Tuyết càng rơi càng lớn, từ từ dồn đống lại trên mặt đất.
Lúc trước bởi vì bánh xe bị hỏng nên đã trì hoãn không ít thời gian, bây giờ đường lại càng trở nên trơn trượt vì tuyết, chỉ có thể đi chậm lại.
Phu xe giơ roi giục ngựa, gắng hết sức về kinh trước khi trời tối.
Xa xa có hai người mang áo choàng cùng đấu lạp cưỡi ngựa đến, hướng về bên này vẫy tay.
Trang Minh Dự nghi hoặc a một tiếng, hướng về bên kia nhìn kỹ.
Ly Nam Khê cũng vén mành lên nhìn ra phía ngoài, nhìn thấy người tới có chút quen mắt.
Chưa chờ hai người bọn họ kịp nhận ra, phu xe đã hô lên, "Là Lục thiếu gia và Thất thiếu gia!"
Ly Nam Khê mừng rỡ, hướng ra ngoài nhìn.
Đợi đến khi hai thiếu niên đến gần nàng mới hỏi: "Sao các ca ca lại đến đây?" Chẳng phải giờ này bọn họ nên ở trong thư viện sao?
Ly Thất lắc lắc đấu lạp dính đầy tuyết, ngữ khí đàng hoàng trịnh trọng nói: "Phu tử nói hôm nay tạm dừng lên lớp vì tuyết lớn."
Ly Nam Khê không nhịn được nở nụ cười, rõ ràng không tin.
"Là chúng ta cố ý cáo ốm nghỉ để đến đón muội." Ly Lục biết lời nói dối kia của đệ đệ duy trì không được bao lâu.
Giục ngựa đi song song cạnh xe ngựa, nói cùng Ly Nam Khê: "Hai ngày trước bọn ta nghe nói là có lẽ hôm nay muội muội trở về, bọn ta lo tuyết quá lớn nên cáo ốm với tiên sinh để đi đón muội.
Vì không biết muội đi hướng nào về kinh nên bọn ta đang tính đi xung quanh xem thử.
Cũng may là từ xa đã thấy được xe ngựa của muội."
Ly Nam Khê nhìn dáng vẻ phong trần mệt mỏi của bọn họ, vừa cảm kích vừa mừng rỡ, thành khẩn nói: "Cảm tạ Lục ca ca, Thất ca ca."
Âm thanh tiểu cô nương mang theo khẩu âm Giang Nam, ngọt ngào nhu nhu, thật là êm tai.
Ly Lục mỉm cười, Ly Thất sờ sờ đầu, khà khà nở nụ cười.
Trang Minh Dự giục ngựa chen lấn bên cạnh ngựa của ở Ly Lục, rầm rì nói: "Há, bọn họ chỉ đến đón muội mà đã được muội cảm tạ.
Ta đây đi cùng muội một chuyến vừa xa vừa mệt, lại chẳng nghe muội nói cái gì."
Ly Nam Khê cười nói: "Người muội phải cảm tạ nhiều nhất tất nhiên là biểu ca rồi."
Vẻ mặt Trang Minh Dự đang miễn cưỡng, nghe xong lời nàng nói liền không kềm được, khóe môi cong lên vui vẻ, hừ một tiếng: "Muội biết là tốt."
Tuyết lớn, gió cũng càng ngày càng lạnh buốt.
Ly Nam Khê chỉ ló đầu cùng bọn họ nói một chút mà chóp mũi đã bị lạnh đến hồng hồng.
Lông mi thật dài mang theo chút tuyết, chỉ chốc lát sau liền hóa thành nước, không cẩn thận bị rơi vào mắt khiến nàng khó chịu, liên tục lấy tay xoa xoa.
Ly Lục thấy vậy liền giục nàng lui vào trong xe, không cho phép ló đầu ra.
Mấy người lúc này mới giục ngựa đi về phía trước.
Lúc Ly Lục và Ly Thất đi đón muội muội đã cho gã sai vặt bên người về báo lại cho người trong nhà.
Tứ phu nhân Trang thị thấy tuyết rơi, vô cùng hối hận chính mình lúc trước không nghe lời khuyên của tiểu nữ nhi.
