Sổ Tay Tra Thụ Tìm Đường Chết

Chương 33



Vốn dĩ Tần Phi muốn đem hai cha con Tiếu Cẩn đi đến nhà của mình, sau đó ăn một bữa cơm đoàn viên, nhưng Tiếu Cẩn nói bọn họ muốn trước tiên đi đến Thạch Cảnh Sơn* nhìn cha mình một chút, Tần Phi biết anh hai của chính mình một khi đã quyết định sẽ không dễ dàng thay đổi, liền kêu Giang Ninh đem xe hướng về Thạch Cảnh Sơn.

Lúc này, Tiếu Cẩn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Giang Ninh, chỉ một cái thoáng nhìn, từ trong gương cùng ánh mắt Giang Ninh đối đầu nhau.

Loại cảm giác không thoải mái kia lần thứ hai kéo tới.

Tiếu Cẩn nheo đôi mắt lại, đối với Giang Ninh mỉm cười ôn hòa: “Tiểu Giang à, cậu cùng Tần Phi bên nhau bao lâu rồi?”

Giang Ninh nói: “Chưa tới nửa năm.”

Tiếu Cẩn lại hỏi: “Cậu năm nay bao nhiêu tuổi? Người vùng miền nào?”

“Hai mươi tuổi, ba là người Bắc Kinh.”

“Hai mươi? Vậy là nhỏ hơn Tần Phi tám tuổi, cậu còn đi học không?”

“Còn, học tại trường đại học X hệ tin tức.”

“Ha ha, thật là khéo nha, tôi lần này trở về cũng do một người bạn học cũ mời về đây, hi vọng tôi đến đại học X làm khách mời tọa đàm, tôi đã nhận lời mời rồi.”

Giang Ninh vẫn dùng ngữ khí bình thản nói: “Hoan nghênh anh, giáo sư Tiếu.”

Tiếu Cẩn cười cợt, nhưng không nói tiếp, lại tiếp tục hỏi: “Cậu cùng Tần Phi bên nhau người thân trong nhà có biết không?”

Lời này vừa thốt ra, đầu tiên là Tần Phi sững sờ, nhanh chóng quay đầu nói với Tiếu Cẩn: “Anh, anh đây là muốn tra xét gia đình nhà người ta hả?”

Tiếu Cẩn ôn hòa nói: “Anh chỉ hỏi mấy vấn đề cần quan tâm, em khẩn trương làm gì?”

Tần Phi đối với Tiếu Cẩn có thể nói là vừa kính lại vừa sợ, đa số những thời điểm khác anh sẽ không phản bác lời anh mình nói, thế nhưng Tiếu Cẩn hỏi đến vấn đề này, quả thật có chút vượt quá giới hạn, anh không muốn làm khó Giang Ninh.

Nhưng Giang Ninh không có bất kỳ e ngại hay bất an gì, bình tĩnh đáp lại: “Vẫn chưa nói.”

“Ờ.” Tiếu Cẩn không hỏi nữa, trầm tư một lúc, mới nói: “Nếu đã muốn ở cùng một chỗ, thì cứ sống cho thật tốt vào.”

Lúc này Tần Phi mới thở phào nhẹ nhõm, anh không hi vọng Tiếu Cẩn hỏi thêm nữa. Tiếu Cẩn với anh không giống nhau, anh từ nhỏ sinh sống ở Tần gia, dù sao Tần gia cũng là gia tộc thương mại, tư tưởng văn minh hơn nhiều.

Mà Tiếu gia lại không giống như vậy, người nhà họ Tiếu đa số đi trên con đường làm quan, nếu như Tiếu Cẩn không phải ở nước ngoài nhiều năm, cũng sẽ không tiếp thu Tần Phi có mối quan hệ đồng tính, anh lo lắng Tiếu Cẩn sẽ không đồng ý anh cùng Giang Ninh bên nhau, mặc dù mình đã sớm quyết định, cho dù người nhà có phản đối cũng không chia tay với Giang Ninh, thế nhưng nếu được anh hai chúc phúc cũng là niềm khát vọng lớn nhất dành cho anh.

