Đông Lang đang ngồi cùng với các nhân viên trong phòng ăn của công ty mình,
lấy một tay che hai mắt lại, vẻ mặt nặng nề khác thường, bây giờ nếu như người qua đường không biết được tình huống thật, chắc chắn sẽ cho là
công ty của anh sắp bị phá sản.
Nhưng sự thật không phải như vậy, thứ đã làm cho anh khốn khổ chính là, các món ăn nóng hổi trước mắt.
Những món ăn hôm nay được các đầu bếp do công ty mời để dày công nấu ra, mặn
chay đầy đủ cả, màu sắc hương vị đều hoàn hảo, nhưng mười nhân viên ngồi trước mặt Đông Lang tất cả đều có vẻ mặt khổ đại cừu thâm, nhìn những
món ăn đó giống như nhìn thấy □□.
Đông Lang thở dài, nói, “Thử lại một lần nữa.”
Một nhân viên nam ngồi đối diện với anh hồi hộp nuốt nước bọt, cầm đũa lên, tay run run khi gắp một miếng rau trên bàn, đưa vào miệng, khi nhai
được vài cái sau đó cố gắng tạo ra nét mặt “A ngon quá”, rồi dùng lực
nuốt miếng rau xuống.
Tất cả các nhân viên khác đều nhìn anh ta một cách tràn đầy chờ mong, “Nuốt rồi sao?”
“Trời ạ, ăn có ngon không? Có thấy chỗ nào khó chịu không? Có cần tôi giúp cậu gọi xe cứu thương không?”
Nhân viên nam lắc đầu, có gắng giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh, nói: “Cũng không khó ăn lắm, mọi người không nên ghét rau như vậy, thật ra thì ăn cũng
rất ngon -- nôn!”
Anh ta còn chưa nói xong, đã vội úp mặt xuống một bên nôn.
Công nhân làm vệ sinh bên cạnh không nói gì chỉ quét dọn những thứ bỏ đi,
mặt không biến sắc chỉ đứng tại chỗ chờ cơ hội quét dọn tiếp theo.
“......” Cuối cùng Đông Lang không nhịn được nữa, bộc phát, anh đập bàn,
“Chỉ có mấy miếng rau cải, cũng không ăn được, lát nữa cô ấy đến rồi,
chẳng lẽ mọi các người muốn cô ấy thấy bộ dạng tất cả vùi đầu vào chậu
rửa mặt để cắn thịt tươi sao?”SS_DĐLQĐ
Nhân viên nam mới vừa nôn
xong uất ức giải thích, “Ông chủ, không phải là tôi không muốn, mà là
rau cải thật sự rất khó ăn! Lúc trước ở rừng rậm, chúng tôi đều đói bụng sắp chết mới cố gắng ăn một chút để đỡ đói, bây giờ ông chủ cho chúng
tôi ăn, thật sự là nuốt không trôi.”
Đông Lang thở dài một hơi nặng nề, “Thôi, lát nữa tôi sẽ không cho cô ấy đến phòng ăn là được rồi.”
Những nhân viên khác nhất thời có chút không an tâm, anh chính là ông chủ
kiêm thủ lĩnh độc thân nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới thích được
một cô gái, chỉ có chút chuyện mà bọn họ cũng không làm được cho ông
chủ, đúng thật là không chừa sĩ diện cho Đông Lang.
Công nhân nam nhạy bén, nói: “Chỉ cần không muốn thì không mang món ăn đó lên, chúng
ta chỉ ăn thịt, chỉ cần cô ấy không chú ý kĩ động tác của chúng ta thì
cô ấy sẽ không phát hiện ra.”
Người còn lại bổ sung: “Còn nữa,
không bao giờ được ăn quá nhanh và quá nhiều! Vì hôn nhân của ông chủ là một chuyện trọng đại, hôm nay bọn tôi đói bụng cũng không sao hết!”
Vẻ mặt của Đông Lang hơi dịu đi, thở dài, nói: “Cám ơn mọi người.”
