Lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa, chỉ thấy Mục Bách phía trước, Nhạc Kiêu ở phía sau, ngựa dừng lại trước cửa Mục phủ, Mục Bách xuống ngựa, xoay người lại chắp tay: "Nhạc Chỉ huy sứ, xin lỗi, lúc nãy do Mục mỗ xúc động!"
"Không việc gì, Mục đại nhân sốt ruột vì con, ta hiểu được," Nhạc Kiêu cũng xoay người xuống ngựa, "Ta để các huynh đệ canh giữ ở gần Tàng Ngọc Trai, xem thử có thể tìm cơ hội vụng trộm đi vào không."
Mục Bách chau mày, thở dài một tiếng.
"Cha, làm sao vậy?"
"A Hàm? Sao con lại ở bên ngoài?"
Mục Song Hàm thần sắc tự nhiên nói: "Nương ngủ thiếp đi, con không muốn ầm ĩ đến người, liền ra bên ngoài chờ mọi người, tìm được A Nhung chưa?"
"Vị này là... Mục tiểu thư?" Nhạc Kiêu vội vàng chào, thái tử phi tương lai, ở phương diện nào đó so với cha nàng còn có uy lực hơn.
Mục Song Hàm dù sao cũng chưa phải là thái tử phi, tất nhiên bình thản thi lễ lại, nói: "Ta mới vừa nghe mọi người nói Tàng Ngọc Trai, xảy ra chuyện gì?"
Nhạc Kiêu liền đem chuyện chủ nhân sau lưng Tàng Ngọc Trai là Đoan Mẫn trưởng công chúa nói ra, Mục Song Hàm nghe vậy thần sắc khẽ biến, không nhiều lời nữa, chỉ lấy ra một miếng lệnh bài đưa cho hắn: "Nhạc Chỉ huy sứ, có cái này... Có thể lục soát không?"
"Đây là... Ngự tứ kim bài?" Nhạc Kiêu kinh hãi, hai tay tiếp nhận, "Mục tiểu thư tại sao có thể có cái này?"
"À, đây là ngày đó lúc ta rời cung, thái tử điện hạ tặng cho." Mục Song Hàm mặt không đổi sắc bịa chuyện, kỳ thật là Lạc Chiêu Dực vừa mới đưa cho nàng.
Nhạc Kiêu vừa nghe, ánh mắt nhìn nàng lại thay đổi, càng thêm kính sợ, thầm nghĩ, xem ra thái tử thực sự vô cùng xem trọng thái tử phi tương lai này.
Mục Bách cũng hồ nghi nhìn về phía khuê nữ, chờ sau khi Nhạc Kiêu cầm ngự tứ kim bài rời đi, mới hỏi: "A Hàm, thật sự là ngày đó thái tử đưa cho con?"
"Đúng vậy, " Mục Song Hàm đẩy Mục Bách vào nhà, vội nói sang chuyện khác: "Cha, người ôm nươn trở về phòng ngủ đi, con sợ bà như vậy sẽ bị lạnh, bên này con sẽ trông."
Mục Bách ý tứ sâu xa nhìn nàng trong chốc lát, chỉ chỉ nàng, "Chờ tìm Mục Nhung trở về, ta lại cùng con nói chuyện một chút!" Nói xong, liền đi vào cửa.
Mục Song Hàm đứng trong chốc lát, thấy bóng lưng ông biến mất, lại chạy về phía sau cây, đã thấy Trần Trầm không biết đến từ khi nào, đang đứng trước mặt Lạc Chiêu Dực bẩm báo gì đó.
"Tới thật đúng lúc, Mục Nhung có tin tức!" Lạc Chiêu Dực hướng nàng vẫy tay, ý bảo nàng đến nghe cùng.
"Thật vậy chăng?" Mục Song Hàm vừa mừng vừa sợ, vội vàng đi qua.
