Sổ Tay Tâm Lý Tội Phạm

Chương 10



Edit + Beta: Mắm

Bức thư thứ mười: Cảm ơn cô, Sherry.

Gần đây, các thành viên của BAU luôn thấy một cảnh tượng như thế này, bất kể Reid đang làm gì (đương nhiên ngoại trừ việc đi WC) thì ngay giây tiếp theo anh có thể thoải mái mở bưu kiện lúc trước ra lấy một cái kẹo Nougat ăn rồi cất vỏ kẹo vào trong túi. Họ vẫn không hiểu tại sao Reid giữ lại vỏ kẹo nhưng thấy kẹo Nougat trong bưu kiện anh ấy nhận được thì đầy tò mò, trông chúng rất ngon, hơn nữa hình như ăn mãi không hết.

Chiều hôm đó, Reid lặng lẽ ngồi trên ghế đọc sách, lúc vui vẻ anh sẽ thò tay vào hộp bưu kiện của mình. Đọc một tác phẩm hay mà ăn kẹo Nougat là hợp nhất. Nhưng khi anh muốn rút tay ra thì dừng lại, anh phải cắt ngang suy nghĩ của mình, cau mày nhìn về phía cái tay khác, “Anh đang làm gì vậy? Morgan, buông tay tôi ra.”

Morgan nắm lấy cánh tay thon dài của Reid, lấy viên kẹo Nougat trong tay anh ra, bóc vỏ bỏ vào miệng nhanh như chớp. “Chà, kẹo Nougat này chẳng có khác gì biệt nhưng Reid này, tôi thấy gần đây cậu luôn ăn cái này, hơn nữa tinh thần có vẻ tốt hơn nhiều so với trước. Tôi còn tưởng rằng kẹo này có gì đó đặc biệt chứ.” Nói xong, Morgan nhướn đôi lông mày rậm của mình.

“A! Kẹo của tôi.” Reid cố gắng thấp giọng kêu lên, “Morgan, anh phải biết đối với một người có tốc độ xử lý não bộ nhanh thì kẹo là thứ không thể thiếu được, nguồn năng lượng duy nhất mà não cần là glucose đấy.”

“Còn nữa, sao anh lại nói nó không có gì khác biệt!” Reid lắc đầu một cách khó tin, “Chẳng lẽ anh không nếm ra một chút mật ong được thêm vào bên trong ư? Mùi vị này mà không khác gì sao! Thôi bỏ đi không nói với anh nữa.”

Sau đó, Reid nhướn mày bất lực, lấy một cái kẹo Nougat từ túi ra một lần nữa, tiếp tục đọc.

“Trông tôi có giống một đứa trẻ đùa dai không?” Morgan nhìn động tác của Reid, quay đầu lại hỏi Elle.

Elle nháy mắt với anh ta một cái, “Trông như mười tuổi ấy, à không, như đứa trẻ tám tuổi cũng không quá.”

Reid, người đang đọc một cuốn sách, thật ra trong lòng thầm nghĩ: Tất nhiên là khác biệt rồi vì Sherry tặng anh kẹo mà, ăn một viên sẽ ít đi một viên. Nghĩ như vậy, anh mím môi lại, tự hỏi liệu Sherry có thích những thứ anh gửi qua đó không.

Las Vegas, Viện điều dưỡng Bennington.

Hôm nay Sherry đã nhận được hai bức thư và một gói bưu kiện. Một bức thư là thư giới thiệu của Giáo sư Simpson, bức thư và bưu kiện kia là Reid gửi.

Cô nhìn đi nhìn lại hai bức thư trong tay, do dự một lúc thì mở bức thư từ Giáo sư Simpson ra. Bên trong quả thật có một lá thư giới thiệu được ký tên bởi vị giáo sư già thông thái này. Ngoài ra, ông cũng gửi tới một tấm thiệp với lời chúc Sherry thành công khiến Sherry rất vui vì cô biết khi nhận được bức thư này, coi như cô đã qua được cánh cửa đầu tiên để trở lại trường học.

Bởi vì đang là giờ nghỉ trưa nên Sherry có đủ thời gian để đọc thư của Reid. Nhìn nét chữ quen thuộc cô không khỏi mỉm cười. Lại nói tiếp, từ lúc bọn họ thư từ qua lại đã hai tháng, trong khoảng thời gian này, bọn họ cùng nhau trải qua không ít chuyện, cuộc sống của cô cũng bởi vì sự tồn tại của Reid mà trở nên nhiều màu sắc hơn, càng chưa nói đến việc anh đã giúp cô nhiều như vậy. Đây xem như là một loại duyên phận đi. Mang theo cảm giác kỳ diệu, Sherry bắt đầu đọc bức thư này.

“Cô Jones thân mến,

Tôi không thể không thừa nhận rằng những lời nói của cô đã giúp tôi rất nhiều, còn chiếc đèn tinh dầu hạt rẻ kia, ừm, và cả kẹo Nougat nữa, tôi đều rất thích. Mấy ngày nay có chúng bên cạnh, tôi đã ngủ rất ngon.

