Tiểu hài tử khí lực nhỏ, cho dù cầm kéo thì căn bản cũng không thể cắt
cả chùm nho xuống được. Ngụy La thử hai lần không có kết quả, dứt khoát
trực tiếp để Triệu Giới bế mình, vừa hái vừa ăn. Nàng nhìn chuẩn một
chùm nho lớn nhất trong giàn, giơ cánh tay ngắn ngủn lên tóm lấy, thành
công kéo nó xuống. Lúc nàng chuẩn bị bỏ vào miệng, cúi đầu nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của Triệu Giới nhìn mình, nàng nghĩ một chút, thập phần
hiểu chuyện đút cho hắn một quả nho: “Đại ca ca ăn đi!”.
Rau quả Trần Hoàng Hậu trồng đều rất sạch sẽ, bình thường cũng có người
tỉ mỉ chăm sóc, nếu không chú ý quá nhiều có thể trực tiếp ăn.
Triệu Giới cố tình lại là loại người tỉ mỉ hay bắt bẻ, nho chưa được rửa hắn sẽ không ăn. Không ăn thì không ăn, Ngụy La không tự làm mất mặt,
không quan tâm hắn, bản thân ăn rất nhiều, chỉ chốc lát đã ăn non nửa
chùm. Lúc Triệu Giới đặt nàng xuống, nàng đã ăn no đến phình bụng vậy mà còn có chút chưa thỏa mãn.
Triệu Giới chê cười nàng nói: “Ăn nhiều tiêu chảy”.
Ngụy La vốn dĩ không tin lời hắn, cho rằng Triệu Giới đỏ mắt ghen tị,
không ăn được thì chê nho xanh. Ai ngờ rằngăn xong canh trứng gà hoa quế do Trần Hoàng Hậu tự mình làm, mới vừa ngồi trên xe ngựa trở về Phủ Anh Quốc Công, bụng Ngụy La liền bắt đầu cảm thấy đau. Cơn đau này nhanh
chóng mãnh liệt, từng trận từng trận tới, mới đầu không thấy nghiêm
trọng lắm, lúc về đến nhà thì cả đầu đầy mồ hôi lạnh, đau đến toàn thân
phát run.
Chuyện này khiến Ngụy Côn và Thường Hoằng sợ hãi, Ngụy Côn gấp rút kêu
nha hoàn đi mời đại phu. Lúc đại phu tới, nàng đã thượng thổ hạ tả (1),
gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, mới nửa ngày phảng phất đã gầy đi một vòng.
Đại phu nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của nàng bắt mạch, nói một chút
không có gì đáng ngại, chỉ là ăn nhiều trái cây sống, tràng vị có chút
không chịu nổi. Thân thể tiểu hài tử yếu ớt, đừng nhìn bình thường sinh
long hoạt hổ, những chi tiết nhỏ này đều phải chú ý tốt mới được. Đại
phu đứng đó thuyết giáo, Ngụy Côn ở một bên thành thật lắng nghe, cho
tới khi đại phu kê xong phương thuốc rời đi, hắn mới thật sự thở phào
nhẹ nhõm.
Không lâu sau Kim Lũ mang thuốc tới, đỡ Ngụy La dậy uống thuốc xong, lo
lắng hỏi: “tiểu thư ở trong cung ăn cái gì? Sao lại ăn đến hư bụng rồi?”
Ngụy La mềm nhũn nằm dựa vào gối lớn, bộ dáng mệt mỏi, không có khí lực nói: “Ta ăn nho, ăn rất nhiều!”.
Nói xong nàng không khỏi nhớ tới mấy lời của Triệu Giới, thầm nghĩ hắn
đúng là miệng quạ đen, nói cái gì ứng cái đó. Bây giờ nàng thật sự bị
tiêu chảy rồi, chỉ sợ buổi học sớm mai cũng không thể tham dự, vậy thì
phải báo lại với Trần Hoàng Hậu xin nghỉ vài ngày, chờ bồi dưỡng thân
thể tốt lên rồi nói sau. Cũng may, uống thuốc xong Ngụy La cảm thấy thân người khá hơn nhiều, không thượng thổ hạ tả nữa, tinh thần cũng tốt
hơn, không nghiêm trọng như lúc đầu.
Thái phu nhân và các phòng khác nghe động tĩnh, rối rít chạy tới thăm.
Bây giờ Ngụy La chính là đại hồng nhân của Phủ Anh Quốc Công, nàng không những tiến cung làm thư đồng của Thiên Cơ Công Chúa, còn được Trần
Hoàng Hậu coi trọng, Hoàng Hậu cứ vài ba hôm lại đưa thứ tốt đến cho Ngũ phòng làm các phòng khác đỏ mắt không thôi.