Trần Trầm nói: "Việc này cùng chuyện Vũ Dương Hầu phủ Tiết Kiến bị phế có liên quan, một tháng qua Tiết Kiến luôn ầm ĩ trong nhà nói muốn đối phó Mục tiểu thư, chỉ là bị Vũ Dương hầu đem cấm túc, vào mấy hôm trước, gã sai vặt bên cạnh nói gì đó với hắn, Tiết Kiến không náo loạn nữa. Ảnh vệ phát hiện mấy ngày nay gã sai vặt luôn cùng một tên lưu manh liên lạc, chỉ là tên lưu manh kia quá giảo hoạt, lẩn trong đám người tìm không được."
"Quả thật là Tiết Kiến?" Mục Song Hàm tức giận vô cùng, "Sớm biết như vậy một đao lúc đầu kia ta nên giết hắn rồi!"
Lạc Chiêu Dực kéo tay nàng nhẹ nhàng nắm lại, Mục Song Hàm từ từ bình tĩnh trở lại, Trần Trầm mắt nhìn thẳng, vẻ mặt chính trực làm như không nhìn thấy.
"Như vậy, " Lạc Chiêu Dực suy nghĩ một chút, nói với Mục Song Hàm: "Nàng để người của Binh mã tư ngày mai dán bức họa của Mục Nhung toàn thành tìm người, lại mang theo Tiểu Bạch tìm trên đường, Tiểu Bạch quen thuộc mùi hương trên người Mục Nhung, chỉ cần cùng Mục Nhung tiếp xúc không lâu, hẳn có thể tìm ra..."
"Nhưng trì hoãn lâu như vậy, ta sợ Mục Nhung gặp bất trắc! Tiết Kiến hận ta tận xương, ta không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì nữa..."
"Cái này Mục tiểu thư cứ yên tâm, " Trần Trầm lại nói: "Ảnh vệ luôn theo dõi Tiết phủ, có động tĩnh gì sẽ phát hiện trước tiên, Tiết Kiến tạm thời không ra cửa, mục tiêu của hắn lại là Mục tiểu thư, bọn lưu manh kia dù bắt được người, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ."
Mục Song Hàm gật đầu, thấy Lạc Chiêu Dực sờ cằm, không cho là đúng nói: "Sợ cái gì, lúc ta bằng tuổi như Mục Nhung bây giờ, không biết đã gặp qua bao nhiêu nguy hiểm, nếu ngay cả chút thử thách này hắn cũng không qua được, còn nói cái gì muốn trở nên nổi bật? Nàng bớt căng thẳng đi!"
Mục Song Hàm: "..."
Mặc dù nghe thấy rất muốn đánh hắn, bất quá... Ngoài ý muốn lại an tâm rất nhiều.
Lạc Chiêu Dực trấn an Mục Song Hàm xong, để nàng vào nhà trước, sau đó như có điều suy nghĩ nheo lại hai mắt... Tàng Ngọc Trai?
Lăn qua lăn lại một hồi, hơn nửa đêm liền trôi qua.
Chờ Nhạc Kiêu lục soát hết Tàng Ngọc Trai, lúc về tới Mục phủ, trời đã mờ sáng.
Không ngoài dự liệu, quả nhiên người không có ở Tàng Ngọc Trai, Mục Song Hàm không khỏi thất vọng, tiếp nhận kim bài Nhạc Kiêu trả lại, lại đem bức họa Mục Nhung giao cho hắn.
Mặt trời từ đường chân trời nhô lên, chuyện tiểu công tử Mục gia mất tích đã truyền vào tai rất nhiều người. Một người bị mất tích vốn không phải chuyện lớn gì, chỉ là người đó lại là tiểu nhi tử Mục Thiếu khanh, đệ đệ ruột của thái tử phi tương lai, chuyện này thành ra có chút lớn.
Người của Ngũ thành Binh mã tư ở trên đường tìm kiếm, Đại Bạch Hổ chậm chạp đi phía sau Nhạc Kiêu, sau lưng Nhạc Kiêu nổi gai óc, thỉnh thoảng sẽ liếc về phía sau một cái, lại còn phải duy trì khí độ của Chỉ huy sứ, làm trong lòng kinh hoàng khiếp sợ.
