Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng

Chương 88: 88: Chương 80





Lệ Nam Khê ở lại Khánh Dương Hầu phủ mấy ngày, mãi cho đến khi cơ thể và tâm trạng của tỷ tỷ ổn định hẳn rồi mới trở về phủ.

Lúc đó Trọng Đình Xuyên đã rời phủ vào cung làm nhiệm vụ.

Liên tiếp nhiều ngày lo lắng buồn rầu, cả thể xác và tinh thần của Lệ Nam Khê đều kiệt quệ, sau khi trở về, chỉ kịp rửa mặt sạch sẽ liền ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy đã quá trưa.
Sau khi dùng chút ngọ thiện, Lệ Nam Khê lại ở trong phòng vùi đầu xem qua sổ sách mấy ngày qua, có của cửa hàng, cũng có của Thạch Trúc uyển.

Bây giờ đã gần giữa tháng, rất nhiều việc phải được giải quyết dứt điểm xong mới có thể tiếp tục an bài.
Tiêu Viễn bảo Vạn Toàn mang một ít trang sức gần đây đến để nàng chọn.

Có một vài kiểu dáng độc đáo, màu sắc tương đối đơn giản khiến nàng ngạc nhiên, giữ lại cho mình, còn lại để Vạn Toàn đem trở lại.
Sau đó, Nhạc ma ma báo Trịnh di nương đến tìm nàng, Lệ Nam Khê đúng lúc vừa mới xem xong một quyển sổ sách, chuẩn bị lấy quyển tiếp theo để đọc, nghe vậy liền nhẹ nhàng đặt lại quyển vừa cầm lên.
"Bảo bà ấy đến sương phòng chờ ta.” Lệ Nam Khê đứng dậy nói.
Nhạc ma ma bước tới đỡ nàng đứng dậy, nhỏ giọng nói: "Thiếu phu nhân, nhìn sắc mặt của Trịnh di nương rất khó coi, hôm trước còn bị bệnh, nếu không đợi bà ấy khỏe hơn rồi hẵng gặp.

Nếu không lỡ bệnh khí lây qua lại không tốt."
Không phải do Nhạc ma ma lo lắng nhiều, kể từ khi tin tức của Trọng Phương Nhu truyền đến quốc công phủ, Trịnh di nương liền bệnh không dậy nổi, mấy ngày nay sống cũng không được tốt.

Hôm nay lại đột nhiên nói muốn gặp Lệ Nam Khê, cũng không biết đã hoàn toàn khỏe chưa.

Nếu như không chưa, có chút bệnh khí thì không phải chuyện đùa.
Lệ Nam Khê biết trong lòng Trịnh di nương vướng mắc ở chỗ nào, nghe xong liền lắc đầu: "Không sao.

Bệnh của bà ấy chính là tâm bệnh.

Ta nói chuyện ở xa một chút sẽ không có chuyện gì đâu."
Nhạc ma ma cũng biết chuyện Trọng Phương Nhu đã đi.

Nghe vậy thì thở dài cũng không ngăn cản nữa.
Ánh sáng của sương phòng phía tây hơi tối.

Sau khi Lệ Nam Khê bước vào, liếc nhìn cũng không thấy người đâu, đến khi thích ứng với ánh sáng mới thấy Trịnh di nương đang ngồi co ro trong góc.
Mới một khoảng thời gian không gặp, Trịnh di nương tiều tụy đi rất nhiều, sau khi thấy người, phản ứng cũng chậm chạp.
Lệ Nam Khê gọi bà hai lần bà mới ngẩng đầu lên.

Sau khi ngây người hồi lâu, Trịnh di nương mới đứng dậy hành lễ: "Lục thiếu phu nhân."
Lệ Nam Khê cũng không tránh lễ này.

Sau khi bà ngồi xuống một lần nữa mới hỏi: "Sao hôm nay Trịnh di nương lại đến đây? Là vì tứ tiểu thư sao?"
Nghe nàng nhắc đến Trọng Phương Nhu, vẻ mặt ngốc nghếch nãy giờ của Trịnh di nương cuối cùng cũng buông lỏng, nước mắt lập tức chảy xuống.
"Nhu nhi...!Nhu nhi...!Nhu nhi của ta..." Trịnh di nương khóc, thì thào nói: "Nàng đi như thế nào? Có thống khổ không? Xin thiếu phu nhân nói cho ta biết!" Bà nhịn không được liền ôm mặt khóc: "Nhu nhi đúng là không tốt.

Nhưng không được gặp nàng lần cuối, trong lòng ta thật sự là..."
Sau đó, bà quỳ xuống đất dập đầu hai cái: “Xin thiếu phu nhân thương xót nói cho ta biết."
Chuyện Trọng Phương Nhu ám hại Lệ Nam Khê đã lan truyền khắp phủ, cho nên khi Trọng Phương Nhu rời Trọng gia đến Thẩm phủ, mọi người trong Trọng gia đều rất thờ ơ với Trọng Phương Nhu, mà Trịnh di nương cũng không dám lên tiếng phản đối.
---- Lần ngã xuống núi giả đó, lục thiếu phu nhân suýt chết, quốc công gia vô cùng tức giận, bà đương nhiên biết chuyện đó.
Trọng Đình Xuyên xử lý chuyện của Trọng Phương Nhu vừa nhanh vừa dứt khoát, ngoại trừ mấy mẫu tử Thẩm phu nhân và vài tâm phúc, những người khác đều không biết có chuyện gì xảy ra, đối với bên ngoài chỉ nói nàng ta chết bất đắc kỳ tử.
Chuyện này khiến quốc công phủ mất mặt, trên hết là có lỗi với Thẩm gia.

Trương di nương và Lương thị đương nhiên sẽ không tiết lộ sự tình mà chỉ nói chuyện Trọng Phương Nhu làm hại Lệ Trúc Khê sảy thai cho Trịnh di nương biết.
Cho nên mặc dù trong lòng Trịnh di nương biết rõ đã xảy ra chuyện gì, cũng không dám hỏi nhiều.

