Năm ngoái sinh nhật Tần Phi đều do Đại Xuân Tử lo liệu, có thể khiến con trai thị trưởng tự mình thu xếp đãi tiệc sinh nhật, phỏng chừng trên thế giới này chỉ có mình Tần Phi có thể làm được.
Năm nay Đại Xuân Tử vẫn mời một đám hồ bằng cẩu hữu, đầu tiên là đến nhà hàng xa hoa kiểu Pháp Tây Nhị Hoàn đãi bữa tiệc lớn, sau khi ăn uống no nê, Đại Xuân Tử liền dẫn mấy tên ngưu tầm ngưu, mã tầm mã đến hội sở tư nhân nằm trên phố Kim Bảo.
Đại Xuân Tử thích thú tột độ nhưng lại phát hiện, Tần Phi chủ nhân bữa tiệc này vẫn không cao hứng như mình nghĩ, đã phân tâm không nói đi, còn làm dáng vẻ có tâm sự nặng nề.
Ngồi trên xe, Đại Xuân Tử liền hỏi Tần Phi: “Em nói anh Phi này, sao mặt anh lại dài xuống tận đất rồi, dáng vẻ lại đăm chiêu, đây là có chuyện gì vậy?”
Tần Phi lười biếng liếc Đại Xuân Tử, thuận miệng nói: “Không có chuyện gì, cậu nên lo cho chính mình thì tốt hơn.”
“Anh mới phải lo cho chính mình thì có, nhân vật chính ngày hôm đó là anh, anh lúc đó phải chơi đùa thoải mái, lúc đó chúng em sẽ đi chơi cùng anh! Ngày hôm nay hội sở mới do Trần Đại Đầu khai trương, anh còn không mau tới, bên trong có nhiều mặt hàng tốt lắm.”
Tần Phi tựa lưng vào ghế ngồi, dáng vẻ mất hết hứng thú, “Hả, Trần Đại Đầu chuyển nghề rồi?”
“Đó là!” Đại Xuân Tử nháy mắt nói, “Bên trong quán bar kia không phân biệt giai cấp, trong hội sở này toàn là hàng tươi đấy!”
Tần Phi muốn nói, cho dù có là hàng mới lão tử cũng không thích thú.
Mấy ngày nay vẫn như cũ chưa có tin tức Giang Ninh, anh đã chán muốn chết rồi, tính toán một chút tiểu tử này đã đi hơn một tuần lễ, coi như có xuất ngoại đi du lịch thì cũng nên trở về chứ? Huống hồ anh còn chưa có xuất ngoại đây này!
Hai ngày trước Tần Phi không kiềm chế nổi, tìm bằng hữu giúp anh tra xét cục quản lý xuất nhập cảnh, cũng không tra được Giang Ninh có đi xuất ngoại, nói rõ thằng nhóc này vẫn còn ở quốc nội, CMN đi giải sầu kiểu gì mà hơn một tuần chưa về?!
Vừa nghĩ tới Giang Ninh trốn tránh mình, Tần Phi nén giận trong lòng, tiệc sinh nhật gì chứ, tổ chức cái rắm á!
Trụ sở tư nhân này mới mở cửa, từ bề ngoài nhìn vô trang trí xa hoa cách điệu, nhưng chỉ có hội viên chân chính mới biết, nơi này kỳ thực là hội sở chuyên cung cấp mặt hàng đồng tính, tới nơi này đa số đều là người có máu mặt hoặc người trong ngành.
Khi bọn họ đi vào, Trần Đại Đầu liền nghênh đón, cùng Tần Phi cười chào hỏi xã giao.
“Tần thiếu, Âu thiếu, hoan nghênh quang lâm, được khách quý đến chơi tôi vô cùng tự hào.”
Đôi mắt Đại Xuân Tử nhìn chăm chú phía sau Trần Đại Đầu có mấy bóng dáng thiếu niên từ trên xuống dưới đánh giá một phen, “Gọi hết tất cả người ở trong hội sở này ra đây tiếp đón!”
Tần Phi trừng Đại Xuân Tử, thấp giọng nói: “CMN cậu thu liễm lại dùm tôi một cái, bị cậu kêu nháo nhác khác nào công tử gọi các tiểu thư ra tiếp khách!”
