Sổ Tay Trùng Sinh

Chương 107: Tuổi mười bảy (I)



Edit: Nhược Vy

Đồng Đồng ôm mèo tỏ vẻ không có chuyện gì, nhưng trong lòng đã nôn nóng sắp chết, lặng lẽ hít vào một hơi.

Úy Ương dựng xe xong liền đi đến phía trước, bàn tay không dấu vết chạm vào mông cô, nhẹ nhàng xoa.

Đồng Đồng phát hoảng nhưng ngại có người ngoài nên không biểu hiện ra, thế là cắn răng nhịn xuống.

Tay anh Úy Ương vừa lớn vừa ấm, dùng để mát xa rất thích hợp!

Khổng Đình Đình và Khổng Phương Phương đang đứng sốt ruột cách cửa không xa, người không có giấy thông hành phải bảo trì khoảng cách, Úy Ương gật đầu với lính gác, dắt tay Đồng Đồng đi qua.

Hai chị em Khổng gia vừa thấy nam thần đến thì lập tức nghênh đón, tầm mắt rơi xuống Đồng Đồng bên cạnh anh thì biểu cảm lập tức biến đổi, chẳng khác gì xem cô là hồ ly tinh ── không biết ai mới là tiểu tam tiểu tứ...

Đồng Đồng bĩu môi, biết lấy tính tình của Úy Ương thì chắc chắn sẽ không chào hỏi trước, thế là cô chủ động gọi một tiếng chị họ rồi kéo ống tay áo Úy Ương, ý bảo anh lấy tiền ── đương nhiên là không thể để anh đưa, lỡ hai người kia muốn mượn cơ hội sờ tay anh thì sao? Làm phụ nữ trong thời đại này, cô phải xua hết triệt để hoa đào của anh!

Vừa khéo mấy hôm trước ông Đồng đã đổi ví, ví cũ nay có chỗ để dùng, Đồng Đồng giơ chiếc ví ra, Khổng Đình Đình miệng nói lời cự tuyệt, tay vẫn nhận lấy, còn lực chú ý của Khổng Phương Phương vẫn luôn đặt trên mặt Úy Ương, mặc kệ anh có biểu cảm gì cô đều cảm thấy đẹp mắt muốn chết, tròng mắt căn bản không hề di chuyển.

Nhìn Đồng Đồng thở phì phì, một tay ôm mèo một tay kéo Úy Ương, ý bảo mình phải về. Úy Ương cúi đầu cười với cô rồi gật đầu với hai chị em Khổng gia xem như chào hỏi qua, sau đó chuẩn bị trở về, lại bị Khổng Đình Đình gọi lại: "A, anh Úy!"

Anh Úy?! Đó là tên Lục Nhi gọi, anh Úy là để chị gọi sao?! Đồng Đồng thiếu chút nữa phun lửa, cô quay đầu lại, mệt mỏi là người ta căn bản không nói chuyện với cô, mắt cứ nhìn chằm chằm Úy Ương, gương mặt dịu dàng ngại ngùng không thôi: "Cái kia... Em nghĩ bác hai hẳn cũng ở nhà nhỉ? Em và chị họ muốn thăm hỏi năm mới, đương nhiên là sẽ không quấy rầy cả nhà bác hai lâu... Không biết có thể hay không?" Ngữ khí cô ta vô cùng mềm nhẹ, tràn ngập bất an, làm cho người ta cảm giác nếu cự tuyệt cô ta thì sẽ không có nhân tính.

Đồng Đồng không nói chuyện, gãi cằm Nãi Hoàng trong lòng, đứng chờ Úy Ương trả lời.

Quả nhiên anh không khiến cô thất vọng. Đối với thỉnh cầu của hai chị em Khổng gia, anh không thất lễ nhưng lại xa cách, nói lời cự tuyệt: "Việc đó thì không cần, sắp đến giờ cơm trưa rồi, nếu chậm trễ thời gian của hai cô thì không tốt, hơn nữa, tuy cô Đồng, chú Đồng đều ở nhà nhưng vẫn bận bịu chuyện công ty, các cô vào bọn họ cũng không có thời gian tiếp, hai người vẫn nên nhanh chóng về chuẩn bị mừng năm mới thì hơn." Anh rất ít khi nói nhiều thế này, vậy đã xem như rất nể tình, nếu là Đồng Đống thì không chừng chẳng nói một lời, quay đầu bước đi, anh ấy không có nhiều thời gian rỗi hơi như vậy.

Úy Ương đã nói như thế, da mặt Khổng Đình Đình có dày đến đâu thì cũng không thể yêu cầu thêm gì nữa, chỉ có thể hàn huyên, cố gắng nói thêm mấy câu với anh rồi mới lưu luyến không rời nhìn anh đi xa.

