Anh Quốc Công đi ra sau, nghe vậy lắc đầu, không tán thành nói: “A La, không được hồ nháo!”
Ông và Triệu Giới mới ở trong phòng đàm luận chuyện triều chính, bởi vì
nội dung cơ mật, hai người viết chữ đối thoại, viết xong liền đem giấy
thả vào ngọn đèn tiêu hủy, không sợ người khác biết được bọn họ đang nói gì. Hai năm nay, hoàng đế ngày càng kiêng kỵ Trần Gia, nếu không phải
có Trần Hoàng Hậu che chở từ bên trong, chỉ sợ hoàng đế sớm đã ra tay
với Trần Gia.
Triệu Giới tìm ông là vì chuyện này.
Cả đời Anh Quốc Công chính trực, không tham dự những chuyện tranh đọat
này. Sau buổi nói chuyện hôm nay, ông đối với Tĩnh Vương lại có cái nhìn khác xưa. Thiếu nhiên mười bảy tuổi này, tâm tư kín đáo, thủ đoạn quả
quyết, không chút nào che giấu dã tâm bừng bừng của mình. Hắn trở lại
kinh thành hai năm, thành lập không ít thế lực của bản thân, giấu tài,
tích góp tiền bạc khiến Anh Quốc Công bắt đầu dao động, nâng đỡ hắn sau
này cũng không phải không được, dựa vào năng lực của hắn, cuối cùng nhất định có thể leo lên ngai vàng, đến lúc đó Phủ Anh Quốc Công cũng là
nước lên thì thuyền lên, địa vị càng thêm vững chắc.
Nội tâm Ngụy Trường Xuân không ngừng cân nhắc, lại không chú ý tới hành động của Triệu Giới và Ngụy La.
Triệu Giới mỉm cười, kiên nhẫn hỏi: “Muội muốn đi đâu?”
Ngụy La liếc mắt nhìn Anh Quốc Công, lại liếc mắt nhìn hắn, nói hắn cúi
thấp một chút, lại thấp một chút, sau đó nhón chân lên ghé sát vào tai
Triệu Giới nói: “Ra khỏi thành”.
Nghe vậy, vẻ mặt Triệu Giới lộ vẻ kỳ lạ, không khỏi nhìn thẳng nàng. Vốn tưởng rằng Ngụy La sẽ nói một chỗ nào đó ở Thành Thịnh Kinh, không nghĩ tới lại muốn ra khỏi thành. Triệu Giới không đáp ứng, cũng không cự
tuyệt, xoay người nói với Ngụy Trường Xuân: “Hôm nay đa tạ Anh Quốc Công thiết đãi, bản vương xin cáo từ, ngày khác lại tới bái phỏng”.
Ngụy Trường Xuân thi lễ trở lại: “Điện hạ khách khí”.
Nói xong chuẩn bị đưa Triệu Giới ra khỏi phủ, lại bị Triệu Giới nhã nhặn từ chối: “Bản vương tự đi là được. Bên ngoài tuyết rơi rất lạnh, Anh
Quốc Công tuổi đã cao, vẫn là nên ở lại đây thôi”.
Hắn tiếp nhận áo choàng gấm đen Chu Cảnh đưa qua, khoác lên vai, vô tình cố ý rủ mắtnhìn tiểu cô nương, cất bước đi ra khỏi hành lang.
Ngụy La không khỏi sốt ruột, đây là đồng ý hay không đây? Nàng thừa dịp
Ngụy Trường Xuân không chú ý, chạy theo Triệu Giới, tự nhiên nắm lấy tay hắn đã rủ xuống bên hông, ngừng lại trước mặt hắn, ngẩng đầu, đôi mắt
trông mong, hỏi: “Được hay không?”
Triệu Giới dừng bước, vừa vặn bông tuyết từ trên cây tùng rơi xuống đỉnh đầu, đáp trên hàng mi của Ngụy La. Hắn dùng tay nhẹ nhàng lau đi: “Vì
sao muốn ra thành?”
Lý do Ngụy La sớm đã nghĩ kỹ, bây giờ hắn hỏi, nàng đáp cực kỳ tự nhiên: ”Muội muốn đi cứu một người”.
