Sổ Tay Trùng Sinh

Chương 25: Mãi mãi bên nhau



Úy Ương nói được làm được, trở về thực sự không đi xa nữa. Đồng Đồng đối với chuyện này có chút khó hiểu, so với kiếp trước thì ngắn hơn rất nhiều nha.

Sau đó cô mới biết được, thì ra là anh vì muốn sớm xuất ngũ về nhà, năm năm hoàn thành tất cả công việc huấn luyện đặt ra trong mười năm. Quá trình cần bao nhiêu nghị lực và nhẫn nại, chắc chắn anh sẽ không nói cho cô biết.

Anh được an bài làm việc cho thành phố, Đồng Đồng không biết cụ thể là việc gì, nhưng nhìn qua rất lợi hại, cô không hỏi anh, dù sao có hỏi cũng không hiểu.

Úy Ương đủ ưu tú và xuất sắc, ngoại trừ tuổi hơi nhỏ nhưng năng lực đã vượt xa bạn cùng tuổi. Mọi người đều biết cấp trên có ý định bồi dưỡng anh, Úy gia gia cũng mong muốn cháu mình có thể kế thừa gia tộc.

Tuy rằng anh bỏ võ theo văn, không tiến vào quân đội mà theo chính trị, nhưng không cảm thấy tiếc nuối.

Ông Úy có chút thất vọng, ông vẫn mong muốn Úy Ương có thể ở lại quân đội nhưng quyết định là của cấp trên, ông không nhúng tay được.

Bây giờ là thời kỳ hòa bình, không có chiến tranh, Úy Ương lại có đầu óc, ở lại quân đội cũng khá đáng tiếc. Có lẽ đi theo chính trị, vì nhân dân phục vụ thì Úy Ương còn sáng chói hơn.

Người duy nhất không băn khoăn về những điều này là Đồng Đồng, cả nhà chỉ có cô không tim không phổi, vô tư nhất.

Mỗi ngày đều vui vẻ đến trường, cao hứng tan học, đồ ăn vặt, máy tính, TV, truyện tranh, tất cả mọi người cưng chiều cô, thành tích học tập cũng cầm cờ đi trước...

Cô quả thực là một chút phiền não cũng không có, ngay cả Đồng Đống, người luôn cưng chiều cô muốn chết, nhìn thấy bộ dáng thảnh thơi này cũng muốn đánh cho một trận.

Ai nói ta tự tại, ta liền tự tại cho ngươi xem.

Đồng Đồng hết lần này đến lần khác mặc áo ngủ đi chân đất ở nhà vui vẻ, thấy người nào vội vàng làm bài tập hay xử lí văn kiện thì đi tới đắc ý, vừa ăn snack khoai tây vừa đứng một bên giả mù sa mưa, than phiền sao lại khổ cực như thế, thật đáng thương, thật đáng thương, cô mỗi ngày chỉ ngồi chơi cũng thấy mệt mỏi này!

Thật muốn đem con nhóc mũm mĩm kia đánh cho một trận! Cả nhà chỉ có cô thảnh thơi nhất, vậy mà còn than mệt mỏi! Đồng Đống trừng mắt nhìn em gái bảo bối, trong lòng lại nghĩ: Nếu mệt mỏi, tối nay phải bảo đầu bếp chuẩn bị canh an thần, miễn cho buổi sáng thứ hai đi học lại uể oải...

Rồi mới cảm thấy bản thân thật không có cốt khí, cô nhóc không lương tâm kia đã sớm ôm snack khoai tây đi tìm Úy Ương, chỉ để lại một bóng lưng cho mình. Đồng Đống nghiến răng nghiến lợi: "Thật là hư hỏng!"

Có Úy Ương thì anh trai cũng không cần nữa! Tuổi còn nhỏ mà không biết rụt rè, sau này trưởng thành thì sao đây? Không lẽ trực tiếp cuốn gói qua nhà chồng? Nếu như là Đồng Đồng...Đồng Đống có chút đau đầu, sao anh cảm thấy khả năng này là rất lớn?

Đặc biệt là Úy Ương còn luôn dây dưa với Đồng Đồng...đầu Đồng Đống cũng phình to rồi, nhìn thấy tương lai chỉ là một mảng u ám. Dù sao anh trai này chỉ quan trọng khi Úy Ương không ở nhà, anh bị đối xử như vậy đã thành thói quen.

