Sổ Tay Trùng Sinh

Chương 7: Khách tới từ phương xa (II)



Ông Đồng không nhịn được nữa, khoát khoát tay: "Chuyện nhà các người tôi không xen vào, tôi đã nói rất rõ ràng rồi. Từ trước đến nay tôi và Tu Trúc đã giúp các người không ít, đây là nhà vợ tôi, không phải của tôi. Dù là nhà của tôi thì tôi cũng sẽ không chấp nhận những yêu cầu chẳng khác nào hút máu của các người một lần nữa!"

Ông liếc mắt nhìn Đồng phu nhân một cái, có chút vô lực nói: "Tôi đã đổi họ thành họ Đồng, trước đây đã từng nói đối xử với vợ và con gái tôi không tốt thì đừng nghĩ đến việc sẽ được giúp đỡ bất cứ việc gì nữa, huống gì mấy thứ đem giúp đỡ các người vốn là của Tu Trúc. Tôi không phải là người nhà họ Khổng, các người làm gì trong lòng các người tự biết, tôi không muốn nhìn mặt mấy người nữa, đi ngay bây giờ đi." Nói xong quay mặt sang chỗ khác không hề nhìn ông Khổng nữa.

Đồng Đồng ghé vào trên vai gia gia, nhìn chằm chằm ông Khổng đến nỗi bị Úy Ương ôm vào trong lòng cũng không để ý.

Một lát sau cô chợt thở dài một cái, em bé không thể biểu hiện tâm tình rõ ràng nên Úy Ương chỉ cảm thấy cô nhóc trong lòng mình run run, nghĩ rằng em bé bị cái gì đó kích thích nên vội vàng cúi đầu xuống, không ngờ lại thấy Đồng Đồng đang trừng to mắt nhìn phía bên kia, một chút tâm tư cũng không đặt trên người mình. Úy Ương lập tức cảm thấy mất hứng, cậu ôm bé, bé lại chú ý đến người khác.

Đồng Đồng vô tâm nhìn anh trai, cô nhớ ra rồi! Cô nhớ ra người này là ai, cũng nhớ tới trước kia anh trai đã từng nói đến chuyện khi mẹ sinh mình!

Theo như kiếp trước, sau khi sinh ra cô thì mẹ cũng mất, người nhà của bố vốn không thích mẹ, lại cảm thấy nếu mẹ còn sống thì gia sản của Đồng gia sẽ không về được tay bố, bọn họ càng không chiếm tiện nghi được.

Sở dĩ họ yêu cầu mẹ ở quê chờ sinh, chưa tính đến việc cắt xén phần ăn của mẹ, họ còn lấy hết tiền bạc cùng trang sức không thừa lại một chút nào! Toàn bộ một gia tộc không có lấy một người tốt, thứ bọn họ nhắm tới chính là tài sản Đồng gia!

Ông Khổng trước mặt không phải là đồng lõa kiếp trước sao? Chẳng qua kiếp trước mẹ thực sự bị bọn họ hại chết, bố cùng Khổng gia đoạn tuyệt quan hệ cho nên cô không có nhiều ấn tượng mà thôi.

Kiếp này mẹ vẫn còn sống, không có gặp chuyện không may nên không thể tránh khỏi việc những người này đến cửa lần thứ hai.

Từ lời nói của bố, trí nhớ của Đồng Đồng tất cả đều trở nên rõ ràng, cô đã hiểu! Kiếp trước cô tích đức, cho nên kiếp này mẹ không có mất mà sống rất khỏe mạnh.

Vô cùng vui sướng khiến cho Đồng Đồng cảm giác như mình sắp mất đi lí trí, cô mím môi, không nhịn được cười rộ lên, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mềm vô cùng đáng yêu.

Úy Ương nhìn một chút rồi cúi xuống hôn lên mặt cô, không ngờ bị Đồng Đồng dùng hai tay giữ lại, bé con vô tư cười rồi lại chui chui vào lòng Úy Ương.

Xem ra kiếp này Khổng gia muốn tiếp tục dây dưa, nhìn qua thì có lẽ nói gì bọn họ cũng không hiểu được, như vậy chẳng phải là tiếp tục làm khổ bố sao?

Cẩn thận suy nghĩ lại một chút, hình như kiếp trước loại khách như thế này cũng đến rất nhiều lần, chỉ là bố và gia gia không cho phép tham dự, triệt để cắt đứt, không cho người ngoài nhìn thấy cô, Diêm vương hảo kiến, tiểu quỷ nan triền*, quả thực người Khổng gia chẳng gì lũ tiểu quỷ ấy.

*Diêm vương hảo kiến, tiểu quỷ nan triền: tục ngữ của Trung Quốc, ý đừng đắc tội với kẻ tiểu nhân.

Thân thể trong lòng không ngừng động đậy, Úy Ương không nhịn được mà bật cười, vỗ vỗ cái mông nhỏ lộ ra bên ngoài của Đồng Đồng, bé còn nhỏ, phải mặc quần yếm cho nên khi sờ cảm giác đặc biệt tốt.

