Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng

Chương 100: 100: Chương 92





Mạnh Nữ cúi đầu rất thấp, lắc đầu từng bước lùi về phía sau.
"Hương Nô, ngươi đúng là Hương Nô rồi.

Ngươi vậy mà không chết." A Tra sửng sốt, chợt vội vàng hỏi: "Tỷ tỷ ngươi đâu? Tỷ tỷ ngươi đưa A Dao đi đâu rồi?"
Cả người Mạnh Nữ run rẩy, nàng ta càng cúi đầu thấp hơn, gần như muốn dán vào ngực, bước chân cũng bắt đầu lảo đảo.
"Hồng Nô đâu? Hồng Nô đang ở đâu? A Dao đang ở đâu?"
A Tra lại ép hỏi một lần nữa, lúc đầu hắn còn kiên nhẫn hỏi Mạnh Nữ đôi câu, thấy nàng ta vẫn không chịu phản ứng, hắn nhất thời nổi giận.
Vốn dĩ hắn cũng không phải người ôn hòa gì, nữ nhân này lại một mực có liên quan đến muội muội hắn đang tìm kiếm.

Thấy tình trạng nàng ta như vậy, A Tra kéo cánh tay Mạnh Nữ, lớn tiếng quát: "Ta hỏi ngươi mấy lần, ngươi đều trốn tránh, thế nào? Có phải là quá hèn hạ không thể gặp người không?"
Hắn vừa dứt lời, Lương thị không chịu được trước, lạnh lùng nói: "Vị khách nhân này xin chú ý một chút.

Nam nữ thụ thụ bất thân, Mạnh Nữ là người của quốc công phủ chúng ta, ngươi còn vô lễ như vậy thì đừng trách chúng ta không khách khí!" Nói rồi lại làm một động tác "mời" hắn đi ra ngoài, nhưng thật ra là kéo hắn đi.
Lệ Nam Khê nhìn lão phu nhân, thấy thần sắc lão phu nhân bình tĩnh thì biết bà đây là chấp thuận Lương thị an bài như vậy.
Nàng biết tình huống này cực kỳ bất lợi đối với A Tra, dù sao Trọng gia cũng là nhà quyền quý, nếu như A Tra không có chứng cứ rõ ràng thì chỉ một câu "Nam nữ thụ thụ bất thân" của Lương thị cũng có thể đuổi hắn ra ngoài.
A Tra còn muốn nói nữa, Lệ Nam Khê sợ hắn lại làm ra chuyện gì không thích hợp khiến lão phu nhân thiên về phía Lương thị liền vội vàng nói lớn: "Tập quán của Tây Cương với kinh thành có chỗ không giống nhau, tiên sinh đừng nên bị kích động."
Được nàng nhắc nhở, A Tra chợt hoàn hồn, trong nháy mắt buông cánh tay đang lôi kéo Mạnh Nữ ra.
Hắn vừa bỏ tay xuống, Lương thị cũng không tiện sai người "mời" hắn đi ra nữa, chỉ có thể gọi nha hoàn bà tử đã đi tới bên cạnh A Tra quay lại.
"Tiên sinh đừng vội." Lệ Nam Khê nói: "Nếu đã là người quen thì luôn có cách để chứng minh."
Trọng lão phu nhân đã có chút không vui, thấy thế liền nói: "Ngươi đường xá xa xôi đến đây đáng ra ta nên chiêu đãi thật tốt, nhưng ngươi lại hành động quá lỗ mãng.

Hôm nay ta còn có khách, nếu ngươi còn có chuyện khác thì ngày khác lại tới."
Mắt thấy lão phu nhân hạ lệnh tiễn khách, nhị phu nhân Từ thị ở bên cạnh lại đứng lên giữ khách lại.
"Mẫu thân cần gì phải vội vàng." Từ thị ngôn từ mềm mỏng khuyên nhủ: "Lão gia mang Mạnh Nữ đến, chỉ nói nàng là cô nhi, còn lại lão gia đều không nói rõ.

Hôm nay đã có cố nhân đến vẫn nên hỏi rõ ràng mới đúng lẽ."
Bà đứng đối mặt với lão phu nhân, thâm ý nói: "Dù sao chuyện này cũng có quan hệ đến Sam nhi, nếu không làm rõ ràng, lỡ sau này Sam nhi trưởng thành hỏi tới, ta cũng không biết phải trả lời hắn thế nào."
Tuy Từ thị luôn miệng nói làm rõ thân phận của Sam nhi là vì lo nghĩ cho hắn, nhưng ngôn từ của bà đều thể hiện lai lịch Mạnh Nữ có vấn đề, Sam nhi vốn là nhi tử của ngoại thất, thân phận sợ là còn có vấn đề hơn.
Sắc mặt của lão phu nhân cũng có chút khó coi.

Thứ nhất là trong sương phòng lúc này còn có khách nhân đang chờ, thứ hai là thân phận của A Tra ở Tây Cương cũng không bình thường.

Nếu như làm lớn chuyện, Trọng gia nhất định sẽ rơi vào thế khó xử.
Lúc này Lệ Nam Khê nói: "Tổ mẫu, chi bằng bảo Mạnh Nữ nói rõ ràng đi.

Phải thì nói phải, còn không phải thì cứ nói không phải.

Những chuyện khác thì ta không biết nhưng nếu có hiểu lầm thì tốt nhất vẫn là đối mặt nói rõ ràng, để lâu sợ là càng thêm khó làm rõ hơn.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng lão phu nhân vẫn cố kỵ A Tra là khách nhân của Trọng Đình Xuyên.

Tính tình lục tôn tử của bà không tốt, nếu hắn biết bà tiếp đón khách nhân của hắn không chu đáo thì sợ là ngoại trừ thê tử hắn ra, ai hắn cũng không cho sắc mặt tốt.

