Sổ Tay Về Cửa Hàng Nhang Đèn Tử Đằng

Chương 92: Phong Ma Môn – 7



Không biết đã qua bao lâu, tôi cảm thấy thân thể như đã chết lặng, chỉ còn dục vọng tán loạn trong cơ thể vẫn chưa bị dập tắt, càng tham lam mà khao khát nhiều hơn.

“Cút xuống người em ấy ngay!”

Vật chôn trong cơ thể tôi nhanh chóng rút ra, phát ra tiếng phốc. Ánh sáng vàng rực rỡ khiến tôi gần như không mở mắt nổi. Lúc tôi còn chưa kịp hoàn hồn, hai người đã xông vào đánh nhau.

Tuy rằng Trọng Hoa vẫn khá kiêng dè thứ ánh sáng vàng kia, nhưng hắn vẫn chiếm được lợi thế. Chỉ thấy trong tay hắn ngưng tụ thành mấy quả cầu màu đen mà ném về phía Chu Chính. Người sau chật vật tránh né, cuối cùng lại bị một quả cầu bắn trúng đùi mà ngã xuống, máu từ miệng vết thương ồ ạt chảy ra.

Lại một quả cầu đen khác ném trúng bả vai, anh ấy phát ra một tiếng hét thảm.

“Không ngờ có thể gặp được thần tướng hạ phàm lịch kiếp.” Trọng Hoa bóp cổ Chu Chính, ngón tay chậm rãi siết chặt, “Chẳng qua, thần tướng gà mờ làm sao giết được bổn tọa.”

Tôi muốn bò dậy, nhưng thân thể lại không còn tí sức lực nào. Cả người tôi đau đớn không thôi, tựa như từng phần cơ thể đã bị tách rời.

“Không! Đừng giết anh ấy! Xin anh…” Dường như mỗi lần tôi van xin hắn thì kết quả đều hoàn toàn trái ngược, nhìn Chu Chính bị siết cổ đến mức sắc mặt cũng biến đen, nếu tôi không nhanh cứu anh ấy thì sẽ không còn kịp nữa.

“Tôi hận anh!” Tôi dùng hết sức mà gào lên, “Nếu anh giết anh ấy, cho dù anh là Trọng Hoa hay là bất cứ thứ gì, tôi còn sống ngày nào thì nhất định sẽ tìm cách giết anh để báo thù.”

Trong khoảnh khắc đối diện với hai đôi con ngươi vàng rực kia, bi thương và tuyệt vọng trong đôi mắt ấy khiến tôi chợt hối hận. Trọng Hoa đột nhiên buông Chu Chính ra, ngửa đầu lên trời rít dài, toàn thân bị tà khí tối đen bao phủ.

Tôi phát hiện trên đầu hắn mọc ra một cặp sừng, đồng tử hẹp dài biến thành màu đỏ thẫm như máu, càng thêm sắc bén chói lòa. Một đôi cánh màu đen thật to giang rộng sau lưng, ranh năng dài ra, khuôn mặt cũng trở nên dữ tợn tà ác.

Hắn xoay người bước tới gần tôi. Lòng tôi kinh hoàng, thế nhưng thân thể lại không tài nào nhúc nhích nổi, tôi biết chắc rằng có trốn cũng không thoát, chỉ còn có thể mở to mắt nhìn hắn vươn móng vuốt về phía mình.

Đột nhiên xuất hiện một lưỡi thương màu đen đâm xuyên qua ngực hắn, theo sau đó là tiếng rồng ngâm vang rền.

“Đừng tới gần hắn!”

Một giọng đàn ông trầm thấp mạnh mẽ từ phía sau truyền đến, lúc tôi trông thấy người cầm thương thì trong lòng chợt cảm thấy vui sướng, “Sư phụ!”

Sư phụ gật đầu với tôi, thảy cho tôi một ánh mắt yên tâm. Trọng Hoa tuy là bị đâm một thương nhưng vẫn không chảy máu. Hắn vung tay thảy một quả cầu đen ra phía sau, sư phụ chỉ có thể nhảy sang một bên né tránh. Sau khi trường thương rút ra, miệng vết thương của hắn nhanh chóng khép lại.

