Ngụy La khóc ước chừng hai khắc chuông, khóc ướt một mảng lớn xiêm y
trước ngực Triệu Giới. Cũng không biết người nhỏ như thế, lấy ở đâu ra
mà lắm nước mắt. Nàng từ khóc sụt sùi thành òa khóc, lại từ òa khóc
chuyển sang thút thít, đến cuối cùng mới vừa lòng kéo kéo áo hắn, trong
lòng hắn gạt lệ. Triệu Giới lo Ngụy La đem bản thân khóc đến ngất đi.
Đêm mùa đông thật sự rét lạnh, khóc tiếp như vậy cũng không phải là biện pháp. Triệu Giới đành phải lấy tay áo lau đi nước mắt trên mặt nàng,
vừa lau vừa dỗ: “A La nghe lời, đừng khóc!”
Nàng nghiêng đầu né tránh, lông mi dài khẽ run, âm thanh trẻ con khan khan: “Đau…”
Động tác Triệu Giới ngừng lại, hồi lâu mới hiểu nàng ghét bỏ vải áo
choàng quá cứng, ma sát làm đau mặt nàng. Hắn bất đắc dĩ nhếch môi, đổi
lấy ngón tay lau nước mắt giúp nàng. Ngoài miệng không nói gì, trong
lòng lại nhịn không được mà suy nghĩ, tiểu cô nương yếu ớt như vậy, mới
đi theo hắn một đường vào núi, vậy mà một câu oán hận cũng không nói.
Sau khi Ngụy La thống khoái khóc một trận, ấm tức và oán hận trong lòng
cuối cùng cũng tan thành mây khói. Nàng và đôi phu thê này không còn
liên quan gì tới nhau nữa, cùng Long Thủ Thôn này không còn liên lạc, sự việc đả kích nàng nặng nề nhất ở đời trước, cuối cùng cũng chấm dứt.
Nàng nghiêng đầu nhìn Lâm Tuệ Liên té trên mặt đất, lại xem Bạch Dương
toàn thân cứng ngắc, mím môi nói: “Đại ca ca, muội ghét bọn họ”.
Triệu Giới đứng dậy, bàn tay đặt trên vai nàng, nghiễm nhiên hình thành
tư thế che chở: “Vậy muội muốn ta xử trí bọn họ thế nào?”
Nghe nói vậy, Bạch Dương hung hăng run rẩy một chút, nhìn về hướng hai người một lớn một nhỏ, hắn ta có dự cảm xấu vô cùng.
Quả nhiên, câu nói tiếp theo của Ngụy La chính là: “Bọn họ lo lắng cho
nhi tử như vậy, không bằng đem chính họ chôn xuống đi, xuống dưới đó mà
bồi nhi tử của mình”. Giọng nói yêu kiều ngọt ngào lại thốt ra những lời tàn nhẫn, trong ngữ điệu không có chút dao động, phảng phất như đang
thảo luận chuyện bình thường. Nàng nghĩ thật chu toàn, bởi vì như vậy,
bọn họ cũng không cần lo lắng người khác hầu hạ nhi tử họ có chu toàn
hay không, tự bản thân mình làm so với để người khác làm thì yên tâm hơn nhiều.
Triệu Giới không có chút dị nghị nào: “Được, theo lời muội mà làm!”
Bạch Dương kinh hoàng mở to mắt, cuống quýt lắc đầu: “Không, không… cầu xin công tử đừng chôn chúng tôi…”
Lâm Tuệ Liên ở một bên nghe vậy, cũng nhịn đau đớn mà dập đầu xin tha
thứ, hai tay huyết nhục mơ hồ đặt trên mặt đất: “Chúng tôi chỉ là nhất
thời hồ đồ…”
Sao có thể là nhất thời hồ đồ chứ? Chuyện này bọn họ đã chuẩn bị nhiều
năm rồi, muốn thanh tỉnh thì đã sớm thanh tỉnh, cần gì chờ tới bây giờ.
Bọn họ phát rồ, thì không thể trách người khác đối xử với họ tàn nhẫn.
Ngụy La không một chút muốn thay đổi chủ ý, đầu co rụt lại, vùi vào hõm cổ Triệu Giới, dứt khoát hờ hững.