Mông bị sờ, ngực Đồng Đồng chấn động, mắng: Thật là bỉ ổi! Lúc nào cũng lộ ra vẻ mặt đạo mạo trang nghiêm thật mệt cho anh! Trách không được kiếp trước dám lẻn vào phòng hôn cô, cô khi đó còn chưa đến tuổi thành niên nha! Thì ra là từ khi còn nhỏ đã như thế!

Úy Ương không biết em bé trong lòng đang suy nghĩ gì, chẳng qua là cảm thấy thật tuyệt nên lại vỗ hai lần nữa, không khỏi lộ ra vẻ mặt si mê.

Đáng tiếc bây giờ không có gương cho nên cậu không thể thấy vẻ mặt của mình, trong lòng Đồng Đồng hô to quá đáng tiếc nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm úp sấp trên vai Úy Ương, tùy tiện để cậu sờ.

Sờ, sờ đi, dù sao kiếp trước chắc chắn chưa được sờ qua một lần nào, kiếp này bắt đầu bù từ nhỏ được rồi.

Bên kia khuôn mặt ông Khổng gần như sắp khóc, cứng không dùng được lại chuyển sang mềm: "Khắc Cường à, anh cũng không phải không thương bé, chỉ là... Chú xem điều kiện của Đồng gia khác hẳn nhà chúng ta, anh chẳng qua là lấy những thứ đồ hư mà Đồng gia chướng mắt thôi. Bố mẹ ở nhà vẫn luôn nói rằng rất nhớ Đồng Đồng và Đống Đống, còn nói anh bảo chú khi nào rảnh rỗi thì về thăm nhà một chút."

Nhớ con ông? Ông Đồng nở nụ cười, có lẽ vậy, nhưng nhất định là nhớ tiền nhiều hơn người.

Trong nhà có ba đứa con, ông là con thứ hai, gia đình bình thường đều thương con cả và con út, con giữa có cũng được không có cũng không sao, từ nhỏ ông cũng hưởng qua đãi ngộ như vậy của bố mẹ.

Có đồ ăn ngon trước tiên phải đưa cho anh cả và em út, nếu như không phải ông thi đậu đại học, hơn nữa bố lại là người sĩ diện thì bây giờ chắc chắn ông phải ở nhà trồng trọt.

Từ khi lên sơ trung, phí sinh hoạt và học phí đều là do ông đi làm thêm để trả, lượm ve chai, bán kem, phục vụ quán ăn... Việc gì cũng làm nên ông mới có cơ hội học lên cao hơn, đồng thời tích phúc ba đời mà gặp được Tu Trúc, sau đó sinh được hai đứa con đẹp đẽ đáng yêu.

Chỉ cần nghĩ đến một năm trước vợ mình nằm ở trong phòng khám bệnh cũ nát ở nông thôn hấp hối, mà con gái vì bị cuống rốn cuốn quanh cổ mà hô hấp không thông suýt chút nữa mất đi thì ông Đồng không có khả năng tha thứ cho người nhà họ Khổng.

Làm sao ông có thể tha thứ được?

Nhưng ông cũng sai, sai ở chỗ trước đây không những tin tưởng mà còn phó thác vợ cho bọn họ, bản thân lại chạy về thành phố làm việc.

Nếu như không phải lúc đó Đồng gia gia giúp mình hoàn thiện công việc sớm thì hiện tại sẽ không có một gia đình năm người hạnh phúc, mà là một nhà trơ trọi chỉ có nam nhân!

Ông Đồng biết, thực ra bố mẹ chỉ là không muốn nhìn thấy ông sống tốt mà thôi, một người vốn dĩ bị xem như người qua đường lại có ngày trở thành đại phú hào, cho dù ai cũng không chịu đựng được, huống gì hai đứa con bọn họ vô cùng cưng chiều thì lại không được như vậy.

Từ lúc ông cắn răng bỏ nhà đi bộ lên trấn trên vào sơ trung thì bọn họ đã không còn xem mình như con trong nhà nữa.

Nhưng như thế thì sao chứ, ông hiện tại vẫn như cũ có một người bố vợ khi thì nghiêm cẩn khi thì hài hước, có một người vợ xinh đẹp cùng hai đứa con hoạt bát đáng yêu, cuộc đời ông đã viên mãn, đối với người Khổng gia, ông thực sự đã không quan tâm nữa rồi.

"Tôi sẽ không trở về, anh bảo bọn họ dẹp cái suy nghĩ này đi." Mặc dù không nói nhưng không có nghĩa là ông không biết anh cả muốn mình giúp tân trang phòng ốc trong nhà dưới quê.

Hiện tại chính phủ kêu gọi nhân dân ra khơi đánh bắt nên không ít dân quê đã chậm rãi giàu lên, tuy trong thôn chỉ một hai nhà mua được ti vi đen trắng và xe đạp, nhưng so với trước đây nghèo đến nỗi đêm tối chỉ có nhà nào khá chút mới có nến đốt, thì đã tốt hơn nhiều.

Việc này đối mới người Khổng gia mà nói, đó chính là một nỗi nhục nhã lớn, người khác có, bọn họ nhất định cũng phải có!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.