Cuối cùng Trọng lão phu nhân nói: "Để khách nhân nói rõ ràng đi."
Lương thị đứng dậy nói: "Nhưng còn nhiều khách nhân đang..."
"Nhà lão đại, ngươi đi an bài cho khách nhân đi dạo hoa viên trước đi." Lão phu nhân nói với Lương thị, lại bảo Tưởng thị và Hà thị: "Các ngươi đi chung với đại bá mẫu, chiếu cố khách nhân cho thỏa đáng."
Bà sai Tưởng thị đi là vì Tưởng thị trầm ổn, có thể giúp Lương thị một tay.

Còn về phần Hà thị, người ở chỗ này chỉ thêm phiền, không bằng cũng cho nàng đi miễn cho ở đây một hồi lại thêm chuyện.
Lệ Nam Khê liền nhờ Tưởng thị chiếu cố Mai Giang Uyển và Liễu Bình Lan, bảo hai người bọn họ cũng theo ra khỏi phòng.

Đợi đến khi trong phòng ngoại trừ A Tra và Mạnh Nữ thì chỉ còn lại lão phu nhân, Từ thị, Lệ Nam Khê, và tâm phúc của mỗi người, Lữ ma ma theo phân phó của lão phu nhân đóng cửa phòng lại.

A Tra chắp tay với lão phu nhân, khẩn thiết nói: "Đa tạ lão nhân gia." Sau đó lại chỉ Mạnh Nữ: "Người này là gia nô của nhà ta, nàng còn một tỷ tỷ gọi là Hồng Nô, là tỳ nữ bên cạnh muội tử của ta.

Nhiều năm trước muội muội ta rời nhà, từ đó về sau liền không có tin tức.

Lúc đó chỉ có một mình Hồng Nô đi theo.

Bốn năm trước, đột nhiên nàng cũng mất tích, bây giờ gặp lại nàng ta có chút khó bình tĩnh được."
Trọng lão phu nhân không thích điệu bộ của hắn, thuận miệng nói: "Gia nô nhà các ngươi dễ dàng trốn thoát vậy sao?"
A Tra ngừng một chút rồi nói: "Chúng ta chỉ giữ nô tịch của các nàng trong người, chưa từng nghiêm khắc quản thúc.

Không ngờ lại xảy ra tình trạng như vậy."
"Có thể nhận nhầm người hay không?" Từ thị không nhịn được hỏi: "Cởi bỏ nô tịch không phải dễ."
"Không đâu.

Tỷ tỷ nàng và muội tử ta đồng thời đều không thấy, ta đã từng hỏi nàng biết bao nhiêu lần tình hình lúc đó sao có thể nhận nhầm người!"
A Tra nhìn Mạnh Nữ vẫn đang trầm mặc: "Ở trong tộc chúng ta, phàm là gia nô thì sẽ có một ấn ký bên trái mắt cá chân.

Chủ tử của Hương Nô đã ban cho nô bộc ấn ký là một phiến lá bạch đàn.

Nếu chân trái nàng có ấn ký này thì nàng chắc chắn là Hương Nô."

Trọng lão phu nhân vừa muốn sai Lữ ma ma nhìn thử thì Từ thị đã mở miệng ngăn lại.
"Không cần nhìn." Từ thị nói: "Trên người nàng đúng là có cái ấn ký kia, ta đã từng thấy qua.

Hỏi lão gia, lão gia cũng nói không biết." Bà nhìn Mạnh Nữ, cười lạnh nói: "Ngươi ấp a ấp úng trốn tránh không trả lời, hôm nay ta mới biết được hóa ra ngươi lại là gia nô Tây Cương.

Ta thật sự coi thường ngươi rồi."
Mạnh Nữ lúc này rốt cuộc cũng không đứng thẳng được nữa, quỳ phịch xuống.

Nàng ta bi thương nói: "Ta không phải cố ý giấu diếm, chỉ là vất vả lắm mới có thể xóa nô tịch, được tự do, có ai lại muốn nhớ lại chuyện lúc trước chứ."
Đây là lần đầu tiên nàng ta mở miệng thừa nhận mình chính là "Hương Nô" trong miệng A Tra.
A Tra không kiềm chế được, từng bước gặng hỏi: "Vì sao ngươi lại đến kinh thành? Ngươi nói ngươi không biết Hồng Nô đưa A Dao đi đâu, vậy tại sao ngươi lại giả chết, ngàn dặm xa xôi đến kinh thành? Ngươi chắc chắn là đến tìm tỷ tỷ của ngươi!"
Lệ Nam Khê nghe không hiểu, hỏi A Tra: "Không biết cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?"
A Tra biết những gì mình nói có chút khó tin, nhưng trong lúc nhất thời hắn cũng không biết phải nên giải thích như thế nào.

Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, hắn lắc đầu thở dài nói chuyện này với Lệ Nam Khê.
Năm đó, Hồng Nô là nô tỳ thiếp thân bên người muội muội A Dao của A Tra, sau này A Dao để lại một phong thư bảo là muốn đến kinh thành tìm người.

Từ đó trở đi, hắn không còn gặp lại Hồng Nô và A Dao nữa.
Hắn cũng từng phái người đến hỏi thăm, xác nhận đúng là muội muội đã từng vào kinh, nhưng hắn đến kinh thành tìm người biết bao nhiêu lần đều không thấy, giống như hai người đó đã biến mất khỏi thế gian.
Hồng Nô và Hương Nô là hai tỷ muội sống nương tựa lẫn nhau, phụ mẫu đều đã mất.

Sau khi không thấy Hồng Nô, A Tra liên tục hỏi Hương Nô có biết Hồng Nô đã đi đâu hay không, mà khi Hồng Nô đi, tuổi của Hương Nô cũng không lớn, hỏi mấy lần đều không biết thêm được gì.