Bà biết thiếp thị huyệt đàng hoàng, không thể chôn trong mộ phần tổ tiên trong phủ, huống chi còn làm hại một gia chủ mất hài tử càng không có được kết cục gì tốt.
Cho nên lần này tới cũng không mong đợi Lệ Nam Khê sẽ nói cho bà biết nội tình thật, chỉ hy vọng Lệ Nam Khê có thể thương hại nói cho bà biết tình trạng cuối cùng của Trọng Phương Nhu.
Lệ Nam Khê nghe xong lời Trịnh di nương: "Di nương đã muốn gặp nàng lần cuối, tại sao lúc ta sai người gọi di nương qua đó di nương lại cự tuyệt?"
Nàng thập phần nghi ngờ, theo lý mà nói Trịnh di nương chắc chắn sẽ tới gặp Trọng Phương Nhu.

Nhưng cuối cùng người đến lại là Trương di nương, chỉ là lúc Trương di nương đến nàng đang bồi tỷ tỷ, lúc nàng bồi tỷ tỷ xong thì Trương di nương đã đi rồi.

Vì vậy nàng vẫn chưa kịp hỏi rốt cuộc là tại sao.
Lời này hoàn toàn khiến Trịnh di nương kinh ngạc, bà đứng phắt dậy, mấp máy môi, trợn tròn mắt, không dám tin hỏi: "Lúc đó thiếu phu nhân bảo ta đi qua sao?"
“Phải.” Càng ngày Lệ Nam Khê càng cảm thấy có gì đó không đúng: “Ngài không biết sao? Ta nói Thường Phúc tới tìm ngài.

Hắn nói với ta đã bẩm báo với phu nhân.

Lúc đó ta đang bồi Thẩm nhị thiếu phu nhân nên cũng không hỏi nhiều."
“Phu nhân… Trương di nương… Trương di nương, phu nhân.” Trịnh di nương cúi đầu thật sâu, mặc kệ nước mắt còn đang chảy trên mặt rơi xuống mang tai, rồi lại trượt vào xiêm y: “Phu nhân vậy mà lại không nói cho ta biết, không nói với ta.

Bà ấy lại cho Trương di nương đi, mà Trương di nương cũng không nói cho ta."
Lệ Nam Khê trầm mặc.
Đối với nàng mà nói, lúc đó chuyện trọng yếu nhất là tỷ tỷ đang thống khổ không thôi vì mất đi hài tử, còn những chuyện khác nàng sẽ cho người đi làm, cũng không quá để ý, sau đó cũng không hỏi qua.
Trịnh di nương không nói nên lời một hồi, lúc khóc lúc cười, sắc mặt thay đổi liên tục.


Lệ Nam Khê ở bên cạnh lặng lẽ nhìn, đợi bà ấy bình tĩnh lại một chút mới sai người đưa Trịnh di nương về.
Trịnh di nương lảo đảo đi về phía trước hai bước, sau đó đột nhiên quay người lại, phúc thân thi lễ thật sâu với Lệ Nam Khê, rồi men theo bức tường bên đường đi từng bước.
Buổi tối Trọng Đình Xuyên trở về, Lệ Nam Khê đem chuyện này nói với hắn, tuy nhiên nghe xong, hắn lại không có sự ngạc nhiên như trong dự đoán của nàng mà cực kỳ bình tĩnh.
Lệ Nam Khê lại nghĩ hắn xưa nay đều là tảng băng, sắc mặt bất biến nên thấy hắn như vậy cũng không nghĩ nhiều, tự mình bưng một chén trà tới trước mặt hắn.
Trọng Đình Xuyên nhận chén trà rồi đặt trên án kỷ bên cạnh, kéo nàng ngồi xuống, hỏi: "Hôm nay làm gì? Lão phu nhân bên đó có sai người đến không?"
"Lữ ma ma có tới một chuyến, hỏi ta mấy câu về tình trạng của tỷ tỷ liền đi."
“Ừ.” Trọng Đình Xuyên trả lời rồi vén vạt áo của nàng ra, đưa tay vào: “Gần đây bên kia đã yên ổn hơn một chút.

Nàng qua đó cũng không phải lo lắng gì cả.”
Lệ Nam Khê lấy tay đẩy bàn tay to đang bóp loạn của hắn ra, nhưng không thành, thở gấp nói: "Bên kia có an ổn hay không cũng không liên quan gì đến ta, nếu ta đi, ta nói chuyện với lão phu nhân xong liền trở về, những chuyện khác ta không thèm quản."
“Chính là như vậy.” Giai nhân trong ngực, Trọng Đình Xuyên nói mấy câu liền có chút không nhịn được, khẽ cắn vành tai nàng hỏi: “Gần đây nguyệt sự có tới không?"
"Không có." Lệ Nam Khê vừa giọng nói khàn khàn của hắn liền biết hắn đang muốn làm gì, tiếp tục cố gắng đẩy hắn ra: "Quách ma ma nói khoảng cách giữa lần đầu tiên và lần thứ hai không nhất thiết phải là một tháng."
Trọng Đình Xuyên cười nhẹ nói, "Nga? Đã chưa đến liền thuận tiện hơn rất nhiều." Nói rồi hắn kéo thắt lưng của nàng xuống.
Lệ Nam Khê biết mấy ngày nay hắn một mình trong phòng thật sự không nhịn được, nhưng lúc này trời vẫn còn sáng, làm sao có thể để hắn tùy ý đến? Tất nhiên nàng phải cố sức chống cự.
Nhưng mà lần này nàng có nói gì, làm gì hắn cũng hoàn toàn không để ý.