Triệu Giới nhịn không được cười: “Cứu ai?”
Nàng nhếch môi, nắm tay hắn chặt hơn: “Đại ca ca, dẫn muội ra khỏi thành, muội sẽ nói cho huynh biết”.
Triệu Giới lại nhìn nàng, con người thâm thúy đen nhánh nội liễm, lúc
cười ôn nhu vừa ý, lúc không cười bí hiểm sâu xa. Hắn nhìn nàng trong
chốc lát, môi mỏng cong lên thoáng hiện ra ý vị sâu xa: “Khi nào thì
muội muốn ra khỏi thành?”
Ngụy La tính ngày, không thể đợi thêm nữa, nàng từng hỏi qua A Đại, vài
ngày nữa là sinh nhật mười lăm tuổi của nàng ấy. Nếu còn chờ thêm, nàng
ấy có thể đã bị phu thê Lâm Tuệ Liên chôn sống: “Ngày mai”.
Vừa vặn ngày mai Triệu Giới rảnh, có thể bồi nàng. Có điều không biết
thế nào, hắn muốn trêu chọc nàng một lát, cố ý nói: “Hôm sau không được
sao?”
Ngụy La liên tục lắc đầu, đôi mắt ngập nước lộ ra vẻ khẩn cầu: “Không được, ngày mai đi? Ngày mai không được sao?”
Vui vẻ trong mắt Triệu Giới sâu hơn, trầm ngâm một tiếng: “Cũng không phải không được…”
“Cứ quyết định như vậy đi!” Ngụy La dứt khoát giải quyết, từ trong hà
bao lấy ra một nắm hạt dưa nhét vào tay hắn, xem như tạ lễ:”Cảm ơn Đại
ca ca, Đại ca ca thật tốt!”
Nói xong liền mặc kệ phản ứng của Triệu Giới, nhìn hắn cười cười một
tiếng, xoay người chạy về. Thân ảnh nho nhỏ được áo choàng đỏ bao bọc, ở trong màn tuyết trắng vô cùng chói mắt, bước chân nhẹ nhàng, không đầy
một lát liền biến mất khỏi tầm mắt.
Sắc mặt tiểu cô nương thay đổi có chút nhanh, khiến người khác không kịp chuẩn bị. Triệu Giới nhìn nắm hạt dưa hồng nàng nhét vào trong tay hắn
rất lâu, nhịn không được cười lên.
*** *** ***
Giờ Thìn ngày hôm sau, xe ngựa Phủ Tĩnh Vương quả thật dừng trước cửa Phủ Anh Quốc Công.
Ngụy La rửa mặt xong, mặc đồ chỉnh tề, nói với Ngụy Côn rằng Triệu Giới
muốn dẫn nàng đi Miếu Thành Hoàng chơi. Ngụy Côn vốn có chút nghi hoặc,
nhưng sau khi người bên cạnh Tĩnh Vương nói lại với ông, ông mới gật đầu đồng ý, dặn dò Ngụy La đi sớm về sớm, đừng quá ham chơi.
Vừa ra tới cửa, Thường Hoằng đã hỏi nàng: “A La, vì sao đệ không thể đi cùng?”
Ngụy La cười vỗ vỗ đầu hắn: “Đệ muốn cái gì? Tỷ mua về cho đệ!”
Thường Hoằng cũng không muốn cái gì, hắn chỉ muốn cùng nàng xuất môn mà thôi. Cuối cùng hắn lắc đầu: “Tỷ phải cẩn thận”.
A La gật đầu đồng ý, xoay người che giấu vẻ vui mừng vừa rồi.
Nàng không phải đi chơi, nàng phải làm một chuyện trọng yếu. Nếu như
không cónhững việc từng trải qua ở kiếp trước, nàng hoàn toàn có thể
khoanh tay đứng nhìn khi A Đại gặp chuyện, dù sao trên đời này cũng có
rất nhiều bi kịch, nàng không quản hết được, cũng không có nhàn hạ thoải mái như vậy. Nhưng đời trước nàng đã trải qua, đối với loại chuyện này
khiến nàng cảm động, hơn nữa A Đại đã cứu nàng, càng không thể bỏ mặc
nàng ấy. Giải quyết xong chuyện này, nàng và Long Thủ Thôn liền không
còn dây dưa nữa, đôi phu thê này từ nay sống hay chết cũng không có quan hệ gì với nàng.
