Sổ Tay Thuần Phục Chim Hoàng Yến

Chương 53: 53: Chương 412




Dựa theo thứ tự đạt được trong lần trước, bọn họ là tổ thứ năm tiến hành nhiệm vụ.

Mà bốn tổ trước không một tổ nào thành công.
Tề Nhiên là đàn ông, bản thân anh đã có ưu thế về chiều cao, lại nói anh không có bệnh sợ độ cao, ngày thường chơi bóng rổ cũng rất giỏi, cho nên anh bật nhảy một cú vô cùng đẹp về phía trước, nhanh tay nhanh mắt lấy được hai thẻ manh mối.
Lưu Sở Họa mang theo vẻ mặt kiêu ngạo vỗ tay cho anh.

Lúc đến phiên cô, Tề Nhiên khó tránh khỏi có chút lo lắng, anh vỗ lưng cô yên lặng cổ vũ.

Cô nhìn anh cười đầy tự tin, sáng lạn rực rỡ như ánh mặt trời, "Chờ em xuống."
Cô bày ra tư thế vô cùng đẹp, cáp treo sau lưng nhanh chóng kéo cô lên, động tác nhẹ nhàng như đang bay, cô thoải mái lấy được thẻ manh mối.
"Má ơi, Lưu Sở Họa đang bay hả." Chử Lượng vốn định theo phép lịch sự cổ vũ cô vài tiếng, hiện tại vừa thấy cảnh này liền nghĩ, có khi bọn họ lại bị người ta bỏ xa cả đoạn rồi.
Một khởi đầu tốt đẹp, bọn họ dẫn đầu hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất, mọi chuyện có vẻ như khá thuận lợi, không lạc đường, không tắc đường, lúc bọn họ hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất, ngoài bọn họ ra thậm chí còn không nhìn thấy bóng dáng của bất cứ tổ nào khác.
Lúc quay chương trình, Tề Nhiên luôn có vẻ lạnh lùng, chỉ khi ở trong xe cùng Lưu Sở Họa anh mới nói nhiều hơn mấy câu.
"Lần này nhất định phải lấy được hạng nhất." Anh bình tĩnh nói.
Lưu Sở Họa cười liếc mắt nhìn anh, "Anh đừng có lập flag linh tinh được không."
Anh lắc lắc chai nước khoáng trong tay, nhất thời ấu trĩ nói, "Cược đi, chúng ta nhất định có thể lấy được hạng nhất."
"Được thôi, cược cái gì?"
"Nếu lần này không thể lấy được hạng nhất, em có thể up lên weibo một bức ảnh xấu của anh, anh cho em cái quyền này." Anh đắc ý nhướng mày, vẻ mặt kiểu: "Dẫu sao mặc kệ em có chụp kiểu nào thì anh đều đẹp trai, phóng khoáng thôi".

"Được thôi.

Vậy nếu lấy được hạng nhất thì sao? Anh sẽ up lên weibo một bức ảnh xấu của em sao?"
Tề Nhiên lắc đầu, "Ồ không, nếu lấy được hạng nhất, em phải up lên weibo một bức ảnh chụp đẹp trai của anh, kèm theo dòng cáp thổ lộ."
"Ấu trĩ." Lưu Sở Họa ghét bỏ nói một câu.

Nói thì nói vậy, nhưng cô cũng hiểu, lấy cái tính tình kiêu ngạo háo thắng kia của Tề Nhiên, việc giành được chiến thắng là chuyện hiển nhiên.