Ban nãy vừa bước vào cửa đã sớm cài chặt cửa, bây giờ liền ôm người lên giường, mặc cho nàng có giãy dụa thế nào cũng vô dụng.
Hai người đã giằng co đến tận mặt trăng lên cao mới dừng lại, nếu không phải vì Lệ Nam Khê quá đói không còn khí lực, sợ là hắn vẫn còn chưa kết thúc.
Lúc đứng dậy, chăn bông trượt xuống thắt lưng, Lệ Nam Khê nhìn dấu vết trên người mình, vừa thẹn vừa giận liếc, tức giận liếc mắt nhìn tên đầu sỏ một cái.

Khi nàng thu ánh mắt, nàng mới phát hiện dấu vết trên chân mình, lập tức dừng động tác lại.
Trọng Đình Xuyên lập tức nhận ra cơ thể nàng cương cứng, hắn nhìn theo ánh mắt của nàng, phát hiện vết sẹo trên đùi nàng đã mờ đi rất nhiều, phần lớn da thịt đã hồi phục như trước, chỉ còn một số chỗ còn để lại dấu vết nhàn nhạt.
Lệ Nam Khê cảm thấy vết sẹo không đẹp nên cầm lấy ngọc cơ cao muốn bôi lên, vừa mở nắp ra, trước mắt đã trống rỗng, vật trong tay đã bị bàn tay to của hắn cướp đi.
“Ta đến bôi thuốc cho nàng.” Trong giọng nói Trọng Đình Xuyên lộ ra vẻ sung sướng thỏa mãn.
Lệ Nam Khê vừa thấy bộ dáng hài lòng của hắn thì giận không có chỗ phát tiết, hừ nói: “Ta tự mình làm.” Vừa nói vừa đi cướp lại cái chai, kết quả là động tới thắt lưng và phía dưới, cảm giác chua xót dâng trào khiến nàng không khỏi cau mày rên rỉ.
Trọng Đình Xuyên cúi đầu cười: “Nàng xem, chẳng phải là tự chuốc lấy khổ sao?” Hắn kéo chăn đắp cho nàng rồi lấy hai chân nàng để lên chân mình, tỉ mỉ bôi thuốc mỡ lên.
Thân thể sau cơn hoan ái vẫn còn đang nóng, lúc này thuốc mỡ mát lạnh dính vào da mang đến một loại cảm giác dễ chịu khác lạ.
Lúc này Lệ Nam Khê rất mệt mỏi, lười biếng, nếu không phải đang cực kỳ đói thì sợ là nàng đã ngủ mất.

Bây giờ cảm giác mát mẻ thoải mái chạm vào người, động tác của Trọng Đình Xuyên lại rất nhẹ nhàng, mệt mỏi cuối cùng cũng chiến thắng cơn đói liền lăn ra ngủ lúc nào không hay.
Trọng Đình Xuyên bôi thuốc mỡ lên từng vết sẹo xong mới phát hiện tiểu nha đầu đã ngủ thiếp đi, thầm thở dài một hơi, do dự không biết có nên đánh thức nàng dậy ăn một chút rồi ngủ tiếp, hay cứ để nàng tiếp tục như vậy, lúc nào đói bụng thì thức dậy ăn.
Suy tính hồi lâu, hắn lại nghĩ đến mấy ngày nay nàng ở Khánh Dương Hầu phủ hốt hoảng lo lắng cho Lệ Trúc Khê, có lẽ đã kiệt sức rồi, rốt cuộc cũng không nhẫn tâm đánh thức nàng dậy.
Nàng không ăn thì hắn cũng chịu đói với nàng, dù sao chuyện này cũng là do hắn không nhịn được nháo nàng hồi lâu trước, nếu không ít nhất tiểu nha đầu đã có thể ăn tối rồi mới đi ngủ.
Trọng Đình Xuyên nghiêng người nằm xuống, cẩn thận kéo nàng vào ngực, cùng nàng ngủ say.
Trong vòng hai ngày sau khi trở về phủ, Lệ Nam Khê nhận được một bức thư từ Lệ lão phu nhân.

Trong thư, lão nhân gia trách mắng nàng một phen, trách nàng không nói sự tình Lệ Trúc Khê xảy ra chuyện.
Lúc đó thai nhi của Lệ Trúc Khê ổn định một chút đã phái người đến thông báo cho Lệ lão phu nhân biết.

Nhưng sau khi hài tử không còn, thứ nhất là không có tâm trạng, thứ hai cũng là cũng bất chấp nên vẫn không báo cho tổ mẫu biết ngay.

Sau đó vẫn là sau khi Lệ Nam Khê ở với Lệ Trúc Khê một thời gian, Lệ Trúc Khê mới dần dần buông xuống, sau khi muội muội đi mới phái người đi nói cho Lệ lão phu nhân.
Lão phu nhân sau khi biết tin lập tức viết thư này cho Lệ Nam Khê.

Nhận được thư Lệ Nam Khê cũng không trả lời mà bảo Quách ma ma trở về Lệ gia một chuyến, nói cụ thể sự tình cho lão phu nhân.

Đương nhiên không giải thích chuyện Trọng Phương Nhu sở vi sở tác, chỉ nói cho lão nhân gia tình trạng không tốt của Lệ Trúc Khê lúc đó.
Lệ lão phu nhân không ngờ tình hình lúc đó của Lệ Trúc Khê lại kém đến vậy, bà đau lòng tứ tôn nữ nên sai người đưa rất nhiều dược liệu đến Hầu phủ cho Lệ Trúc Khê bồi bổ cơ thể.

Bà để cho Lệ Vân Khê và Lệ Lăng Khê đưa đồ đi.

Cả hai ở Thẩm phủ một ngày với tứ muội muội mới trở về.
Làm mọi chuyện thỏa đáng xong, đảo mắt đã là ngày mười lăm.
Lệ Nam Khê không tránh khỏi phải đến Hương Bồ viện.

Sáng sớm nàng thu thập thỏa đáng xong liền đi qua bên kia.
Trên đường gặp phải Lương thị, hai người bình bình đạm đạm chào hỏi.

