Sổ Tay Thượng Vị Hậu Cung

Chương 41: Lâm trận đảo ngũ



Editor: Chôm chôm

“Vâng.” Hai người lập tức gật đầu thừa nhận.

“Bức chân dung của các ngươi để ở chỗ nào, bảo bọn họ mang lại đây cho trẫm xem.” Vệ Cảnh ho nhẹ, vẫy tay liền có hai cung nhân đi tới bên cạnh hai người Toàn mỹ nhân. Hai người liếc mắt nhìn nhau, hiệntại đầu óc có chút trì trệ, nhưng các nàng có thể khẳng định, lần này Hoàng thượng triệu kiến các nàng lại đây, hoàn toàn là vì hai bức tranh kia. 

Vệ Cảnh ngồi ngay ngắn trước long án, hai người kia còn quỳ trên mặt đất, tiếp theo là một đoạn hỏi đáp quỷ dị.

trên cơ bản Hoàng thượng đều hỏi Viên Diệu Diệu vẽ tranh mất bao lâu, các nàng có vừa lòng với bức tranh Viên Diệu Diệu vẽ không?

Hỏi xong mấy vấn đề này, hắn liền không nói nữa, chỉ ngồi trước bàn, tay chống cằm, trên mặt là biểu tình suy nghĩ sâu xa.

“Hoàng thượng, tranh đã được mang tới.”

Rất nhanh đã có cung nhân trình hai bức tranh lên, Lý Đức tiến tới, mở cuộn tranh ra, để cho ngôi cửu ngũ thấy rõ ràng.

không thể không nói, Viên Diệu Diệu vẽ hai người này thật sự sinh động, hơn nữa còn bắt được nét đẹp nhất của các nàng. Ngay cả người thô thiển như Lý Đức cũng cảm thấy Miêu tần nhất định đã hao tổn nhiều tâm tư.

Vệ Cảnh nhìn hai bức tranh thật lâu, thần sắc trên mặt biến hoá nhiều lần.

Toàn mỹ nhân trộm ngẩng đầu nhìn hắn một cái, chạm đến ánh mắtâm trầm của hắn, lập tức sợ hãi cúi đầu, trong lòng lạnh lẽo.

Nghĩ tới khi mình còn trẻ, bị người khác lừa gạt tiến cung, nói là trong cung có rất nhiều đồ ăn ngon. Nhưng nàng đã tiến cung nhiều năm như vậy, món ăn ngon thì chưa ăn được bao nhiêu, quy củ lại học được rất nhiều.

Khó khăn lắm mới đi theo vđ, được ăn nhiều thứ tốt hơn, kết quả còn chưa ăn đã nghiền, hiện tại liền bị Hoàng thượng ghét bỏ.

Nhưng Hoàng thượng rõ rành có ý kiến với hai bức tranh kia, nàng liền cảm thấy không thể hiểu được. Hoàng thượng không thích Miêu Miêu, cho nên tranh do nàng ấy vẽ cũng không thích?

Toàn mỹ nhân nghiêng đầu suy nghĩ trong chốt lát, nhưng vẫn khôngthể bắt được trọng điểm, trong lòng chỉ mong ngôi cửu ngũ không tra xét điều gì nữa.

Hai người quỳ lâu đến nỗi, miệng Nguỵ thải nữ đã bắt đầu động đậy, nàng ấy đang yên lặng tụng kinh văn.

Toàn mỹ nhân cùng Ngụy Thải Nữ bị Hoàng Thượng giam xuống dưới, tin tức này lan truyền nhanh chóng.

Người trong cung đều suy đoán xem Hoàng thượng đem hai người kia ném ở chỗ nào, không trở về tẩm điện của mình, cũng không có ở Long Càn cung,dường như tự nhiên biến mất.

“Có gì khó đoán, hai người đang sống sờ sờ bỗng nhiên không thấy, chắc chắn là bị “răng rắc”.” 

“Đúng đúng, ta cũng đoán như vậy, phân vị của hai nàng ấy khôngcao, nói không chừng hiện giờ đi ra bãi tha ma tìm một chút, có thể tìm được thi thể các nàng đó.”