Đại Xuân Tử nhìn Tần Phi quái dị: “Mịa nó, gần đây anh bị làm sao vậy? Đến nơi này mà không làm chút chuyện kia, không lẽ bị yếu sinh lý à?”
Tần Phi mặc kệ cậu, hai tay cắm trong túi quần, dẫn đầu đi mướn phòng.
Trần Đại Đầu cùng mấy thiếu niên phía sau nhìn Tần Phi bóng lưng cao gầy thon dài, mắt trợn lên, không thể không nói, hôm nay Tần đại thiếu mặc áo màu vàng sáng càng tăng thêm nét gợi cảm, phong tình quyến rũ, cho dù tâm tình Tần Phi có kém đi chăng nữa, sắc mặt có chút khó coi, vẫn như cũ là anh chàng đẹp trai cực phẩm, đi đến chỗ nào cũng đều hấp dẫn ánh mắt hâm mộ của một số người.
Mấy người đi theo Đại Xuân Tử cũng tiến vào phòng cho thuê, theo thường lệ là tiết mục thông thường, tới mời rượu, khoe khoang trời nam biển bắc, Trần Đại Đầu gọi mấy thiếu niên đến tiếp rượu, hướng về mỗi người ngồi trong phòng nhét một em vào lòng ngực.
Tần Phi một điểm hứng thú đều không có, nhìn thiếu niên ngồi bên cạnh, trong lòng có chút chán nản, lập tức tìm lấy cái cớ, từ trong phòng đi ra.
Không biết bắt đầu từ thời điểm nào, đã từng cực kỳ quen thuộc những thú vui tầm hoan, càng ngày anh càng cảm thấy sao mà nó nhàm chán thế không biết.
Nhìn mặt Đại Xuân Tử vui sướng, còn có những thiếu niên trên mặt giả bộ cười giả lả, Tần Phi chỉ cảm thấy thế giới này tàn rồi, tuy rằng bốn phía ồn ào như vậy, nhưng toàn bộ những âm thanh này đều xẹt qua tai anh, âm thanh dần dần yên tĩnh trở lại, nội tâm anh một mảnh tịch liêu.
Tần Phi bước dọc theo hành lang đi ra ngoài, từ trong túi lấy ra điếu thuốc, chuẩn bị tìm chỗ hút thuốc.
Ngay khi anh bước ngang qua cửa phòng cho thuê khác, bỗng nhiên, cửa từ bên trong mở ra, một người bước ra một mình.
Tần Phi dừng bước chân, nhìn thoáng qua, lập tức ngây ngẩn cả người.
Anh trăm triệu lần không thể tưởng tượng được lại gặp Giang Ninh ở chỗ này!
Giang Ninh mặc âu phục một thân đen tuyền, âu phục dính vào trên eo càng tăng thêm đường nét tao nhã, hai chân vừa thon vừa dài, trong đầu Tần Phi dần dần hiện ra một từ: Duyên dáng yêu kiều, ngay sau đó anh liền lập tức phủ định, hẳn là phải kiên cường mới xứng!
Trên mặt Giang Ninh vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, sắc mặt càng ngày càng trắng, thậm chí có chút tái nhợt, trong nháy mắt nhìn thấy Tần Phi có chút kinh ngạc, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi.
Hai người chưa hề nghĩ tới lại ở chỗ này ngẫu nhiên gặp mặt, nhìn qua lại lẫn nhau vài lần!
Giang Ninh đang muốn đóng cửa lại, nhưng khi nhìn đến Tần Phi động tác liền ngưng lại.
Tần Phi ý thức được Giang Ninh tụ họp với một nhóm người, đưa đầu hướng về bên trong phòng liếc mắt nhìn, Giang Ninh phục hồi tinh thần lại, lập tức đứng chắn trước cửa, Tần Phi muốn nhìn cũng không được.
Tần đại thiếu không vui, thưởng thức điếu thuốc trên đầu ngón tay, hừ một tiếng nói: “Sao cậu lại ở đây?”
Hiển nhiên Giang Ninh không muốn cùng Tần Phi nhiều lời, không thèm nói chuyện, xoay người đi ra ngoài.
Tần Phi bước theo hai bước, thấp giọng quát: “Giang Ninh, cậu đứng lại đó!”
Giang Ninh đâu phải là người mà anh kêu đứng thì sẽ đứng? Cậu dường như không nghe thấy Tần Phi, tiếp tục tiến về phía trước.