Chỉ đơn thuần chôn sống thật sự tiện nghi cho bọn họ, Chu Cảnh đập vỡ
khớp xương tứ chi của Bạch Dương, lấy thêm một sợi dây thừng cột lại,
trực tiếp ném người vào quan tài. Bạch Dương đau tới sắc mặt trắng bệch, còn chưa kịp mở miệng xin tha, Lâm Tuệ Liên cũng bị chói chặt tay chân
ném vào. Quan tài không lớn, chứa hai người đã trở nên chật chội, hơn
nữa còn có một bộ hài cốt, hai người bọn họ không thể tránh né liền đụng phải hài cốt của nhi tử cấn dưới thân thể, tại nơi núi rừng hoang vu
vắng lặng này có chút khiến người sợ hãi.
Nói xong, nắp quan tài “Ầm” một tiếng đóng lại, ngăn cách thanh âm của hắn ta, cũng cắt đứt tất cả hy vọng.
Nội tâm Lâm Tuệ Liên và Bạch Dương như tro tàn, lâm vào tuyệt vọng.
*** *** ***
Chu Cảnh cũng không nghĩ thật sự chôn sống bọn họ, chỉ là nhốt bọn họ
trong quan tài một đêm, xem như trừng phạt. Ngày hôm sau, dân trong Long Thủ Thôn phát hiện bọn họ mất tích, có mấy người lên núi tìm, vừa lúc
nhìn thấy một phần quan tài lộ ra ngoài. Các thôn dân mới nhớ tới việc
hôm qua bọn họ làm, nhịn không được mở nắp quan tài ra xem, ai ngờ người nằm bên trong lại là phu thê Lâm Tuệ Liên và Bạch Dương!
Lâm Tuệ Liên vì mất máu quá nhiều đã sớm hôn mê, Bạch Dương bị Chu Cảnh
đánh gãy tứ chi xong, không thể nhúc nhích, sau cùng được người ta
khiêng về nhà.
Xế chiều hôm đó, có người đem chuyện của hai người bọn họ bẩm báo với
quan phủ địa phương, quan phủ phái nha dịch tới nhà bắt người. Lâm Tuệ
Liên và Bạch Dương liên tục kêu oan, nhưng vừa tới công đường nhìn thấy
người liền lập tức im lặng. Ở đó không chỉ có Bạch Lam, ngay cả ba người tối qua dạy dỗ bọn họ cũng đứng đó, trong đó có một vị công tử mặc y
phục quý giá đẹp đẽ ngồi ở chỗ của Huyện thái gia. Huyện thái gia nhất
mực cung kính người này, thậm chí tự mình bưng nước dâng trà.
Phu thê này bây giờ mới biết mình trêu chọc vào nhân vật khủng.
Vụ án này mới mở thẩm một lát đã có kết quả. Có bản thân Tĩnh Vương làm
chứng, còn có người bị hại là Bạch Lam thuật chuyện, Huyện thái gia đập
kinh đường mộc (1), đánh mỗi người ba mươi đại bản, nhốt vào trong lao,
chịu lao dịch ba năm! Mặt khác dân chúng Long Thủ Thôn biết chuyện mà
không báo, mỗi nhà phạt mười thạch (2) lương thực, nộp lên trên sung
công. Kể từ đó, chuyện này mới tính là kết thúc viên mãn.
Sau đó, Huyện thái gia tự mình tiễn Triệu Giới lên xe ngựa về Thành
Thịnh Kinh, toàn bộ hành trình cũng không dám chậm trễ chút nào. Không
chỉ như thế, mặt khác còn chuẩn bị cho Bạch Lam một chiếc xe ngựa, đi
theo xe ngựa của Triệu Giới, cùng nhau về Thành Thịnh Kinh.
Ngụy La đã từng hỏi qua Bạch Lam, có nguyện ý về kinh thành làm nha hoàn của nàng không.
Bạch Lam kể từ khi biết Ngụy La đặc biệt tới cứu mình, đối với nàng cảm
động tới rơi lệ, lúc này bày tỏ ý muốn toàn tâm toàn ý đi theo Ngụy La.
Chỉ cần có chỗ để bản thân sống yên ổn, cho dù làm nha hoàn cũng cam tâm tình nguyện. Huống gì Bạch Lam đã không còn nhà để về, Long Thủ Thôn
cũng tuyệt đối không thể trở về, chỗ đó đã không dung được nàng ấy. Vậy
thì, đi Phủ Anh Quốc Công làm nha hoàn lại là lựa chọn tốt nhất, tối
thiểu không cần lo lắng ăn không no bụng, ngủ ngoài đầu đường.