"Nhạc đại nhân, chỉ cần không chịu kích thích, Tiểu Bạch sẽ không cắn người." Mục Song Hàm thấy hắn như thế, hảo tâm nói một câu.
Nhạc Kiêu trong lòng tự nhủ, người chưa thấy qua cảnh tượng thái tử điện hạ cưỡi Đại Bạch Hổ hù chết một đám người sao!
Đầu đường, một nam tử gầy nhỏ giả trang làm tên ăn mày lén liếc nhìn về phía bên kia một cái, trên tay nắm gì đó, vẻ mặt có chút do dự, nghĩ một lát, xoay người chạy đi.
"Gào - -" Đại Bạch Hổ đột nhiên gào thét một tiếng, nhanh chóng nhào tới phía trước, người chung quanh sợ hãi né tránh, chỉ thấy Đại Bạch Hổ đem nam tử gầy nhỏ kia đẩy ngã trên mặt đất, một cái móng vuốt đè hắn lại, hơi ngẩng đầu, mất hứng lại gào vài tiếng, hiển nhiên rất là ghét bỏ.
"Bắt lấy hắn!" Nhạc Kiêu vung tay lên, mang theo người ngựa bên cạnh đồng loạt vây quanh.
Đại Bạch Hổ buông móng vuốt ra, cào vài cái trên mặt đất, từ từ về lại bên người Mục Song Hàm, Mục Song Hàm sờ đầu nó, còn nhớ ngày hồi kinh suýt nữa bị Đại Bạch Hổ tập kích, nhưng càng tiếp xúc càng cảm thấy loài động vật này có linh tính, nếu người thật lòng đối đãi, chúng nó nhất định sẽ trung thành.
Nhạc Kiêu gỡ bàn tay nam tử gầy nhỏ ra, lấy ra một tờ giấy, hắn nhìn thoáng qua, lập tức cau chặt lông mày, đem giao cho Mục Song Hàm.
- - Muốn tìm đệ đệ ngươi về, sườn núi ngoài thành mười dặm, miếu thổ địa, giờ Thân, một mình tới đó.
Mục Song Hàm cười lạnh một tiếng, nàng đoán được sẽ như thế này.
"Nói, là ai sai sử ngươi?" Nhạc Kiêu đem đao gác trên người nam tử gầy nhỏ ép hỏi.
"Ta nói, ta nói! Đừng giết ta! Ta chỉ là truyền lời, cái gì cũng không biết!"
Mục Song Hàm tay đặt trên đầu Tiểu Bạch nhè nhẹ vỗ về, cũng không ngẩng đầu lên nói: " Muốn nói dối trước hết cần phải nghĩ cho rõ ràng, trên người ngươi dính mùi hương của đệ đệ ta, nhất định là từng gặp đệ đệ ta, còn dám nói năng bậy bạ, ngươi sẽ được làm bữa ăn trong mâm của Tiểu Bạch."
Đại Bạch Hổ đúng lúc ngẩng đầu lên, "Gào" một tiếng, tư thái vừa cao ngạo lại hung ác.
Nam tử gầy nhỏ thấy cô nương xinh đẹp đến như thế, lúc nói chuyện giọng nói lại thâm sâu độc miệng làm người ta rợn cả tóc gáy, không khỏi toát mồ hôi lạnh, vẻ mặt đưa đám nói: "Cô nương người tha cho ta đi, ta chỉ là người trung gian, mấy hôm trước Nhị Cẩu Tử tìm ta, dẫn đến ổ sơn tặc ở ngoài thành, là bọn họ bắt đệ đệ ngươi..."
Nhạc Kiêu thầm mắng một câu, "Nửa năm trước vừa tiêu diệt thổ phỉ xong, tại sao lại xuất hiện? Thực không yên!"
"Nhị Cẩu Tử? Là ai?" Mục Song Hàm nhẹ giọng hỏi.
"Nhị Cẩu Tử hiện tại ra mặt, là gã sai vặt bên người Tiết thế tử Vũ Dương Hầu phủ!"