Lệ Nam Khê nhìn phía sau Lương thị thì phát hiện cả ba vị di nương đều có mặt, Vu di nương và Trương di nương trông vẫn như trước, nhưng khiến Lệ Nam Khê ngạc nhiên chính là Trịnh di nương, nhìn bà cũng không khác mấy so với trước đây, giống như người tinh thần suy sụp vì cái chết của nữ nhi lúc Lệ Nam Khê vừa từ Thẩm gia về quốc công phủ chỉ là ảo giác.
Lệ Nam Khê không muốn đi cùng Lương thị nên sau khi qua cửa trạch liền cùng Trọng Đình Xuyên đi vào con đường mòn.
Khi người của quốc công phủ đến nơi, người của chi thứ hai đã tụ tập trước mặt lão phu nhân từ lâu.

Tuy có rất nhiều người nhưng bầu không khí trong phòng không được tốt lắm.

Thần sắc mọi người đều lạnh lùng, không chút tươi cười.

Nhìn thấy Lệ Nam Khê đi tới, cuối cùng lão phu nhân cũng có chút hòa hoãn lại.

Sai người nhận lấy áo choàng của Lệ Nam Khê đặt ở cái tủ bên cạnh, lão phu nhân ra bảo nàng tới ngồi bên cạnh mình.
“Thẩm nhị thiếu phu nhân đã khá hơn chưa?” Lão phu nhân kêu người rót cho Lệ Nam Khê một chén trà nóng, thân thiết hỏi: “Tư Tư ở đó có quen không?
“Đã tốt hơn nhiều rồi.” Lệ Nam Khê nói: "Cũng đã quen ở đó.

Thẩm phu nhân các nàng đều là người dễ chung đụng."
"Vậy thì tốt rồi."
Trọng lão phu nhân nói chuyện với nàng được một lúc lâu, lúc này lại có thêm hai người vào phòng, bước tới thỉnh an lão phu nhân.

Lệ Nam Khê liếc mắt nhìn đối phương thì ngậm miệng không nói một chữ.
Sam nhi quay đầu nhìn lại mấy lần, thấy Trọng nhị lão gia không ngừng nháy mắt với mình liền bước một bước nhỏ đi tới trước mặt lão phu nhân, yếu ớt nói: "Thỉnh an lão phu nhân.

Lão phu nhân cát tường."
“Gọi tổ mẫu.” Trọng nhị lão gia thấp giọng thúc giục.
Sam nhi rụt cổ, nhún vai, thẳng vai lên, khẩn trương dập đầu lắp ba lắp bắp nói: “Tổ, tổ mẫu.” Sau đó không nói gì nữa chỉ cúi gằm mặt xuống đất không dám ngước mắt lên.
Lão phu nhân mặt nghiêm nghị nhìn hắn không trả lời.
Trọng nhị lão gia có ý muốn khiến cho lão phu nhân nhanh chóng lên tiếng trả lời liền mỉm cười đi đến trước mặt lão phu nhân: "Nương, ngài xem hắn rất hiểu chuyện mà.

Chuyện mấy ngày trước ngài xem..."
Hắn muốn nhắc lại buộc lão phu nhân phải nhanh chóng đáp ứng, nhưng nhìn thấy Lệ Nam Khê ngồi bên cạnh lão phu nhân liền có chút ngượng ngùng.
Lệ Nam Khê cũng chú ý tới, đứng dậy nói: “Nếu nhị lão gia đã có chuyện muốn thương lượng với tổ mẫu, vậy con đi trước.” Nói xong liền chuẩn bị đi về vị trí của mình.
"Không cần." Lão phu nhân kéo nàng một cái: "Con ở đây nói chuyện với ta.

Đừng để ý đến những chuyện khác."
Sắc mặt Trọng nhị lão gia có chút khó coi.
Lệ Nam Khê cười cười với lão phu nhân: “Nếu tổ mẫu luyến tiếc con thì đợi lát nữa con sẽ tới bồi ngài." Nói xong liền bỏ tay ra, đi tới vị trí của mình.
Nhìn thấy cảnh này, nhị phu nhân Từ thị thì lớn tiếng mỉa mai nói: "Cái gì không lên được mặt bàn chính là không lên được mặt bàn.

Cho hắn một thân phận đẹp thì hắn cũng không lên được mặt bàn."
Trọng nhị lão gia tức giận đang muốn trách cứ nàng thì bị lão phu nhân lãnh đạm liếc mắt nhìn, rốt cuộc cũng không dám, đành ngậm miệng cúi đầu xuống.
Sau khi Lệ Nam Khê ngồi vào chỗ, ngũ thiếu phu nhân Ngô thị lại gần nói với nàng: "Mấy ngày nay lục thiếu phu nhân không có ở đây nên không biết.

Bây giờ vị thiếu gia này được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa Mã di nương, rốt cuộc cũng được coi là một chủ tử đàng hoàng trong phủ."
Giọng nàng không tính là quá lớn nhưng cũng đủ để mọi người trong phòng nghe thấy, Từ thị nghe vậy, bàn tay đang vuốt tóc mai hơi dừng lại, sau đó lại liếc mắt nhìn qua bên này.
Ngô thị coi như không thấy, tiếp tục nói với Lệ Nam Khê: "Vị cô nương kia cũng ở lại.

Mọi người đều thống nhất gọi nàng là Mạnh cô nương.

Tuy rằng không có danh phận nhưng có thể ở lại đã là ân điển của lão phu nhân rồi.

Lục thiếu phu nhân ngài nói có đúng không?"
Lệ Nam Khê cười: "Lão phu nhân tất nhiên là người rộng lượng, ngày thường cũng ban rất nhiều ân điển.

Chỉ là ngũ thiếu phu nhân trái thì "vị thiếu gia này" phải lại là "Mạnh cô nương" nhưng ta vẫn chưa biết là ai.

