Sổ Tay Trùng Sinh

Chương 15: Háo sắc



A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a!!!!!!!!!!!!!!!!

Thực sự là không đến không biết, vừa đến liền cảm thấy lồng ngực như muốn nổ tung!!

Đồng Đồng thấy mình sắp điên rồi.

Ai đó nói cho cô biết cái cảnh vậy quanh Úy Ương không chừa một kẽ hở là thế nào đi!!!

A a a! Hồ ly tinh không biết xấu hổ! Không biết anh đã có người trong lòng (chính là cô) sao? Sao dám chặn không cho anh đi như thế?

A a a a!!! Còn có chị gái gương mặt già nua vừa nhìn chẳng khác gì gái ba mươi kia nữa! Còn mang quần hồng, tưởng mình trẻ trung lắm sao? Cô ta làm gì vậy? Còn dám cầm tay anh Úy Ương????

Cái thứ không biết xấu hổ!

Không biết hai chữ tiểu tam phát âm như nào sao? Mau buông anh Úy Ương ra! Để cho cô đến!

Đồng Đồng vừa tức vừa sốt ruột nhưng bị Úy gia gia ôm chặt, nói rằng không nên làm phiền anh Úy Ương. Chẳng thể chạy đến, ngay cả xuống đất cũng vậy.

Huhu, mọi người hùa nhau bắt nạt cô!

Đồng Đồng muốn khóc, nhất là khi nhìn thấy một sinh viên khóa trên mang váy bó sát ra vẻ đạo mạo mượn cớ tựa vào vai Úy Ương...

Nước mắt cũng sắp chảy rồi, cô muốn bảo vệ trinh tiết cho anh Úy Ương! Những chị gái kia rốt cuộc bị sao vậy? Tại sao cứ vây quanh anh Úy Ương, làm cho anh không thể nhìn thấy mình?

Thế nhưng cô không thể đi xuống, hai chân chạm đất được thì cô cũng quá nhỏ, không thể chen vào. Đồng Đồng càng nghĩ càng đau lòng, tâm tình trong nháy mắt trở nên sa sút.

Vốn muốn cho Úy Ương một bất ngờ thật lớn, ngay cả váy cũng đã thay, còn mang theo cả hoa...Huhu, cô phải về nhà.

Có lẽ sự mất hứng của cô lan tỏa đến mức Úy Ương ở xa cũng cảm nhận được. Chỉ thấy anh nhíu mày, nhìn hai bên một chút, phía sau cũng nhìn, quả nhiên nhìn thấy gia gia đang ôm bé.

Khuôn mặt tuấn tú vốn không có biểu tình gì chợt hiện lên nét tươi cười, khiến cho một đám nữ sinh bên cạnh ngây người.

Lúc không cười anh toát ra một vẻ lạnh lùng, ngũ quan sắc bén làm cho người ta không thể khinh nhờn, mà khi anh cười, giống như mùa xuân về trên đất nước, khiến lòng người mềm mại, chẳng khác gì vị thần Apollo trong thần thoại Hy Lạp, càng nhìn càng làm người ta yêu thích.

Nhưng anh không thèm để những mỹ nhân bên người vào mắt, bất kể họ có xinh đẹp hơn nữa, mặc ít hơn nữa cũng không nhìn, chỉ đi thẳng đến chỗ Úy gia gia và Đồng Đồng, có người chặn đường liền nhẹ giọng xin qua, vốn không có nữ sinh nào muốn cho anh qua nhưng vẫn phải nhường đường, ai có thể chống cự nổi thỉnh cầu của một vương tử cao quý đây?

Đem bé ôm vào trong lòng, Úy Ương hỏi: "Gia gia, sao lại mang bé đến?"

"Để tặng hoa cho cháu." Ý phía sau chính là đem hoa từ vườn cho anh. "Là do gia gia cùng bé chọn đấy, có đẹp không?"

"Đẹp." Trả lời xong, Úy Ương mới chú ý đến bé con hình như không vui, anh nghi hoặc nhếch mày, dùng ánh mắt hỏi Úy gia gia, đối phương lại buông tay biểu thị không biết, anh liền vỗ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang chôn ở cổ mình, chỉ lộ ra cái mông: "Bé?"

Hừ, cô đang tức giận, không thèm để ý tới anh. Đồng Đồng trẻ con cọ lên cổ Úy Ương, không chịu đáp lại.

"Bé sao vậy? Không muốn nói chuyện với anh sao?" Úy Ương có chút nóng nảy, nhưng lại luyến tiếc không muốn đem Đồng Đồng từ trên người xuống hỏi cho rõ ràng, chỉ có thể để cho cô tùy ý bám vào, cùng Úy gia gia nói: "Gia gia, chúng ta về nhà đi."

"Không phải còn diễn thuyết sao?"

"Không làm nữa."

"Không được!"

Một già một trẻ đồng thanh nói: "Vì sao lại không làm nữa?"