Bây giờ, Ly Nam Khê giữa đường gặp phải loại khí trời này, trong lòng bà lo lắng không thôi.
Đang định cho người đi đón Ly Nam Khê liền thấy hai gã sai vặt bên người Ly Lục và Ly Thất về báo tin.
Tam phu nhân Triệu thị ở bên trấn an bà: "Du ca nhi là đứa thận trọng, Lâm ca nhi tuy rằng không quá đáng tin, nhưng có huynh trưởng hắn ở đó nhất định có thể chăm sóc cho tiểu Tây Tây.
Ngươi không nên quá lo lắng ." Du ca nhi và Lâm ca nhi chính là đôi song sinh nhi tử kia của bà.
Trang thị bị ngữ khí ghét bỏ của Triệu thị khi nói tới Ly Thất chọc cho phát cười, "Lâm Khê tuy rằng không đủ trầm ổn, nhưng thông minh cơ trí, Tam tẩu không cần lo lắng cho nó đâu."
Một lời vừa xong, Trang thị tự mình nghĩ nghĩ, có hai người cháu trai đi đón, lại có Trang Minh Dự ở bên che chở, Tây Tây chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu phải không?! Nghĩ rồi liền đưa Lục Trúc Khê đi cùng với Tam phu nhân hướng về phía Hải Đường uyển.
Mấy người các bà đến nơi thì đã thấy Đại phòng và Nhị phòng đang bồi Lão phu nhân nói chuyện.
Lão phu nhân cũng biết hai tôn tử đi đón tiểu tôn nữ, thấy Trang thị liền kéo bà lại hỏi chuyện.
Vừa mới nói vài câu, Lão phu nhân liền không khỏi than thở lo lắng, Rõ ràng là trời tối hôm qua vẫn còn trong trẻo, sao hôm nay bỗng nhiên lại có tuyết?
Lục Trúc Khê bận bịu ở bên khuyên nhủ: "Ông trời muốn khóc liền khóc muốn cười liền cười, lúc không cao hứng liền cho tuyết xuống, ai cũng không phòng bị kịp.
Có biểu ca đi cùng, lại thêm bọn đệ đệ đi đón, tổ mẫu không cần lo lắng."
Ly Lão phu nhân bị lời này của Lục Trúc Khê chọc cho nở nụ cười.
Vừa vặn vào lúc này Hồng Mai mang trà vào, Lục Trúc Khê liền tự tay tiếp nhận chén trà, bưng đến trước mặt Lão phu nhân.
Lão phu nhân vui mừng khẽ vuốt cằm, sau khi nhận lấy chậm rãi uống cạn, nói với Cố Ma ma bên người: "Hôm nay có chút khát, lại rót một chén đi."
Ngũ Cô nương vốn là cùng Đại Phu nhân nhỏ giọng nói chuyện, thấy thế đứng lên: "Tôn nữ đi rót một ly trà đến cho tổ mẫu."
Lão phu nhân còn chưa tỏ thái độ, Nhị phu nhân Trịnh thị đã lên tiếng: "Chẳng phải lúc trước Ngũ tỷ nhi là vì không quá quen thuộc đồ vật bên Hải Đường uyển nên mới làm rơi bể cái chén yêu thích của Lão phu nhân sao?! Vẫn nên để Tứ tỷ nhi làm đi thôi."
Ngũ Cô nương quay đầu lại nhìn Đại Phu nhân một chút, thấy Đại Phu nhân chỉ cúi đầu, không có ý tứ nói giúp nàng, chỉ có thể thất vọng ngồi trở lại, lại liếc nhìn Lục Trúc Khê một cái, vẻ mặt rất không cam lòng.
Trịnh thị thấy Ngũ Cô nương oán Lục Trúc Khê, khóe môi liền cong lên, nói với Lục cô nương bên cạnh: "Tứ tỷ nhi vừa tới kinh thành, sợ là không biết khẩu vị của Lão phu nhân.
Ngươi đi hỗ trợ nhắc nhở chút."
Lục Cô nương cao hứng đáp một tiếng, theo Lục Trúc Khê cùng ra khỏi phòng chuẩn bị.