Lại nói đến Đồng Đồng ôm snack khoai tây đi tìm Úy Ương, hôm nay anh nghỉ ngơi ở nhà, ăn mặc rất thoải mái, một thân đồ ở nhà màu lam nhạt, cùng áo ngủ trên người Đồng Đồng là một đôi.

Đồng Đồng mở cửa thư phòng Úy Ương đã nhận ra, nhưng lại làm như không thấy tiếp tục đọc sách, cho đến khi cô hô lớn một tiếng nhào đến bên anh cười khanh khách, tay nhỏ bé đùa bỡn lỗ tai anh, ghé vào trên lưng anh giống con mèo nhỏ: "Ai đây nào?"

Giọng nói tận lực đè thấp nhưng vẫn đáng yêu muốn chết, Úy Ương cười khẽ, cầm tay cô kéo lên đùi mình: "Đương nhiên là bé con của anh." Ngoài cô ra, còn ai dám làm như thế?

Đồng Đồng bĩu môi bất mãn rồi mới ngồi ngay ngắn trên đùi anh, cầm tay áo anh hỏi: "Anh Úy Ương, ngày mai anh cũng nghỉ phải không?"

Úy Ương gật đầu.

"Vậy anh đưa em đến trường được không?" Cô nhăn mặt, cực kỳ thống khổ: "Tết Thanh Minh mọi người đều nghỉ nên ngày mai là Lễ Bái Nhật* mà vẫn phải đi học, không cho nghỉ, quá đáng ghét."

*Lễ Bái Nhật: (礼拜日) Là ngày lễ bái của đạo Cơ Đốc hay còn gọi là đạo Ki–tô, diễn ra vào Chủ Nhật hàng tuần, bao gồm Chủ mệnh bái, Thánh đi bái và Tự học bái. "Lễ bái" được hình thành từ đạo Hồi, được xem như là nền móng và là "Tôn giáo cơ sở."

Nói xong, đôi mắt Đồng Đồng sáng lên nhìn chằm chằm Úy Ương: "Anh Úy Ương, chờ anh lên được chức lớn, đem những ngày nghỉ toàn quốc bỏ đi được không, như vậy muốn nghỉ học lúc nào thì nghỉ!"

Lời nói của trẻ con, Úy Ương không đáp ứng cũng không bác bỏ, vân vê cả người Đồng Đồng, vỗ vỗ cái mông nhỏ: "Tìm đến anh làm gì?" Sẽ không nhớ anh đi?

Nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy không có khả năng, bé con cho đến bây giờ đều không tim không phổi, làm gì có chuyện chủ động nhớ đến anh? Nhất định là muốn làm chuyện xấu nên cần tìm đồng lõa. "Lại muốn gây chuyện?"

Đồng Đồng nghe vậy cảm giác như bị sỉ nhục, không dám tin gào lên: "Anh Úy Ương!"

Cho dù là sự thật cũng không cần nói thẳng ra thế chứ! Cô chính là một thiên thần đáng yêu hơi nghịch ngợm một chút, sao anh lại dùng giọng điệu như thấy được ác ma? A...thật khiến người khác tổn thương mà.

Úy Ương thong dong nhìn cô: "Anh nói sai sao?" Tiểu quỷ này, ai làm thủng đáy quần của chú Đồng, ai giấu sách vở khiến Đồng Đống tìm mãi, ai làm bố anh vừa về nhà đã ngã chổng vó...tất cả đều là chuyện tốt của tiểu quỷ này.

Người duy nhất tránh được ma chưởng của cô là anh, còn hai vị phu nhân, theo lời Đồng Đồng là con gái một phe.

Đồng Đồng gân cổ nói: "Ai bảo bọn họ coi thường em." Đều xem cô là con nít, hở tí là bẹo má sờ đầu, cô không trả thù mới là lạ!

"Được được được, em nói cái gì chính là cái đấy." Cho đến giờ Úy Ương đều không có biện pháp nào với cô, đừng nói mắng, chỉ lớn tiếng cũng không nỡ. Anh không mắng được, người khác có thể sao?