Thái phu nhân La Thị vốn không thích cháu gái này, bởi vì mẫu thân của
nàng năm đó không biết kiềm chế, khiến hai nhi tử của bà vì tranh giành
tình nhân mà trở mặt thành thù, đến nay huynh đệ vẫn bất hòa. Thái phu
nhân đối với Ngụy La và Thường Hoằng ôn hòa, ngẫu nhiên nhớ tới thì quan tâm đôi lời, cũng không yêu thương bằng các tôn tử khác. Bây giờ Ngụy
La rất được Trần Hoàng Hậu coi trọng, thái độ của bà với Ngụy La cũng
thay đổi nhiều, không coi thường như trước kia, đối xử với Ngụy La cũng
tươi cười nhiều hơn.
Ngụy La biết rõ Thái phu nhân không thích nàng, cho nên nàng cũng không
thân cận với bà. Trong Phủ Anh Quốc Công này, nàng thân nhất chính là Tứ bá mẫu, ngoại từ Tứ bá mẫu ra, những người khác không quan trọng.
Thân thể nàng suy yếu, nằm cuộn mình trong chăn, chỉ lộ ra gương mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay, mắt nhỏ chớp chớp nhìn mọi người rồi dừng lại trên người Tần Thị: “Tứ bá mẫu ở lại với con…”
Tần Thị đi tới, ngồi ở bên giường, tỉ mỉ giúp nàng xếp góc chăn, vội nói:”Được được, Tứ bá mẫu ở lại với con.”
Đoàn người thấy nàng vô sự lúc này mới lục đục rời đi. Trong phòng rõ
ràng thanh tịnh hơn, Ngụy La cũng cảm thấy mệt mỏi, nhắm mắt không đến
một lúc liền ngủ say.
*** *** ***
Lần này Ngụy La bệnh liền ba ngày, ba ngày không đi Thượng Thư Phòng nghe giảng bài.
Hai ngày đầu Triệu Lưu Ly còn có thể chịu được, sang ngày thứ 3 liền bộc phát. Thu ma ma lừa nàng nói ngày mai Ngụy La sẽ tiến cung, nhưng nàng
chờ hai ngày vẫn không thấy người đến! Ngụy La về sau có phải sẽ không
tới nữa không? Thiên Cơ Công Chúa khó khăn lắm mới có được một người bạn nhỏ, tự nhiên rất xem trọng nàng, cho dù Thu ma ma lần nữa trấn an nàng rằng Ngụy La ngã bệnh, chờ khỏi rồi sẽ vào cung, nàng cũng không nghe.
Ngày hôm đó nói sao Triệu Lưu Ly cũng không chịu uống thuốc, dược đút
vào miệng liền phun ra, nàng nói Ngụy La đến mới bằng lòng uống thuốc.
Lão thiên gia ơi, Tứ tiểu thư Phủ Anh Quốc Công rốt cuộc là linh đan diệu được gì!
Thu ma ma không dám chậm trễ, gấp rút tới Điện Chiêu Dương của Trần
Hoàng Hậu bẩm báo. Vừa vặn Triệu Giới và Cao Đan Dương cũng đang ở đó,
Triệu Giới thỉnh an Trần Hoàng Hậu, Cao Đan Dương tới thăm dì, hai người vừa vặn vào cung cùng lúc. Thu ma ma đem sự tình nói qua, khó xử hỏi:
“Nương nương, phải làm sao bây giờ?”
Trần Hoàng Hậu nhíu mày, không thể không bối rối:”Bệnh tình A La sao rồi? Có thể vào cung không?”
Thu ma ma đáp: “Sợ là không thể...Sáng nay Phủ Anh Quốc Công cho người
tới truyền lời, nghe nói Tứ tiểu thư còn bệnh liệt giường!”.
Như vậy cũng không hay lắm, một người không thể vào cung, một người
không chịu uống thuốc, thật sự muốn đem Trần Hoàng Hậu gấp chết mà.
Triệu Giới ngồi trên ghế thái sư nghe vậy, tay miết theo miệng chén hỏi: “Ngụy La bị bệnh?”
Trần Hoàng Hậu ừ một tiếng, ngồi trên giường la hán, hơi chút phiền muộn nói: “Hôm kia còn tốt, không biết sao đột nhiên lại bệnh liệt giường,
nghe nói bệnh không nhẹ, hai ngày nay cũng không tới Thượng Thư Phòng
đọc sách”.