Trang thị nhìn cảnh này thì chỉ cảm thấy bực mình khó chịu.
Có mấy câu nói này của Trịnh thị, lát nữa đại nữ nhi của bà dâng trà lên, nếu như không hợp ý Lão phu nhân thì là vì con bé chưa quen thuộc khẩu vị của Lão phu nhân.
Nhưng nếu là hợp ý thì chẳng phải toàn bộ đều là công lao của Lục cô nương sao.
Tam phu nhân Triệu thị thấy trên mặt Trang thị mang theo chút uất giận, liến kéo nàng nhỏ giọng nói chuyện.
Ly Lão Thái quá bất động thanh sắc nhìn, ngầm thở dài.
Lúc trước bà đã biết thân thể đại nhi tử không tốt, đối với việc thi cử lại không có hứng thú, sợ là không thể chống đỡ nổi Ly gia nên bà liền chọn cho hắn một thê tử trung hậu thành thật.
Ngược lại, nhị nhi tử lại là có công danh thăng tiến nên mới chọn một người khôn khéo.
Đáng tiếc chính là, người trước quá mức trung hậu, mà người sau thì lại quá tính toán, còn có chút cay nghiệt.
Còn thê tử của lão tam lão tứ...
Ly Lão phu nhân nhìn qua Tam phu nhân cùng Tứ phu nhân đang thân mật nói cười, không nhịn được cười cười, lắc đầu.
Hai người này đều là người ngay thẳng thật thà, không ai muốn tham gia vào chuyện thị phi.
Rất tốt.
Trong nhà cũng phải có hậu bối như hai người bọn họ mới yên ổn.
Gia hòa vạn sự hưng.
Trà còn chưa dâng lên thì có bà tử vội vã đến bẩm: "Lão phu nhân, Thất cô nương trở về! Đang đì về phía bên này thỉnh an Lão phu nhân."
Nghe xong lời này, Ly Lão phu nhân quá cũng không kịp chờ trà của Lục Trúc Khê cùng Lục Cô nương, vội vàng nói: "Nhanh, nhanh, lại mang thêm một chậu than sưởi ấm." Lại vội vàng dặn dò Cố Ma ma, "Ngươi đi bảo trù bên kia chuẩn bị chút canh gừng đường phèn cho Tây Tây uống trừ hàn."
Trong lúc nhất thời, người trong phòng đều mang thần sắc khác nhau.
Lão phu nhân lớn tuổi, vì lẽ đó nên Hải Đường uyển luôn đặt rất nhiều chậu than để sưởi ấm.
Lúc các phu nhân cùng cô nương đến, sau khi cởi áo choàng còn cảm thấy có chút nóng, một hơi lạnh cũng không có.
Vậy mà Lão phu nhân còn sợ Ly Nam Khê bị lạnh, nhất định phải cho người thêm chậu than?!
Trang thị vội hỏi: "Nàng chỉ là tiểu hài tử, như vậy là tốt rồi, không cần phiền phức thêm đâu ạ."
Trịnh thị liếc nhìn ngoài cửa phòng một chút, cười đến không được tự nhiên.
Đại Phu nhân một câu cũng không nói, chỉ nhìn chằm chằm mặt đất dưới chân.
Tam phu nhân cũng vội vàng khuyên nhủ: "Trong phòng nhiệt độ đã rất tốt rồi ạ.
Tây Tây vừa từ bên ngoài trở về, hàn khí đầy người, nếu đột nhiên gặp nhiệt chẳng phải sẽ bị bệnh sao ạ.
Như bây giờ là tốt rồi ạ."
Lão phu nhân nghe như vậy, lúc này mới coi như thôi.
Mọi người trong Hải Đường uyển được Lão phu nhân dặn dò xuống liền bận rộn.
Vừa nhìn thấy Ly Nam Khê, Lão phu nhân liền đứng lên đi về phía trước hai bước.
Đợi khi Ly Nam Khê đến trước mặt, bà một tay nắm chặt tay nàng, lông mày nhíu chặt: "Làm sao lại lạnh như vậy? Đông cứng cả rồi."
