút hắn, tay giơ lên đến mỏi rồi, rốt cục hắn
ăn đủ chưa?
Triệu Giới rốt cục cũng xem xong trang cuối của <Pháp ngôn nghĩa
sơ>, ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt oán niệm của tiểu nha đầu,
không khỏi thấp giọng cười một tiếng. Hắn cúi người xoa xoa mi tâm của
nàng, cố ý đẩy tóc mái trước trán ra, vuốt ve nốt ruồi màu hồng: “Giàn
nho phía sau hiện giờ đã ra quả, có muốn ăn không?”
Ngụy La trừng mắt, còn chưa kịp nói gì, Triệu Lưu Ly ở bên kia vội vàng nói: “Muốn!”
Triệu Giới đứng dậy cười nói: “Đi, ca ca dẫn đi hái nho!”.
Cách đình bát giác không xa có một giàn nho, phía dưới có một dãy ghế
dài, bình thường còn có thể ngồi ở đây hóng mát nghỉ ngơi. Từng chùm nho rũ xuống, kết thành những quả vừa tròn vừa lớn, nhìn thật mê người.
Triệu Lưu Ly được cung nữ ôm, vươn tay liền có thể đụng tới chùm nho.
Nàng ấy không phải hái một chùm, mà lựa từng trái, chỉ chốc lát sau liền hái đầy tay.
Ngụy La ở phía dưới nhìn theo, mắt sáng lên, có chút hâm mộ.
Triệu Giới chăm chú nhìn hành động của nàng, thấy thế liền đi lên, cúi
người nâng mông nhỏ của nàng lên, ôm nàng từ trên mặt đất đứng dậy, hỏi: “Nghĩ muốn hái chùm nào?”