Mong ngũ thiếu phu nhân nói kỹ một chút miễn cho ta bị nhầm lẫn.”
Dáng vẻ tươi cười của Ngô thị thoáng cái cứng đờ ở khóe môi.
Từ thị cảm thấy thật sảng khoái, lớn tiếng nói: "Đúng vậy.

Ta cũng không quen nhìn giấu giấu diếm diếm nâng đỡ như vậy.

Chuyện gì cũng đều phải lén lén lút lút nâng đỡ, làm cho ai xem?"
Vừa nói vừa hung hăng liếc Sam nhi đang quỳ, rõ ràng là hận Trọng nhị lão gia giấu giếm chuyện hai mẫu tử bọn họ.
Trọng lão phu nhân vốn dĩ đang đắn đo chuyện của nhị lão gia, nhưng giờ thấy Từ thị đã nói rõ một nửa sự việc, nhưng không tiếp tục nữa, thì lạnh nhạt "ừm" một tiếng, nói với Trọng nhị lão gia: "Hài tử của ngươi xem như là cấm túc, không có việc gì thì đừng chạy lung tung.

Nếu là người trong phủ tất nhiên có người trông giữ chăm sóc thật tốt, nhưng nếu không phải người trong phủ thì phải xem làm thế nào, đừng có đi loạn khắp nơi ngứa mắt."
Câu cuối cùng là nói đến Mạnh Mạn Vũ.
Mặc dù Trọng nhị lão gia yêu thương Mạnh Mạn Vũ, nhưng lúc này hắn có thể khiến lão phu nhân nhận Sam nhi đã là buông bỏ tảng đá trong lòng rồi cho nên lão phu nhân có nói Mạnh Mạn Vũ như thế nào hắn cũng không để ý, thuận tiện nói: "Lão phu nhân yên tâm, con đã biết."
Vì để lão phu nhân tin tưởng hắn thật sự thật lòng cho nên hắn đã phải hao phí không ít công sức mới nói ra được câu này, coi như cũng khá chân thành.
Từ thị ở bên cạnh lập tức nói: "Đã biết? Nhị lão gia sợ là không hiểu được lý lẽ thôi, mà đã không hiểu được thì làm sao có thể nói đã biết?"
Trọng nhị lão gia có chút không vui: "Ngươi đang nói bậy bạ gì đó.

Mau câm miệng ở bên kia đợi đi.

Không phải chuyện của ngươi thì đừng chen vào."
Những lời này khiến Từ thị tức giận: "Ta nói có chỗ nào không đúng sao? Nếu nhị lão gia thật sự là người biết phân biệt phải trái thì sao có thể làm ra những chuyện hạ lưu đó chứ!"
“Đủ rồi!” Trọng nhị lão gia giận tím mặt nói: “Ngươi thu liễm một chút cho ta! Đúng là không biết tốt xấu!"
"Thế nào? Lúc này lão gia lại bày sắc mặt cho ta xem? Ban đầu ở trước mặt phụ thân ta thề sẽ đối xử tốt với ta, sao không thấy ngươi hung dữ như vậy? Ngươi hung dữ cho ai xem?" Từ thị nghẹn ngào nói, cầm khăn tay lau khóe mắt.
Nhị nãi nãi Hà thị cẩn thận dò xét sắc mặt của lão phu nhân, thấy bà bình tĩnh không động liền đi tới an ủi bà mẫu Từ thị.
Lệ Nam Khê thấy chi thứ hai lại sắp cãi nhau nên đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Lúc này, Trọng lão phu nhân gọi nàng: "Tức phụ Xuyên nhi đến đây, ta có chuyện muốn thương nghị với con."
Lệ Nam Khê không muốn dính vào những chuyện này liền nói với lão phu nhân: “Chi bằng lát nữa con tới tìm tổ mẫu nói rõ đi?” Nàng áy náy nói: “Hôm qua vừa mới trở về thân thể có chút không khỏe.

Con về nghỉ ngơi một lát đi rồi tới tìm ngài."
Nàng mượn cớ thân thể không thoải mái, lão phu nhân cũng không tiện giữ nàng thêm nữa, nếu không sẽ giống như cho dù nàng không khỏe bà cũng ép nàng ở lại đây cho nên chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Lệ Nam Khê cũng không nói nhảm nữa.

Nàng đã đáp ứng sẽ tới Hương Bồ viện cho nên sau khi nghỉ trưa một chút liền qua đó.
Buổi sáng lão phu nhân ở trước mặt mọi người giữ nàng lại mà nàng cũng ở trước mặt mọi người cự tuyệt bà.


Hiện tại mặc dù đã nhận lời, nhưng sắc mặt lão phu nhân rốt cuộc vẫn có chút khó coi.
Lệ Nam Khê xem như không nhìn thấy, nói: "Sam nhi thật ra trông rất không nhu thuận.

Không biết tại sao lão phu nhân lại cho hắn đi theo Mã di nương? Nếu như theo nhị phu nhân thì tốt xấu gì cũng có thể hiểu được chút quy củ."
Sau khi nhắc tới chuyện đó, lão phu nhân không tiếp tục nghĩ tới Lệ Nam Khê nữa, dù sao Lệ Nam Khê cũng chỉ là kiếm cớ rời đi trước còn những chuyện kia của chi thứ hai mới thật sự khiến người ta phiền não.
“Nhị thẩm của con làm gì chịu hắn?” Nói đến đây, lão phu nhân không khỏi thở dài: “Hài tử dù sao cũng là của nhị thúc con? Nàng lại sống chết không chịu nhận.

Vốn là ta cũng không có ý định đem hài tử ghi dưới danh nghĩa nàng, sinh trưởng bên ngoài thì có thể tốt chỗ nào chứ? Nhất định không thể làm đích xuất được.

Nhưng nàng thậm chí còn không quan tâm đến Sam nhi, cái này có hơi quá.

Mặc dù ta không thích hành động của nàng nhưng dù sao cũng là nhị thúc con làm sai trước.