Dần dà lâu ngày, A Tra cũng không nói nữa.
Sau đó, mấy năm trước Hương Nô đột nhiên "rơi xuống nước chết".
"Mai tam lang đến chỗ ta du ngoạn một khoảng thời gian, lúc đầu đi đến thôn trang đó, Hương Nô vẫn còn yên ổn làm công trong thôn trang.

Đợi đến lúc Mai tam làng đi, ta đến thôn trang một lần nữa mới biết người rơi xuống nước chết chính là Hương Nô.
A Tra nói, chợt quay đầu nhìn về phía Mạnh Nữ, tức giận nói: "Ai mà có thể nghĩ người rơi xuống nước chỉ là kim thiền thoát xác! Nàng căn bản là định trốn thoát khỏi chỗ đó! Nói! Ngươi rốt cuộc có phải là đến kinh thành tìm tỷ tỷ ngươi không? Hồng Nô đang ở đâu? A Dao đang ở đâu? Người xóa nô tịch cho ngươi có phải tỷ tỷ ngươi không?"
Nói đến chuyện "xóa nô tịch" này, tất cả mọi người trong phòng ngoại trừ A Tra ra thì đều lập tức nghĩ đến Trọng nhị lão gia.

Có điều mấy lời này không tiện nói trước mặt người ngoài cho nên mọi người đều tránh không nhắc tới.
Trọng lão phu nhân suy nghĩ một chút, hỏi A Tra: "Mạnh Nữ, là Hương Nô biến mất khi nào?"
"Bốn năm trước Mai tam lang đến Tây Cương của ta du ngoạn, đúng chắc chắn là bốn năm trước." A Tra cực kỳ tự tin nói.
Mọi người trong phòng đều đã có tính toán, theo như Trọng nhị lão gia và Mạnh Nữ nói thì Mạnh Nữ hơn ba năm trước đã đến kinh thành, nếu bốn năm trước Mạnh Nữ rời khỏi Tây Cương thì thời gian đúng là không chênh lệch lắm.
Cho nên chuyện liên quan đến "xóa nô tịch" càng không ai nhắc đến.
A Tra cũng không phải là người ngu dốt.

Hắn là nhi tử của tộc trước, vốn đã có bản lĩnh.

Mấy năm nay hắn vào nam ra bắc để tìm muội muội, cũng học được cách quan sát sắc mặt, cũng như đoán ý người khác.

Mắt thấy người Trọng gia che che giấu giấu chuyện này, hắn cũng không tìm hiểu kỹ càng, chỉ chắp tay thành khẩn nói với lão phu nhân: "Nữ nhân này có ý nghĩa vô cùng quan trọng với ta.

Mong lão phu nhân chấp thuận cho ta mang nàng rời đi, hỏi kỹ càng nội tình trong đó."
Từ thị nghe xong thì cực kỳ vui mừng, vội vàng che giấu thần sắc vui vẻ, nghiêm túc khuyên lão phu nhân: "Muội muội vị khách này bị mất tích, hắn đương nhiên là cực kỳ sốt ruột, không bằng cứ để Mạnh Nữ đi với hắn.

Không nói những cái khác nếu có thể tìm được tỷ tỷ nàng, rồi tìm thấy muội muội hắn thì cũng là nhờ ân đức của lão phu nhân."
Mặc dù bà ta nói không sai nhưng Trọng lão phu nhân vẫn còn rất do dự.
Kỳ thực nếu là một tỳ nữ khác, lão phu nhân có thể dứt khoát đồng ý, nhưng đằng này Mạnh Nữ lại không chỉ đơn thuần là một tỳ nữ mà nàng còn là thân mẫu của Sam nhi, là người trong lòng hiện tại của Trọng nhị lão gia.

Nếu như không hỏi Trọng nhị lão gia một tiếng đã gấp gáp đưa ngươi đi thì sau khi hắn trở về sợ là sẽ nháo một trận lớn.
"Chuyện này không vội, không vội." Đầu Trọng lão phu nhân bắt đầu phát đau: "Ngươi chờ một chút thời gian nữa.

Người đang ở trong quý phủ chúng ta, tất nhiên là sẽ biến mất.

Nàng ta rời nhà đến kinh thành...!có lẽ là không liên quan đến chuyện của muội muội ngươi, ngươi không cần nóng vội."
Một câu "không cần vội" của phu nhân khiến A Tra mơ hồ hiểu được ý tứ của bà.
Kỳ thực hắn biết lão phu nhân nói cũng không sai/ Mặc dù đây đúng là Hương Nô, mặc dù Hương Nô cũng đang ở trong kinh thành nhưng không có nghĩa là Hương Nô đến tìm tỷ tỷ nàng ta, cũng không có nghĩa là A Dao cũng ở kinh thành.
Huống chi, chuyện Hương Nô "xóa nô tịch" hình như có liên quan đến Trọng gia, mà Trọng gia lại là nhà mẹ đẻ của hoàng hậu nương nương...
A Tra nhắm mắt lại, thở dài một tiếng.
Hắn đến kinh thành mấy lần, lúc đầu trong lòng còn tràn đầy hy vọng, sau đó cứ hy vọng rồi lại thất vọng.

Bây giờ vốn dĩ hắn cũng không còn ôm quá nhiều hy vọng có thể tìm được A Dao nữa, chỉ là muốn nhận mặt người giúp người khác, tiện thể tìm người.

Kết quả là sau khi thấy Hương Nô, hắn lại một lần nữa dấy lên hy vọng.
Hy vọng càng nhiều, thất vọng cũng càng nhiều.