Vừa dứt lời liền trông thấy chóp mũi hồng hồng của tiểu tôn nữ, Lão phu nhân càng đau lòng , "Trời lạnh như thế này, đường lại không tốt, thực sự là làm khó tiểu Tây Tây."
"Tổ mẫu không cần lo lắng.
Trời vừa sáng ta liền trở về, không có trở ngại gì lớn."
Ly Nam Khê sợ Lão phu nhân càng nói càng lo lắng, trấn an bà hai câu sau liền nói sang mấy chuyện thú vị nàng gặp được trong mấy ngày đi thăm thôn trang.
Lão nhân gia lớn tuổi thường thích nghe mấy chuyện náo nhiệt, lôi kéo Ly Nam Khê ngồi sát bên bà cười nói.
Không lâu lắm, Cố ma ma đem canh gừng đường phèn đem lên, Ly Lão phu nhân tự mình nhìn Ly Nam Khê uống, trên mặt lộ ra tia hài lòng.
Ly Thất ở bên giả vờ oan ức nói: "Có Tây Tây, tổ mẫu liền không nhớ được chúng ta."
Ly Lục còn cố ý hỏi Cố Ma ma: "Có còn canh gừng đường phèn cho bọn ta không a?"
Cố Ma ma luôn miệng nói: "Có, có, đều chuẩn bị đủ cho các vị a." Nói rồi liền mang canh đến cho hai vị thiếu gia.
Tam phu nhân cười mắng hai đứa con trai, "Xem xem các ngươi còn ra thể thống gì nữa, so ra còn không hiểu chuyện bằng Tây Tây."
Ly Thất ai oán hô một tiếng "Nương", còn cố ý kéo cái âm cuối.
Trong lúc nhất thời mọi người đều bị hắn chọc cho thoải mái, nở nụ cười.
Trang thị gọi Ly Nam Khê một tiếng, hỏi đến Trang Minh Dự.
Ly Nam Khê nói rằng: "Vừa nãy biểu ca đưa ta đến cửa lớn liền rời đi.
Mợ nhất định là lo lắng lắm rồi."
Trang phu nhân vô cùng sủng ái Trang Minh Dự, đây là chuyện mọi người đều biết.
Nghe hắn trở lại, Lão phu nhân liền căn dặn Ly Lục : "Ngày khác ngươi đi Trang gia một chuyến, đưa chút quà đáp tạ." Cái khác không nói, chỉ cần dựa vào việc Trang Minh Dự một đường cẩn thận bảo vệ tiểu tôn nữ bảo bối của bà, bà cũng nên cảm tạ hắn.
Ly Lục gật đầu đồng ý.
Bát cô nương vừa rồi còn gặm trái cây ăn lại bất thình lình mở miệng: "Mấy ngày trước chẳng phải tổ mẫu có nói là đợi Tây Tây trở về liền công bố kết quả tỷ thí hoa nghệ hay sao ạ? Tây Tây cũng đã về, tổ mẫu nói đi a."
Trước đó mọi người đều để ý chuyện Ly Nam Khê vừa trở về.
Lúc này nghe Bát cô nương nhắc đến chuyện tỷ thí hoa nghệ, nụ cười trên mặt Lão phu nhân liền phai nhạt một chút.
Trịnh thị tức không nhịn nổi, oán hận trừng Bát Cô nương.
Bát Cô nương oan ức mếu máo.
—— rõ ràng là mẫu thân nói, muốn nàng hôm nay nhắc nhở Lão phu nhân đừng quên công bố kết quả của cuộc so tài, đỡ cho thời tiết chuyển quá lạnh làm cho nước đông lạnh sẽ làm vỡ bình.
Rõ ràng là nàng làm theo lời mẫu thân dặn dò, sao ngược lại còn tức giận với nàng?
"Đem ba bình hoa mang tới đây." Nếu đã có người nhắc đến, Lão phu nhân cũng không muốn kéo dài thêm nữa, miễn cho người khác cứ đem Lục Trúc Khê các nàng ra nói.
Bởi vì đã cắm được mấy ngày, hoa trong bình đã không còn kiều diễm như trước.
Có điều, vẫn chưa héo tàn hoàn toàn.