Với người như anh mà nói, không lấy được hạng nhất giống như trong cuộc đời sẽ có một việc gì đó không hoàn mỹ, khiến người ta cứ phải canh cánh trong lòng mấy ngày liền.
Vì thế, để hoàn thành nhiệm vụ, cô đặc biệt cố gắng.
Lần trước nhiệm vụ chướng ngại vật trên đường là do cô làm, lần này vốn không đến phiên cô, nhưng bọn họ đã thương lượng xong, lần này chướng ngại vật khó khăn cần nhiều sức lực cứ giao cho Tề Nhiên hoàn thành, còn nhiệm vụ đơn giản thoải mái thì do Lưu Sở Họa làm.
Đây cũng không phải là nhiệm vụ có độ khó cao, nhưng nó khốn nạn ở chỗ khảo nghiệm vận may của mỗi người, cô cần nắm chặt lấy dây thừng băng qua một dòng suối nhỏ chảy xiết, đến bên kia lấy ba trong hai mươi mấy chiếc chìa khóa, sau đó mang về để thử mở ba ổ khóa đan xen.
Xác suất này, nếu muốn một lần thông qua có lẽ cần một vận may nghịch thiên.

Cả cuộc đời này của Lưu Sở Họa có lẽ đã dùng hết vận may vào việc trọng sinh, cho nên đi qua đi lại bốn năm chuyến, mãi đến khi có thêm hai đội đã đuổi kịp bước chân của bọn họ, cô mới mở được ổ khóa thứ nhất.
Cô khẩn trương mím môi nhìn thoáng qua Tề Nhiên, trên mặt anh vốn có hơi nôn nóng, thấy cô nhìn đến thì lập tức nở nụ cười tươi trấn an cô, dịu dàng nói: "Không sao, em không cần vội, từ từ rồi sẽ đến."
Lưu Sở Họa nở nụ cười, thầm bước nhanh hơn.


Dưới chân là dòng nước chảy xiết cùng những hòn đá gồ ghề cao thấp không đồng đều, cô phải bước từng bước rất cẩn thận mới dám đi về phía trước, cho nên tốc độ mới chậm, đến lúc này thì cô không buồn quan tâm nữa.
Lại đi đi lại lại thêm vài lần nữa, cuối cùng cô cũng mở ra tất cả cả ổ khóa, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ trước hai đội khác, lấy được thẻ manh mối.

Toàn thân cô ướt sũng, phải ôm Tề Nhiên một cái rồi mới rời đi.
Cô nhấc lên ống quần, đột nhiên phát hiện chỗ cổ chân có một vết xước, ước chừng dài bằng ngón trỏ, không tính là sâu, chắc là vừa rồi lúc đi dưới nước đã bị vật gì đó cắt qua.

Hiện tại mới đầu tháng năm, nước sông còn có chút lạnh, chân bị ngâm lạnh đã lâu, cảm giác không còn nhạy bén nên mới không phát hiện ra.

Nhưng hiện tại có phát hiện, cô cũng chỉ khẽ nhíu mày, cầm tờ giấy nhẹ nhàng lau vết máu bên trên, không hề có ý định sẽ xử lý vết thương này.
Trên đường đến trạm trung chuyển phía trước, Tề Nhiên có vẻ khá là hưng phấn, anh không nhịn được mà mở miệng trêu cô, "Đừng quên up ảnh đẹp trai của anh lên weibo kèm thêm câu thổ lộ nhé."
Lưu Sở Họa mỉm cười, "Anh cứ chắc chắn như vậy sao, nói không chừng lát nữa xe của chúng ta lại chết máy đấy."
Tề Nhiên liếc xéo cô một cái.
Lưu Sở Họa nhịn không được mà cười càng thêm vui vẻ hơn.
Vẫn ngồi trên ghế lái phụ anh quay phim tận chức tận trách mà quay lại ngay khoảnh khắc đáng giá này của bọn họ.
Cũng không biết có phải do nhiệt độ trên xe quá cao, sau khi thân thể ấm lại thì miệng vết thương ở cổ chân lại chảy máu, mãi cho đến khi máu nhuộm đỏ cả bên giày thể thao cô mới phát hiện ra.
Lưu Sở Họa khẽ nhu nhíu mày, vỗ vỗ cánh tay Tề Nhiên, "Có phải băng dính cá nhân em mang theo ở trong balo trên lưng anh không, lấy ra đây cho em tìm chút."
"Em tìm băng dán cá nhân làm gì?" Tề Nhiên đưa ba lô cho cô.