Chẳng thà là năm đó không có một tia hy vọng thì bây giờ hắn hắn đã có thể trấn định hơn một chút.
Một A Tra tràn đầy năng lượng bỗng chốc già đi rất nhiều theo một tiếng thở dài thườn thượt này.
Lệ Nam Khê không đành lòng thấy hắn như vậy, tiến lên nói: "Tiên sinh, thực sự xin lỗi, ta cũng không nghĩ tới mọi chuyện sẽ xảy ra như vậy."
"Chuyện này không liên quan đến ngươi." A Tra mỉm cười với nàng: "Ít nhất hiện tại ta đã biết được trong thôn trang không có người chết, Hương Nô không phải lúc làm công trong nhà của ta chết ngoài ý muốn.


Hôm nay vẫn có tin tốt, không phải sao?"
Giọng điệu trưởng bối trấn an vãn bối của hắn khiến Lệ Nam Khê nghẹn ngào.

Nàng biết A Tra đã tốn biết bao công sức để tìm kiếm muội muội, cũng nhìn ra A Tra vừa rồi đã thất vọng như thế nào.
"Đợi lục gia về, ta sẽ thương lượng với chàng, nhất định sẽ cố gắng giúp ngài tìm người." Lệ Nam Khê bảo đảm nói.
A Tra khẽ cười, gật đầu với nàng: "Có lời này của quốc công phu nhân, ta liền yên tâm." Nói xong hắn khom người hành lễ với Lệ Nam Khê, nghiêm túc lại cung kính.
Hắn lại ôm quyền với Trọng lão phu nhân một lần nữa: "Sau này ta còn có lời muốn hỏi Hương Nô, làm phiền lão nhân gia rồi." Nói xong liền cáo từ.
Từ thị chán nản nhìn.

Bà thân là Trọng nhị phu nhân nhưng A Tra quả thật là không coi bà ra gì, đến cả một cái hành lễ cũng không cho.
Sau khi A Tra đi ra ngoài, Từ thị liền nói với lão phu nhân: "Người này đúng là quá vô lễ, không hiểu được tôn ti, không biết lớn nhỏ."
Trọng lão phu nhân biết Từ thị đây là muốn mượn cớ A Tra cung kính với Lệ Nam Khê hơn cả lão phu nhân bà mà nói.

Nhưng bây giờ bà không muốn để ý tới những thứ này, chỉ khoát tay nói với Từ thị: "Chuyện của lão gia nhà ngươi, ngươi xử lý nhanh một chút.

Ta không muốn nghe mấy thứ này nữa."
Đây là đang trách Từ thị không tìm hiểu cặn kẽ Mạnh Nữ.
Từ thị càng ủy khuất.

Bà nào biết lão gia nhà mình còn giúp Mạnh Nữ xóa nô tịch? Lúc này liền gọi Mạnh Nữ đi theo sau, hung hăng trở về Tử Lộ viện tìm Trọng nhị lão gia oán giận một trận.
Trọng nhị lão gia nghe cũng không hiểu, cái gì mà nô tịch với không nô tịch, hắn căn bản là không biết chuyện này.

Có điều thấy Mạnh Nữ ở bên cạnh dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn hắn, hắn cũng không trực tiếp phủ nhận chuyện này.
Lúc này Từ thị xác định chuyện này là do tướng công nhà mình giúp xử lý thì càng giận dữ.

Bà không để ý đến Trọng nhị lão gia, trực tiếp sai người nhốt Mạnh Nữ vào căn phòng nhỏ lúc trước nàng ta dưỡng thương , rồi trở lại Ngọc Lan viện tiếp tục chiêu đãi khách nhân.
Trải qua sự việc này, Lệ Nam Khê có chút mệt mỏi.

Đúng lúc này Quan phu nhân vào phòng muốn tiếp tục thương nghị với lão phu nhân nên nàng không ở trong phòng nữa , đi ra ngoài đến thủy tạ tìm Mai Giang Uyển và Liễu Bình Lan nói chuyện.
Cuối cùng Chu Lệ Nương cũng thong thả tới muộn.
Thấy nàng đến, nhóm nữ tử bắt đầu trêu ghẹo bắt nàng phải làm thơ để bồi tội.
Chu Lệ Nương làm gì am hiểu cái này.

Thấy biểu tình của mọi người, nàng liền biết các nàng đang cố ý làm khó nàng, lập tức hờn dỗi ngồi một bên không làm: "Các ngươi cũng không biết châm chước cho ta.

Hôm nay thấy ta thảm như vậy, các ngươi cũng không an ủi ta, lại còn muốn ta tiếp tục chịu khổ, không được đâu."
Xưa nay tính tình nàng đều rất tốt, rất ít khi nổi giận.

Tức giận nửa vời như bây giờ đã là cực kỳ hiếm có.
Liễu Bình Lan hỏi: "Có chuyện gì sao? Ngươi nói nghe thử một chút."
"Lại nói chuyện này có liên quan ít nhiều đến Tư Tư." Chu Lệ Nương nghiêng đầu nhìn Lệ Nam Khê nói.
Lệ Nam Khê đang một tay chống má suy nghĩ chuyện vừa rồi, định tìm một chút manh mối, không ngờ lại nghe Chu Lệ Nương nói vậy nên chỉ có thể mờ mịt nhìn sang.
Chu Lệ Nương thấy bộ dạng hồn nhiên không hiểu của nàng, trong lòng lập tức dễ chịu.

Lúc này mới sai nha hoàn đi theo ở phía sau mang đồ lên.
"Ngươi xem, cái hà bao này không tệ đúng không?" Chu Lệ Nương lấy một cái hà bao ra: "Thế nào, có đẹp không?"
Đó là một cái hà bao màu tím nhạt, bên trên thêu một cành mai xanh biếc.