Mục Song Hàm quay đầu hỏi Nhạc Kiêu: "Nhạc đại nhân nghe rõ ràng chưa, hắn nói tới ai vậy."
"Nghe rõ ràng, " Mục Song Hàm không tiện, Nhạc Kiêu đã giúp nàng đạp gã lưu manh kia một cước, "Ta nói cho ngươi biết, Tiết Kiến sớm đã bị đương kim thánh thượng phế bỏ thế tử vị rồi! Người đâu, bắt lại dẫn đi trước!"
Sau khi dẫn người đi, Nhạc Kiêu liền nói: "Mục tiểu thư, ta lập tức dẫn người ra ngoài thành cứu Mục tiểu công tử về!"
"Đợi chút!" Ánh mắt Mục Song Hàm hơi đổi, đi tới lui vài bước, lắc đầu nói: "Đi thì phải đi, nhưng mà không thể công khai đến, ta sợ bọn họ chó cùng rứt giậu tổn thương A Nhung..."
Qua giữa trưa, giờ Mùi, ánh mặt trời còn hơi chói mắt, Vũ Dương Hầu phủ, Tiết Kiến dẫn gã sai vặt lặng lẽ từ cửa sau chạy ra ngoài, mặc dù đã đổi y phục người hầu, ảnh vệ ngoài cửa giám thị hắn gắt gao vẫn phát hiện ra trước tiên, vội vàng chia binh làm hai đường, một đường đi báo tin, một đường tiếp tục đi theo hắn.
Tiết Kiến đuổi tới miếu thổ địa ngoài thành, đã thấy vài đầu lĩnh sơn tặc đang nói chuyện phiếm uống rượu, hắn nhìn một vòng, nổi giận đùng đùng chạy tới đoạt chén ném đi, " Người các ngươi bắt đâu?"
Đại đương gia mày rậm giương lên, lúc này muốn phát hỏa, Tam đương gia vội vàng ngăn lại, sau đó hung dữ nói với Tiết Kiến: "Ngươi còn nói tiểu tử kia dễ bắt, mất bao nhiêu công sức của các huynh đệ, kết quả người bắt được, trên đường lại còn trốn thoát, còn đả thương cánh tay lão đại chúng ta!" Nếu không phải tiền tài động lòng người, lại nhận được tiền cọc giá trị xa xỉ, bọn họ thật không muốn làm.
"Chạy đi đâu?" Tiết Kiến tức giận, không có Mục Nhung, hắn làm sao hành hạ Mục Song Hàm? Nghe nói Mục Song Hàm cực kỳ yêu thương người đệ đệ này, nếu là đệ đệ nàng bởi vì nàng mà chịu khổ ải, chắc hẳn so với vết thương trên thân nàng càng có hiệu quả... Trên đường đến đây Tiết Kiến luôn nghĩ làm sao hành hạ đôi tỷ đệ này để giải mối hận trong lòng hắn, kết quả vừa đến, lại được cho biết người đã chạy mất rồi?
Có thể thấy được trong lòng Tiết Kiến có bao nhiêu tức giận.
"Đã cho các huynh đệ đi tìm, " Tam đương gia cũng tức, "Bất quá ngoài thành này rừng núi nhiều, đứa bé kia thân thủ linh hoạt, tùy tiện chạy đến một sơn động trốn liền khó tìm được!"
"Các ngươi làm việc thế nào? Một đám phế vật!" Tiết Kiến hùng hùng hổ hổ, "Giờ Thân sắp đến..."
Đại đương gia tính tình kém, nhịn không được đánh một quyền qua, "Tiểu tử, lão tử cảnh cáo ngươi, đừng cầm lông gà làm tên bắn, chọc mao ta, lão tử một đao chém ngươi!"
Tam đương gia lại vội vàng khuyên giải, thật vất vả mới để hai người đều nhịn một bước, lại nói: "Tiết công tử cũng đừng gấp, chúng ta đã cho các huynh đệ bao vây mười dặm quanh thổ địa miếu này, chỉ cần cô nương kia vừa tiến đến, bảo đảm có thể khiến nàng ta rơi vào trong tay ngươi!"