Ngồi trên xe ngựa, Ngụy La ngồi đối diện Triệu Giới, nói: “Muội muốn đi Long Thủ Thôn!”
Trong xe ngựa có đốt chậu than, cho dù bên ngoài lạnh giá, bên trong xe vẫn ấm áp như mùa xuân. Cầm quyển <Thái huyền kinh> trong tay, Triệu Giới đang xem sách. Mí mắt Triệu Giới cụp xuống, mặt
mày anh tuấn, nghe vậy hỏi phu xe bên ngoài: “Chu Cảnh nghe thấy chưa?
Đi Long Thủ Thôn!”
Thanh âm Chu Cảnh truyền tới: “Bẩm điện hạ, đã nghe thấy!”
Xe ngựa chậm rãi bắt đầu lên đường. Triệu Giới không hỏi nàng Long Thủ
Thôn ở đâu, cũng không hỏi nàng vì sao lại đi chỗ đó, nàng nói cái gì
chính là cái đó, hắn quả thật dung túng nàng quá phận rồi.
Trong và ngoài xe ngựa được trang trí giống nhau, trên bàn nhỏ sơn son
khảm ngọc trai có bày vài đĩa điểm tâm và hoa quả khô, nhìn kỹ, thì hạt
đào và hạt dưa chiếm hơn phân nửa. Còn có một chút điểm tâm cung đình
ngự tứ, tạo hình tinh xảo, bộ dáng đáng yêu, vừa nhìn liền thấy là những thứ tiểu cô nương yêu thích.
Trong lòng Ngụy La lo lắng, không có hứng thú với điểm tâm, thường xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ. Cho đến khi xe ngựa chạy ra khỏi thành, gương mặt nàng mới có chút thoải mái.
Đường đi khá bằng phẳng, xe chạy thông suốt một đường, tốc độ chạy ở
ngoại thành cũng nhanh hơn nhiều. Hai bên đường là bông tuyết trắng xóa, phòng tầm mắt nhìn, óng ánh trong suốt. Nhưng nhìn lâu như vậy dễ mỏi
mắt, Ngụy La thu hồi ánh mắt, cúi đầu dụi dụi, tâm tình ngày càng trầm
trọng.
Lúc nàng mở mắt ra lần nữa, Triệu Giới đã để sách xuống, tay chống cằm, nhìn nàng thú vị.
A La thả tay xuống, kêu một tiếng Đại ca ca ca: ”Khi nào chúng ta mới tới?”
Triệu Giới giả bộ suy tư: “Chắc sẽ tới trước khi trời tối”.
Quá chậm! Lúc này còn chưa tới trưa mà, tính toán thời gian còn mất ba
đến bốn canh giờ nữa. Lòng A La nóng như lửa đốt; “Có thể nhanh lên
không?”
Hắn tuyệt đối không sốt ruột, hệt như ra ngoài khuây khỏa: “Vì sao phải gấp như vậy? Muội muốn đến đó làm gì?”
Nàng là một tiểu cô nương mới bảy, tám tuổi, hiếm khi ra ngoài, không
nên biết chỗ xa xôi như vậy. Triệu Giới muốn biết đến cùng nàng đang
tính toán điều gì, không biết làm sao mà A La miệng kín như bưng, cho dù hắn hỏi, nàng cũng đóng chặt miệng không chịu tiết lộ.
Triệu Giới cười cười: “Muội không nói, chúng ta liền chậm chút nữa mới tới”.
Ngụy La ngừng lại, giương mắt nhìn hắn, bộ dáng có chút oán giận. Cho dù bị bức tới mức này, nàng vẫn không nói gì.
Vì vậy, Triệu Giới càng thêm hiếu kỳ.
Mặt trời dần dần lên tới đỉnh đầu, xe ngựa vẫn không có ngừng lại, tiếp tục chạy về phía trước.