Tính ra thì hoa của Lục Cô nương được bảo lưu hoàn hảo nhất, một cánh hoa cũng không rơi xuống, vẫn hoàn chỉnh như cũ.
Hoa của Lục Trúc Khê cùng Ngũ Cô nương thì ít nhiều đều không còn trọn vẹn.
Bất quá Lão phu nhân lại nói: "Nếu hoa đều tốt, vậy thì cứ như trước, vẫn là Tứ nha đầu đi."
Nói xong bà liền đem vòng ngọc đeo tay đã chuẩn bị từ trước ra, tự mình đeo lên tay Lục Trúc Khê, liền để cho mọi người giải tán.
Ngũ Cô nương không có ý kiến nhưng Lục Cô nương thì trừng mắt liếc nhìn Lục Trúc Khê, trong mắt đều là lửa giận.
Trịnh thị cũng phẫn uất không ngớt.
Lúc ra cửa, bực mình thấp giọng răn dạy Bát Cô nương một trận.
Bát Cô nương cũng rất là oan ức, không biết mình tại sao lại chọc mẫu thân, kéo tay tỷ tỷ lại bị Lục Cô nương cho dùng sức hất ra.
"Nếu không phải do ngươi lắm miệng, nhất định phải vào lúc đó nhắc đến chuyện này, tổ mẫu làm sao sẽ bất công như vậy?" Lục Cô nương tức điên lên, cũng lười quan tâm tới tâm tình của muội muội, nói: "Hôm nay Ly Nam Khê chịu nỗi khổ tuyết lạnh như thế, tổ mẫu chính là thương nàng, tất nhiên sẽ đem chỗ tốt cho Tứ phòng.
Ngươi lại không suy nghĩ mà nhất định lại phải nhắc đến chuyện tỷ thí.
Một phen khổ tâm của ta đều bị uổng phí!"
Lục Cô nương nói xong liền đỏ vành mắt, chỉ sợ chính mình không cẩn thận khóc thành tiếng, vung tay chạy ra ngoài.
Không ai biết lúc này tỳ nữ Hạnh Mai bên người Lão phu nhân vẫn đứng ở cuối hành lang.
Đợi đến khi trong sân không còn ai mới trở về phòng, hầu hạ Lão phu nhân dùng điểm tâm, lúc bồi bà nói chuyện liền đem mọi sự tình xảy ra trong sân bẩm lại cho lão phu nhân.
Đợi đến khi Hạnh Mai ra khỏi phòng, bên trong cũng chỉ còn Lão phu nhân cùng Cố Ma ma hai người.
Cố ma ma đi đến khều khều hương liệu bên trong lư hương ba chân, liền nghe Lão phu nhân thở dài, hỏi: "Ngươi có nhớ cái ngày tỷ thí hoa nghệkia?"
"Tất nhiên là nhớ ạ." Cố Ma ma xoay người đi tới bên người Lão phu nhân, "Cũng chỉ vừa mới đây thôi ạ."
Lão phu nhân khẽ vuốt cằm, "Lúc đó có một nha hoàn của Tứ phòng cố ý chạy trở về nhắc nhở bà tử trông giữ vài câu, nói là nhớ thả thanh thiếc nhỏ bên trong bình hoa, tránh cho khí trời lạnh giá làm nước trong bình bị đông, làm hỏng lọ."
"Đúng là có chuyện như vậy.
Bà tử còn nhắc cùng lão nô, nha hoàn kia nói là Tứ cô nương dặn nàng trở lại.
Lão phu nhân hôm nay cố ý để cho Tứ cô nương đứng nhất là bởi vì chuyện này?"
Nghe nàng nói như vậy, Lão phu nhân quá liền khẽ cười, "Vì lẽ đó ta mới nói Tây Tây là đứa có linh tính, ngay cả ngươi đều có thể gạt.
May mà Hạnh Mai cẩn trọng, nhìn nhiều mấy lần."
Lão phu nhân nói tiếp: "Hạnh Mai xem rõ ràng, lúc đó lại đây nói chuyện căn bản không phải là nha hoàn bên người Tứ nha đầu, mà là Thu Anh bên cạnh Tây Tây.".