Sổ Tay Tẩy Trắng Tra Nam

Chương 3: Người Cha Vô Trách Nhiệm 3





[Xuyên nhanh] Sổ tay tẩy trắng tra nam
Chương 3: Người cha vô trách nhiệm (3)
Tác giả: Đường Trung Miêu
Editor: AnGing
Bài hát: Lục dã tiên tung
Sau khi đưa Kiều Phán Phán đi tìm nhà ăn, nhìn thấy cô vừa khẩn trương vừa co quắp, Vệ Minh Ngôn cười cười, ôn hòa nói, "Cô cứ từ từ mà ăn, tôi đi sang bên kia."
"Được, cảm ơn Vệ tổng."
Nhìn người đàn ông anh tuấn đi về phía bên kia, dọc đường có người chào hỏi ông đều cười trả lời, Kiều Phán Phán chỉ cảm thấy lần đầu tiên mình cảm nhận được cái gì gọi là quân tử như ngọc.

* Quân tử như ngọc: Vẻ đẹp của ngọc cũng như người quân tử có năm đức: nhân, nghĩa, trí, dũng, khiết - ví phẩm đức của người quân tử cao quý như ngọc.

Cách so sách quân tử như ngọc rất hay, nếu bạn nào có hứng thú tìm hiểu thì lên mạng gõ "Quân tử như ngọc đkn" để hiểu rõ hơn về câu nói này nhé.

Vệ Minh Ngôn đúng thật là một người đàn ông rất có sức hấp dẫn, sức hút này không chỉ riêng thể hiện ở tướng mạo và dáng người to cao của ông ấy, mà còn do sự ưu nhã từ trong xương cốt thể hiện trong từng lời nói, cử chỉ của mình nữa.


Giờ phút này sự yêu thích của Kiều Phán Phán đối với người cấp trên nay tăng vọt, nhất là khi biết ông ấy dặn dò chị Trương dạy dỗ mình, càng thêm cảm kích.

Cô nhìn ngó xung quanh, thấy mỗi ô cửa sổ nhỏ đều có người đang trật tự xếp hàng, vội vàng đi qua, vừa mới bước vào hàng, đằng sau có người gọi cô.

"Phán Phán, trùng hợp thế!" Là Lục Lâm.

Các cô vốn dĩ đã hẹn trước gặp nhau ở bàn ăn, không ngờ rằng đứng xếp hàng đã gặp nhau rồi, Kiều Phán Phán cũng khá vui vẻ, thấy Lục Lâm vẫn cười tươi sáng lạn, thì biết cô ấy cũng thực tập rất tốt.

"Mình nói cho cậu nghe, mình đã hỏi một vài vị đi trước, nơi nấu đồ ăn ngon nhất trong nhà ăn này chính là ô cửa sổ mà chúng ta đang đứng, cho nên đặc biệt xếp hàng ở đây, không ngờ lại cũng gặp cậu ở đây!"
Lục Lâm vẫn ríu rít như bình thường, thi thoảng Kiều Phán Phán cũng phụ họa thêm vài câu, hai cô gái vui vẻ ngồi xuống trước cửa sổ.

Bên cạnh là quầy để chén đũa sạch, Kiều Phán Phán lấy ra chén đũa, đưa cho bác gái ở nhà ăn, còn chưa kịp hỏi bao nhiêu tiền, bác gái đã nhanh chóng múc đầy chén cho cô, sau đó kêu, "Người tiếp theo."
"Cháu còn chưa trả tiền..."
Bác gái nhìn lướt qua khuôn mặt cô gái trẻ, nở một nụ cười hiền lành, "Hôm nay vừa tới thực tập đúng không? Nhà ăn của chúng ta không cần tiền, miễn phí."
Miễn phí?
Kiều Phán Phán ngẩn ngơ đứng sang bên cạnh, quay đầu nhìn về phía một nhóm công nhân đang ngồi, lại cúi đầu nhìn đĩa đồ ăn chay mặn đầy đủ trong tay.

Bữa cơm này đáng giá bao nhiêu tiền...!
Lục Lâm bưng đồ khay đồ ăn đi ra, thấy cô còn đang thất thần, kéo nàng ngồi xuống, thỏa mãn ăn một miếng cơm, vô cùng vui vẻ giải thích, "Nam Nhã luôn bao ăn ở, từ lúc Vệ tổng thành lập công ty, liền xây dựng một khuôn viên trồng rau, đồ ăn trong đó đều là rau sạch, dành riêng cho nhà ăn nấu, nghe nói có người bên ngoài muốn mua còn không được!"
Nói xong, cô nàng lại ăn một miếng, vừa ăn vừa nhồm nhoàm nói chuyện, "Bao ăn ở, tiền lương cao, đãi ngộ nhân viên tốt, ông chủ còn luôn thưởng, cho nên mọi người mới chọi rách đầu muốn tới Nam Nhã, Phán Phán, chúng ta phải thể hiện cho tốt, chờ sau khi tốt nghiệp, tranh thủ trở về đây, chưa nói đến những thứ khác, chỉ riêng khuôn viên rau sạch này, đã đủ gây thèm muốn rồi!"
"Hơn nữa tuy rằng ký túc xá nhỏ, nhưng cách âm vô cùng tốt, nghe nói còn có bảo vệ, còn có thiết bị an toàn, nếu sau này chúng ta đến đây, tiết kiệm được bao nhiêu công sức liền!"
Từ trước tới giờ Kiều Phán Phán chưa từng nghĩ rằng, sẽ có công ty tốt như vậy, cô cầm chắc đôi đũa, nhìn đồ ăn trên bàn, trong lòng càng thêm kiên định, sau khi tốt nghiệp, nhất định sẽ tới Nam Nhã làm việc!
Nhớ tới vị cấp trên quân tử như ngọc ấy, trong lòng Kiều Phán Phán càng thêm kính nể, "Vệ tổng thật đúng là người tốt, ngay cả ký túc xá của nhân viên cũng suy xét chu toàn đến vậy."
"Ừ! Cái này mình cũng biết!"