“Lại là tên tượng sư chết tiệt nhà ngươi!” Trọng Hoa hung hãn trừng sư phụ, trên người tràn đầy sát ý, “Lần này nhất định phải xé ngươi thành trăm mảnh!”

Sư phụ xoay trường thương chống lên mặt đất, thản nhiên cười nói: “Bại tướng dưới tay ta mà còn dám khoác lác!”

Trọng Hoa nhíu mày, đột nhiên cười to, “Ta ngửi được mùi máu, ngươi bị thương.” Hắn nhe ra hàm răng nanh sắc nhọn, “Không biết máu thịt mang sức mạnh của tượng sư có mùi vị thế nào nhỉ? Thật muốn nhanh chóng nếm thử.”

Vết thương của sư phụ có lẽ cũng chưa lành hẳn, ông ấy bị như vậy mà còn chạy đến đây, thật sự là làm bậy mà. (tiếng trời: Có cậu làm bậy thì có.)

Nhưng vẻ mặt sư phụ vẫn không thay đổi, chỉ khiêu khích nhìn Trọng Hoa, tựa như muốn nói ‘Ngươi thử thì biết’. Người sau đương nhiên cũng không khách sáo, vừa định ra tay, mặt đất dưới chân đột nhiên vỡ vụn, một ngọn lửa đỏ rực từ trong khe phóng ra.

Trọng Hoa nhanh chóng nhảy lên tránh né, ngẩng đầu, “Tam Muội Chân Hỏa, thì ra ngươi còn chưa chết, con nhóc nhà họ Viên.”

Nha ôm nữ quân nhân từ trên không trung nhảy xuống, nữ quân nhân kia chân vừa chạm đất liền hất Nha ra mà lao tới Trọng Hoa, cùng một đám hỏa long đánh về phía hắn.

“Đi chết đi!”

Trên quân phục của nữ quân nhân dính đầy máu, rõ ràng là đang bị thương rất nặng. Thế nhưng cô ta vẫn không chùng bước, vung roi xông lên tấn công Trọng Hoa.

Nha chạy tới cởi áo khoác phủ lên người tôi, ôm lấy tôi, “Thiếu gia, xin tha thứ cho sự chậm trễ của tôi, để cậu phải chịu khổ rồi!”

“Nha, cậu không sao chứ?” Tôi sờ sờ mặt Nha, quần áo nó rách bươm, đã vậy còn loang lổ vết máu.

“Thiếu gia, tôi không sao.” Nó ôm tôi thật chặt, trong đôi mắt tràn đầy phiền muộn, căm phẫn và lo lắng, nó cắn răng nói: “Kẻ nào dám tổn thương thiếu gia, tôi nhất định sẽ bắt hắn phải trả giá gấp trăm lần!”

Nói xong nó còn hung hãn trừng Trọng Hoa đang né tránh cái roi của nữ quân nhân. Người sau dường như cũng cảm nhận được, nghiêng đầu liếc nhìn nó một cái, cong cong khóe miệng.

“Bổn tọa không có thời gian đùa với các ngươi.” Trọng Hoa giang hai cánh ra, tức thời cuồng phong liền nổi lên, thoáng chốc hắn đã bay lên trên không hướng về phía cây cột ở khu tây kia.

“Đừng hòng trốn!” Nữ quân nhân lao ra đầu ngõ, một chiếc xe quân dụng vừa lúc đỗ lại, tôi nhìn thấy A Thư đang lái xe cũng bị thương trên đầu, máu me đầy mặt. Nữ quân nhân nhảy lên xe quân dụng, đuổi theo Trọng Hoa.

Tôi bảo Nha đi xem tình hình của Chu Chính. Tuy rằng bị thương rất nặng, nhưng anh ấy cũng chỉ ngất đi thôi. Lúc Nha đang chữa trị cho anh ấy, sư phụ đột nhiên quỳ một gối xuống, không ngừng ho khan.