Tiết Kiến vuốt mặt, sắc mặt lúc này mới tốt được chút, hắn coi như có chút đầu óc, không đem thân phận thật sự của Mục Song Hàm và Mục Nhung nói cho đám sơn tặc này biết, hắn muốn chờ xong chuyện, sẽ đem toàn bộ trách nhiệm đẩy tới trên người bọn sơn tặc, hắn có thể toàn thân rút lui... Tạm nhịn một chút cũng được thôi.
Mà bọn sơn tặc tất nhiên là vì món tiền tài không nhỏ.
Hai phe có sự tính toán riêng, tạm thời cũng bình tĩnh lại.
Gần tới giờ Thân, còn chưa thấy bóng dáng Mục Song Hàm, Tiết Kiến có chút nôn nóng đứng lên, đi qua đi lại trong miếu thổ địa.
"Tiết công tử, ngươi xem, có phải người kia không?" Tam đương gia đột nhiên chỉ chỉ bên ngoài, từ phía sau cây có bóng người dần dần đi đến, bởi vì nàng mặc một thân lục y, lẫn trong rừng cây xanh ngắt rất khó phát hiện, lúc nãy Tiết Kiến nhất thời không phát hiện ra, dung mạo xinh đẹp vô song kia, không phải Mục Song Hàm thì là ai?
"Ơ, cô nương này nhà ai vậy? Lão tử sống hơn nửa đời còn chưa gặp qua người đẹp như vậy..." Đại đương gia hai mắt tỏa sáng.
Mục Song Hàm hiển nhiên cũng nhìn thấy bọn họ, không tiếp tục đi về phía trước, mà cất giọng hỏi: "Đệ đệ ta đâu?"
Tiết Kiến vẻ mặt dữ tợn, lao ra ngoài cửa: "Một mình ngươi dám tới đây, lá gan khá lớn, Mục Song Hàm, ngươi còn nhận ra ta không?"
"Thì ra là ngươi, Tiết Kiến!" Mục Song Hàm cố làm ra vẻ kinh ngạc, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn tìm ta báo thù?"
"Đúng vậy, ngươi kẻ tiện nhân hại ta biến thành như vậy, ta muốn hung hăng hành hạ ngươi, làm cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong!" Tiết Kiến cười dữ tợn, từng bước từng bước ép tới gần nàng.
Mục Song Hàm nhìn về phía miếu thổ địa, không thấy được bóng dáng Mục Nhung, nàng lại hỏi: "Đệ đệ ta đâu?"
"Hắn? Đã chết!"
"Ngươi..." Mục Song Hàm sắc mặt trắng bệch, vừa sợ vừa giận.
Lúc này, đột nhiên một tảng đá nện vào trên đùi Tiết Kiến, phía trái khu rừng chui ra một đứa trẻ lấm lem nhìn không rõ khuôn mặt, lo lắng hô: "Tỷ, ta không sao! Tỷ đi mau đi!"
"Tiểu tử thối, thì ra ngươi ở nơi này!" Tam đương gia lập tức muốn động thủ bắt hắn.
"A Nhung, " Mục Song Hàm ôm ngực, ngạc nhiên mừng rỡ, "Cám ơn trời đất, đệ không có việc gì thật sự là quá tốt..."
Tiết Kiến xông qua muốn bắt nàng, chợt hét thảm một tiếng, chăm chú nhìn lại, dưới chân Mục Song Hàm chẳng biết lúc nào nhảy ra một con hồ ly màu đỏ, liếm móng vuốt dính tia máu, vật nhỏ trước nay đáng yêu giờ đang xù lông toàn thân đứng ở đó, đôi mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm Tiết Kiến, lại lộ ra một cỗ tà khí chết chóc, cơ hồ một giây sau sẽ bổ nhào qua xé nát hắn, đó mới là thiên tính của hồ ly, giảo hoạt hung ác nhưng lại giỏi ngụy trang mê hoặc người.