Lục Lâm vốn đang ăn đến không ngẩng đầu lên nổi, nghe thấy bạn tốt nói vội vàng lau miệng rồi phổ cập khoa học, "Nghe nói trước kia Vệ tổng có vợ và con gái, thế rồi xảy ra cháy nhà, hơn nữa phòng ốc đểu quá, không thoát nổi, cho nên ông ấy mới coi trọng sự an toàn của ký túc xá như vậy!"
"Nghe nói cạnh đó xây một đài phun nước để bơm nước cứu viện phòng cháy, chả biết đúng hay không, dù sao công ty cũng mở thêm vài công ty con, cũng chẳng ít công trường, nhiều năm như thế mà cũng chưa từng xảy ra sự cố gì."
Kiều Phán Phán nghe được có hơi thất thần.

Vốn dĩ lúc trước mẹ con các cô chuyển nhà, chính là bởi vì trong nhà xảy ra hoả hoạn, vốn dĩ mẹ cô nuôi cô lớn đã rất gian nan, một trận lửa lớn qua đi, mang theo tất cả tài sản trong nhà, mẹ cô tức đến đổ bênh, suýt nữa không qua khỏi.

Lúc ấy Kiều Phán Phán còn nhỏ, chỉ có thể cắn răng nghe mẹ cô nằm trên giường bệnh nói, bán đất cho tên Nhị Lại Tử vẫn luôn bám theo mẹ, cầm số tiền ít ỏi đó rời khỏi cái thôn nhỏ kia.

Cho nên cô vẫn luôn sợ lửa, bình thường dùng lửa vẫn luôn cẩn thận, giờ đây nghe nói hệ thống chữa cháy của ký túc xá rất tốt, trong lòng càng thêm thích Nam Nhã.

Đôi mắt cô sáng lên, tràn ngập chờ mong vào tương lai, "Lục Lâm, chúng mình cùng nhau cố gắng cho thật tốt, chờ sau khi tốt nghiệp xong thì cùng nhau trở lại."
"Được!" Ý chí chiến đấu sục sôi trong lòng Lục Lâm, như chỉ một giây tiếp theo là sẽ trào ra vậy, "Phán Phán cậu mau ăn đi, ngon lắm đấy!"
Lương tháng cao, bao ăn ở, an toàn bảo đảm, tưởng tượng tương lai có thể sẽ làm việc ở công ty này, Kiều Phán Phán liền tràn ngập ý chí chiến đấu.

Bên cạnh việc nỗ lực hấp thu tri thức mà các tiền bối dạy dỗ, cô cũng cẩn thận chăm sóc Vệ Minh Ngôn như trong sổ tay của bí thư Lưu để lại.

Thật sự bắt tay vào làm mới biết được, người đàn ông ôn hòa cái gì cũng biết này không hề biết chăm sóc bản thân một chút nào.


Người này có thể xử lý được bản hợp đồng trị giá hơn ngàn vạn, cũng có thể trong lúc nói cười hợp tác được một mối làm ăn giá trị hơn chín con số, ấy vậy mà lại không nhớ rõ giờ cơm, không nhớ rõ giờ nghỉ ngơi.

Đôi khi Kiều Phán Phán cảm thấy Vệ Minh Ngôn khiến cho bản thân trở thành một con quay làm việc liên tục, có thể làm việc không ngừng cũng không cần nghỉ ngơi, chính ông ấy cũng hoàn toàn không để ý làm như thế thân thể có chịu đựng được hay không.

Làm một người trợ lý sinh hoạt, điều Kiều Phán Phán có thể làm chỉ có nhắc nhở, dựa theo những điều trong sổ tay, trợ giúp Vệ Minh Ngôn sinh hoạt bình thường.

Ngày mười sáu, Kiều Phán Phán nhìn bên trên ghi [ Ngày giỗ vợ con Vệ tổng, tảo mộ ], trầm mặc vài giây, gõ vang cửa phòng tổng giám đốc.

Người đàn ông mọi khi cô bước vào đều đang ngồi làm việc, giờ phút này đã thay quần áo xong, đang tỉa gai nhọn trên hoa hồng, cắm vào lọ hoa.

Thấy Kiều Phán Phán tiến vào, thủ trưởng anh tuấn thu hồi thương cảm, giống như mọi khi, nhìn cô tươi cười, "Đi thôi, hai mẹ con cô ấy chắc hẳn đang nhớ tôi."
Rõ ràng đang cười, lại làm người nghe xong trong lòng thấy chua xót..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.