Trong lòng tôi hốt hoảng, chỉ vừa lấy lại chút sức lực liền cố gắng bò qua, nhìn thấy giữa những kẽ tay sư phụ dùng để che miệng rỉ ra máu tươi.

“Sư phụ!” Tôi quay đầu hét lớn với Nha: “Mau gọi xe cấp cứu!”

Sư phụ khoát tay với tôi, “Không có gì đáng lo cả.” Ông ấy chậm rãi ngồi xuống, dựa vào tường mà thở, “Không còn nhiều thời gian nữa, phải nhanh chóng ngăn lại hắn.”

“Nhưng mà… sư phụ…”

“Tuyệt đối không thể để cho hắn thực hiện được mưu đồ, nếu cánh cửa Ma giới mở ra, thế giới này sẽ…” Sư phụ chống trường thương định đứng dậy, chỗ ngực áo nơi miệng vết thương đã bị máu nhuộm đỏ.

“Sư phụ… người…” Tôi vươn tay kéo áo ông ấy, “Là gạt Tử Dạ lén đi ra đây đúng không?”

Lời vừa nói ra khỏi miệng tôi lập tức tự mắng mình ngu ngốc, đã lúc nào rồi mà còn đi hỏi cái vấn đề ngớ ngẩn này chứ. Đương nhiên là ông ấy lén ra đây rồi. Không đúng, đây không phải trọng điểm!

Sư phụ hơi sửng sốt, sau đó liền cười lên ha hả, sờ sờ tay tôi, “Xem ra tiểu đồ đệ còn cứng đầu hơn sư phụ nhiều nhỉ.”

Lúc này Nha cũng bước tới đỡ lấy sư phụ, “Xin để tôi chữa trị vết thương cho ngài.”

Thuật trị liệu của Nha rất lợi hại, tôi nhớ rõ lúc trước cũng là nó cứu tôi từ bờ vực cõi chết trở về. Tuy rằng nơi này không phải là địa bàn của nó, uy lực sẽ giảm, nhưng ắt hẳn cũng có thể tạm thời chữa lành cho sư phụ.

Sau khi dọn dẹp xong hiện trường, chúng tôi cũng không tìm thấy được Phượng Triều Nguyệt, cứ như là hắn đã biến mất vào không khí rồi vậy. Người bên công hội cũng thương vong hơn một nửa, nghe nói ở kết giới phía tây càng có nhiều người tử vong hơn. Phong Lôi Tốn dù đang bị thương rất nặng vẫn cứ nằng nặc đòi sang bên kia. Có lẽ cậu ấy đang lo cho Tô Cẩm Ngôn. Thật ra tôi cũng rất lo cho Trần Tịch và lão Trương, không biết bọn họ thế nào rồi.

Hỏi Nha thì chẳng có kết quả, vì nó cũng không đến được kết giới ở khu tây. Lúc nó đang trên đường đi thì gặp người quân đội đang bị ma vật tập kích với quy mô lớn. Những ma vật đó đều nghe theo mệnh lệnh của Trọng Hoa, mà hình như Trọng Hoa cũng khá là hiểu biết về những người trong quân đội, lần nào cũng có thể đánh trúng điểm yếu của bọn họ, đám quân nhân kia hầu như bị diệt sạch.

Chẳng qua Trọng Hoa dường như cũng không hiếu chiến, hắn rời khỏi chiến tuyến rất sớm. Nha và những quân nhân còn lại giải quyết sạch sẽ đám ma vật, tránh để chúng làm hại tới con người. Thế nhưng nó vẫn cứ luôn tự trách vì không thể tới sớm hơn để cứu tôi.

“Không sao cả, Nha đã cứu được tính mạng rất nhiều người.” Tôi nắm tay nó mà nói.

“Nhưng mà… không thể cứu được người quan trọng nhất trong lòng, cứu được những người khác thì có ích lợi gì?” Nó ôm lấy tôi, giọng nói có hơi run rẩy, “Thiếu gia, rất xin lỗi!”