Ngụy La ăn mấy khối điểm tâm lót dạ, cho tới buổi trưa, nàng dần dần có
chút mệt mỏi rã rời, liền ngã vào thảm hoa ngủ một giấc. Tới khi Ngụy La tỉnh dậy, trời đã hoàng hôn, ánh chiều tà chiếu vào cây cối hai bên
đường, một tầng ráng mây chiều bao phủ, chiếu đến bông tuyết trắng xóa,
phát ra ánh sáng màu vỏ quýt. Nàng vội vã ngồi dậy, thanh âm mang theo
chút ngái ngủ: “Đến rồi sao?”
Triệu Giới còn đang đọc sách, hắn dường như vẫn luôn ở tư thế này, chưa từng thay đổi qua: “Còn nửa canh giờ nữa”.
Ngụy La đành phải kiềm chế lại tâm tình, ngồi lại trên giường.
*** *** ***
Long Thủ Thôn nằm giữa hai ngọn núi, đường vào khá hẹp, đi lại cũng
không thuận tiện. Ở đây rừng cây vây quanh, chỗ ở vắng vẻ, tìm được cũng không phải dễ dàng.
Sau nửa canh giờ, Chu Cảnh cuối cùng cũng dừng xe ngựa ở cửa thôn, hướng vào bên trong nói: “Vương Gia, đến rồi!”
Ngụy La không thể chờ được vội vàng vén màn xe dệt kim lên, giẫm chân
đạp lên đi xuống xe ngựa, nhìn vòng quanh một hồi, xác thật là Long Thủ
Thôn mà nàng quen thuộc. Cửa thôn có một khối đá lớn dựng đứng, bên phải là một cái rãnh nước, bên trái là một mảnh đất trống. Nhìn vào bên
trong thôn, ruộng đất bao la đất đai bằng phẳng, nhà cửa chỉnh tề. Nàng sống ở đây mười năm, ký ức đối với nơi này phi thường khắc sâu, nghĩ muốn quên cũng không quên được.
Nàng cất bước đi về phía trước, không cần người dẫn đường, nàng còn nhớ
rõ Lâm Tuệ Liên ở đâu. Lúc này hoàng hôn đã về phía tây, mọi nhà từ
trong ruộng trở về, đang ở nhà nấu cơm. Khói bếp lượn lờ dâng lên, trên
đường không có bao nhiêu người, nàng chọn đường nhỏ mà đi, quẹo tới quẹo lui quanh co ngoằn ngoèo, quay đầu nhìn lại, Triệu Giới theo phía sau
lưng nàng, không nhanh không chậm. Ngụy La âm thầm thở phào một cái,
tiếp tục đi lên phía trước, không lâu sau dừng lại trước cửa một căn nhà nhỏ đơn sơ.
Đây đúng là nhà của nàng ở đời trước, nàng cùng phu thê Lâm Tuệ Liên ở
nơi này. Tường đắp bằng bùn đất, hàng rào làm cửa chính, sân nhỏ đến
thương cảm, nhưng đã từng là nhà duy nhất của nàng.
Lúc này trời đã tối, trăng sáng từ từ leo lên, treo ở chân trời.
Ngụy La nhìn vào trong nhà, nhà chính một mảng tối đen, phòng bếp cũng
không có ánh lửa sáng, một chút thanh âm cũng không có truyền ra. Trong
lòng nàng mơ hồ có dự cảm xấu, nhẹ nhàng đẩy cửa hàng rào ra, cửa khóa,
đẩy không ra. Trong lòng Ngụy La lộp bộp, lần này xác định không có ai ở nhà, nhưng đây là giờ ăn cơm, bọn họ không có nhà, có thể đi chỗ nào?
Ngụy La nghĩ tới tình huống xấu nhất, môi hồng mím chặt, gương mặt nhỏ
nhắn cũng khẩn trương, ánh mắt dừng lại trong màn đêm đen mù mịt, trong
nội tâm có hàng vạn điều suy tư, lại không thể nói cùng ai.
Triệu Giới đứng ở ngoài, cách nàng vài bước, lẳng lặng nhìn nàng. Vừa không tiến lên quấy rầy, cũng không nói không hỏi tới.