Mà bên kia, ảnh vệ ẩn núp rất lâu cuối cùng có thể động, thả đạn tín hiệu, nhảy ra xông về phía sơn tặc, hai phe xông vào đánh nhau.
"Đến tột cùng ngươi là ai?" Đại đương gia vừa nhìn thấy ảnh vệ liền gấp đến độ nóng giận, hắn cùng quan binh đánh nhau nhiều năm, vừa nhìn điệu bộ này sao lại không rõ.
Mục Song Hàm thản nhiên nói: "Ta là nữ nhi của Mục Thiếu khanh Đại lý tự, cũng là thái tử phi bệ hạ đích thân chỉ, ngươi nếu hiện tại đầu hàng còn có thể lưu lại tính mệnh, nếu không..."
"Cái gì? Thái tử phi!" Đại đương gia bối rối, tức giận chỉ tay mắng: "Tiết Kiến, ngươi thế mà lại không nói rõ thân phận tỷ đệ này? Ngươi, ngươi tên khốn kiếp này, lão tử cùng các huynh đệ bị ngươi hại thảm!"
"Đại ca, mười dặm sườn núi đều được các huynh đệ bao vây, chúng ta chỉ cần bắt được tỷ đệ họ, còn sợ không thoát ra được sao?" Tam đương gia cách Mục Nhung gần nhất, ảnh vệ ít, vừa bảo vệ hai người còn phải ứng phó nhiều sơn tặc, hiện tại có chút không thể chú ý.
Mục Song Hàm bên này còn tốt, chỉ cần có người đến gần, tiểu hồ ly nhất định giơ móng vuốt ra, bản tính hung ác lộ rõ, mà Mục Nhung bên kia lại không ổn.
"A Nhung, đệ chạy mau! Viện binh lập tức tới ngay!"
Mục Song Hàm là đến trước tìm hiểu thật giả, tiểu hồ ly đi theo phía sau nàng ai cũng không phát hiện được, lại có vài ảnh vệ lúc trước đi theo Tiết Kiến đến trốn ở chỗ này, nhưng bên Nhạc Kiêu binh mã nhiều, chỉ có thể chờ ở bên ngoài.
Biết được Mục Nhung không có ở trong tay sơn tặc, lúc này ảnh vệ thả đạn tín hiệu, Nhạc Kiêu sẽ xông vào bên trong, hẳn là đang tiêu diệt sơn tặc ở bên ngoài.
Tam đương gia có câu nói sai rồi, không phải bọn họ bao vây đám người Mục Song Hàm, mà là chính bọn họ bị bao vây!
Mục Nhung bị bắt đi được nửa đường liền chạy trốn, nếu lên tiếng chỉ sợ làm sơn tặc vây quanh, hắn cũng không ra được, chỉ có thể trốn tránh, nhưng hắn nghe thấy sơn tặc nói mục tiêu là tỷ tỷ của hắn, vẫn luôn núp ở gần đó, nhìn thấy Mục Song Hàm thực sự đến đây, mới không quan tâm mà nhảy ra.
Mục Nhung thấy tỷ tỷ không có việc gì, lập tức gật đầu, xoay người liền chạy.
Con ngươi Tam đương gia chuyển một cái, thấy tình thế không ổn, cố ý vờ hô một câu: "Lão đại, ta đuổi theo hắn!" Sau đó liền nhân cơ hội chạy.
Đại đương gia sao lại không hiểu, nhe răng trợn mắt, "Phản đồ! Lão tử không có huynh đệ như ngươi!"
Mặc dù Tam đương gia xem như là một kẻ tiếc mạng, nhưng Mục Song Hàm vẫn lo lắng, sợ hắn thực sẽ đi bắt Mục Nhung, chỉ là ở đây nhất thời thoát thân không được.
Đột nhiên, một tiếng hổ gầm rung trời, Mục Song Hàm mở to hai mắt, chỉ thấy Lạc Chiêu Dực cưỡi Đại Bạch Hổ từ trong núi rừng nhảy ra, vươn tay nhìn về phía Mục Song Hàm, mặt mày nhướn lên, ý bảo tới đây.