Bạch Lam ngồi trong xe ngựa phía sau suy nghĩ, nghĩ tới một năm nay Ngụy La đối với nàng rất tốt, ở trong lòng âm thầm thề, về sau nhất định
phải dụng tâm hầu hạ Tứ tiểu thư, báo đáp ơn cứu mạng của tiểu thư.
Trên đường về kinh thành, trong xe ngựa có nắp màu xanh của Triệu Giới
Ngụy La làm bộ không thấy ánh mắt của Triệu Giới, cúi đầu phân cao thấp
với đĩa hạt thông. Từ lúc nàng lên xe liền liên tục ăn hạt thông, bộ
dáng sột soạt, cực kỳ giống con chuột nhỏ. Ăn ăn, đĩa ngọc phỉ thúy
trước mắt bị một bàn tay hiện khớp xương rõ ràng bưng đi. Bất đắc dĩ
nàng đành ngẩng đầu nhìn người đối diện.
Triệu Giới cầm đĩa để bên cạnh mình, con ngươi đen nhánh thần định khí
nhàn nhìn nàng, môi mỏng khẽ mím, lông mày cong lên. Rõ ràng một câu
cũng chưa nói nhưng lại giống như cái gì cũng đều đã nói.
Phản ứng lúc này của hắn cũng là bình thường, nàng lừa gạt hắn đưa nàng
tới đây, mỗi một việc đều lộ ra vẻ quỷ dị, lại cái gì cũng không giải
thích. Đổi lại là người khác đã sớm không nhịn được, nhưng hắn lại là
nàng nói gì nghe nấy, đợi tới khi sự tình kết thúc mới đặt câu hỏi cho
nàng.
Đoạn đường này Ngụy La có chút cảm kích Triệu Giới, cũng không còn thái
độ đề phòng giống như trước, thanh âm mềm nhũn, ngọt ngào nhu nhược nói: “Đại ca ca, muội muốn ăn hạt thông”.
Triệu Giới không hề bị lay động, trong mắt lộ ra vui vẻ: “Nói cho Đại ca ca nghe chuyện gì xảy ra, sau đó liền để cho muội tiếp tục ăn”.
Ngụy La chớp mắt, dáng vẻ thập phần thiên chân khả ái:”Chuyện gì xảy ra cơ?”
Hắn ý vị sâu xa nói: “Muội cứ nói đi!” Nói xong, nhớ tới đối mặt với
mình là một tiểu cô nương không thông suốt, thủ đoạn áp bách người khác
không thể dùng, đổi lại lời nói: “Tại sao lại quen thuộc chỗ đó như
vậy!”
Những vấn đề này Ngụy La sớm đã suy tính qua, bây giờ hắn hỏi, nàng đáp được có vẻ rõ ràng: “Trước kia muội đi qua chỗ đó rồi”.
Triệu Giới nhướng mày.
Nàng tiếp tục nói: “Có một lần phụ thân đi xa nhà, cũng mang muội theo,
trên đường về mưa rất lớn, không có cách nào đi tiếp. Chúng ta vừa vặn
đi ngang qua chỗ đó, liền ở lại qua đêm tại một nhà kia”. Nàng nói người kia chính là Bạch Lam, Bạch Lam tặng cho nàng một đóa hoa lụa, đến nay
vẫn còn nhớ. “Về sau Bạch Lam tỷ đến kinh thành bán hoa lụa, muội nhận
ra tỷ ấy, liền kêu tỷ ấy cứ mỗi nửa tháng đưa hoa lụa tới Phủ Anh Quốc
Công một lần”.
Triệu Giới nhớ tới những lời Dương Hạo báo lại, quả thật có một cô nương cứ mỗi nửa tháng sẽ tới Phủ Anh Quốc Công, bộ dáng cũng rất giống nàng
ta.
A La chống cằm nâng má, khổ sở thở dài một hơi: “Có một lần Bạch Lam tỷ
nói về sau không thể tới đây nữa, muội liền hỏi có chuyện gì… Tỷ ấy lúc
đầu cũng không chịu nói, về sau muội cầu xin, mới chịu nói cho muội
biết”. Tiểu cô nương bĩu môi, làm ra bộ dáng muốn khóc: “Về sau tỷ ấy
thật sự không tới, muội lo lắng Bạch Lam gặp chuyện không may, cho nên
mới nhờ huynh dẫn muội tới đó”.
Nói xong, nàng ngẩng hai tròng mắt đẫm nước nhìn hắn, con ngươi trong vắt, không giống nói dối.