Các nhân viên nhìn thấy anh ăng thẳng như vậy, đành phải nói: “Ông chủ, nên nói thân phận thật sự của ông chủ cho cô ấy biết, nếu như hai người
sống chung, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ biết.”
“Tôi biết.” Đông
Lang gật đầu sắc_sắc_DĐLQĐ, “Nhưng bây giờ chưa thích hợp, thời gian
quen nhau của chúng tôi quá ngắn, tôi sợ là sẽ làm cho cô ấy sợ hãi.”
“Vậy là...” Nhân viên hùa theo nói.
Đông Lang giơ tay nhìn đồng hồ trên tay, nói: “Cũng sắp đến giờ rồi, bây giờ tôi sẽ đi đón cô ấy, nửa tiếng sau sẽ quay trở lại, mấy người phải
chuẩn bị cho tốt đó, và đừng bao giờ lộ ra sơ hở.”
Một quản lí
nhỏ ở giữa vỗ ngực đảm bảo, “Ông chủ yên tâm ở trên người chúng tôi,
chúng tôi tuyệt đối sẽ khiến ông chủ ôm được người đẹp về!”
Sau
khi Đông Lang rời đi, bỏ các nhân viên đang họp lại một chỗ thảo luận ầm ĩ, một người đứng trên bàn hỏi: “Không biết ông chủ nghĩ như thế nào mà tìm một cô gái loài người? Mặc dù con người có chút đáng yêu, nhưng mà
lại quá yếu đuối, nếu như sau khi biến thân không cẩn thận mà tát một
cái chết thì phải làm sao?”
Một người khác vừa giơ chân lên ra
phía sau gãi đầu, vừa nói: “Đúng vậy, tôi cảm thấy trợ lý Shani của ông
chủ rất tốt, vừa xinh đẹp lại vừa tài giỏi, bởi vậy mới xứng đôi bộ tộc
người sói chúng ta.”
Người thứ ba đã ăn xong một nồi thịt kho
tàu, đang thè lưỡi ra liếm nước sốt còn sót lại trong nồi, “Chắc là
không được hồi âm thôi, Shani ở bên cạnh ông chủ đã được mấy năm, sớm
phải có cảm giác rồi chứ......Ưmh, mùi vị của nước sốt này thật ngon, dì ơi cho tôi thêm một nồi nữa!”
Quản lý bên cạnh giận muốn lộ ra
nanh sói, giận giữ hét: “Cậu! Từ trên bàn đi xuống! Cậu! Để chân xuống
mang giày vào! Còn cậu nữa! Bỏ cái nồi của xuống! Bộ dạng bây giờ của
mấy người mà được cô gái kia nhìn thấy, thì lo mà chờ bị ông chủ đánh
đi!”
Mọi người vội vàng thu hồi việc đang làm lại, cố gắng duy
trì hành động việc làm giống con người, mong chờ ông chủ đưa đối tượng
hẹn hò đến.
Nửa tiếng sau, Đông Lang dẫn Tiền Hựu đến cửa chính của công ty.
Cô nhảy xuống xe, ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc của công ty với cái sân rộng
lớn, cô ngạc nhiên rồi cảm thán, “Thật là đẹp còn rộng nữa......Đông
Lang, đây căn bản không phải là công ty nhỏ mà anh miêu tả!”
Đông Lang cười nói: “Chỉ là anh thuê mặt bằng hơi lớn thôi, công ty cũng vừa phát triển, còn chưa thuê đầy đủ các nhân viên cho công ty
Sắc
Tiền Hựu thu
lại đáy lòng thán phục, tò mò hỏi anh, “Anh chưa thuê nhân viên sao? Có
phải lúc anh tuyển nhân viên rất cao không?”
Ánh mắt của Đông Lang lóe sáng, nói: “Phương diện nào đó đối với bọn họ.....thì đúng là khá cao.”