Mấy tiểu phi tần tụ họp với nhau, thì thầm to nhỏ, nói đến kích động, nước miếng bay tứ tung, cũng không hiểu các nàng vui vẻ ở điểm gì.

Viên Diệu Diệu nhíu mày, thời điềm nàng đi dạo giải sầu, liêng nghe được mấy câu đó. 

Trong lòng Viên Diệu Diệu biết rõ, Vệ Cảnh sẽ không đến nỗi giết hai nàng ấy.

Hơn nữa, nàng mơ hồ có thể đoán ra dụng ý của Vệ Cảnh, hoặc là thấy nàng mấy ngày nay quá tiêu dao tự tại, trong lòng không vui, liền muốn tra xét.

Hoặc là đã suy nghĩ thông suốt, cảm thấy lời nàng nói hôm đó là đúng, nhưng không muốn chủ động cúi đầu, lại thấy Viên Diệu Diệu nhiều ngày không có thịnh sủng nhưng vẫn vui vẻ như thế, nên muốn cho nàng thấy không thoải mái. Hoặc là thuần tuý xem nàng không vừa mắt.

nói tóm lại, chính là lòng dạ hẹp hòi của Hoàng thượng phát tác, Viên Diệu Diệu vốn không muốn cúi đầu nhanh như vậy, nhưng nghĩ tới hai người Toàn mỹ nhân vì nàng mà gặp tai bay vạ gió, cộng thêm lúc trước nàng đã tới xem địa lao Hoàng thượng nhốt An quý nhân.

Nếu nàng vẫn duy trì tư thái cao ngạo, sợ rằng trong cơn giận dữ, Vệ Cảnh đem hai người Toàn mỹ nhân nhốt vào địa lao.

Việc này mà nháo đến khó coi, sẽ không có biện pháp ổn thoả. 

“đi Long Càn Cung.” Nàng nhăn chặt mày, cuối cùng vẫn chuẩn bị đi.

Vệ Cẩu Tử chính là tên mắt chó, lúc hắn muốn trở mặt, thì không thể ép hắn nữa, mà phải vuốt lông thuận chiều, nếu không tình huống sẽngày càng loạn.

Nghe nàng nói muốn đi gặp Hoàng thượng, trên mặt Thuý Trúc lập tức vui vẻ phấn chấn lên, chỉ vì không muốn mình biểu hiện quá mức, mà cố thu liễm lại.

“Nương nương, cuối cùng ngài đã nghĩ thông. Nô tỳ chỉ sợ ngài quá cứng rắn. Lúc trước, trừ Hoàng quý phi, có vài vị phi tần hờn dỗi Hoàng thượng, kết quả Hoàng thượng không sủng ái các nàng nữa. Thậm chí sau một thời gian gặp lại, Hoàng thượng còn không nhớ nổi các nàng là ai.”

Thuý Trúc cố rèn sắt khi còn nóng mà nói thêm vài câu, hy vọng Viên Diệu Diệu sẽ không tuỳ tiện trở mặt với Hoàng thượng.

Viên Diệu Diệu cong môi cười khẽ, Hoàng thượng chính xác khôngthích mấy phi tần trước mặt hắn hờn dỗi, nhưng tuyệt nhiên không bao gồm Viên Diệu Diệu nàng, nàng tự tin là như vậy!

“Miêu Tần nương nương, Hoàng Thượng bảo ngài trở về.” Tiểu Khang tử thấy nàng, lập tức chạy chậm lại hồi báo nói.

Đối với câu thông truyền này, Viên Diệu Diệu không thấy ngoài ý muốn chút nào, nàng chịu thua, Vệ Cẩu tử phải làm cao, hắn từ trước đến nay đều thiếu dạy dỗ như vậy.

Nhưng nàng đã tới rồi, sao có thể bỏ nửa chừng, huống hồ, tính tìnhnhỏ này của Hoàng thượng mới đến một trận, lúc này chỉ coi là bắt đầu thôi.

“không sao, ta phạm sai, liền ở chỗ này chờ Hoàng Thượng thông cảm.”

Nàng nói xong câu đó, nhấc làn váy muốn quỳ xuống.

“không được không được, Hoàng Thượng không cho ngài quỳ.” Tiểu Khang Tử tay mắt lanh lẹ giữ nàng lại, lập tức muốn đỡ nàng lên.