Hử cũng biến trở về hình người mà lao qua đây. Ngoại trừ bên ngoài có chút xây xát thì cũng không phải chịu thương tích gì nghiêm trọng. Nó ôm lấy eo tôi, khóc bù lu bù loa.

“Không sao cả, bây giờ không còn việc gì nữa…” Tôi vỗ về an ủi chúng nó. Thật ra tôi mới là người cần được an ủi đây này, bây giờ cúc hoa nhỏ còn đang rất đau, trinh tiết của tôi! TT (Tiếng trời: Trinh tiết của cậu mất từ hồi nào rồi mà.)

Xe cứu hỏa, xe cảnh sát, xe cứu thương tề tụ đông đủ tới đây. Một vòng người vây quanh Chu Chính làm sơ cứu khẩn cấp. Mà hành động của Nha và Hử làm cho mọi người đều phải liếc nhìn, thật sự khiến tôi muốn tìm một cái hố mà chui vào luôn.

Rất nhanh đã sơ cứu xong, Chu Chính cũng không bị nguy hiểm đến tính mạng, được đưa lên xe cứu thương chở tới bệnh viện, tôi rốt cuộc cũng có thể thở phào. Lúc Trọng Hoa nói anh ấy là thần tướng hạ phàm lịch kiếp, tôi nhớ lại mà thấy buồn cười. Rõ ràng anh ấy có thèm tin vào mấy chuyện ma quỷ thần tiên gì đâu.

Bên chính phủ dường như có bộ ngành chuyên xử lý những vụ việc như thế này, cho nên lần này giới truyền thông quy kết là do hỏa hoạn bùng phát trên diện rộng, cũng không nhắc tới mấy đề tài như Ma tộc hay rồng rắn gì cả. Đương nhiên, loại chuyện này có lẽ chẳng giấu giếm được bao lâu, dù sao quảng trường khu tây cũng còn đang ở vào tình thế nghiêm trọng.

Thế nhưng may là công hội đã có chuẩn bị trước, giăng kết giới ở quảng trường khu tây, cho nên tạm thời không ai có thể nhìn thấy được cây cột kia. Mà quảng trường cũng đã sớm bị đóng cửa, nơi đó hiện giờ không còn ai ra vào.

Bên quân đội điều tới rất nhiều quân nhân bao vây xung quanh quảng trường khu tây. Công hội cũng kiểm kê lại những thành viên vẫn còn khả năng chiến đấu, chuẩn bị tiến vào trong đó.

Tôi vốn định đi đến đó cùng Phong Lôi Tốn, nhưng lại bị sư phụ gọi tới chỗ ông ấy.

“Ta có việc muốn nhờ con.”

Sư phụ lấy từ trong ngực ra một miếng ngọc màu đen đưa cho tôi. “Cầm thứ này đến nhà Ngao gia số XX đường Long Tân mà tìm Ngao Ưng. Nói cho lão biết, hiện giờ là lúc nên hoàn trả lại ân tình năm xưa.”

Tôi cầm lấy miếng ngọc, gật đầu thật mạnh, “Con nhất định làm được.”

Bàn tay to lớn của sư phụ đặt lên đầu tôi, vò vò mái tóc của tôi, “Đồ đệ nhỏ đáng yêu của ta, nhờ gặp được con mới có thể giúp ta nhớ tới quãng thời gian hạnh phúc đã qua, giúp ta bước ra khỏi thế giới tuyệt vọng kia. Cám ơn con!”

Tôi có cảm giác là lạ, cứ như là sư phụ đang nói lời vĩnh biệt ấy, tôi ôm chặt lấy ông ấy, “Sư phụ, con rất thích người! Cho nên người nhất định không thể chết được.”

Sư phụ cười ha hả vỗ vai tôi, “Long Chấn Kiền ta cũng không phải yếu ớt đến như vậy. Ta là tượng sư khiến cả tam giới phải nhún nhường đó.”

“Chẳng qua…” Sư phụ trêu chọc: “Ai mà ngờ được Đằng nhi lại có cái sở thích này chứ, vậy chúng ta có thể coi như là phụ tử luyến rồi.”

“Sư phụ, ngu ngốc!” o(

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.