Từ khi Đồng Đồng mười hai tuổi thì không có ai mắng cô nữa, mà cô cũng có chừng mực, đùa giỡn nhưng không ảnh hưởng đến chuyện lớn, hơn nữa rất biết cách làm người khác vui vẻ, đó là nguyên nhân cả nhà nuông chiều cô. Một đứa trẻ tốt thì không những cần bố mẹ dạy dỗ mà tự bản thân cũng phải có ý thức: "Vậy rốt cuộc em muốn làm gì?"

"Cái gì cũng không làm." Đồng Đồng chu môi, nhìn bàn tay Úy Ương không ngừng tìm tòi trên gò má mình, thừa dịp ngón tay đến gần miệng thì cắn một cái, không dùng lực, nhưng cũng không nhả ra, cứ thế nói chuyện khiến tiếng nói nghe không rõ. "Em chỉ muốn ngày mai anh đưa em đi học!"

Đừng có nhìn cô vậy được không, làm như cô nghịch ngợm lắm không bằng...cô vẫn có chừng mực!

Úy Ương cúi đầu hôn nhẹ trán cô: "Đương nhiên là được." Muốn rút ngón tay ra nhưng Đồng Đồng không chịu mở miệng. Úy Ương nhíu mày, "Bé, anh vừa dùng bút lông, chưa có rửa tay."

Trách không được cô ngửi thấy mùi mực...nhưng mà không sao! "Trần Nghị còn dùng bánh bao chấm mực ăn đó thì sao!" Hơn nữa tay anh sạch sẽ, cô không cảm thấy có mực, chỉ nghe thấy mùi.

Toàn là ngụy biện. Úy Ương không còn cách nào liền tùy ý để cho cô cắn. Đồng Đồng cắn một chút cũng thấy mệt, buông ra, nhảy xuống từ trên đùi Úy Ương, Úy Ương vội vàng gọi lại: "Đi đâu đấy?"

"Bắt đầu cuộc sống hàng ngày nha." Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại như cái bánh bao. "Xem phim hoạt hình." Không muốn cùng anh đọc sách, vừa khô khan vừa không thể nói chuyện.

Đi vài bước, cô mới nhớ đến cái gì đó, lạch bạch chạy đến ôm snack khoai tây vào lòng, đút cho Úy Ương một miếng, chính mình cũng ăn một miếng rồi xoay người bước đi.

Một chút cũng không lưu luyến!

Thế là Úy Ương cảm thấy mình bị tổn thương!

Anh suy nghĩ một chút, để sách trong tay xuống, đi theo. Nhìn cô chạy chân đất khắp nơi, tuy rằng trong phòng có hệ thống lò sưởi, trên đất có trải thảm nhưng anh vẫn lo lắng cô bị cảm lạnh.

Đồng Đồng vừa quay đầu đã thấy Úy Ương đi theo, vội vàng híp mắt dừng lại chờ anh, nắm tay nhau bắt đầu cuộc sống hàng ngày.

Cô thích xem TV cùng anh Úy Ương, bởi vì nằm trong ngực anh rất thoải mái, quan trọng nhất là, có một soái ca dễ nhìn vô cùng bên người, cảnh đẹp ý vui, ăn uống rất hài lòng!

Quýt, hạt dưa không cần tự bóc vỏ, khoai tây, kẹo, bánh kem, đồ uống đều đưa tới tận miệng nha ~ Sao cô có thể không thích?

Thay đổi mười kênh cũng không tìm được gì hay, thế là Đồng Đồng đứng lên đi tìm đĩa CD, vừa xem vừa cười, trong lúc lơ đãng liền nói một câu: "Anh Úy Ương, sau này chúng ta không nên sinh ra đứa trẻ như vậy, buồn cười quá ha ha."

Há miệng đợi hoa quả nhưng đợi một lúc lâu Úy Ương vẫn không đút, Đồng Đồng mất hứng, ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện nam thần đại nhân vậy mà ngệch mặt ra.

Cái biểu tình này phải chụp lại mới được! Nghĩ tới đây cô lập tức muốn đứng lên, lại bị Úy Ương ôm thật chặt vào trong ngực, có chút không dám tin hỏi: "Em, em vừa nói cái gì?"