Nhưng là Viên Diệu Diệu nhất quyết muốn làm, hiển nhiên không phảihắn có thể dễ dàng nâng lên được.

Tiểu Khang tử lập tức cảm thấy đau khổ, trước khi hắn ra ngoài đãđược Hoàng thượng dặn dò, không được để Miêu tần ở lâu trước cửa Long Càn cung.

Bất kể là đứng hay là quỳ, đều không được.

Nhưng người thoạt nhìn ngọt ngào ngốc nghếch như Miêu tần, hiện giờ tính cách lại trở nên cường ngạnh, khuyên can mãi cũng không đi.

Lúc Tiểu Khang tử phải đi ra đã biết đây là việc khổ sai, cố tình sư phụ Lý Đức của hắn không có khẳ năng làm giúp việc này, hắn là tâm phúc thứ hai của Hoàng thượng, chỉ có thể đi làm.

Bị kẹp giữa Hoàng thượng với Miêu tần, sao có thể có kết cục tốt.

Hai ngừoi họ đầu giường cãi nhau cuối giường hoà, cung nhân nhưhắn xen vào làm cái gì.

Đối với Hoàng thượng đương nhiên là hắn nghe theo, nhưng đối với Miêu tần hắn cũng không dám lỗ mãng.

Tuy rằng gần đây Hoàng thượng chưa chiêu hạnh Miêu tần, nhưng chỉ cần là người hầu hạ Hoàng thượng trong Long Càn cung, đều biết Miêu tần có địa vị trong lòng Hoàng thượng.

Hoàng thượng vì nàng mà mấy ngày nay tâm tình đều không tốt, hiệntại thấy nàng cũng chỉ là đang giận nẫy mà thôi, hắn được coi là tâm phúc thứ hai của Hoàng thượng, đạo lý này hắn vẫn hiểu rõ.

“Nương nương, nô tài quỳ xin ngài, ngài hãy về Như Ngọc cung đi, nếu để Hoàng thượng biết nô tài không hoàn thành nhiệm vụ, để ngài quỳ gối ở nơi này, vậy nô tài thật sự là ăn không hết gói đem đi a.” Tiểu Khang tử quỳ trước mặt nàng, trên mặt đều là biểu cảm khẩn cầu.

Viên Diệu Diệu thấy hắn bị doạ đến mềm nhũn cả chân, nàng vô cùng bất đắc dĩ.

“Khang công công, ngươi thật sự bảo ta đi?” 

hắn không dám đáp lời, nhưng lại điên cuồng gật đầu, biểu hiệnnguyện vọng mãnh liệt của hắn.

“Vậy ta trở về Như Ngọc cung, ngươi nói xem, Hoàng thượng sẽ bớt giận hay là càng thêm tức giận?” Nàng làm bộ không hiểu hỏi một câu.

Lúc này, Tiểu Khang tử không còn lời nào để nói, Hoàng thượng tất nhiên là sẽ càng thêm bực bội, hắn lên mặt, Miêu tần không dỗ dành ngược lại lại đi luôn, đến lúc đó ngôi cửu ngũ phỏng chừng muốn nổ tung.

Viên Diệu Diệu thấy hắn thật lâu không nói lời nào, trên mặt tươi cười càng sâu.

“Khang công công, ta còn nghĩ ngươi hiểu rõ người, nếu không sẽkhông được Lý Đức tổng quản thu làm đồ đệ. Ngươi có thể tưởng tượng xem, nếu Hoàng thượng càng thêm bực bội, hắn sẽ phải phát ra hoả khí, đến lúc nó hắn không tìm được ta tính sổ, rốt cuộc ta chỉ là nghe theo mệnh lệnh của hắn, hắn sẽ cảm thấy ngượng ngùng. Vậy người dễ dàng nhất sẽ trở thành người được chọn để hắn phát hoả khí….”

Lúc nàng nói tới đây, liền tạm dừng một lát, tầm mắt quét trên người Tiểu Khang tử.

“Chậc chậc, tóm lại vẫn chỉ có vài người như vậy. Khang công công tự giải quyết cho tốt đi, ngày mai ta lại tới là được, hy vọng đến lúc đó vẫn là khang công công ra đáp lời.”

