Sổ Tay Trùng Sinh

Chương 31: Làm người phải có chí hướng rộng mở (I)



Nghe được lời của Úy Ương, Đồng Đồng không nói gì được nữa. Cô chui sát vào ngực anh, hai tiểu móng vuốt cầm lấy cổ áo tây trang, cọ cọ hồi lâu mới nói: "...Dạ."

Úy Ương cười, hôn lên đỉnh đầu cô một cái.

Buổi chiều Đồng Đồng không đi học, giấy xin phép ghi bị bệnh nhưng thực chất là ngủ không dậy nổi. Vì chuyện của ba nữ sinh kia, cả nhà cũng cho phép cô nghỉ học.

Chút buồn bực trong lòng cũng được nửa ngày nghỉ xóa tan hết, không cần đi học quả là chuyện tốt đẹp!

Ngày hôm sau sự việc dường như cũng lắng xuống, mọi người đều ra vẻ bình thường, ban đầu Đồng Đồng còn có chút hoài nghi, đến khi nghe được chuyện từ một bạn học có quan hệ khá tốt mới sáng tỏ.

Thì ra là có nữ sinh nhảy lầu, chuyện bát quái nghiêm trọng hơn xuất hiện, nên chuyện của cô đã bị gạt sang một bên phải không?

Lục Tiểu Lâm vẫn thừa tinh lực như cũ, EQ hơi thấp, có chút tùy tiện nhưng làm người rất nghĩa khí, trong tất cả bạn bè, Đồng Đồng thích cô nhất.

Đáng tiếc Lục Tiểu Lâm không hứng thú với việc học tập, thành tích không trên không dưới, sau này chắc chắn không thể thi vào trường đại học hàng đầu.

"Đồng Đồng! Đồng Đồng! Cậu biết gì chưa?" Con gái ở tuổi này luôn bị thu hút bởi những chuyện bát quái, nhất là chuyện nữ sinh nhảy lầu vì bạn trai có tình yêu mới, không biết trân trọng bản thân mình, trong khi trường học còn cấm yêu đương.

Đầu óc các thiếu nữ theo đó mà thêu dệt lên một loạt câu chuyện yêu hận tình thù, dù cho trường học cấm đọc tiểu thuyết nhưng vẫn có khối người buổi tối len lén bật đèn pin nằm trong chăn đọc.

Vừa hay, Lục Tiểu Lâm chính là một trong số đó. "Mình đã nói với cậu rồi, chiều hôm qua không đến được thật đáng tiếc! Nam chính là Trần Vinh Tuấn lớp bảy đấy! Cậu ta quỳ ở dưới đất cầu xin cô bạn kia xuống cả buổi, ôi chao, chẳng khác gì phim truyền hình."

...Đợi đến lúc Lục Tiểu Lâm lớn hơn một chút nhất định sẽ xấu hổ vì giờ khắc này, ai chẳng có một thời ngây thơ, nhớ kiếp trước cô cũng từng điên cuồng vì tiểu thuyết Quỳnh Dao.

Chỉ là sau này trưởng thành rồi mới cảm thấy bản thân đã phí hoài quá nhiều thời gian vào đó. "Có gì hay đâu mà xem." Đồng Đồng trừng mắt. "Cậu bớt để ý mấy cái chuyện này đi."

Ngải Thượng Hà cũng đi đến ngồi xuống cạnh cô, những học sinh ngồi gần đều nói đi vệ sinh, không thì lấy đâu ra nhiều chỗ trống như thế. "Thật đấy, Tiểu Lâm không nói dối đâu, đúng là cảm động, rất nhiều bạn học đều khóc nấc lên."

Ngay cả Ngải Thượng Hà cũng khóc ướt cả khăn tay, tình yêu hai người kia cảm động như thế, Trần Vinh Tuấn khóc lóc cầu xin đáng thương vô cùng.

"Ồ." Đồng Đồng vẫn lạnh nhạt như cũ, chẳng khác gì hất cho Lục Tiểu Lâm và Ngải Thượng Hà một chậu nước lạnh.

Hai vị kia chắc chắn sẽ không có kết quả tốt, vốn trường học đã không cho phép yêu đương, nữ sinh nháo đến mức đòi nhảy lầu, nam sinh thì não còn chưa động đã quỳ xuống cầu xin, không cần nghĩ cũng biết kết quả thế nào.

Nhưng nếu trường đuổi học cả hai người, không chừng sẽ cùng nhau nhảy lầu cũng nên.

Nói gì mà vì chuyện học chúng ta tạm thời xa nhau đi, rồi nữ sinh kia đòi nhảy lầu liền van nài cầu xin, thật vô nghĩa.

Chậu nước lạnh hất xuống, Lục Tiểu Lâm và Ngải Thượng Hà đều tỉnh táo lại. Qua khoảng mười giây, Lục Tiểu Lâm thở dài nói: "Nghĩ lại thì hình như không cảm động lắm...Trần Vinh Tuấn cũng không đẹp trai..."