Triệu Giới suy nghĩ, “Ân” một tiếng, liền không hỏi nhiều.
Cao Đan Dương ngồi đối diện nghe thấy tên Ngụy La, nghĩ nghĩ, nhịn không được hỏi chuyện của Ngụy La: “Dì, người đang nói tới Tứ tiểu thư của
Phủ Anh Quốc Công – Ngụy La sao?”
Cao Đan Dương hôm nay cố ý ăn mặc, thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi, đang
thời kỳ dậy thì, mặt mày tinh xảo, yểu điệu uyển lệ. Nàng mặc xiêm y màu trắng, nổi bật dáng người cao gầy, linh lung hấp dẫn. Tóc được búi nhỏ
rủ xuống (2), tóc mái nghiên nghiêng, trên đầu cái hai cây trâm uyên
ương, mi tâm vẽ một bông hoa mai càng làm lộ ra ngũ quan xinh đẹp. Nhưng Triệu Giới nhìn xong, lại không tự chủ nhớ tới nốt ruồi đỏ thẫm trên mi tâm của Ngụy La, bình thường nhìn không thấy, chỉ khi ngẫu nhiên đẩy
tóc mái nàng ra mới thấy, so với hoa điền được vẽ lên thì xinh đẹp hơn
nhiều.
Trần Hoàng Hậu gật gật đầu: “Nàng ấy hiện giờ là thư đồng của Lưu Ly.. Sao vậy, cháu cũng biết?”
Cao Đan Dương lắc đầu, ánh mắt vô tình hay cố ý nhìn Triệu Giới, môi anh đào cắn cắn nói: “Cháu không biết, chỉ nghe qua chút chuyện của nàng
ấy”.
Đây là muốn nói về chuyện lũ mèo sao? Triệu Giới rũ mi, không đếm xỉa
tới nàng ta, tường tận suy xét chén trà đang cầm trong tay, phảng phất
không chú ý tới ánh nhìn của nàng.
Trần Hoàng Hậu mở lời, đem chuyện hôm đó Ngụy La khuyên Triệu Lưu Ly
uống thuốc thế nào kể lại một lần. Nói được một nửa liền nhớ tới Triệu
Lưu Ly vẫn không chịu uống thuốc, bà đành dừng lại, đứng dậy cùng Thu ma ma đi Thần Hoa Cung một chuyến, dự định tự mình làm dịu tình hình.
Cho dù Cao Đan Dương không có hứng thú gì với Ngụy La nhưng cung không
quấy rầy hào hứng của Trần Hoàng Hậu, đành phải miễn cưỡng cười nghe
tiếp. Bây giờ Trần Hoàng Hậu muốn đi Thần Hoa Điện, nàng ta cũng tiện
thể đi theo sau, nhìn xem tình huống của Triệu Lưu Ly một chút.
Cao Đan Dương có tâm muốn để Triệu Giới cùng đi, Triệu Giới từ ghế thái
sư đứng dậy, cự tuyệt nói: “Con còn có việc, ngày mai lại tới thăm Lưu
Ly!”
Nói xong đứng dậy đi ra ngoài điện, cũng không chào hỏi Cao Đan Dương một tiếng, nháy mắt thân ảnh đã đi xa.
Cao Đan Dương tức giận bĩu môi, nhìn chằm chằm bóng lưng hắn một lúc rất lâu.
Trên đường Triệu Giới xuất cung, liền dặn dò Chu Cảnh đi sau: “Đi Phủ
Anh Quốc Công thăm dò một chuyến, xem Tứ tiểu thư bị bệnh gì, khi nào
thì trị xong. Nếu cần dược liệu gì thì bên phủ bản vương cũng đều có rất nhiều”.
Chu Cảnh hơi ngẩn ra, rất nhanh đáp ứng, vừa ra khỏi cung liền đi giải quyết việc này.
*** *** ***
Phủ Anh Quốc Công
Bệnh của Ngụy La vốn dĩ đã trị xong, chỉ có ngày đầu thượng thổ hạ tả
rất kịch liệt, thân thể liền bị hư tổn không ít. Hiện tại ở dưỡng ở nhà
hai ngày, khôi phục rất nhiều, phỏng chừng ngày mai liền có thể đi
Thượng Thư Phòng nghe giảng bài.
Nàng không biết tình huống trong cung, lúc này mới uống dược xong, đắng
đến líu lưỡi. Thường Hoằng từ bên ngoài mang vào một cái hộp nhỏ tráng
men hoa văn hình hoa sen, giống như hiến vật quý nhét vào trong ngực
nàng: “A La, nhận lấy.”