Đường may không phải là quá tỉ mỉ nhưng vẫn nhìn ra được vẻ nghiêm túc đằng sau từng đường kim mũi chỉ, kiểu mẫu rất đẹp.

Chỉ là do tú nghệ của người thêu không quá tốt cho nên nó không phải là cực kỳ nổi bật.
Trong lòng Lệ Nam Khê có tính toán, rất cảm kích than thở nói: "Đẹp."
"Đương nhiên là đẹp rồi! Ta làm đó! Nếu như ngươi dám nói không đẹp, ta nhất định sẽ không tặng cho ngươi." Chu Lệ Nương đắc ý hất cằm, nhét hà bao vào tay Lệ Nam Khê: "Đây, qua mấy ngày nữa là sinh thần của ngươi.

Ta cũng không biết sắp tới có thời gian để đến chỗ các ngươi được không nên làm cái này tặng cho ngươi trước." Sau đó lại nhìn chằm chằm Lệ Nam Khê dặn dò: "Ngươi đừng chê xấu.

Đây là một phen tâm ý của ta đó!"
Nếu có ai coi mấy lời cuối cùng này là lẽ đương nhiên thì cũng chỉ có một mình Chu Lệ Nương.
Lệ Nam Khê mỉm cười, cẩn thận cất hà bao vào trong ngực: "Bây giờ ngươi hài lòng chưa? Ngươi tự tay làm ta đương nhiên sẽ trân trọng nó."
"Cũng còn được." Chu Lệ Nương cao hứng gật đầu.
Nha hoàn của nàng ở bên cạnh nói: "Mấy ngày trước tiểu thư biết sắp tới sinh thần của lục thiếu phu nhân liền vội vội vàng vàng làm cái này.

Tối hôm qua vốn định làm cho xong, nhưng lại chịu không nổi mà ngủ quên.

Sáng nay tiểu thư lại vội vàng làm tiếp nên vừa rồi mới đến muộn."
Lệ Nam Khê vừa rồi chỉ đoán là hà bao là tự tay Chu Lệ Nương làm, nhưng nàng lại không ngờ còn có chuyện như vậy.

Vậy thì cũng không khó hiểu tại sao Chu Lệ Nương lại oán giận nói vì nàng nên mới đến muộn.

Lệ Nam Khê cầm tay Chu Lệ Nương, vừa định nói cám ơn thì lại bị nàng xua tay từ chối: "Đừng, ngươi không cần nói gì cả.

Ta biết ngươi muốn cám ơn ta rồi.

Nếu ngươi thật sự muốn cám ơn ta thì không bằng cho ta nhiều trà ngon với trái cây tươi hơn đi.

Ai da, đi cả một đường tới đây mệt chết ta rồi."
Mai Giang Uyển ở bên cạnh lên tiếng nói: "Đúng, đúng.

Hóa ra đi đường không phải là ngựa mà là ngươi.

Ngươi đúng là quá cực khổ rồi."
Chu Lệ Nương dở khóc dở cười: "Giang Uyển, ngươi học xấu!"
"Ngươi mới học xấu!" Liễu Bình Lan ở bên hừ nhẹ nói: "Không nói lời nào đã len lén làm quà sinh thần cho Tư Tư, làm hại chúng ta không chuẩn bị trước bị ngươi đoạt mất.

Ngươi cũng quá xấu rồi." Nàng kéo tay của Mai Giang uyển nói: "Sang năm chúng ta phải tranh thủ trước nàng, để xem nàng còn dám hoang mang gấp gáp không chờ chúng ta không."
Chu Lệ Nương cười cười, đưa tay định đánh Liễu Bình Lan một cái, nhưng lại bị Liễu Bình Lan né được.

Nàng lại muốn đánh Mai Giang Uyển, cũng bị Mai Giang Uyển tránh.

Cuối cùng nàng dứt khoát kéo Lệ Nam Khê tố khổ.
Mai Giang Uyển và Liễu Bình Lan lập tức cười ha ha.
Vì có các nàng bầu bạn nên ngày này trôi qua khá dễ chịu.
Chỉ đến khi yến tiệc kết thúc, gặp phải Lương thị, nàng mới có chút khó chịu.
Lúc đó Lệ Nam Khê đã rời khỏi đó chuẩn bị đi qua Trung Môn bên kia, Lương thị vừa vặn đứng cách đó không xa cáo từ với một vị phu nhân.
Thấy Lệ Nam Khê đi tới, Lương thị nói một tiếng với vị phu nhân kia xong liền đi tới bên cạnh Lệ Nam Khê.

Thấy bước chân không ngừng của Lệ Nam Khê, bà lập tức gọi một tiếng.
"Lục thiếu phu nhân đi gấp như vậy không biết là vì chuyện gì?"
Lệ Nam Khê không muốn để ý đến bà ta, có điều dưới con mắt của mọi người, nàng cuối cùng vẫn dừng chân nhìn qua.
Quách ma ma ở bên cạnh trả lời: "Thiếu phu nhân đang trở về nghỉ ngơi.

Không biết phu nhân có chuyện gì?"
Lương thị nhìn Lệ Nam Khê từ trên xuống dưới, lại nhìn cái bụng như cái trống nhỏ của Lệ Nam Khê, hừ nói: "Cùng không có gì.

Có điều thấy cái thai của lục thiếu phu nhân không được ổn định lắm, cho nên muốn nhắc nhở một tiếng đừng đi quá nhanh, cơ thể bị thương thì không đáng ngại nhưng hài tử bị thương thì không hay."
Lời này rõ ràng là cực kỳ khiêu khích.
Lệ Nam Khê biết hai người ở chỗ này, chỉ cần nhỏ giọng một chút thì người khác không nghe được.