Nói ví dụ như, “Trong công ty trên 60% đều là người sói” chuyện này thì
năng lượng tiếp nhận có đủ cao hay không. Những năm gần đây, thật ra là
bộ tộc của bọn họ cũng ở toàn thế giới nên quen rất nhiều những người
bạn loài người tốt, bọn họ biết được thân phận thật của bộ tộc người
sói, mà còn sẵn lòng giữ bí mật giùm họ, thậm chí còn giúp bọn họ trong
những lúc khó khăn, trong công ty của Đông Lang ngoài người sói và các
người nhân viên đó, là thuộc về tình huống này.
Nhưng đối với
công ty của anh mà nói, số lượng nhân viên bây giờ vẫn không đủ, nhưng
mà anh lại không thể thuê con người về làm việc, nếu như bị phát hiện
hay dù dọa bọn họ, đây không phải là điều anh mong muốn.
Tiền Hựu hiểu nữa không có gật đầu, cô nghĩ là Đông Lang yêu cầu với nhân viên
khá cao, nên không tiếp tục hỏi nhiều, “Vậy...Anh có gắng lên đi, thật
ra thì tôi cũng có rất nhiều đồng nghiệp, còn có bạn bè bạn học muốn xin việc làm, nếu như anh muốn tôi giúp thì nói nha.”
“Được.” Đông Lang cười, dẫn cô đi về phía trước, “Đầu tiên anh sẽ đưa em đi nhìn phòng làm việc.”
“Được được.” Tiền Hựu đi theo anh chỗ đất trống trước cửa chính của công ty,
thì phát hiện hai bên cửa chính mới trồng cây đại thụ xanh biếc, nhìn từ xa giống như một phần rừng rậm nhỏ, nói: “Oa, anh biến công ty thành
một nơi thật đẹp nha.”
Đông Lang giải thích, “Nhân viên của anh nói như vậy sẽ gần gũi với thiên nhiên hơn.”
Tiền Hựu đi tới quan sát cây đại thụ, thì phát hiện có các dấu vết sắc nhọn
trên thân cây, làm vỏ cứng trên thân cây cũng bị cào nát, cô nghiêng đầu tò mò nói: “Anh có cảm thấy các dấu cào này giống như do dã thú
Sắc_Sắc_DĐLQĐ tạo ra.....”
Đông Lang: “......”
Bảo vệ bên
cạnh thấy vậy vội vàng chạy đến, lắp ba lắp bắp(**) giải thích, “Cái
này...cái này...cái này là do chim gõ kiến mổ đó.”
**Lắp ba lắp bắp = cà lăm.
Mắt của Tiền Hựu trợn to, “Dấu mổ của chim gõ kiến đâu phải như vậy đâu? thật là kỳ lạ.”
“Khụ, chúng ta vào phòng làm việc của anh đi, anh chắc chắn em sẽ thích bố cục của nơi đó.”
Đông Lang cố gắng thuyết phục Tiền Hựu rời khỏi cây đại thụ.
Tiền Hựu không nghi ngờ gì, cô đi theo anh vào cửa chính, bây giờ bảo vệ mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó hắn nhìn về phía cây đại thụ mà rơi lệ, xong
rồi, nhất định lần này ông chủ sẽ cắt lương của mình! Ai! Cũng tại anh
ta thôi, tối ngày hôm qua anh ta lại dùng cái cây để đi mài móng vuốt!
Tiền Hựu và Đông Lang đi vào công ty, một cô gái xinh đẹp cao gầy mặc âu
phục đi về phía hai người, cô ấy khẽ cúi đầu với bọn họ nói: “Chào hai
người, ngài Đông, và cô Tiền.”
Đông Lang nói: “Đây là trợ lý Shani của anh.’
“Ôi--” Cô gái trước mặt có khuôn mặt thật xinh đẹp, dáng người thon da trắng,
quan trọng nhất là có phong cách quyến rũ, thật sự là hoàn mỹ! Tiền Hựu
nhìn chằm chằm Shani một lát, rồi ngạc nhiên nói, “Ah, cô có đôi mắt màu tím đậm...”