Lúc này Mục Song Hàm thực cảm động muốn khóc, đưa tay cho hắn, Lạc Chiêu Dực dùng lực kéo nàng đến phía trước, Đại Bạch Hổ phóng như bay mà chạy.
Mà bọn họ chân trước vừa đi, chân sau Nhạc Kiêu liền mang theo nhân mã xông đến, ảnh vệ cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Điện hạ, A Nhung hắn..."
"Đừng nóng vội, ta thấy được." Lạc Chiêu Dực ôm lấy eo nàng, thanh âm trước sau như một ngạo mạn, lại làm cho người an tâm.
Mục Song Hàm bỗng dưng nghẹn lại, cổ họng nói không ra lời.
Có lẽ mỗi người phụ nữ đều thích chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, ở thời điểm nguy hiểm lo lắng nhất luôn khát vọng có người từ trên trời giáng xuống, cái loại động tâm đó cơ hồ là từ bao nhiêu cảm động tăng lên gấp bội.
So với chính mình, Mục Song Hàm càng xem trọng người nhà, Lạc Chiêu Dực nhiều lần cứu nàng, nàng cũng động tâm, nhưng là cảm kích chiếm nhiều hơn, chỉ có lúc này đây, nàng thật sự có loại cảm giác khó nói nên lời... Bởi vì theo như lời hắn nói, hắn chưa bao giờ làm cho nàng thất vọng qua, vô luận bản thân đang ở chỗ nào, gặp phải chuyện gì, hắn cũng có thể kịp thời đuổi tới như vậy.
"Bị tên khốn Lạc Thương kia ngăn trở, nếu không sẽ không để một mình nàng đến!" Lạc Chiêu Dực có chút khó chịu, "Còn nữa, nếu không phải Nhạc Kiêu đem thời gian địa điểm báo cho ta, có phải nàng lại muốn giấu ta không, một mình tự chống đỡ? Trong mắt nàng, cho dù đã đính hôn, ta vẫn là người ngoài?"
Hắn càng nói càng tức, nữ nhân không có lương tâm!
Mục Song Hàm đột nhiên xoay người lại ôm lấy hắn, thanh âm hơi nghẹn, lại cực kỳ kiên định, "Sẽ không, về sau sẽ không nữa, điện hạ lấy thật lòng đối đãi, Song Hàm nhất định thật lòng hồi báo, cả đời làm bạn, mãi mãi không rời..."
Lạc Chiêu Dực ngẩn ra, bên tai từ từ hồng một mảnh, càng ngày càng có xu hướng đỏ thêm.
Hắn hắng giọng một cái, hừ nhẹ, "Miễn cưỡng nhận lấy nàng bày tỏ tình cảm." tự phụ tựa như loài mèo, trên mặt lạnh nhạt nghiêm trọng, kỳ thật cái đuôi sớm đã đung đưa.
Mục Song Hàm khóe miệng co rút, nhịn không được nín khóc mỉm cười, trong lòng tự nhủ quả nhiên dạng chủ nhân nào dưỡng ra dạng sủng vật đó, tiểu hồ ly và Đại Bạch Hổ mấy trăm năm trước khẳng định cùng hắn là một nhà!
Lạc Chiêu Dực đợi một hồi, phát hiện nàng không có động tĩnh, lập tức nổi giận, lại lạnh nhạt liếc nàng một cái: "Bày tỏ xong cũng không thể hiện gì sao?"
Mục Song Hàm: "..." Người này tuyệt đối không thể dụ dỗ, có chút được voi đòi tiên!
"Hừ, nói so với hát còn hay hơn, quyến rũ người xong lại không chịu trách nhiệm..."
Mục Song Hàm lệ rơi, nhắm mắt lại, nâng mặt của hắn muốn chuẩn bị tùy tiện cắn một ngụm, kết quả..."Hí!"
Lạc Chiêu Dực che lấy cái cằm, trừng nàng: "Không hôn thì không hôn, nàng cắn người làm gì?"
Mục Song Hàm: "=="lời vừa nói ra còn có thể thu hồi không QAQ