Sổ Tay Tâm Thần Phân Liệt

Chương 6: Giúp đỡ



“Bạn cậu.” Giọng nói của chàng trai đầu kia vô cùng trầm ổn bình tĩnh, nhất thời khiến Thẩm Phàm không đoán được ý của người đó.

“Ý gì?” Thẩm Phàm khẽ hỏi.

Điện thoại lại im lặng, Thẩm Phàm nhìn thời gian, tuy lo lắng gấp gáp nhưng lại không dám thúc giục đối phương.

“Sợ không?” Giọng nói của người đó trống rỗng, gần như không cảm nhận được độ lên xuống của âm vực, bình tĩnh nói ra những lời khiêu khích thần kinh Thẩm Phàm, “Giết chết bố mẹ mình, sợ không?”

Thần kinh cậu lập tức căng như dây đàn, đồng tử co rút, Thẩm Phàm nhìn chằm chằm vào dãy số trên màn hình điện thoại, ngón tay hơi run run, vì sao… người này biết chuyện xảy ra ở đây?

Không thấy Thẩm Phàm đáp lời, người đó như đang tự độc thoại: “Rõ ràng đã dặn cậu nghỉ ngơi hẳn hoi, kết quả lại khiến người ta bất ngờ thế này đây.”

Nghỉ ngơi? Thẩm Phàm bắt đúng vào từ mấu chốt, nhanh chóng nhớ lại những chuyện xảy ra gần đây, dãy số trên màn hình điện thoại chiếu vào trong mắt, khơi gợi kí ức trong đầu. Là dãy số lạ ấy, kẻ cuồng theo dõi… Vậy thì anh ta biết chuyện xảy ra ở đây cũng chẳng có gì là lạ.

“Tôi đặt máy nghe lén trong cặp sách của cậu, âm thanh bên đó tôi đều nghe thấy hết cả rồi.”

Từ khi nào…?! Thẩm Phàm liếc nhìn chiếc cặp sách nằm gọn một bên, người này, rốt cuộc đã bắt đầu theo dõi cậu từ khi nào!

“Tuy hỏng giữa chừng nhưng cụ thể xảy ra những gì tôi đều biết cả, giết chết rồi chứ, mẹ kế và bố cậu đấy?” Giọng nói của chàng trai đó vẫn rất bình tĩnh giống như đang trần thuật lại một việc rất đỗi bình thường.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Thẩm Phàm hít sâu một hơi, nỗ lực bình ổn tâm trạng, giả bộ bình tĩnh đưa ra câu hỏi.

“Sợ không? Giọng nói cậu còn đang run rẩy kia kìa.” Người đó không đáp mà hỏi ngược lại tình trạng hiện tại của Thẩm Phàm.

“Anh muốn gì! Tôi đã quyết định báo cảnh sát rồi, uy hiếp tôi cũng vô dụng thôi!” Thẩm Phàm mất hết kiên nhẫn như bị người ta bóc trần lớp mặt nạ, người này rốt cuộc là muốn làm gì mà lại gọi đến vào lúc này cơ chứ.

“Tôi nói rồi mà, tôi là bạn cậu.”

“Bạn…?”  Thẩm Phàm ngẩn người, chẳng thể nào hiểu nổi cách nghĩ của người này.

“Cậu không có cách nào tự báo cảnh sát đúng không? Vì sợ hãi cũng vì lo lắng cho em gái cậu.” Thanh âm của người đó bắt đầu trở nên nghiêm túc, “Khi nghe được tiếng động bên phía cậu, tôi đã bắt đầu đi đến khu lân cận nhà cậu đợi em gái cậu về nhà, bịa ra một lý do để lừa cô ấy về muộn, sau đó gọi điện thoại cho cậu, nếu như cậu có thể báo cảnh sát, thì tôi làm sao có thể nói chuyện với cậu được như bây giờ đúng không?”