Tần Phi nổi giận!
Hơn một tuần lễ nay anh ăn không ngon ngủ không yên suy nghĩ xem Giang Ninh đi đến chỗ nào, hiện tại nhìn thấy người rồi, cái thằng nhóc chết tiệt này ngay cả một câu nói cũng không nói cho anh biết, làm sao anh không thể không tức cho được!
Tần Phi đem điếu thuốc trong tay vứt xuống đất, nhanh chóng tiến lên phía trước, một tay kéo lại cánh tay Giang Ninh, không quan tâm hướng về bên cạnh kéo.
Giang Ninh không nghĩ tới Tần Phi chỉ nói hai câu liền động thủ, xoay người muốn đánh người, lúc này Tần Phi đã thuận lợi mở ra một căn phòng bên cạnh hai người đang đứng, vừa kéo vừa túm Giang Ninh hướng về bên trong phòng.
Tần Phi nhất thời sinh khí muốn tìm một chỗ cùng Giang Ninh nói chuyện, khi tay mở ra được căn phòng ấy, không nghĩ tới bên trong đã có người, khi cửa phòng mở ra, một màn khó coi liền triển lãm hiện ra trước mặt hai người.
Trên ghế sô pha có một người đàn ông nằm không mặc quần, thiếu niên trên đất quỳ xuống toàn thân trần trụi, thiếu niên kia ngậm lấy dương v*t của người đàn ông, ra sức mút vào phun ra lại nuốt vào.
Tình cảnh kích tình như vậy, Tần Phi thì không sao, nhưng Giang Ninh lại không chịu được! Trong nháy mắt sắc mặt cậu thay đổi, hai gò má đỏ chót.
Tần Phi lúc này còn nổi nóng, anh đâu cần biết bên trong phòng có người hay không, kéo cổ họng lên quát: “Các người làm không biết đóng cửa lại à? Cút ngay cho lão tử!”
Điệu bộ Tần Phi cứ như tiểu bá vương, hai vị bên trong phòng mần việc còn đang sững sờ, người nằm trên ghế sô pha vẻ mặt không vui, vừa muốn mở miệng mắng, thiếu niên trần trụi kia dùng tay che lại miệng anh.
Tuy khách hàng không quen biết Tần Phi, thiếu niên này theo Trần Đại Đầu đến đây, cậu đã sớm hiểu được bối cảnh địa vị Tần Phi, biết vị này không dễ trêu chọc, ghé vào lỗ tai khách hàng thì thầm vài câu, vị khách sắc mặt tái mét, không tiếp tục nói nữa, nhấc quần lên đi ra ngoài, thiếu niên cũng kiếm quần áo của mình, che khuất đi vị trí then chốt phía dưới, vội vội vàng vàng đi ra ngoài, còn tốt bụng đóng cửa phòng lại.
Nào ai dám không nhường đường cho Tần đại thiếu? Có còn muốn sống ở Bắc Kinh không?
Bên trong phòng chỉ còn lại Tần Phi cùng Giang Ninh, cảnh tượng kích tình vừa nãy khiến bầu không khí trong phòng thật lâu vẫn chưa tản đi.
Giang Ninh cũng bực, tàn nhẫn hất tay anh ra, hướng về Tần Phi quát: “Anh quậy đủ chưa?!”
Lúc này Tần Phi bình tĩnh lại không ít, nhất thời rất phiền muộn, anh nào có nghĩ tới cửa phòng không khóa này lại có người bên trong mần việc nha, Giang Ninh lại là trai thẳng, thình lình nhìn thấy tình cảnh này, khẳng định sẽ không chịu nổi.
Không đúng, cậu chạy đến hội sở đồng tính này để làm chi?! Vừa nãy Giang Ninh đi ra khỏi phòng kia rõ ràng có người phía trong, anh muốn nhìn Giang Ninh lại không cho nhìn, tại sao vậy, chẳng lẽ có vấn đề?
Tần Phi nghĩ đến đây, lạnh giọng hỏi Giang Ninh: “Cậu tới đây làm gì? Đến với ai? Còn có, những ngày qua cậu đã đi đâu?”
Giang Ninh nhíu mày lại, “Tôi không có nghĩa vụ hướng về anh báo cáo! Tần Phi, lần trước tôi đã nói rất rõ ràng rồi, anh cách xa tôi ra một chút!”