Cho nên Lương thị mới không cố kỵ như vậy.
Nàng mỉm cười, cũng thấp giọng nói: "Sợ là phu nhân phải thất vọng rồi.

Hài tử của ta rất khỏe mạnh, một chút "không ổn" cũng không có."
Dứt lời, nàng cũng không để ý tới vẻ mặt của Lương thị thế nào, trực tiếp dẫn người đi qua Trung Môn.
Hướng ma ma thấy sắc mặt của Lương thị khó coi, có ý muốn khuyên nhủ bà ta hai câu, nhưng Lương thị lại lập tức khôi phục lại vẻ hiền lành, tiếp tục tiễn khách ra về.
Buổi tối Trọng Đình Xuyên trở về, Lệ Nam Khê cố tình cầm quà sinh thần của Chu Lệ Nương tặng cho nàng ra "khoe khoang".
"Ta nói chứ, Lệ Nương đúng là cực kỳ dụng tâm với ta." Lệ Nam Khê cầm hà bao, cảm khái nói: "Nàng không am hiểu nữ hồng, khâu một cái hà bao này chắc chắn đã tốn không ít thời gian của nàng rồi.

Cho nên mới nói, tặng quà cho người khác, không quan trọng giá trị, chỉ quan trọng tâm ý."
Nàng nhướng mày cười với Trọng Đình Xuyên: "Lục gia, chàng nói xem có đúng không?"
Trọng Đình Xuyên nghe được trong lời của nàng có thâm ý, nhưng vẫn chưa tìm ra được manh mối nên không mở miệng.

Mãi cho đến cuối cùng nghe nàng hỏi, hắn rốt cuộc cũng biết được ý đồ của nàng, cười cười kéo nàng vào lòng: "Thế nào? Tiếc bạc sao?"
Lời này rất quái lạ, trong lúc nhất thời Lệ Nam Khê không hiểu ý hắn, liền ngẩng đầu nhìn Trọng Đình Xuyên.
Ánh mắt của nàng mờ mịt, lộ ra vẻ nghi hoặc mơ hồ.

Trọng Đình Xuyên vừa nhìn liền cảm thấy trong lòng nổi lên một trận lửa nóng, nhìn đôi môi đỏ ướt át của nàng, hắn không nhịn được cúi đầu hôn xuống.
Càng hôn cơ thể càng khó chịu, càng có chút không nhịn được.

Hắn chỉ có thể ép mình buông nàng ra, đợi đến khi lửa nóng trên người từ từ biến mất mới nói: "Ý ta là nàng tiếc bạc ta dùng để mua lễ vật cho nên đang nhắc nhở ta không cần cố ý chuẩn bị đúng không?"
Thanh âm của hắn lúc này khàn khàn, trầm thấp, cực kỳ êm tai.
Lệ Nam Khê vốn bị hắn hôn đến toàn thân đều nóng lên, lại nghe thanh âm này của hắn, thân thể cũng có chút khó chịu.

Có điều nàng đang mang thai hài tử, không thể tùy ý làm bậy cho nên liền ôm lấy vòng eo gầy của hắn, vùi mặt vào lòng hắn, nhẹ giọng nói: "Tốn bạc chỉ là một nguyên nhân thôi, còn lại là vì tốn quá nhiều công sức."
Nàng cũng từng nghĩ xem có nên làm bộ như không biết, tùy ý hắn ở ngoài tìm lễ vật sinh thần cho nàng khắp nơi hay không.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu như tìm không được thứ hợp ý, hắn mỗi ngày đều phải bận tâm chuyện này.
Nghĩ như vậy, nàng lại không nỡ.

Hắn vốn đã rất nhiều việc, rất bận rộn, giờ còn phải hao tâm tốn sức vì cái này chẳng phải là bận đến tối tăm mặt mày luôn hay sao.
Trọng Đình Xuyên rất hiểu nàng, nghe những lời đó của nàng, nhìn bộ dáng lo lắng của nàng liền biết nàng đang lo lắng cho hắn.
"Nàng không cần lo lắng." Trọng Đình Xuyên cười nói: "Ta tự có chừng mực, sẽ không quá phiền phức."
Lệ Nam Khê không tin nhìn hắn: "Sao có thể được chứ?"
"Nếu như hao tâm tốn sức vì người khác, ta đương nhiên là không thèm làm.” Trọng Đình Xuyên cười nắm chặt hai tay nàng: “Nếu như là vì nàng thì một chút ta cũng không cảm thấy phiền."
Lời này quả thật là đủ thẳng thắn, mặt Lệ Nam Khê đỏ bừng.

Vốn nàng còn muốn khuyên hắn nhưng lại nghĩ tới hắn chịu vì nàng mà tốn nhiều công sức như vậy, nàng cảm thấy vô cùng ngọt ngào, cũng không muốn cự tuyệt hắn làm chuyện này nữa.
Nhìn bộ dạng nàng muốn nói lại thôi, Trọng Đình Xuyên rất sung sướng, lửa nóng vừa mới dịu đi một chút lại một lần nữa bùng lên.

Hắn không muốn đè nén nữa, trực tiếp bế nàng lên đi về giường.
Thân thể đột nhiên bị nhấc bổng lên, Lệ Nam Khê lập tức phát hiện hắn muốn làm gì liền kinh hô: "Lục gia, hài tử..."
“Không sao đâu.” Trọng Đình Xuyên cẩn thận đặt nàng lên giường, để nàng nằm nghiêng sang một bên, hắn nhẹ nhàng nằm ở sau lưng nàng: “Chúng ta cẩn thận một chút là được rồi.

Trương lão thái y nói, trong mấy tháng mang thai có thể, nếu vừa phải thì mỗi ngày cũng không có chuyện gì."