Ngoài ra, cha cô là một người có trí tuệ đáng kính, ông nói rất đúng, tôi nghĩ rằng tôi đã thực sự tìm thấy được thứ mình cần hiện nay rồi và tôi càng cần suy nghĩ nhiều hơn về mọi chuyện. Cô biết không điều này dường như đã làm cho cuộc sống của tôi trở nên dễ dàng hơn.

Cảm ơn cô, Sherry.

Về chuyện lần trước cô nói với tôi, việc cô học cắm hoa bây giờ không suôn sẻ lắm thì tuần trước khi đến hiệu sách tôi đã hỏi thăm những người quen hiểu biết về lĩnh vực này xem có cuốn sách nào phù hợp với cô không thì bọn họ đã giới thiệu cho tôi hai cuốn sách là “Nghệ thuật cắm hoa cho người mới bắt đầu” và “Khẽ ngửi mùi hoa tươi”, một cuốn giới thiệu ngắn gọn và dạy về các phương pháp cắm hoa cơ bản thường được sử dụng, cuốn kia sẽ giải thích chi tiết về từng loại hoa. Tôi nghĩ có thể cô sẽ cần đến chúng nên đã gửi hai cuốn sách cho cô, mong cô sẽ sử dụng chúng.

Đương nhiên, nếu cô không hiểu gì thì cũng có thể hỏi mẹ tôi, bà ấy sẽ giải đáp giúp cô. Mặc dù đối mặt với những câu hỏi đơn giản sẽ khiến bà ấy hơi thiếu kiên nhẫn nhưng nếu cô tặng bà một ít kẹo Nougat thì tôi nghĩ bà sẽ rất vui lòng vì bà ấy cũng rất thích kẹo Nougat.

Cuối cùng… tôi rất mong chờ những bức ảnh của cô.????

Giữ gìn sức khoẻ nhé.

Spencer Reid.”

Thấy nội dung bức thư, Sherry lập tức mở bưu kiện được giao cùng ra, sau đó cô nhìn hai cuốn sách bọc kín để trong bưu kiện thì cảm thấy dở khóc dở cười. Cô lại nhận được quà từ Reid, thật là một điều kỳ diệu. Quả nhiên Tiến sĩ Reid không phải là người bình thường, Chúa biết những gì cô viết trong bức thư đó chỉ là để tạo bầu không khí sôi nổi hơn thôi, vậy mà anh lại gửi những thứ này đến đây. Cũng không thể lãng phí tấm lòng của anh được! Cô lắc đầu bất đắc dĩ, bỏ tất cả những thứ trên tay vào hộp và chỉ để lại cuốn sách “Khẽ ngửi mùi hoa tươi”. Cô định đọc cuốn sách này trước, dù sao thì chỉ cần nhìn vào cái tên đã thấy nó thú vị hơn một chút so với cuốn sách “Nghệ thuật cắm hoa cho người mới bắt đầu” không phải sao?

Trong khu bảo hộ người da đỏ ở bang New Mexico xảy ra một vụ giết người vô cùng tàn nhẫn. Năm sinh viên đại học sống trong

Advertisement

một biệt thự bị lột da sống mà chết. BAU được lệnh điều tra vụ án này. Họ biết vụ án lần này rất có thể liên quan đến mâu thuẫn văn hóa giữa các nhóm người nên họ hy vọng sẽ tìm thấy cha của John Blackwolf, một người Ấn Độ biểu tình cực đoan chống lại việc dùng trực thăng Apache*, thông qua anh ta để tìm ra điểm đột phá trong vụ án.

(*) Apache là một loại máy bay trực thăng tấn công của Lục quân Hoa Kỳ, là thế hệ kế tiếp của máy bay trực thăng Bell AH-1 Cobra. Cái tên Apache được đặt theo tên một bộ tộc thổ dân da đỏ ở Bắc Mỹ. Mỗi chiếc AH-64 Apache với hệ thống vũ khí tiêu chuẩn có giá từ dao động 20 đến 65 triệu dollar tùy theo phiên bản (Thời giá 2013).

Khi tìm được John, anh ta đang đưa con đến trường trong khu bảo hộ, “Có ai biết người cuối cùng đầu hàng chính phủ Hoa Kỳ không?” Đây là điều rất phổ biến trong văn hóa Ấn Độ.

“Chiricahua.” Reid suy nghĩ một chút khẽ lẩm bẩm. John cũng lập tức công bố câu đáp án. “Đó là Chiricahua, người Apache.” Sau đó anh ta hỏi tiếp: “Có ai biết tên người lãnh đạo cuối cùng của Apache không?”

Một đứa trẻ tên Samuel được gọi lên để trả lời câu hỏi, Reid thì vẫn thì thầm nói câu trả lời cho đứa trẻ bên cạnh: “Geronimo.”

John tán thành với câu trả lời của cậu bé, tiếp tục đưa ra câu hỏi về Ga’he. Anh muốn ra uy với những đặc vụ FBI không biết gì về văn hóa Ấn Độ này: “Samuel, con hãy nói cho những đặc vụ FBI biết Ga’he là ai?”