Viên Diệu Diệu lôi kéo khóe miệng cười cười, trên mặt tươi cười nhìn cực kỳ cao hứng.

Nhưng Tiểu Khang tử nghe nàng nói xong, liền tâm hoảng ý loạn, khi nàng dùng ánh mắt quét qua người mình, càng nhịn không được run rẩy.

Cuối cùng thấy nàng muốn đi, lập tức luống cuống tay chân.

“Miêu Tần nương nương ngài đừng đi, nô tài lại đi giúp ngài thông truyền thử xem, không nhất định có thể thành.”

Lúc này là Tiểu Khang Tử chủ động muốn giữ nàng lại.

“Ngươi đi đi, cứ nói tần thiếp ở bên ngoài chờ, hắn nếu không gặp ta, ta sẽ không đứng dậy.”

Viên Diệu Diệu vừa nói vừa quỳ xuống, ý cười lừa dối người lúc trướckhông thấy đâu, mà còn trở nên nghiêm túc hẳn.

Tiểu Khang Tử lúc này cũng bất chấp, không đi đỡ nàng, vội vàng hướng trong điện đi vào.

Lúc hắn nhấc chân vượt qua bậc cửa, trong nháy mắt liền ngây ngươi,không phải hắn đi khuyên Miêu tần nương nương rời đi sao? Sao hiệntại lại quay hướng, muốn đến chỗ Hoàng thượng làm thuyết khách thay cho Miêu tần nương nương. 

Cũng ngay tại một khắc này, hắn rốt cuộc hiểu rõ cảm giác sảng khoái khi làm phản đồ.

Có đôi khi việc làm phản này không phải do hắn muốn làm, mà là do kẻ địch quá giảo hoạt, dăm ba câu đã lừa dối mình trở thành phương đối địch. “Hoàng Thượng ——”

hắn đi vào, đầu tiên muốn thành kính hành lễ, sao biết được còn chưa làm lễ xong, Hoàng thượng bỗng nhiên đập bàn.

Tiểu Khang tử ban đầu đang chột dạ, nghe tiếng đập bàn lớn vang lên, lập tức mềm nhũn chân quỳ xuống, trực tiếp làm đại lễ.

“Trẫm nghe nói ngươi cùng miêu tần mặt đối mặt quỳ, còn lôi lôi kéo kéo, như thế nào, hai ngươi cho rằng chính mình đang bái đường thành thân sao?”

Vệ Cảnh không cho hắn cơ hội nói chuyện, trực tiếp mở miệng chất vấn.

Tiểu Khang Tử:???

Ai bái đường thành thân, cho dù được cho mượn gan, hắn cũng khôngdám nghĩ cùng Miêu tần nương nương bái đường thành thân.

Đây quả thực là trần trụi hãm hại. Tuy hắn đối với điều bịa đặt này của Hoàng thượng cảm thấy vô cùng khinh thường, nhưng trên mặt vẫn tất cung tất kính, không dám có một tí bất mãn nào. 

Chỉ cần hắn tỏ vẻ không vui, thì Hoàng thượng sẽ không nhân từ nương tay, thừa dịp tâm tình hắn không tốt, nói không chừng trực tiếp được đưa lên đường.

“Nô tài không dám, nô tài chỉ là không muốn để Miêu tần nương nương quỳ, nô tài quỳ thay nàng.” hắn hoảng loạn giải thích.

Tuy rằng mặt ngoài thoạt nhìn hoảng loạn, nhưng trong lòng Tiểu Khang Tử có chút thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Sau khi hắn vào điện, Hoàng thượng không trách hắn không thể bảo Miêu tần rời đi, mà là trách hắn cùng Miêu tần quỳ lẫn nhau, hơn nữa giọng điệu ghen tuông.

Loại lời này được nói ra, hắn có thể xác định Hoàng thượng không thậtsự muốn đuổi Miêu tần đi, mà chỉ là đang giận dỗi.

May thay hắn đủ thông minh, lâm trận liền đảo ngũ về phía Miêu tần, nếu không lửa giận của Hoàng thượng khẳng định là do hắn gánh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.