Ta cũng phải cho nàng chút thể diện với bên ngoài."
Trọng lão phu nhân oán trách, nhớ đến bộ dạng nhát gan của Sam nhi, bà cũng tức giận nói với Lệ Nam Khê: “Ban đầu ta nghĩ Nguyệt nhi đã đủ nhút nhát rồi, nhưng không ngờ vẫn còn có người càng nhát gan hơn.

Nhưng mà Nguyệt nhi là hài tử nên yếu đuối xíu cũng không sao còn Sam nhi thì quả thật làm người ta bực tức."
Lệ Nam Khê biết lão phu nhân đã chịu giữ Sam nhi lại đã nói lên bà thích hắn nhiều hơn chán ghét.

Dù sao hắn cũng là huyết mạch của Trọng gia.

Chỉ cần là hài tử Trọng gia, lão phu đều sẽ thích, sẽ che chở.

Về phần Mạnh Mạn Vũ không phải người Trọng gia, bà cũng không để trong lòng, vừa rồi đã nói nhiều như vậy mà bà vẫn chưa từng nhắc tới.
Lệ Nam Khê nói: "Để hài tử đi theo ngài nhiều hơn tự nhiên sẽ mạnh dạn hơn.”
Lời nói bậy nói bạ của nàng đã trúng tim đen của lão phu nhân.
Trọng lão phu nhân cười nói: "Ta cũng nghĩ nếu không được thì để hắn đi theo ta vài ngày, cứ tiếp tục như thế này thì bực bội quá."
Lệ Nam Khê mỉm cười.
Trọng lão phu nhân nhớ tới chuyện cần tìm nàng, để những thứ này sang một bên hỏi nàng: "Nghe nói Tư Tư và Mai tiểu thư rất quen thuộc? Mấy hôm trước Mai gia đưa thiếp mời đến quốc công phủ mà con không có trong phủ nên đưa đến chỗ ta.

Nếu ta nhớ không nhầm thì tiểu thư này có quan hệ rất tốt với Liễu tiểu thư."
Chuyện Mai gia đưa thiếp mời Lệ Nam Khê cũng biết.

Lúc đó nàng đang ở Thẩm phủ, Lương thị đi ra ngoài không có ở nhà, quốc công phủ không có người chủ sự nên đưa đến Cựu Trạch.

Sau đó Trọng Đình Xuyên trở về, lão phu nhân mới đưa đến cho Trọng Đình Xuyên.

Sau khi trở lại Lệ Nam Khê liền nhìn thấy vật hắn để lại trên bàn.
"Đúng là con với Giang Uyển rất quen thuộc." Lệ Nam Khê cố ý nói: "Con với Liễu tiểu thư cũng tương đối quen thuộc.

Nếu tổ mẫu có việc cần tìm Liễu tiểu thư, không bằng con thỉnh nàng đến đây chơi?"
“Không cần đâu." Lão phu nhân cười: "Ta chỉ cần cob giúp ta xem tam tiểu thư Liễu gia thế nào?”
Tam tiểu thư Liễu gia?
Lệ Nam Khê nghe tổ mẫu nói vậy thì nhớ lại.

Nàng nhớ mang máng là tam tiểu thư nhà Liễu Bình Lan hình như là thứ muội của Liễu Bình Lan, nhỏ hơn Liễu Bình Lan một chút.

Còn tính khí và dung mạo thế nào thì nhóm bằng hữu nàng chưa từng đề cập qua.
Lệ Nam Khê do dự nói: "Không biết ý của tổ mẫu là --"
"Tiểu thư Tằng gia không thành thì con giúp ta quan sát tiểu thư Liễu gia." Trọng lão phu nhân nói: "Gần đây trong nhà xảy ra nhiều chuyện, phải nhanh chóng định ra mới tốt, kéo tới kéo lui càng thêm phiền toái."
Mặc dù việc làm sai trái của Trọng Phương Nhu không lộ ra ngoài, nhưng nữ nhi trong nhà đột nhiên trở thành thiếp thị của người khác, lại đột ngột chết bất đắc kỳ tử, nhưng chắc chắn sẽ khiến người có tâm dị nghị.

Bây giờ xảy ra chuyện của Sam nhi, chi thứ hai loạn không thể che giấu được nữa.

Cố tình hôn sự của thất gia Trọng Đình Kiếm vẫn chưa được định xuống.
Phụ thân của Liễu Bình Lan hiện đang giữ chức vụ trong Hàn lâm viện.

Thứ nữ của hắn thân phận có chút thấp.

Dù sao thì Trọng Đình Kiếm cũng là đường đệ Vệ Quốc công, là điệt nhi của hoàng hậu.
Lệ Nam Khê đoán lão phu nhân đột nhiên nghĩ tới nữ nhi Liễu gia nhất định là có liên quan đến Từ thị.

Dù không biết lý do tại sao nhưng nàng không muốn dính vào chuyện tranh chấp bà tức thế này nên nói với lão phu nhân: "Chuyện này con sợ không làm chủ được.

Bình Lan với thứ muội trong nhà nàng quan hệ rất bình thường.

Con gặp Bình Lan cũng chỉ có thể hỏi thăm vài câu, còn thứ muội nàng ra sao con cũng chưa từng gặp."
"Nói Liễu tiểu thư dẫn người đi dự tiệc là được.” Trọng lão phu nhân cười: “Nghe nói lần này Mai tiểu thư đưa nhiều thiếp mời hơn, chỉ cần giao hảo hơi tốt với nàng thì đều có phần.

Liễu gia đi một, hai người đều không sao hết."
Thái độ của Lệ Nam Khê rất cứng rắn, nhưng giọng điệu lại khá mềm mỏng: "Đây không phải là chuyện con có thể gọi làm chủ.

Mặc dù con có quan hệ tốt với Bình Lan, nhưng con không thể yêu cầu nàng làm bất cứ điều gì.