Triệu Giới nhìn nhìn nàng, đưa tay, vuốt vuốt nốt ruồi nơi mi tâm, không nói gì. Tiểu cô nương này giải thích thật hợp lý, nhưng chẳng biết tại
sao, hắn chính là không có cách nào hoàn toàn tin tưởng nàng. Nàng quỷ
kế đa đoan, tâm tư phức tạp, đi tới nơi này, thật sự chỉ vì nguyên nhân
đơn giản vậy sao?
Vậy tối hôm qua sao nàng lại khóc tới thương tâm ủy khuất như vậy? Nàng
oán hận phụ nhân kia, cầm cây trâm hung hăng đâm xuống không chớp mắt,
không phải chỉ dùng vài ba câu là có thể thuyết phục.
Ngụy La thấy hắn không có phản ứng, kêu một tiếng, chỉ chỉ đĩa ngọc phỉ thúy trong tay Triệu Giới, hỏi: “Muội có thể ăn chưa?”
Triệu Giới cong môi, từ tốn nói: “Ăn đi!”
Có lẽ là hắn suy nghĩ quá nhiều, cũng có thể là nàng thật sự gạt hắn.
Nếu là vế sau cũng không sao, nàng không muốn nói, hắn cũng không vội mà bức nàng, một ngày nào đó hắn sẽ biết rõ toàn bộ.
*** *** ***
Xe ngựa từ từ đi vào Thành Thịnh Kinh, dừng trước cửa Phủ Anh Quốc Công.
Ngụy La đi một ngày một đêm không về, khiến người bên trong phủ lo lắng. Ngụy Côn sai người ở cổng thành đợi, thủy chung vẫn tìm không thấy
nàng. Nếu không phải sáng nay có người của Tĩnh Vương tới nói, A La đi
cùng với Triệu Giới, không có gì nguy hiểm, chỉ sợ lúc này ông đã phát
điên rồi.
Sau khi Ngụy Côn biết tối hôm qua bọn họ đi cứu người, sợ hết hồn, chờ
Triệu Giới rời khỏi, vội hỏi Ngụy La chuyện gì xảy ra. Ngụy La liền đem
lý do thoái thác giống như đúc nói lại một lần, chỉ giảm bớt việc nàng
và Ngụy Côn từng đi qua Long Thủ Thôn kia. Lúc nàng ba tuổi, Ngụy Côn
xác thật mang nàng đi xa nhà một chuyến, nhưng không có đi qua Long Thủ
Thôn, cũng không có trận mưa to nào, bọn họ một đường thông suốt trở lại kinh thành, việc gì cũng không xảy ra.
Ngụy Côn nghe xong ôm nàng ngồi lên đùi, sợ hãi nói: “A La, sau này cho
dù là ai có việc, cũng không thể đi chỗ nguy hiểm như vậy”.
Ngụy La hồ đồ, lờ mờ gật đầu một cái, tỏ vẻ nghe rõ.
Nàng sẽ không đi, sẽ không tới chỗ đó nữa. Đời này nàng là Tứ tiểu thư
Phủ Anh Quốc Công, ăn sung mặc sướng, sống cuộc sống an nhàn, tiểu cô
nương thắt hai bím tóc, mặc váy ngắn điểm hoa li ti, rốt cuộc cũng không còn quan hệ gì với nàng.
Sau khi Triệu Giới hồi phủ liền lệnh Chu Cảnh điều tra, năm năm trước
Ngụy Côn xác thật đi qua huyện Dương Châu một chuyến, lúc đó chỉ mang
theo tỷ đệ Ngụy La và Thường Hoằng. Lúc trở về xác thật có đi qua Long
Thủ Thôn, chỉ là có tá túc hay không, thời gian trôi qua đã lâu, cũng
không tra ra được.
Phủ Anh Quốc Công.
Trải qua chuyện này, Ngụy La kêu A Đại làm nha hoàn thiếp thân, hầu hạ
sinh hoạt thường ngày của nàng. Nàng nói tên A Đại quá tùy ý, liền kêu
nàng ấy tiếp tục dùng tên Bạch Lam đi. Tên này dùng một chút, chình là
dùng thật nhiều năm.
Ngụy La ở Phủ Anh Quốc Công yên tĩnh mà lớn lên, mỗi ngày việc làm
thường xuyên nhất chính là náo loạn viện của Hàn Thị, dùng hương lộ Hàn
Thị làm ra tắm rửa, càng ngày càng kiều nhược non nớt. Đảo mắt vài cái
xuân thu qua đi, tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác ngày xưa, nháy mắt
liền trở thành thiếu nữ trưởng thành dung mạo vô song.