Tan học về nhà như mọi ngày, bố mẹ vẫn đang ở nhà chờ cậu nấu cơm. Một lúc nữa em gái cũng sẽ về, được mẹ khen thành tích ưu tú trong khi dùng bữa. Ngoài việc này ra thì mọi chuyện vẫn như bình thường.
Ngày mùng 3 tháng 4.
Trên đường về nhà, Thẩm Phàm gặp con mèo hoang cậu từng cho ăn mấy lần bị cán chết, thấy nó rất tội nghiệp bèn ôm đi chôn nên về muộn hơn một chút. Vẫn như mọi ngày, vừa về đến nhà là cậu lại nghe thấy tiếng cãi vã của bố mẹ. Khi tỉnh dậy vào nửa đêm, cậu phát hiện số nợ cờ bạc của bố, có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến họ cãi nhau.
Ngày mùng 4 tháng 4.
Ban ngày đi học, tan học về nhà, nhưng hôm nay bố mẹ đều không có nhà, em gái cũng gặp một kẻ kì lạ nên về muộn. Còn lại vẫn như thường ngày.
Ngày mùng 5 tháng 4.
Bố mẹ không về nhà, chỉ có em gái quay về. Vẫn như mọi ngày.
Ngày mùng 6 tháng 4.
Bố mẹ không về nhà.
Ngày mùng 7 tháng 4.
Em gái bắt đầu lo lắng, sau khi ăn cơm xong, cậu cùng em đi báo cảnh sát.
Ngày mùng 8 tháng 4.
Bố mẹ mất tích, cảnh sát bắt đầu triển khai tìm kiếm, phát hiện thi thể bọn họ bị băm nát rồi chôn lấp qua loa tại một cánh rừng xa xôi.
Ngày hôm sau, cảnh sát tìm đến nhà.
Cư Chiếu buồn bực gõ lên quyển sổ ghi chép, “Đúng là chẳng có chút manh mối nào cả.”
Vừa nói Cư Chiếu vừa ngẩng đầu quan sát cậu thanh niên trước mặt: tóc đen, sơ mi trắng, ngũ quan tinh tế, khóe môi hơi mím lại như đang suy nghĩ điều gì, không nhìn ra được tâm trạng nào khác qua nét mặt không vui không giận ấy. Cuộc sống thường nhật đơn điệu khiến cậu khô héo.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao bố mẹ mất tích được ba ngày cậu mới đi báo cảnh sát.
Tuy là con trai của vợ trước, song dường như cuộc sống gia đình của Thẩm Phàm rất hòa thuận, cô em gái có vẻ rất thích cậu.
“Thẩm Phàm đúng chứ?” Cư Chiếu thu lại tầm mắt, viết tên cậu vào cuốn sổ ghi chép.
“Vâng.” Cậu thanh niên gật đầu.
“Chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra sự việc của bố mẹ cậu. Đây là danh thiếp của tôi, nếu phát hiện manh mối hoặc tình huống đột xuất nào thì liên lạc với tôi.” Cư Chiếu lấy ra một tấm danh thiếp từ trong túi áo ngực, “Hôm nay làm phiền cậu rồi, tôi xin phép về trước.”
“Ừm.” Thẩm Phàm gật đầu, dùng ánh mắt tiễn xe cảnh sát rời đi rồi về phòng.
Ngày thứ tư kể từ sau khi mất tích, thi thể bị chặt nát đến mức thê thảm của bố mẹ được phát hiện tại một rừng cây xa. Bọn họ cứ thế ra đi, để lại một đống nợ và cô em gái cho cậu.
Thẩm Phàm tựa vào cửa sổ lặng nhìn những chiếc ô tô đỗ trong con ngõ tối tăm nơi xa rồi kéo rèm lại.
Tiếng kim giây đồng hồ vang vọng rõ nét trong căn phòng tĩnh lặng. Tầm mắt Thẩm Phàm quét qua chiếc tủ quần áo nơi góc tường rồi đi đến bàn học bật đèn, ngồi xuống làm bài tập.
Ngày mùng 9 tháng 4, vẫn chưa tìm được hung thủ giết chết bố mẹ.