Cô khẽ nâng cổ chân bị thương lên, "À, máu chảy có hơi nhiều."
Miệng vết thương còn đang không ngừng đổ máu nhưng vẻ mặt cô lại lạnh nhạt như không có chuyện gì, thoáng chốc khiến cho áp suất quanh thân Tề Nhiên trầm xuống, "Bị thương sao lại không nói lời nào."
Anh bày ra khuôn mặt lạnh tanh nói chuyện bằng tiếng anh với người lái xe: "Dừng xe", sau đó trên mặt phải cố ý kìm nén lửa giận, "Để bác sĩ và nhân viên chăm sóc của chương trình đến xem vết thương cho em."
Tài xế ngẩn ra nhìn Lưu Sở Họa qua kính chiếu hậu, cô cười vẫy tay ý bảo anh ta có thể tiếp tục lái xe, còn động tác trên tay thì đã lấy được băng dính cá nhân, "Em cho rằng nó sẽ không chảy máu nữa, không sao đâu, miệng vết thương không sâu, bản thân em tự xử lý được."
"Cái gì gọi là cho rằng nó không đổ máu nữa, em bị thương không phải nên nói cho anh biết sao, sau đó báo cáo lại với tổ chương trình? Chút kiến thức cơ bản này mà em cũng không hiểu sao?" Nhìn Lưu Sở Họa tỏ vẻ anh quá mức chuyện bé xé ra to, Tề Nhiên tức giận không thôi, cô giống như cô con gái nhỏ nghịch ngợm trong nhà, trừng phạt không được mà trách mắng cũng không xong, cố tình lại cứ thích chọc người lớn tức giận.
"Chỉ là một vết thương nhẹ thôi." Cô dùng ngón áp út miêu tả cho anh xem, "Chỉ xước da chút thôi.

Hơn nữa, hiện tại cũng đã hết chảy máu, chẳng may vì chuyện này mà chúng ta không giữ được hạng nhất thì sao?"
Tề Nhiên híp sâu một hơi, "Hiện tại là lúc suy xét đến vấn đề này sao?"
Lưu Sở Họa ngẩng mặt lên cười đến là sáng lạn, "Biết rồi biết rồi." Cô nâng cổ chân đã xử lý tốt lên, "Anh nhìn xem, không phải là đã không có chuyện gì nữa rồi sao?"
"Cũng không biết bị cái gì cắt bị thương nữa?" Anh cau chặt mày, vẫn cảm thấy nên để bác sĩ em thử thì hơn, "Chẳng may miệng vết thương bị dính bùn cát chưa rửa sạch thì sao?"
"Chẳng may bị thanh sắt rỉ nào đó cắt chảy máu thì làm sao? Hay cứ đi tiêm phòng uốn ván thì hơn."
Nhất thời anh giống hệt như một vị cha già thích lải nhải, Lưu Sở Họa bất đắc dĩ, "Được được được, đến trạm trung chuyển em lập tức đến bệnh viện được chưa."
Tề Nhiên im lặng không nói, miễn cưỡng đồng ý.

Bầu không khí trong xe trở nên đầy áp lực, Lưu Sở Họa nhìn anh một cái, trêu chọc cười nói: "Anh nên cảm ơn em mới đúng, em đã phải liều cái mạng này chỉ để anh không bị up ảnh xấu đó."
Lời này của cô chỉ đổi lại một cái lườm của anh.
Lấy được hạng nhất trong mong đợi nhưng Tề Nhiên lại không sao vui vẻ nổi, anh và Lưu Sở Họa đến bệnh viện, cứ ép cô phải tiêm một mũi phòng uốn ván xong mới cho cô rời đi.
Nghỉ ngơi trong khách sạn một ngày, bọn họ tiếp tục ghi hình kỳ ba, kỳ này Tề Nhiên và Lưu Sở Họa vẫn trăm trận trăm thắng như cũ, trên đường bị đội quán quân Olympic theo sát sau đuôi một lần, sau đó lại mượn nhiệm vụ học vũ đạo để bỏ xa bọn họ, thành công liên tiếp giành được hạng nhất hai lần.
Sau khi về nước chờ thêm một ngày nữa thì vừa khéo đến ngày chiếu 《 Cuộc chiến chớp nhoáng 》 kỳ một.