Ngụy La hiếu kỳ, vừa mở ra vừa hỏi: “Đây là cái gì?”
Thường Hoằng còn chưa mở miệng nàng đã nhìn thấy món đồ bên trong. Trong hộp đựng những viên đường đủ mắc sắc, màu hồng là nhân bánh sơn trà,
vàng là nhân bánh quýt, đỏ là nhân nho… Bên ngoài còn được phủ lớp đường trong suốt, vừa ngọt vừa đẹp mắt. Ngụy La cầm một viên nhân sơn trà bỏ
vảo miệng, vừa có vị ngọt của đường vừa có vị chua của sơn trà, vừa ngọt vừa chua, thoáng cái hòa tan vị đắng trong miệng nàng, cực kỳ ngon.
Ngụy La chưa từng thấy loại kẹo đường này, cầm một viên đút cho Thường Hoằng: “Đệ lấy ở đâu ra?”
Thường Hoằng khó có khi lộ ra vui vẻ, hắn cười một cái, nụ cười rộ lên
thấm vào ruột gan. “Hôm nay đại ca ca ra cửa, đệ cùng ca ca ra ngoài,
mua ở trên đường”. Dừng một chút, lại trở về bộ dáng tiểu đại nhân bình
thường nói: “Tỷ thích là tốt rồi!”
Thường Hoằng biết rõ nàng uống thuốc đắng, có thể nhớ tới mua đồ cho
nàng, khiến nàng thật sự cảm động. Bất quá nàng cũng có chút nghi hoặc,
Ngụy La hỏi hắn tiền ở đâu ra, hắn nói là tiền tiêu vặt ngày lễ tết Ngụy Côn cho, lúc này Ngụy La mới yên tâm.
Sau khi Thường Hoằng rời đi, Ngụy La đem hộp nhỏ để trên đầu giường, có
vật này sau này nàng uống thuốc cũng không sợ đắng nữa. Nàng còn có thể
mang vào trong cung cho Triệu Lưu Ly nếm thử, chỉ là không thể để nàng
ấy ăn quá nhiều, đây là món đồ đầu tiên Thường Hoằng mua cho nàng, ăn
nhiều nàng sẽ đau lòng.
Ngụy La nghĩ ngợi lung tung, nằm trên giường không bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Ước chừng qua mấy tiếng, tới khi mặt trời ngã về tây, trong sân dần có
ánh hào quang. Nha hoàn Kim Lũ đẩy cửa đi vào phòng, tay bưng cái khay
màu đen, trong khay còn đặt chén cháo củ từ để trên đầu giường rồi đánh
thức Ngụy La dậy: “Tiểu thư, tỉnh dậy uống ít cháo. Buổi trưa tiểu thư
đã không ăn gì, lúc này phải ăn một chút”.
Ngụy La bị người ta đánh thức từ trong mộng, mắt khép hờ, có chút mơ màng.
Buổi trưa nàng uống dược xong trong miệng toàn là vị đắng, sao còn có
tâm tình ăn cái gì? Bây giờ quả thật có chút đói bụng. Ngụy La dịu mắt:
“Kim Lũ, tỷ đút ta!”
Kim Lũ hết cách với nàng, cười nói được.
Kim Lũ đút nàng ăn vài miếng, có lẽ vì vừa mới tỉnh ngủ nên tinh thần
không phấn chấn, chỉ ăn hơn nữa chén cháo đã không muốn ăn nữa. Thân thể nho nhỏ được bao bọc, chui vào trong chăn ngã đầu tiếp tục ngủ.
Kim Lũ dụ dỗ thế nào cũng vô dụng, sau cùng đành buông tha, kêu phòng
bếp để chén cháo tiếp tục hâm nóng, khi nào nàng đói bụng lại bưng lên.
Sau lúc hoàng hôn, sắc trời dần dần tối xuống.
Ngụy Côn mới từ Hàn Lâm Viện trở lại, nghe hạ nhân nói bệnh tình Ngụy La lại thêm nghiêm trọng! Hắn ngay cả y phục đều không đổi, vội vàng vào
phòng Ngụy La, chỉ thấy tiểu cô nương nằm ở trên giường, thân thể cuộn
thành một đoàn, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cả người còn khẽ run rẩy.
Ngụy Côn tức giận, sải bước đến bên giường, đem Ngụy La ôm vào ngực, nghiêm nghị hỏi hạ nhân trong phòng: “Đây là có chuyện gì?”