Tuy nhiên, khi nghe đối phương nhắc đến nhóm mình, Reid không nhịn được trực tiếp đưa ra đáp án của mình trả lời cho câu hỏi, “Ga’he là một vị thần rất mạnh mẽ sống trong một hang động ở sa mạc.”

Hotch tỏ vẻ tràn đầy bất đắc dĩ, ông quay đầu nhìn chằm chằm Reid khẽ hỏi: “Reid, cậu tên là Samuel à?”

Vì vậy, giữa tiếng cười của bọn trẻ, vẻ mặt John có chút buồn bực, Reid lúng túng cười nhăn nhở, “Xin lỗi.” Được rồi, thực ra anh chỉ là mắc hội chứng Hỏi – Đáp (câu hỏi và trả lời) như khi tổng hợp lại chứng cứ tội phạm thôi. Biết rõ mà không trả lời cảm giác thật là khó chịu.

Đương nhiên, cũng nhờ vào sự gián đoạn này mà John ngừng dạy, bước ra khỏi lớp để nói chuyện cùng bọn họ.

Bên kia, buổi chiều Sherry vẫn đi cùng bà Reid đến vườn hoa như cũ. Nhưng không giống như trong quá khứ, Sherry không yên lặng theo dõi và học tập kỹ thuật cắm hoa của bà Reid như trước, thay vào đó cô giơ một chiếc máy ảnh lên, đi tới đi lui không biết chụp cái gì.

Cảm giác mình không thể tập trung, bà Reid ngừng động tác trong tay lại bảo, “Sherry, cô đang làm gì mà cứ đi tới đi lui vậy?”

“Tôi xin lỗi, tôi chỉ muốn chụp một vài bức ảnh hoa đẹp cho bạn của tôi nhưng loay hoay một lúc lâu tôi cũng không biết mình nên chụp góc nào thì đẹp.” Sherry biết mình làm ảnh hưởng đến bà Reid nên ngượng ngùng giải thích.

Bà Reid suy nghĩ một lúc nói: “Tôi nghĩ cô không cần phải phải cố gắng tìm kiếm đâu. Mọi thứ trong khu vườn này đều đẹp phải không? Bất kỳ loài hoa nào cũng có vẻ đẹp riêng của nó.” Nói xong, bà chỉ vào một cây mộc lan chưa nở hết các nhánh, “Cô xem, vẻ đẹp của màu xanh lá cây này mang ý nghĩa ‘dục cự hoàn nghênh’.”

(*) 欲迎还拒 (dục cự hoàn nghênh): đã muốn nhưng còn giả vờ từ chối, trong lòng bất mãn nhưng ngoài mặt vẫn phải vui vẻ.

Sherry nhìn theo hướng ngón tay của bà Reid thì thấy cây mộc lan nở một nửa, trong nháy mắt cảm thấy mình quá kém cỏi, khờ khạo do dự hồi lâu. Quả nhiên mắt thẩm mỹ dày công tu dưỡng phải dựa vào thiên phú ư? Cô nên bỏ cuộc không đây?

Vì vậy, sau khi tìm được cảm giác thì Sherry đã chính thức bắt đầu công việc chụp ảnh của mình, bà Reid cũng như nguyện. Bà ấy nói rằng cuối cùng cô đã có thể cắm hoa ngay ngắn được rồi.

Sherry từ từ bước đi cách xa chỗ của bà Reid một chút, nơi này có cả một vườn hoa hồng rực rỡ đang nở rộ. Cô vẫn đứng ở một nơi cố định chụp ảnh để luôn có thể nhìn thấy bà Reid và chụp những bức ảnh đặc tả vẻ lãng mạn ảo mộng tại đây. Trong lúc vô tình, ống kính máy ảnh chuyển sang phía bà Reid đang ngồi đang giữa vườn hoa tươi đẹp lộng lẫy, trong nháy mắt đó, qua camera, Sherry cảm giác mình như vừa nhìn thấy thứ còn đẹp hơn cả hoa. Những bông hoa xinh đẹp không thể diễn tả vẻ đẹp bình thản tĩnh lặng cũng như loại tình cảm trên người bà ấy, cô cứ ngây người nhìn bà ấy như vậy.

Bà Reid, người vừa cúi đầu xuống, dường như cũng nhận thấy điều gì đó. Bà ấy đột nhiên ngẩng đầu nhìn về bên này. Bà đẩy kính bị trượt lên, sau khi thấy rõ Sherry thì nhìn cô với ánh mắt hiền từ và mỉm cười vui vẻ giống như mẹ cô vậy. Vì thế ngón tay của cô vô thức ấn nút chụp và thành công lưu lại hình ảnh tuyệt đẹp này.

Sau đó cô đặt máy ảnh xuống, vẫy tay với bà Reid và nở nụ cười. Sherry nghĩ bức ảnh này chắc chắn sẽ làm Reid thích.

Cô điều chỉnh màn hình sang xem ảnh trước đó. Quả nhiên nụ cười của bà Reid rất đẹp. Ok ~ Lần này cô sẽ mang đến cho Reid một bất ngờ lớn, sau đó Sherry bước tới chỗ bà Reid, “Để tôi chụp cho bà vài bức ảnh nhé!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.