Đồng Đồng chớp chớp mắt, hồi tưởng: "Em vừa nói gì nhỉ?" Cô chỉ thuận miệng nói một câu, đã sớm quên.

Lại không ngờ Úy Ương không chịu buông tha, bắt ép cô nói lại một lần cho bằng được. Đồng Đồng đâu có nhớ được, nói anh gợi ý anh cũng không đồng ý, như vậy làm sao cô nói đây?

Cuối cùng Úy Ương nới lỏng tay ra, rõ ràng là không vui, Đồng Đồng không nhớ, cảm thấy thật có lỗi, vừa hôn vừa nói ngọt, thật vất vả mới khiến nam thần đại nhân tốt lên, kết quả anh lại lần nữa hỏi: "Nói lại lần nữa."

...Cô vừa nói bao nhiêu lời lấy lòng, ai biết là câu nào? Úy Ương thấy vẻ mặt mờ mịt của cô, biết cô thực sự không nhớ mới nén giận nhắc nhở: "Nói con chúng ta không nên giống Tiểu Tân." Nếu như anh và cô có con, cho dù lớn lên kỳ quái, háo sắc lại tham ăn, anh cũng không ghét bỏ.

Thì ra là câu này...nói thì nói có sao đâu, cùng lắm thì...Ôi chao..thật xấu hổ.

Đồng Đồng che mặt, không muốn nói nhưng nhìn thấy ánh mắt tràn ngập chờ mong của Úy Ương, cảm giác không nói thì thật tàn nhẫn, cái miệng nhỏ nhắn giật giật, thật lâu mới nhỏ giọng nói: "Con chúng ta sau này không nên giống Tiểu Tân..." Oa a a a thực xấu hổ! Cô chỉ là tiểu loli mười hai tuổi nha! Sao khẩu vị anh nặng thế? Thật sự muốn chơi trò loli và đại thúc?

Úy Ương ôm chặt cô cười ha hả. Đồng Đồng chưa từng thấy anh biểu hiện cảm xúc ra ngoài như thế, lẽ nào anh bị sốt, tay sờ một cái, nhiệt độ bình thường nha.

Úy Ương cười đủ, ôm cô tung lên cao, từ nhỏ anh đã tập võ, sức lực vốn lớn, ở trong quân đội tôi luyện mấy năm càng thêm lợi hại, Đồng Đồng trong tay anh chẳng khác gì lông hồng.

Cô không nhịn được vừa hét vừa cười, vô cùng vui vẻ, ngoài trừ khi còn bé được bố chơi đùa, cô đã rất lâu không cảm nhận được tư vị này!

Chơi đã, Úy Ương ôm cô vào trong ngực, động lòng hôn lên trán cô, bắt đầu dụ dỗ: "Em thích anh đúng không?" Nhìn thấy Đồng Đồng gật đầu, lại hỏi: "Có muốn mãi mãi ở bên cạnh anh không?"

Cái này còn hỏi? Đương nhiên muốn! Tiếp tục gật đầu thật mạnh.

"Nếu muốn ở cạnh anh mãi mãi, em phải làm vợ anh mới được." Nói ra những lời này, đáy lòng Úy Ương có chút áy náy. Đây có tính là dụ dỗ trẻ con không?

Nhìn thấy Đồng Đồng ngẩn ra, hình như cô không hiểu vợ là gì, anh lập tức giải thích: "Giống như bố mẹ vậy, vĩnh viễn ở bên nhau, không rời xa nhau."

Đồng Đồng phản ứng lại, bây giờ anh Úy Ương muốn dụ dỗ thuận tiện bày tỏ sao? Còn lo lắng gì nữa? Trực tiếp tiến công là được rồi!

Ngay lập tức, cô ôm lấy cổ Úy Ương, hung hăng hôn lên mặt anh một cái: "Đương nhiên rồi! Em muốn ở bên anh, làm vợ của anh!" Gương mặt nhỏ nhắn cười tươi như một đóa hoa.

Nghe xong lời ngon tiếng ngọt của cô, Úy Ương cao hứng không biết nên làm gì, đang muốn ôn tồn một phen thì Đồng Đồng đột nhiên đau bụng, vài phút trước còn hứa hẹn với nhau, bây giờ sắc mặt đã trắng bệch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.