Đồng Đồng vẫn ngồi phía trước như cũ, kề vào lòng Úy Ương, cô vô cùng không vui: "Anh Úy Ương, anh nói xem, chúng ta thế này có gọi là tiền mất tật mang không? Tự nhiên cống năm ngàn nhân dân tệ, còn khiến tâm tình không thoải mái."

"Cho nên anh mới không muốn em cùng đi, bên ngoài lạnh thế này, lại còn khó chịu trong người." Úy Ương dịu dàng đáp lại, một tay giữ tay lái, một tay xoa mặt Đồng Đồng trong áo dạ, cảm thấy không quá lạnh mới yên tâm.

Cô yếu ớt, lạnh không được, nóng không được, phải luôn chú ý.

"Dạ..." Đồng Đồng ở trong lòng anh lẩm bẩm: "Nhưng có tình địch, chẳng lẽ em lại để cho anh một mình tiếp?" Cho dù biết anh tuyệt đối sẽ không động tâm với ai khác ngoài cô, nhưng chỉ cần có người mơ ước anh là cô đã không thích!

Úy Ương cười khẽ, vững vàng đạp xe, trong lòng vừa ấm vừa ngọt, thật muốn ôm cô hung hăng hôn một cái.

Sau khi về nhà, báo cáo nhiệm vụ thuận lợi hoàn thành, cả nhà đều rất vui mừng, bởi vì thế này thì tuyệt đối sẽ không có thêm người đến quấy rầy bọn họ mừng năm mới ~~

Sau khi ăn xong một bữa cơm vô cùng phong phú, cả nhà đều không có việc gì làm, thế là người xem TV, người ngủ trưa, người tập thể hình, người đánh đàn, Đồng Đồng lựa chọn chơi game ── với Úy Ương.

Hai người ở trong phòng cô, ngồi trên thảm đánh đến khí thế ngất trời, Úy Ương có kỹ thuật tốt và chỉ số thông minh cao nhưng anh nhường Đồng Đồng, mình thì không thắng được bao nhiêu ==

Đối với việc này, Đồng Đồng tỏ vẻ vô cùng vừa lòng, anh nhường không dùng kĩ thuật, khiến cô thắng được, thể xác và tinh thần đều sung sướng..

Chơi game cũng sẽ cảm thấy mệt, Đồng Đồng khi chơi không muốn động đậy, cả người mềm nhũn tựa vào ngực Úy Ương, vừa xem vừa ngáp, sáng hôm nay dậy sớm, cô lại hay ngủ nướng... "Anh Úy Ương, buồn ngủ."

Úy Ương xoa mặt cô: "Buồn ngủ thì ngủ đi."

"Muốn anh ngủ cùng." Cô yêu kiều ôm cổ anh, hai má ở gáy anh cọ cọ, đôi mắt nhanh chóng mơ màng, có vẻ rất buồn ngủ.

"Được, anh ngủ với em."

Bé con không chịu để tâm, mỗi ngày sống phóng khoáng vui vẻ, nhận hết ngàn vạn cưng chiều có mệnh tốt như thế, nói ngủ là ngủ.

Úy Ương bế cô lên giường, trong phòng ấm áp nên anh cởi đồ cho cô, tìm đồ ngủ mang vào, không ngại phiền dùng khăn lông lau qua cho cô, sau đó mới tiến vào chăn, anh nhìn đồng hồ, ôm Đồng Đồng nhắm hai mắt lại.

Năm rưỡi, Úy Ương đúng giờ tỉnh lại, cô gái trong lòng hô hấp vững vàng, khuôn mặt nhỏ nhắn như quả táo hồng mịn động lòng người, lông mi tạo thành cái bóng trên mặt, anh không kìm được mà cúi đầu hôn cô, cuốn lấy cánh môi mềm mại, nửa ngày không tách ra được.

Trong thoáng chốc, Đồng Đồng bị anh hôn tỉnh, cũng không nháo lớn.

Hai người chuyện gì cũng đã làm, ngày thường ôm ôm hôn hôn như cơm bữa, Úy Ương đã sớm muốn công khai quan hệ, nhưng Đồng Đồng không dám, cô nhớ kiếp trước anh chỉ hôn cô đã bị đánh thành như vậy, bây giờ cô mới mười sáu tuổi mà đã bị ăn sạch sành sanh, chân anh nhất định sẽ bị đánh gãy!

Ít nhất phải chờ đến khi mười tám tuổi... Cô không muốn chồng tương lại của mình chưa kịp cưới đã tàn phế ==

Hai người dính lấy nhau, ai cũng không muốn tách ra, cuối cùng Đồng Đồng cười vui vẻ trong chăn, xoay qua xoay lại như con sâu nhỏ, Úy Ương đè trên người cô, khiến cô không thể động đậy, hai người đang cười đùa, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.