Xe dừng ở khu nhà bên ngoài Thạch Cảnh Sơn, mảnh đất khu vực này đa số các căn nhà là nhà phổ thông đầu thập kỷ chín mươi, ngoài cửa lớn có hai quân nhân thủ vệ đeo vũ trang đầy mình.

“Tiểu Phi, còn không chịu đi vào?” Tiếu Cẩn hỏi.

Tần Phi yên lặng dời đi ánh mắt, không nói gì.

Tiếu Cẩn thở dài: “Vậy thì thôi.”

Tiếu Cẩn kéo hành lý xuống xe, Nham Nham từ ghế phụ nhảy xuống: “Tiểu thúc, ngày mai con đến tìm chú chơi.”

Tần Phi mỉm cười: “Luôn sẵn sàng tiếp đón!”

Nham Nham hướng về Giang Ninh nói: “Anh Giang, anh cũng cùng chơi với em nha.”

Giang Ninh nhìn đôi mắt Nham Nham đen láy, lộ ra nụ cười mỉm hiếm thấy, “Ừm.”

Tiếu Cẩn dẫn Nham Nham hướng về Tần Phi vẫy vẫy tay, rồi đi đến cửa lớn.

Hai cha con đi một khoảng xa, Giang Ninh đánh giá bốn phía: “Ba anh ngụ ở nơi này?”

Tần Phi lạnh lùng hừ một tiếng, yên lặng chốc lát mới nói: “Rất nhiều lúc tôi đã quên chính mình còn có một người cha.”

Giang Ninh không nói thêm nữa.

Hai người lái xe trở về nhà, Tần Phi đột nhiên mở miệng: “Vừa nãy anh tôi có nói những câu nói kia cậu đừng để trong lòng, ảnh trước đây phản đối tôi lui tới với những người đàn ông khác, chỉ có hai năm gần đây mới thoáng hơn một chút, cho ảnh một chút thời gian, rồi từ từ sẽ tiếp thu chúng ta.”

Giang Ninh nghiêng đầu nhìn Tần Phi, rồi nói: “Có vẻ như anh hai của anh không chào đón tôi.”

Tần Phi đưa tay ra véo lên gò má Giang Ninh, cười nói: “Cậu chỉ cần có mình tôi là đủ rồi.”

Mấy ngày kế tiếp, Tần Phi bắt đầu giúp Tiếu Cẩn sắp xếp chuyện ở trong nước. Tiếu Cẩn tiếp nhận thư mời từ đại học X, rất nhanh sẽ đi nhậm chức, hai anh em từ lúc gặp nhau cho đến giờ, còn chưa kịp ngồi xuống tám chuyện một chút.

Một ngày này, Tần Phi hẹn Tiếu Cẩn đi ăn cơm trưa, hai người ở phụ cận công ty tìm một tiệm cơm Tây vừa ăn vừa nói chuyện.

Tiếu Cẩn lấy khoảng thời gian này cùng Từ Yến ly hôn nói qua một lần, thở dài nói: “Anh cùng cô ấy duyên phận đã dứt.”

Đối với chuyện này Tần Phi vẫn rất bất đắc dĩ, nhưng cũng không nói gì thêm, anh biết, tâm tình Tiếu Cẩn bây giờ khẳng định không dễ chịu gì.

Hai người hàn huyên một lúc mới dời đề tài đến trên người Giang Ninh. Tiếu Cẩn ý vị sâu xa nói: “Đứa nhỏ Tiểu Giang này tuy tuổi không lớn lắm, thế nhưng trong lòng rất trầm tĩnh, hai em có thể hiểu nhau sao?”

Tần đại thiếu phong lưu thành quen khi nói đến đề tài này ngược lại có chút xấu hổ: “Em đối với Giang Ninh là nhất kiến chung tình, đừng nhìn thấy cậu ấy lạnh lùng mà lầm, kỳ thực lại rất trọng tình nghĩa, hơn nữa năng lực không kém chi ai, là một thanh niên rất tốt, anh cứ yên tâm, ánh mắt nhìn người của em anh còn chưa tin à.”