Tần Phi nào còn nghe lọt những lời này, anh còn đang suy nghĩ liệu người bên trong căn phòng kia là ai, thằng nhóc này sẽ không lén lút cắm sừng lên đầu anh đi!
“Cậu đến với ai? Không biết nơi này chỉ dành cho giới gay đến đây hay sao?” Lúc này Tần Phi ngược lại rất bình tĩnh, Tần đại thiếu thuộc người phát hỏa nhanh mà lụi tắt cũng nhanh.
Giang Ninh cảm thấy mình không có cách nào cùng Tần Phi ở chung, hai người hai dòng suy nghĩ không cùng chung một chuyến tuyến.
Cậu không muốn nói nhiều, xoay người muốn đi.
Tần Phi nhìn thấy cậu đi, bỗng nhiên tiến lên, cánh tay từ phía sau chụp lấy cổ Giang Ninh.
Nhưng anh đã quên, so về thân thủ, anh không phải đối thủ Giang Ninh.
Lần này Giang Ninh không cho anh cơ hội đắc thủ, xoay người tóm chặt cổ áo Tần Phi.
Tần đại thiếu cao lớn sao có thể dễ dàng chật vật như vậy? Anh không chút do dự ra tay, hai người cứ thế quần nhau.
Tần Phi vẫn không phải là đối thủ Giang Ninh, trong chốc lát, anh bị Giang Ninh đặt người xuống bàn, hai người một trên một dưới, mặt đối mặt, cùi chỏ Giang Ninh kẹp chặt cổ Tần Phi, lạnh lùng nhìn Tần Phi.
“Tôi nói rồi, cách xa tôi ra một chút, nếu không sau này tôi sẽ không nương tay!”
Lúc Giang Ninh mở miệng nói chuyện, hơi thở ấm áp phả về phía Tần Phi, tâm Tần Phi nhất thời rung động, đến tình huống như thế này rồi, anh không thể để cho Giang Ninh diễu võ giương oai được!
Giang Ninh sửng sốt, cậu không nghĩ tới Tần Phi bị chính mình ép buộc thành ra dạng này, còn có thể cưỡng hôn cậu!!!
Tư thế này cũng quá đặc sắc, Tần Phi nửa người trên nằm ngửa lên bàn, cổ bị Giang Ninh đè lại, mà hai cánh tay lại quấn quýt lấy cổ Giang Ninh, mạnh mẽ kéo Giang Ninh xuống, hai người liền thân mật ôm lấy lẫn nhau.
Tần Phi mặc kệ tư thế như vậy, hôn phải hôn cho đủ!
Đầu tiên anh cắn vào môi dưới Giang Ninh, mút thật mạnh, tiếp đó liền đưa đầu lưỡi luồn vào trong miệng Giang Ninh, dùng các loại kỹ xảo trêu đùa, hôn Giang Ninh đến cơ hội thở một hơi cũng không có.
Một khắc kia, Tần Phi cảm giác được, Giang Ninh chỉ chống cự một chút, liền không chống cự nữa, không nhúc nhích mặc cho anh hôn.
Tần Phi tâm hoa nộ phóng, anh có loại ảo giác, Giang Ninh đồng ý cho anh hôn…… Biết rõ chỉ là ảo giác, cũng đủ khiến anh hưng phấn triển khai kỹ năng hôn trâu bò của mình.
Mà Giang Ninh đặt khuỷu tay trên cổ Tần Phi, sức mạnh có chút thả lỏng, hai chân Tần Phi chậm rãi nhúc nhích, không biết từ thời điểm nào một chân chui vào giữa hai chân Giang Ninh, đầu gối hơi cong lên, cọ xát bắp đùi Giang Ninh, da thịt xuyên thấu qua lớp vải quần truyền tới, Tần Phi cảm nhận được trái tim chính mình như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Nụ hôn này, kéo dài hơn mười phút, Tần Phi phải lấy hơi mấy lần, đến cuối cùng lại cảm thấy mê muội, lúc này mới hoàn toàn buông ra.
Khi hai người rời môi, mặt Giang Ninh ửng hồng, hơi thở đã sớm không ổn định.
Tần Phi há miệng thở hổn hển, đầu gối lại cọ thêm vài cái, hai mắt hơi nheo lại nhìn Giang Ninh, giọng nói khàn khàn: “Tiểu Ninh, cậu cứng rồi.”