Nói đến chữ này, hai mắt Lục Tiểu Lâm phát sáng: "Đúng rồi, anh cậu tên gì? Vì sao mình chưa từng nghe cậu nhắc đến?"

Đồng Đồng chớp mắt: "Có gì hay mà nói, đột nhiên nhắc đến anh mình làm gì?"

Lục Tiểu Lâm than thở: "Đẹp trai như thế, nếu cậu giới thiệu anh ấy sớm một chút thì chuyện hôm qua mình cũng xem vui vẻ hơn."

Tưởng tượng mỹ nam quỳ xuống đất, Lục Tiểu Lâm không có cốt khí chảy nước miếng, hai mắt bắn ra trái tim màu hồng, vẻ mặt say mê khiến khóe miệng Đồng Đồng giật giật.

Không phải cô cố ý đả kích, nhưng anh hai rất kén chọn, khoan hãy nói đến mẹ và cô, anh hai tuyệt đối dạng mỹ nhân nào cũng đã gặp qua.

Kiếp trước, người phụ nữ nham hiểm kia tuy tính tình không tốt nhưng rất xinh đẹp.

Đồng Đồng nhìn từ trên xuống dưới Lục Tiểu Lâm mấy lần, cao thì cũng cao nhưng hơi mũm mĩm xíu, trên mặt có chút tàn nhan, tóc không được chăm sóc kĩ lưỡng, đã vậy còn đi kèm với đồng phục cứng nhắc.

Không phải cô trông mặt mà bắt hình dong, anh trai cô thật sự không thể thích Lục Tiểu Lâm...

"Lục Nhi à, không phải mình muốn đã kích cậu nhưng cậu phải tăng thêm một trăm level, anh mình mới để ý."

Lục Tiểu Lâm che ngực, oán giận trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt ai oán, ruột gan như đứt từng khúc nói: "Huhu... Cậu làm mình tổn thương đấy! Nói chuyện tàn nhẫn quá đi. Mình chỉ là hâm mộ, hâm mộ mà thôi! Sao cậu lại đả kích mình như thế? Mình chỉ nói mấy câu thôi mà, cõi lòng bây giờ tan thành từng mảnh rồi nè."

Đồng Đồng câm nín, nắm lấy tay cô ấy: "Có tin mình đánh cậu không?" Đọc quá nhiều tiểu thuyết rồi...suốt ngày ảo tưởng lung tung.

"Tha mạng tha mạng." Lục Tiểu Lâm giây trước còn khóc nháo giờ đã cười hì hì, hất hất bả vai Đồng Đồng: "Vậy chờ mình trở nên xinh đẹp đi! Nhất định phải giữ anh cậu cho mình!"

Lần này Đồng Đồng thật sự cười: "Được." EQ thấp mãi là EQ thấp, nói nặng thế nào cũng không để tâm, như là lời đả kích vừa nãy vậy.

Cô không nói cho Ngải Thượng Hà chuyện này, tuy rằng gia cảnh Ngải Thượng Hà tốt hơn Lục Tiểu Lâm nhưng lòng tự trọng cũng lớn gấp đôi.

Chỉ có Lục Nhi, nói sao cũng không đau lòng, cả ngày đều vui vẻ vô tư. Ôi chao, nói không chừng tính cách này rất hợp với anh trai lãnh đạm của cô!

Đồng Đồng càng nghĩ càng thấy có khả năng, sợ Lục Tiểu Lâm nói chơi đành hỏi lại: "Lục Nhi..."

"Hả?" Không có hình tượng móc mũi giữa thanh thiên bạch nhật.

Đồng Đồng hít sâu một hơi, hai tay đặt lên vai Lục Tiểu Lâm: "Trọng trách gian khổ, đại biểu cho đảng và tổ quốc này giao cho đồng chí! Mong đồng chí không làm nhân dân thất vọng!"

Mẹ nó...Đồng Đồng đang nói cái quái gì? Lục Tiểu Lâm chớp chớp mắt: "Là sao?"

Đần độn thật...vừa hay anh của cô thông minh, có thể bù cho nhau, quá hợp! "Anh mình ấy."

"Hử?" Nam thần? Nam thần cỡ này cô có thể vọng tưởng sao? Khỏi cần suy nghĩ, chắc chắn không có khả năng.

"Cậu cứ học thật tốt trước đã, chúng ta cùng nhau thi đại học, đương nhiên mình sẽ giúp cậu trở thành người xứng với anh mình!"

Dùng sự vô sỉ và vui vẻ của cậu nhiễm cho anh mình đi! Lăn lộn trên thương trường quá lâu, anh cô chẳng giống nhân loại nữa, cả người lúc nào cũng lạnh lẽo như ma, cần một cô gái như Lục Nhi trung hòa.

Nghĩ lại xem, Lục Nhi cho dù tổn thương bao nhiêu cũng không từ bỏ, bị mắng bị đánh vẫn dũng cảm tiến đến...quả thực thích hợp cho vị trí chị dâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.