Tiếu Cẩn gật gật đầu nói: “Chỉ cần em cam tâm tình nguyện, anh không phản đối em với nó ở chung một chỗ, thế nhưng em đã ở lứa tuổi này, anh hi vọng em phải cân nhắc thật kỹ nhìn xa một chút, dù sao nó chỉ mới là đứa trẻ 20 tuổi, nghĩ đến em lúc 20 tuổi là dạng người gì?”

Tần Phi cười nói: “Nói thật em cảm thấy Giang Ninh 20 tuổi so với em thời điểm đó thành thục hơn rất nhiều, cái này cũng là một trong những nguyên nhân mà em thưởng thức cậu ấy, anh, em sẽ cùng hắn cố gắng ở chung.”

“Ừ.”

Hai người kết thúc dùng cơm chuẩn bị rời đi, Tần Phi đứng dậy đi toilet, Tiếu Cẩn ngồi ở tại chỗ chờ anh.

Lúc này, cửa phòng từ ngoài đi vào ba người, hướng chỗ ngồi Tiếu Cẩn đi tới. Người đi đầu kia thấy rõ ràng đó là Tiếu Cẩn, nhất thời kinh ngạc, đứng ở trước mặt Tiếu Cẩn.

“Tiếu bí thư, đã lâu không gặp.”

Tiếu Cẩn nhìn người tới, trong nháy mắt cả người cứng ngắc, đôi môi run lên không nói nên lời.

“Tiếu bí thư, nghe nói ngài đã đi xuất ngoại, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ chết già ở nước ngoài, không nghĩ tới còn có thể gặp lại được cậu.”

Tiếu Cẩn hai hàng lông mày nhíu chặt, trầm giọng nói: “Thẩm Trung Hoa, tôi không muốn cùng ông phí lời, giữa tôi và ông đã sớm không còn chút quan hệ nào.”

“Úi chà! Không còn chút quan hệ nào sao? Tiếu bí thư thật biết nói đùa.” Thẩm Trung Hoa ám muội nở nụ cười, vẻ mặt như hồ ly, “Cậu cùng tôi sao lại không có quan hệ cho được? Quan hệ giữa chúng ta còn chưa cạn tình đâu! Quả thực đã tới rồi thì cắt không đứt, gỡ ra càng rối hơn.”

Sắc mặt Tiếu Cẩn trở nên rất khó coi, anh đứng dậy lạnh lùng thốt: “Ông chủ Thẩm, có chuyện gì sau này hẵng nói! Ngày hôm nay tôi có việc, thứ không phụng bồi.” Nói xong anh đứng lên đi ra ngoài, một giây cũng không muốn dừng lại lâu.

Đi ra đến cửa phòng ăn kiểu Tây, xác định Thẩm Trung Hoa không phái người đuổi theo anh, lúc này Tiếu Cẩn mới thở dài một hơi, không nghĩ tới mới về nước chưa đầy nửa tháng, liền nhìn thấy người mà anh cực kỳ không muốn gặp.

Tiếu Cẩn bước nhanh đi ra ngoài, đi tới khu cao ốc, mới lấy di động ra nhắn tin đến Tần Phi, nói cho Tần Phi biết anh sẽ đi đến bãi đậu xe đợi.

Tần Phi từ toilet đi ra, tìm kiếm khắp nơi bóng dáng Tiếu Cẩn, nhận được tin nhắn xong mau chóng đi tới bãi đậu xe.

“Anh, sao anh lại ra đây?”

“Bên trong ngột ngạt quá, anh ra ngoài này hóng mát một chút.”

Tần Phi khởi động xe đem Tiếu Cẩn trở về đại học X.

Tiếu Cẩn đăm chiêu nói: “Tiểu Phi, việc anh trở về nước anh không muốn có quá nhiều người biết tới.”

Tần Phi gật đầu: “Em biết rồi.”

“Còn có, quan hệ giữa hai chúng ta cũng nên bảo mật cho tốt.”

“Hiện tại trên căn bản không có người nào biết.”

“Ừ, càng ít người biết càng tốt.”

Tần Phi nhíu mày: “Anh, anh có thể nói cho em biết vì cái gì anh nhất định phải cãi lời người lớn, cố ý đi xuất ngoại?”