Chẳng trách đến giờ này rồi mà em gái vẫn chưa về. Thẩm Phàm trầm mặc nhìn dãy số trên màn hình.

Người này đang giúp cậu…

Đúng như người đó nói, Thẩm Phàm chẳng có cách nào tự báo cảnh sát vì sợ còn em gái.

Trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh em gái cười mỉm nắm chặt tay cậu. Em ấy là một cô nhóc dịu dàng chứ không giống hai người này. Cậu đã giết bố mẹ của con bé, để lại một mình nó, sau này sẽ chẳng còn ai chăm sóc con bé nữa, cậu đã khiến con bé mất đi hai người thân yêu nhất, hiện tại chỉ có chăm sóc tốt cho em ấy mới có thể làm cho mọi thứ bình thường như trước, không thể để em gái dịu dàng sống một cuộc đời như cậu được.

“Chỉ cần cậu đồng ý, tôi sẽ giúp cậu, tôi sẽ cùng cậu gánh vác nỗi bất hạnh cậu phải chịu đựng.” Thanh âm của người kia có chút ôn hòa dịu dàng, nhẹ nhàng như chiếc lông vũ quét nhẹ qua tim khiến Thẩm Phàm lay động.

“Không còn bao nhiêu thời gian nữa, đáp án của cậu là gì?” Giọng nói ấy vẫn bình tĩnh tựa như sớm đã đoán được kết quả vậy.

Thẩm Phàm nhếch khóe môi tự giễu mình, hiện tại trước mặt cậu chỉ còn hai con đường, một đường là bị em gái căm hận không thấy hy vọng, một đường là chịu đựng cảm giác tội lỗi nắm chặt sợi dây hy vọng để trèo lên. Bất kể đường nào, cuộc đời sau này của Thẩm Phàm đều không dễ sống. Nếu đã không thể quay trở lại cuộc sống như trước được nữa, chi bằng dứt khoát vứt bỏ bản thân, ít nhất cậu còn có thể chăm sóc cho em gái.

“Tôi biết rồi, tuy không biết anh là ai, nhưng mong anh hãy giúp tôi.”

Khi nói dứt câu này, Thẩm Phàm dường như đã nhìn thấy vị thần trước nay chưa từng yêu cậu đang từng chút một khép dần cánh cửa hy vọng. Thẩm Phàm biết rõ, vào khoảnh khắc cậu vung dao về phía ả đàn bà đó, cậu đã bước chân vào địa ngục, người gọi điện đến không phải sự cứu giúp cuối cùng của thần linh mà là càng kéo cậu chìm sâu hơn vào địa ngục ma quỷ.

[Mẹ ơi, cho dù cố gắng không khóc, thần linh cũng sẽ không thương xót con, con đã bị thần vứt bỏ, vậy nên, hiện tại con có thể khóc chứ?]

***

Chàng trai lặng thinh nhìn về phía xa, điện thoại truyền ra tiếng nghẹn ngào nhỏ vụn, đè nén và dè dặt của Thẩm Phàm. Anh dường như có thể nhìn thấy dáng vẻ ngồi cuộn tròn rơi nước mắt của cậu, cực kỳ khiến người khác đau lòng.

Khi ở trường không hề nhìn thấy cậu khóc một lần nào, đối xử với ai cũng vô cùng dịu dàng, hàng lông mi dài của cậu khẽ rung động dưới ánh mặt trời vô cùng xinh đẹp, lung linh bắt mắt hệt như kim cương vậy.

“Cho dù thần linh vứt bỏ cậu, tôi cũng sẽ không bỏ lại cậu một mình.” Chàng trai khẽ thì thầm, an ủi Thẩm Phàm qua điện thoại, anh muốn chia sẻ nỗi đau mà Thẩm Phàm phải gánh chịu, dù chỉ một chút thôi cũng được.