"Em và gia gia đến là muốn xem anh phát biểu, anh không lên thì sao xem được nữa." Đồng Đồng lại cảm thấy bản thân quá tùy hứng, biết rõ ràng anh Úy Ương cái gì cũng không hiểu, căn bản không hề biết tình cảm của cô, vậy mà còn muốn ghen.

Anh Úy Ương đối xử với mình tốt như thế...Chỉ cần là thứ mình muốn có, thứ mình muốn làm, anh không hề tiếc giá nào để đáp ứng, sao cô có thể phá buổi diễn thuyết của anh đây?

"Anh Úy Ương như thế là đẹp trai nhất, em muốn xem." Nói xong liền hôn lên môi anh, dưới đáy lòng nhân tiện len lén nói tiếng xin lỗi.

Úy Ương cười khẽ, hôn lại lên đôi môi nhỏ nhắn của Đồng Đồng một cái rồi đem cô trả lại cho Úy gia gia. Úy gia gia nhíu mày khó chịu nói: "Từ khi bé ba tuổi đã không cho người nhà hôn môi, sao cháu lại có đặc quyền này?"

Ông cũng muốn hôn cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của bé nha! Hiện tại bé cũng sắp lớn rồi, chờ thêm một thời gian nữa thì hoàn toàn không có khả năng nữa, ông không còn cơ hội nào!

Úy Ương cười nhưng không nói, Đồng Đồng cười khanh khách ôm lấy cổ của Úy gia gia, hôn lên mặt ông một cái rồi mới để cho ông hôn lại lên khuôn mặt của mình: "Bé thích gia gia nhất!"

"Gia gia đẹp trai hơn cái lão họ Đồng kia đúng không?"

Vấn đề này... cô làm sao trả lời được. Trả lời thế nào cũng không tốt mà!

Úy Ương nhìn biểu tình sầu khổ của Đồng Đồng, lông mày nhíu lại, cái mũi nhỏ nhăn nhăn, miệng cũng chu lên, rất ưu sầu thì khẽ cười rồi nói: "Gia gia, đừng trêu bé nữa."

"Gia gia trêu bé lúc nào?" Úy gia gia rất bi thương, ông đây là nghiêm túc có được không? Trêu chọc ở chỗ nào?

Lợi dụng cơ hội này Đồng Đồng ôm lấy mặt Úy gia gia thơm một cái, cười hì hì nói: "Bé đều thích, cả hai gia gia ai cũng đẹp." Như vậy là không đắc tội với ai phải không?

Úy gia gia bật cười: "Cháu đúng là tiểu quỷ." Lắc đầu, vẻ mặt muốn cắn khuôn mặt nhỏ nhắn làm Đồng Đồng sợ tới mức vừa kêu to vừa cười.

Nhìn hai ông cháu trêu chọc lẫn nhau, Úy Ương đang muốn mở miệng thì có người đến nhắc anh lên sân khấu, thế là anh gật đầu, vừa hay nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Đồng Đồng thì hôn lên cái miệng nhỏ nhắn một cái, xoay người đến chỗ chủ trì.

Đồng Đồng biết bản thân phải chú ý hình tượng thục nữ, dù sao chảy nước miếng thì thật có lỗi với chiếc váy thủ công đặt làm riêng do Úy phu nhân gửi về trên người.

Thế nhưng...nhưng anh Úy Ương đúng là quá đẹp trai mà! Sao lại có thể đẹp như vậy?

Mái tóc đen bị ánh nắng nhuộm thành màu vàng chẳng khác gì một thiên thần hoàn mĩ hạ phàm. Thân hình thon dài tao nhã, ánh mắt kiên định chăm chú, tuy rằng hơi lãnh đạm nhưng nhìn sự ưu tú cao quý trong vạn người này khiến cho Đồng Đồng cảm giác...cô không biết dùng ngôn ngữ nào để diễn tả nữa!

Úy gia gia cũng tràn đầy hãnh diện nhìn cháu trai của mình. Tuổi còn nhỏ nhưng đã có phong độ của một đại tướng, ngày sau nhập ngũ đi theo đường lối chính trị, chắc chắn so với lão già mặt than như ông đây càng có tiền đồ hơn, không biết kiểu con gái như thế nào mới phù hợp với nó.

Ông vừa nghĩ vừa nghiêng đầu thì chợt nhìn thấy cô nhóc trong lòng đang mang vẻ mặt si mê, đôi mắt to xinh đẹp sáng như có hàng vạn ngôi sao.

Đáng tiếc tuổi quá nhỏ...mười tuổi...Nếu bé làm cháu dâu mình thì thật tốt...

Nhưng mà tuổi tác không phải là vấn đề lớn, bản thân ông năm đó khi làm trưởng doanh trại mới cưới vợ, so với bà của Úy Ương còn lớn hơn hai mươi mấy tuổi!

Đáng tiếc, cho dù ông lớn hơn bà nhiều tuổi như thế, cuối cùng bà vẫn đi trước một bước, vĩnh viễn rời khỏi ông... Haizz, hình như càng già con người ta càng hay nghĩ đến những chuyện sinh ly tử biệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.