Nếu không lỡ như chọc giận nàng sợ là sau này sẽ không chịu gặp con nữa."
Nghe lời này của Lệ Nam Khê, Trọng lão phu nhân cũng không tiện ép buộc nàng nữa, Liễu các lão luôn là trọng thần trong triều, dù thế nào đi nữa thì quan hệ của Trọng gia với Liễu gia không thể quá căng thẳng.
Trọng lão phu nhân lại nói mấy chuyện vặt vãnh với Lệ Nam Khê, sau đó không giữ nàng lại nữa.
Lệ Nam Khê ra khỏi Hương Bồ viện thì theo thói quen đi vào con đường mòn, nào ngờ vừa ra khỏi đường mòn đã bị người gọi lại.
"Lục thiếu phu nhân xin dừng bước."
Một giọng nam trong trẻo từ bên cạnh truyền đến, Lệ Nam Khê nghe có chút quen tai nhưng cũng có chút xa lạ nên nhìn sang.
Trong gió rét phần phật, một thiếu niên đang đứng cách đó không xa nhìn về phía này.

Vóc người hắn rất cao, thân hình rất gầy, mặc một chiếc áo choàng bông dày, khoanh tay đứng trong gió lạnh.
Lệ Nam Khê nhận ra hắn, gật đầu nói: "Không biết thất gia tìm ta có chuyện gì?"
Trọng Đình Kiếm bước tới liếc nhìn người bên cạnh Lệ Nam Khê rồi hỏi: "Ta có mấy lời muốn nói với lục thiếu phu nhân.

Không biết lục thiếu phu nhân có thời gian không?"

Lệ Nam Khê đang cân nhắc nên từ chối hắn thế nào thì thích hợp hơn.
Tuy nhiên, nàng còn chưa mở miệng, Trọng Đình Kiếm đã nói trước: "Thiếu phu nhân không cần phải sợ.

Ta thực sự có điều muốn nói, ngài có nghe hay không cũng không quan trọng.

Nếu ngài chịu giúp ta, ta tất nhiên sẽ rất vui còn nếu ngài không chịu giúp thì ta cũng không có gì để nói."
Lệ Nam Khê bảo Sương Ngọc Sương Tuyết đợi cách đó mấy trượng.
Đợi đến khi không còn người khác, Trọng Đình Kiếm mới hỏi Lệ Nam Khê: "Không biết tổ mẫu tìm thiếu phu nhân có nhắc đến hôn sự của ta không?"
Cho dù là chuyện này, Lệ Nam Khê cũng không trực tiếp thừa nhận, nàng biết rằng lão phu nhân sẽ không nói cho Trọng Đình Kiếm biết chuyện này.

Vì vậy nếu mấy lời này từ nàng bị truyền ra ngoài thì không tốt, liền nói: "Mấy ngày trước ta ở chỗ của tỷ tỷ, lão phu nhân muốn hỏi tình hình của ta mà thôi.

Từ trước đến giờ lão phu nhân vẫn luôn yêu thương ta."
Lời này của nàng không chút kẽ hở, Trọng Đình Kiếm gật đầu nói: "Không biết tổ có bao giờ hỏi qua lục thiếu phu nhân chuyện hôn sự của ta chưa?"
Lệ Nam Khê cũng không vòng vo, dứt khoát nói: "Cũng có nhắc đến một hai lần, nhưng không nói rõ."
Trọng Đình Kiếm thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng thở dài: “Ta chỉ biết tổ mẫu sẽ không tìm mẫu thân thương nghị.

Trong nhà người tổ mẫu có thể thương lượng nhất định là lục thiếu phu nhân."
Đột nhiên hắn cúi người, hành lễ thật sâu với Lệ Nam Khê: "Nếu tổ mẫu thương lượng với lục thiếu phu nhân, ta có một chuyện muốn nhờ."
Lệ Nam Khê không ngờ hắn lại đột nhiên hành lễ, vì vậy vội vàng nghiêng người né tránh, nói: "Thất gia có chuyện thì cứ nói thẳng, ta giúp được thì giúp, không được thì thôi vậy."
“Có những lời này của lục thiếu phu nhân ta liền yên tâm.” Trọng Đình Kiếm mỉm cười nói: “Ta chỉ cầu thiếu phu nhân một chuyện.

Nếu tổ mẫu hỏi thăm hôn sự của ta, xin thiếu phu nhân giúp ta chọn một tiểu thư tính nết tốt.

Không cầu dòng dõi đối phương thế nào, không cầu học thức đối phương làm sao, chỉ cầu một điểm chính là biết cách làm người, tính tình ôn hòa là đủ rồi."
Lệ Nam Khê biết Từ thị một lòng muốn tìm cho nhi tử một tiểu thư cao môn, ban đầu vừa nghe Trọng Đình Kiếm nói, nàng thập phần ngoài ý muốn.
Trọng Đình Kiếm thấy Lệ Nam Khê ngạc nhiên thì có chút xấu hổ, khẽ cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói: "Ta biết ta nói mấy lời lỗ mãng như vậy thật sự quá mức đường đột.

Chỉ là ta nghĩ suốt ngày cứ nháo nhào cãi nhau như phụ mẫu còn không bằng giống như đại ca, đại tẩu, bình bình đạm đạm hòa thuận.

Hơn nữa ta là tôn tử Trọng gia, sau này không phải lo cái ăn cá mặc.

Đại phú đại quý thì không có nhưng không lo cơm áo thì vẫn được.

Ta lại cố gắng hơn một chút, sống qua ngày tất nhiên không tệ."
Sau đó, hắn lại hành lễ thật sâu với Lệ Nam Khê: "Ta không cầu gì khác.

Nếu lục thiếu phu nhân có thể giúp ta, ta sẽ vô cùng cảm kích.

Tuy là thế đơn lực bạc, nhưng sau này chỉ cần lục thiếu phu nhân có việc, ta đương nhiên sẽ dốc hết khả năng hỗ trợ ngài."
“Thất gia không khỏi quá coi trọng năng lực của ta đi?” Lệ Nam Khê dở khóc dở cười, tiến lên vờ đỡ hắn một phen: “Cho dù ta nói gì đó trước mặt lão phu nhân thì lão phu nhân cũng chủ ý của bà.