Mấy ngày trước hắn đã định thử đến một lần, nhưng vì giữa lúc vui sướng nàng cảm thấy quá sức, sợ tổn thương đến hài tử nên mấy ngày nay hắn không làm lại.
Cho nên lần này hắn quyết định "cẩn thận một chút", nếu có thể thì nói không chừng mấy ngày nay sẽ có thể mỗi ngày một lần.
Lệ Nam Khê bị mấy câu nói của hắn làm cho mặt đỏ đến mang tai, không dám nhắc đến, chỉ sợ mình càng nói nhiều, hắn càng đáp nhiều, cho nên dứt khoát kéo chăn qua che mặt lại.
Trọng Đình Xuyên thấy vậy thì buồn cười, một tay kéo chăn xuống: "Nàng không sợ khó chịu à?"
Lệ Nam Khê muốn phản bác nói căn bản là sẽ không buồn bực, ai ngờ nàng vừa định mở miệng, hắn lại đột nhiên tiến vào.
Đã mấy ngày chưa làm việc, thoạt đầu tiếp xúc thân mật, loạt cảm giác này cực kỳ mãnh liệt.

Nàng không phòng bị lập tức khẽ ngâm thành tiếng.
Trọng Đình Xuyên đã trống trải mấy ngày, nghe được thanh âm mềm mại của nàng làm sao còn đè nén được nữa, lập tức bắt đầu ra vào không biết mệt mỏi…
Để có thể thỏa mãn tâm nguyện mỗi ngày, Trọng Đình Xuyên cuối cùng cũng hơi tiết chế để Lệ Nam Khê đi ngủ trước bình minh.

Nhưng dù vậy, Lệ Nam Khê vẫn ngủ đến tận lúc mặt trời lên cao mới có tinh thần rời giường.
Thấy nàng mệt mỏi như vậy, Quách ma ma đau lòng, không khỏi càm ràm mấy câu: "Thiếu phu nhân đừng để mặc gia nữa.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, lỡ tổn hại đến hài tử thì làm sao bây giờ."
Kỳ thực trong lòng Lệ Nam Khê biết rõ, Trọng Đình Xuyên tuy là nháo nàng nhưng vẫn tận lực kìm chế.
Huống hồ, nàng đau lòng hài tử đồng thời cũng rất đau lòng cho Trọng Đình Xuyên.
Hắn là một nam nhân huyết khí phương cương, không muốn có thị thiếp thông phòng nên lúc nàng mang thai hắn chỉ có thể chịu đựng.

Mỗi ngày thấy hắn khổ sở, nàng cũng muốn giúp hắn, ngày thường thì dùng tay, đôi khi phóng túng một chút có giới hạn cũng không sao.
Cho nên đối mặt với Quách ma ma thật lòng khuyên bảo, Lệ Nam Khê chỉ cười cười không nói gì.
Không biết có phải là do mệt mỏi nên ngủ ngon hay không mà hôm nay sau khi thức dậy Lệ Nam Khê không hề cảm thấy quá buồn ngủ.

Nàng nhanh chóng xử lý xong mớ sổ sách và chuyện trong viện, sau đó vẫn còn tinh thần cầm sách đọc.
Vừa mới đọc được khoảng chừng một chén trà thì có nha hoàn đến bẩm: "Thiếu phu nhân, có phu nhân Quan gia tới." Vừa nói vừa đưa bái thiếp của Quan phu nhân cho Lệ Nam Khê.
Lệ Nam Khê nghe xong có chút ngoài ý muốn.
Mặc dù bởi vì chuyện hoàng thượng đi tế thiên nên Trọng Đình Xuyên và Hồng Lư tự thiếu khanh mới quen biết nhau nhưng quan hệ của hai người cũng không tính là quá tốt, cũng không có nhiều mối quan hệ riêng tư.

Mặc dù thất gia Trọng gia với Quan tiểu thư đang bàn chuyện hôn sự nhưng đó cũng là chuyện của Cựu Trạch và Quan gia, không hề có liên quan đến nàng.
Hôm qua lão phu nhân bên kia thiết yến, Quan phu nhân ở trước mặt lão phu nhân cũng không nói chuyện nhiều với nàng.

Nghiêm túc mà nói Quan phu nhân và lão phu nhân thân thiết hơn, nếu có chuyện thì nên đi tìm lão phu nhân chứ không đến mức nói với nàng.
Có điều Lệ Nam Khê vẫn sai người mời bà vào viện.

Không nói những chuyện khác, chỉ bằng việc hai nhà muốn trở thành thông gia, đối phương đã chủ động tới gặp nàng thì nàng cũng phải cho một chút thể diện.
"Thiếu phu nhân gặp Quan phu nhân ở phòng nào?" Nhạc ma ma vừa giúp Lệ Nam Khê thay thường phục vừa hỏi.
"Ở sương phòng phía tây đi." Lệ Nam Khê nói xong liền đứng dậy đi qua bên đó.
Nàng vừa ngồi không được bao lâu thì nha hoàn đã dẫn Quan phu nhân tới.
Rèm cửa thoáng đung đưa, một nữ tử mặc xiêm y màu ô liu nhạt, cổ áo hình trái xoan bằng vải satin bước vào phòng.

Trên đầu bà mang toàn là trang sức hình hoa bách hợp, trên tay là vòng tay như ý màu vàng đỏ khảm phỉ thúy, trông rất đoan trang và nhã nhặn.
Thấy Lệ Nam Khê, Quan phu nhân trước tiên là hành lễ với nàng một cái, sau đó hỏi: "Mấy ngày nay lục thiếu phu nhân vẫn khỏe chứ?"
Ngũ quan bà không tính là đặc biệt xuất chúng, nhưng dung mạo cực kỳ nhu thuận, gặp người lập tức có ba phần ý cười khiến cho người khác sinh hảo cảm với bà.
Mặc dù không biết đối phương đến đây làm gì nhưng đối với tính khí của Quan phu nhân, Lệ Nam Khê vẫn rất khách khí, sai người bưng một cái ghế gấm con đến mời Quan phu nhân ngồi.
Đây là lần đầu tiên Lệ Nam Khê thật sự nghiêm túc và cẩn thận ngồi đối diện với bà.