Cuối cùng Ngụy La khẽ động, ngẩng đầu lên, nhìn sang nhà hàng xóm. Phụ
nhân cách vách đẩy cửa ra sân rót nước, nàng tiến lên, âm thanh mềm mại
nũng nịu truyền tới: “Bà bà…. Bà biết người nhà này đi đâu không?”
Vị phụ nhân kia họ Vương, là hàng xóm mấy chục năm với Lâm Tuệ Liên. A
La coi như quen thuộc với bà ta, biết rõ bà là một phụ nhân trung hậu,
mới quyết định hỏi một câu.
Phụ nhân đổ hết nước, bưng chậu gỗ lăng lăng nhìn Ngụy La. Long Thủ Thôn là nơi thâm sơn cùng cốc, có rất ít người bên ngoài tới đây, càng đừng
nói tới gia đình lớn ở Thành Thịnh Kinh tới đây tìm người. Vương thị
chưa bao giờ thấy qua tiểu cô nương ăn mặc thế này, trong ánh chiều tà,
bà cảm thấy nàng như bước ra từ trong bức họa, toàn thân cao quý, không
hợp với loại địa phương này của bọn họ.
“Bà bà?”
Ngụy La gọi một tiếng, Vương thị lúc này mới hoàn hồn. Bà nhớ tới lời
vừa rồi họ nói, biểu hiện trên mặt hơi đổi, nói lảng qua chuyện khác:
“Tiểu cô nương, cô tìm bọn họ làm gì? Bọn họ không có ở nhà”.
Ngụy La cố chấp hỏi tiếp: “Bọn họ đi đâu vậy?”
Vương thị nhớ tới chuyện Lâm Tuệ Liên và Bạch Dương muốn làm, lại nhìn
cách ăn mặc của Ngụy La, suy đoán nàng là người ở Thành Thịnh Kinh, sợ
bản thân bị liên lụy, lui vào trong nhà mình, đóng cửa lại nói: “Hôm nay nữ nhi của bọn họ xuất giá, bọn họ gả nữ nhi đi rồi!”
Trên mặt Ngụy La trắng bệch, nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ đóng lại trước mặt, không nhúc nhích.
Lời nói của phụ nhân kia, làm nàng nhớ tới tình cảnh của mình trước kia. Ngày đó nàng mười lăm tuổi, mặc hỉ bào đỏ thẫm, lần đầu bôi son bột
nước, búi tóc sơ khởi, ăn mặc thật xinh đẹp. Lâm Tuệ Liên và Bạch Dương
dẫn nàng ra khỏi cửa, thôn dân quen thuộc đứng xa xa, ánh mắt của bọn họ rất phức tạp, có rất nhiều loại tâm tình. Đồng tình, thương cảm, đáng
tiếc… lại không có ai tiến ra can ngăn. Mấy tiểu tử ngày thường bày tỏ
ái mộ nàng bị cha mẹ đè xuống, ánh mắt đau thương nhìn nàng, cái gì cũng không thể làm.
Sau đó nàng bị mang tới giữa sườn núi sau thôn, Lâm Tuệ Liên và Bạch
Dương đào quan tài ra, nhấn đầu nàng, muốn nàng dập đầu với cổ quan tài,
Những thôn dân trong làng này đều rõ ràng, nàng không phải xuất giá, đó
là đi bỏ mạng, đúng không? Tại sao ngoại từ A Đại, không có một ai giúp
nàng?
Ngụy La càng nghĩ càng thấy đáng sợ, nội tâm nàng phát rét, lò sưởi
trong tay cũng không mang tới ấm áp cho nàng, nàng vẫn lạnh đến phát
run.
Ngụy La nghĩ tới tình cảnh trước mắt của A Đại, lập tức ném đi lò sưởi
men xanh trong tay, thân mình lui về hướng phía sườn núi mà chạy!
Động tác của nàng quá nhanh, Triệu Giới gọi một tiếng: “A La!”
Nàng không nghe thấy, độ nóng trong mắt bị gió thổi phai nhạt, chỉ còn lại cái lạnh giá như băng.