Tiếng nghẹn ngào hơi ngừng lại rồi dần yên tĩnh hẳn, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng sụt sùi, sau đó là tiếng khàn khàn giọng mũi, “Hiện tại tôi nên làm gì?”

“Thu dọn xong hiện trường trước khi em gái cậu về nhà, trước hết cần giấu thi thể đi đã, dùng nước khử mùi để che lấp mùi máu tanh, rửa sạch vết máu.”

“Ừm, tôi biết rồi.” Thẩm Phàm lau nước mắt, đặt điện thoại lên bàn, đứng dậy nhìn khắp phòng.

Thẩm Phàm đã sống mấy năm trong căn nhà này, vốn bọn họ định để cậu ngủ ở phòng khách song nghĩ đến trong nhà còn có em gái nên đã dọn một nhà kho để làm phòng ngủ cho cậu. Tuy không lớn nhưng đây là không gian riêng tư của Thẩm Phàm nên cậu rất thích.

Có lẽ do sơ suất trong khi tu sửa, nên trong đợt dọn dẹp vào năm ngoái, Thẩm Phàm bất ngờ phát hiện phía trên tủ có một căn gác nhỏ, không ai biết đến sự tồn tại của nó, càng không ai biết được từ căn gác lớn hơn nhà kho một chút này có thể nhìn được trong bức tường của nhà kho là một khoảng rỗng.

Thẩm Phàm chưa từng nhắc đến nơi bí mật này với em gái, không ngờ rằng sẽ có một ngày lại dùng nó để giấu xác chết.

Phải mất rất nhiều công sức mới chuyển được thi thể của bố mẹ lên căn gác, hơn nữa thời gian cũng không đủ, vậy nên Thẩm Phàm đặt thi thể được bọc chặt bằng túi đựng rác vào chiếc tủ quần áo đã được dọn hết đồ đạc. Tiếp đến, cậu dùng thuốc tẩy trắng tẩy rửa sàn nhà và những đồ vật bị dính máu. Cả căn phòng tràn ngập mùi vị của nước khử mùi, che phủ hết mùi tanh nồng và mùi nước tẩy, lát sau cậu lại mở cửa sổ để thông khí.

Suốt cả quá trình, nhịp tim Thẩm Phàm đập nhanh trong căng thẳng nhưng không thể không hành động. Sau khi đã dọn dẹp xong, Thẩm Phàm đã khẩn trương đến mức da đầu tê rần, vội vã cầm điện thoại đứng trước cửa sổ hít sâu một hơi.

“Hiện tại còn cần làm gì nữa?”

“Tiếp theo hãy nấu cơm, đợi em gái cậu về như thường ngày là được, nếu như bị em gái hỏi thì cậu cứ nói không biết, không cần phải căng thẳng.”

“Ừm.” Giọng nói bình tĩnh của người đó khiến Thẩm Phàm yên lòng, cậu nhìn con phố dần chìm trong đêm tối để bình ổn tâm trạng.

“Thẩm Phàm, nhìn vào cái cây ở đường đối diện đi.” Giọng nói của chàng trai đó lại truyền đến, Thẩm Phàm nhìn theo phương hướng người đó nói. Tuy đường đối diện khá tối song cậu có thể nhìn ra bóng người đang đứng dưới gốc cây. Khi Thẩm Phàm nhìn tới, người đó khẽ vẫy tay với cậu rồi nói vào điện thoại, “Không cần sợ, tôi sẽ luôn ở bên cậu.”

Thẩm Phàm như có được dũng khí vô cùng to lớn, khóe môi cong lên, gật mạnh đầu, vẫy tay với người đứng dưới cây rồi quay người đi nấu cơm.

Sau khi nhìn Thẩm Phàm rời đi, người đó ngắt cuộc gọi, đôi mắt ngập trong màn đêm nhìn đau đáu vào chiếc cửa sổ nhỏ bé rồi quay người biến mất vào bóng tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.