Phối hợp với yêu cầu của tổ chương trình, post bài tuyên truyền trên weibo xong, cô liền kéo Tề Nhiên hào hứng đi xem.
Nhận được sự ưu ái của tổ chương trình, trong nhiệm vụ đầu tiên bọn họ có rất nhiều cảnh quay, Lưu Sở Họa nhìn dáng vẻ kiễng chân bình tĩnh quan sát tọa độ sau đống cỏ của mình, nhất thời cảm thấy hình ảnh giả ngầu này cũng thật thành công.
"Cảm giác như kiểu em có thể bắt đầu với hình tượng nữ thần có IQ cao rồi."
Tề Nhiên liếc xéo cô một cái, "Hệ tọa độ mặt phẳng góc vuông là kiến thức của trung học cơ sở."
"Vậy thì cũng phải cần em có trí nhớ gặp qua liền không quên được thì mới có thể tìm được thẻ manh mối trong đống cỏ chứ.”
Không còn gì để nói, Tề Nhiên quay đầu lại, đưa mắt nhìn lên màn hình TV.

Không thể không nói, xem xong kỳ này, Lưu Sở Họa quả thật rất tỏa sáng, ngay từ đầu đã rơi vào cục diện bất lợi, nhưng cô vẫn ấm giọng, lời nói nhỏ nhẹ, cười đến sáng lạn như ánh mặt trời, cho dù đã không còn chút sức lực nào nhưng vẫn cố gắng đẩy đống cỏ kia ra, sau đó dùng vẻ mặt bình tĩnh báo cáo tọa độ, hình ảnh nghiêm túc kia của cô quả thực khiến người ta bị mê hoặc không lối về.
Đến lúc vượt chướng ngại vật, nhiệm vụ chính là ngồi xe qua núi và ghi nhớ các màu sắc, con số, lần này chỉ có mình cô vượt qua, điều đó càng thể hiện trí thông minh của cô, đặc biệt là trong tình huống có những người khác làm nền.
Lưu Sở Họa đoán không sai, tổ chương trình vừa phát kỳ đầu tiên, hình tượng nữ thần IQ cao của cô liền được nâng lên một bậc.
Tuy nhiên nói sau bộ《Cạm bẫy dịu dàng》 cô miễn cưỡng cũng được coi như là đại bạo, nhưng mỗi khi mọi người nhắc về cô thì đa số vẫn là danh xưng bạn gái của tề Nhiên.

Người chờ mong xem 《 Cuộc chiến chớp nhoáng 》, phần lớn cũng đều là fans cp, mọi người không quá hiểu biết về cô, phần lớn đều mang theo tâm lý yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Nhưng chương trình kỳ này vừa mới phát xong, danh tiếng của cô gần như lấn át cả Tề Nhiên.
"Trời ạ, mọi người có xem 《 Cuộc chiến chớp nhoáng 》không, tôi cảm thấy tôi sắp bị Lưu Sở Họa bẻ cong rồi."
"Vì sao ông trời lại bất công như vậy, có giá trị nhan sắc cao lại có kỹ thuật diễn xuất tốt, có diễn xuất tốt đã đành, đằng này còn có IQ cao nữa."
"Đúng vậy, hơn nữa ba đặc điểm này phối hợp tài tình, không hề ra vẻ giả tạo hay khoa trương."
"Tôi đơn thuần chỉ là người qua đường.

Nói thật trước đó còn cảm thấy cô ấy và Tề Nhiên không hề xứng đôi, giờ liền bị vả mặt, hai người bọn họ đáng yêu chết đi được."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.