Ý kiến của ta sợ là bà sẽ không tiếp thu."
"Lúc ban đầu quả thật sẽ không được, nhưng hiện tại lại xảy ra chuyện Sam nhi và Mạnh Mạn Vũ cho nên vẫn chưa chắc." Trọng Đình Kiếm nói: "Trước đây, mẫu thân ta một lòng muốn vì ta mà tìm một cao môn, nhưng bây giờ bà đã bắt đầu thay đổi chủ ý.

Nếu tổ mẫu bên kia chịu buông tay thì sự tình sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."
Thành thật mà nói, Lệ Nam Khê vẫn tương đối tán đồng với thái độ của Trọng Đình Kiếm với chuyện hôn sự.

Nhưng nếu trước khi phát sinh chuyện tình của Trọng Phương Nhu hắn chủ động yêu cầu như vậy, có lẽ Lệ Nam Khê sẽ cân nhắc hỏi ý kiến ​​của Trọng Đình Xuyên có muốn giúp hắn hay không.
Nhưng bây giờ có chuyện của Trọng Phương Nhu ở đó, dù thế nào Lệ Nam Khê cũng sẽ không dính dáng đến những chuyện thượng vàng hạ cám này.
“Chuyện này ta không thể làm được.” Lệ Nam Khê khẽ thở dài: “Thất gia muốn ta hỗ trợ, nhưng cũng phải xem xét tình hình của ta.

Bây giờ Nhu nhi vừa tới Thẩm gia không bao lâu đã xảy ra chuyện, Thẩm nhị thiếu phu nhân lại là bào tỷ của ta.

Hiện tại chuyện gì ta cũng không dám quản nhiều, nếu không vạn nhất có chút gì ngoài ý muốn, quả thật là hai bên đều không được tốt."
Lúc đầu Trọng Đình Kiếm nghe nàng cự tuyệt, trong lòng vẫn còn hơi xấu hổ và hụt hẫng, hắn đem tâm sự thật của mình phân tích cho nàng nghe, nàng lại thờ ơ như vậy.

Thế nhưng, sau khi nghe những lời tâm sự chân thành của nàng, hắn chợt bừng tỉnh đại ngộ, nàng đây là đang nói cho hắn biết chỗ khó xử của nàng.
Trọng Đình Kiếm không phải là người không nói lý lẽ, sau khi cân nhắc kỹ càng, những lời nàng nói thật sự có đạo lý, chỉ có thể ủ rũ chấp nhận sự thật này.
Buổi tối lúc dùng bữa với Trọng Đình Xuyên, Lệ Nam Khê kể cho hắn nghe chuyện Trọng Đình Kiếm đến tìm nàng.
Lần này ngay cả Trọng Đình Xuyên cũng cảm thấy rất ngạc nhiên.
“Đình Kiếm đã nói vậy với nàng?” Thấy Lệ Nam Khê chỉ ăn rau mà không chịu ăn thịt, Trọng Đình Xuyên gắp mấy miếng thịt vào chén của nàng.
Phớt lờ ánh mắt u oán của Lệ Nam Khê, hắn chỉ nhẹ giọng nói "ăn nhiều một chút", lại tiếp tục hỏi: "Đình Kiếm có nói cụ thể thái độ của nhị phu nhân không?"
"Không có." Lệ Nam Khê suy nghĩ kỹ rồi nói: "Hắn chỉ nói bây giờ nhị phu nhân không giống trước chỉ muốn cầu nữ nhi cao môn nữa.

Còn lại thì không nói thêm."
“Ừ.” Trọng Đình Xuyên nhìn Lệ Nam Khê không chịu ăn thịt liền gắp một miếng tôm viên đút vào miệng nàng.

Thấy hai gò má tiểu nha đầu nhai tôm phình ra, hắn cười nhẹ, phết chóp mũi của nàng.
Sau khi cân nhắc một chút, Trọng Đình Xuyên nói: "Nàng tìm cơ hội nói chuyện với hắn, chuyện này nàng không quản được thì ta sẽ giúp hắn xem thử."
Sau khi Lệ Nam Khê nuốt hết thức ăn vào miệng, liều mạng quan sát Trọng Đình Xuyên mấy lần, ngạc nhiên nói: "Lục gia chịu giúp hắn?"
"Thế nào? Nàng không tin sao?" Trọng Đình Xuyên nhìn bộ dạng kinh ngạc của nàng mà buồn cười: "Ta thoạt nhìn rất dữ tợn à?"
“Không hẳn.” Lệ Nam Khê tìm thấy miếng thịt trông ngon nhất từ ​​trong bát, vừa gắp vừa nói: “Ta chỉ nghĩ quan hệ của lục gia với nhị phu nhân bên kia không tính là tốt lắm.

Cho nên...!ừ, không nhất thiết phải chịu giúp."
Trọng Đình Xuyên im lặng một lúc lâu.
Lệ Nam Khê chậm rãi ăn cơm, nàng vốn nghĩ hắn sẽ không trả lời, nhưng sau đó nàng lại nghe thấy giọng hắn vang lên bên cạnh.

Giọng điệu trầm thấp mang theo chút đau xót khó nhận ra.
"Hắn là đệ đệ của tam ca.

Tam ca lúc nào cũng đối xử tốt với ta, cũng rất yêu thương hắn.

Ta thường nghĩ, nếu như tam ca còn sống thì tình hình sẽ như thế nào? Lấy tính tình của hắn, nhất định là sẽ tiếp tục đối xử tốt, tiếp tục yêu thương hắn."
Trọng Đình Xuyên chậm rãi nói: "Cho nên ta nghĩ, nếu tam ca không còn nữa, tâm nguyện của hắn, ta sẽ giúp hắn hoàn thành."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.