Anh còn nhớ năm đó Tiếu Cẩn nắm giữ chức bí thư huyện ủy Sơn Tây được đề bạt lên thị trưởng, tiền đồ vô lượng, bỗng nhiên từ bỏ chức vị đang làm rất tốt, bỏ luôn các công việc ở quốc nội, đi đến nước Mỹ làm một học giả bình thường, vừa đi chính là đi đến tận mười bốn năm, chưa một lần trở về quê nhà.

Lúc trước thời điểm Tiếu Cẩn xuất ngoại, người cha luôn luôn tán thưởng Tiếu Cẩn không đồng ý cho anh đi, lần đầu tiên trong đời hai cha con bởi vì việc này cãi vã nhau một trận ầm ĩ.

Mười mấy năm qua, cách mấy tháng Tần Phi bay qua Mỹ đi thăm Tiếu Cẩn một lần, cũng từng vì Tiếu Cẩn từ bỏ sự nghiệp quốc nội mà truy hỏi qua nhiều lần, nhưng Tiếu Cẩn vẫn luôn nói năng thận trọng, cái gì cũng không chịu nói.

Cũng may những năm này Tiếu Cẩn trải qua ở bên Mỹ cũng không đến nỗi nào, kết hôn sinh con, xem ra thuận buồm xuôi gió, ngoại trừ trước đó mới vừa ly hôn. Nhưng Tần Phi thấy được, nếu như Tiếu Cẩn không xuất ngoại, lấy năng lực của Tiếu Cẩn, hiện tại ở thương trường chắc chắn sẽ thành công, sẽ không có cách nào đuổi kịp và vượt qua được ông ngoại, nhưng cũng không thấp so với cha anh.

Tiếu Cẩn nhìn cửa sổ bên ngoài, sau thấu kính hai con mắt thâm thúy dị thường, một lúc lâu, mới chậm rãi nói: “Đều là chuyện đã qua, đừng hỏi nữa.”

Tần Phi hiểu rõ anh trai chính mình, Tiếu Cẩn không muốn nói, nhất định sẽ không nói, anh nhìn trong gương thấy khuôn mặt anh hai nhã nhặn, nói: “Anh, mặc kệ có chuyện tình gì, em sẽ cùng anh đồng thời gánh vác, trước đây em không có năng lực chăm sóc anh, nhưng hiện tại không giống như vậy, em sẽ khiến anh cùng Nham Nham sống vui vẻ.”

Tiếu Cẩn khẽ cười nói: “Anh biết, hiện tại em rất trâu bò, còn dám lấy con xe mấy triệu mang anh đi đến Bắc Kinh đổi gió, không giống mười mấy năm trước, em cùng anh ở huyện Tấn Nham, khi đó em mới mười ba, mười bốn tuổi, đạp xe đi khắp thị trấn tìm cho được MacDonald, khi đó trong thị trấn nào có tiệm MacDonald. Có một lần em không nói được ngôn ngữ địa phương, đi đến tiệm cơm kêu một tô hoành thánh, người ta đưa cho em một tô mì, em khóc lóc chảy nước mũi tèm lem chạy về nói em không muốn đi đến tiệm cơm nữa, chỉ muốn ăn hambuger và khoai tây chiên.”

“Em khi đó thật sự quá yếu đuối!” Tần Phi nhớ tới chuyện cũ, cũng không nhịn được nở nụ cười, “Hai năm sinh hoạt kia thực sự là khó quên, hiện tại hồi tưởng lại luôn cảm thấy hai năm sinh hoạt đó là hai năm thoải mái nhất. Anh, nếu như lúc trước không phải anh thu nhận giúp đỡ em, em mà còn ở Tần gia, chắc chắn sẽ bị Vương Chí Đạt ngược đãi đến chết, coi như không chết cũng bị ổng đánh đến tàn phế.”

Tiếu Cẩn lắc đầu: “Em là em trai duy nhất của anh, anh vĩnh viễn sẽ không bỏ mặc em.”

“Anh, cám ơn anh.” Tần Phi từ tận đáy lòng nói.

Hết chương 33

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.