Tuy hai người có chút xa lạ nhưng vì Quan phu nhân chủ động nói chuyện với nàng nên bầu không khí cũng khá hòa hợp.
Qua một tuần trà, lúc này Quan phu nhân mới nói mục đích chính hôm nay bà đến đây.
"Nghe nói quý phủ của ngài có một tỳ nữ gọi là "Mạnh Nữ", có phải vậy không?"
Lúc Quan phu nhân nhắc đến Mạnh Nữ vẫn có chút do dự.
Hôm qua Cựu Trạch bên kia thiết yến, sau khi A Tra rời đi, lúc Từ thị dẫn Mạnh Nữ đi ra khỏi phòng, đúng lúc bà đi ngang qua gần đó.
Vốn dĩ Quan phu nhân muốn chờ lão phu nhân để tiếp tục bàn chuyện hôn sự của nữ nhi cho nên mới đợi ở bên đó, không ngờ lại đúng lúc nhìn thấy Mạnh Nữ đi theo phía sau Từ thị đang nổi giận đùng đùng.
Thấy Mạnh Nữ, Quan phu nhân cảm thấy có hơi quen mắt, không khỏi nhẹ nhàng "a" một tiếng, lại hỏi một vị ma ma bên cạnh: "Người đang đi theo phía sau nhị phu nhân rốt cuộc là ai vậy?"
Cũng thật khéo, Quan phu nhân dừng lại hỏi vừa đúng ngay Lữ ma ma.
Nếu là người khác, có lẽ Lữ ma ma sẽ không cần giải thích, nhưng Quan phu nhân sắp trở thành thông gia, có nhiều chuyện dù gạt được bây giờ nhưng không giấu được sau này.

Thay vì bây giờ nói dối rồi sau đó bị vạch trần thì chẳng thà hiện tại nói hết sự thật.
Lữ ma ma liền nói: "Đó là người hầu hạ nhị lão gia."
Tuy Lữ ma ma nói rất hàm súc, nhưng chỉ nói là "hầu hạ nhị lão gia" lại không nói rõ là nha hoàn hay ma ma, nhìn Mạnh Nữ búi tóc phụ nhân đã thành thân, Quan phu nhân hơi ngẫm lại liền hiểu khác biệt trong đó, nàng ta hẳn là người bên cạnh nhị lão gia.
Quan phu nhân quay sang Lữ ma ma, muốn nói lại thôi nhưng Lữ ma ma cho dù được coi trọng thì cũng chỉ là một vú già, cho nên cuối cùng Quan phu nhân cũng không nói gì, chỉ đem lời nói nuốt trở vào bụng.
Lúc vào phòng gặp lão phu nhân, bà vốn định nói chuyện mình biết cho Trọng lão phu nhân, nhưng tâm trạng lão nhân gia không tốt, không có hứng thú, ngay cả chuyện hôn sự hai nhà đã dự định trước kia cũng nói sẽ bàn lại sau.

Vì vậy, Quan phu nhân liền tạm thời đè chuyện này xuống, định sau này tìm cơ hội nói với người Trọng gia.
Sau khi về nhà, bà nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nói chuyện này cho Trọng lão phu nhân hay Từ thị cũng chưa phải là tốt.

Dù sao Mạnh Nữ cũng là người của chi thứ hai, bà không rõ tình hình của nữ nhân kia hiện tại rốt cuộc là như thế nào.

Lỡ như Mạnh Nữ đang được sủng ái, bà lại tùy tiện nói với các nàng, ngược lại sẽ chọc thêm phiền toái.
Càng nghĩ, Quan phu nhân vẫn cảm thấy bà nên nói chuyện này cho Lệ Nam Khê biết trước, thương lượng với quốc công phu nhân một chút, thuận tiện hỏi ý kiến nàng xem rốt cuộc có nên nói cho Trọng lão phu nhân biết hay không.
Bởi vì không quá thân thiết nên nhìn thấy Lệ Nam Khê xong, ban đầu Quan phu nhân không trực tiếp nhắc đến chuyện này, đợi đến khi Lệ Nam Khê đã quen một chút mới nói chuyện của Mạnh Nữ cho nàng biết.
Lời này của bà quả thật là ngoài dự liệu của Lệ Nam Khê.
Lệ Nam Khê đang có thai nên tư thế lúc ngồi càng thảnh thơi nhàn hạ hơn so với bình thường.

Nghe lời này xong, nàng liền ngồi thẳng dậy, ngạc nhiên nói: "Sao ngài lại hỏi như vậy?"
"Là như vầy." Quan phu nhân cân nhắc nói: "Hơn ba năm trước ta từng đi đến Ký Châu, ở đó một khoảng thời gian.

Lúc ở đó ta có nhìn thấy một nữ tử, vì làm ngoại thất nên bị người khác đuổi ra ngoài đường lớn bị mọi người chế nhạo.

Lúc đó không có nhiều người nên ta có thể nhìn thấy rõ dung mạo đối phương."
Tuy bà đã hạ quyết tâm nói ra nhưng lúc nhắc tới chuyện này, bà vẫn có khó mở miệng, giọng điệu cũng có hơi do dự.
"Ta nhìn thấy nữ tử bị đuổi giết chính là Mạnh Nữ của quý phủ.

Còn người đuổi nàng ta ra ngoài, hình như là tỷ tỷ nàng ta."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.