Shani mỉm cười giải thích, “Cô Tiền, tôi là con lai.”
“Là vậy sao, mắt cô thật đẹp.”Tiền Hựu cười gật đầu, “Chào cô thật hân hạnh khi được làm quen với cô.”
Shani cười yếu ớt, nét mặt thể hiện sự lạnh nhạt, “Tôi đi làm việc trước, ngài Đông, có việc cứ phân phó cho tôi.”
“Được.” Đông Lang gật đầu, dẫn Tiền Hựu đi về phía thang máy, mang cô trực
tiépđến phòng làm việc của mình, Tiền Hựu nhìn phòng làm việc rộng rãi
sáng rực trước mặt, cảm thán một lần nữa, Đông Lang không chỉ có tính
tình tốt, mà ngay cả phòng làm việc cũng trang trí phong cách tao nhã.
“Em ngồi đi.” Anh kéo ghế mình ra, cho Tiền Hựu ngồi xuống, “Nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa anh dẫn em đi tham quan nơi khác.”
“Ừ!” Tiền Hựu gật đầu một cái, nhìn tấm hình được đặt ở trên bàn anh, tò mò
lại gần xem, thì phát hiện có ảnh ba người chụp chung, trong hình, một
đôi vợ chồng vẻ mặt hiền lành ôm con trai của mình mỉm cười nhìn vào màn hình, phía sau lưng họ là một nông trường có nhà kho được sơn màu đỏ
với đồng ruộng mênh mông bát ngát.
“Đây là ba mẹ của anh sao?” Tiền Hựu hỏi.
Đông Lang gật đầu, đi đến dựa vào bàn, “Đúng vậy, bọn họ đang ở nước ngoài, quản lý buôn bán của nông trường.”
Tiền Hựu tò mò nhìn chằm chằm Đông Lang trong hình, “Tấm hình này chụp lúc anh nhiêu tuổi vậy, nhìn rất trẻ.”
Đông Lang cười nói: “Không nhớ rõ lắm, cứ cho là mười lăm mười sáu tuổi đi,
thế nào, lúc đó anh không đẹp trai bằng bây giờ sao?”
Tiền Hựu
lắc đầu, “Không phải, lúc đó nhìn anh cũng rất đẹp trai! Chỉ là em cảm
thấy, anh trong hình, mặc dù cười, nhưng lại giống như không vui...”
Lông mày Đông Lang khẽ nhếch lên, “Tại sao lại nói anh không vui?”
Tiền Hựu cầm khung hình lên, nghiêm túc nhìn Đông Lang trẻ trung trong hình, quan sát một hồi mới nói: “Em cũng không biết, em chỉ cảm thấy thôi,
anh giống như rất cô đơn, giống như không ai có thể hiểu và chấp nhận bộ dạng của anh, nhưng anh muốn ba mẹ không lo lắng, nên cố gắng che giấu. Bởi vì hồi nhỏ em cũng như vậy, em và bạn cãi nhau, hoặc là không cẩn
thận mà ngã, cũng không muốn nói cho ba mẹ biết, sợ hai người lo
lắng.....”
Nói xong cô ngẩng đầu nhìn Đông Lang, thì thấy anh ánh mắt thâm trầm như biển đang nhìn mình, sửng sốt, “Em...em chỉ đang phân tích lung tung, thật xin lỗi! Em không nên tùy tiện đáng giá người
khác, anh đừng tức giận.”
Mắt Đông Lang nhắm lại, khẽ gật đầu, “Anh không có tức giận. Tiểu Hữu, anh có thể ôm em một chút không?”
Tiền Hựu dừng một chút, trong lòng chợt xuất hiện một ý niệm, cô cảm thấy mình đã đoán đúng.”
Cô gật đầu, Đông Lang lập tức cúi đầu xuống, ôm cô vào trong ngực thật chặt.
Cái ôm của anh thật chặt, Tiền Hựu cảm thấy bờ vai của anh khẽ run. Cô
vương tay lên trên lưng anh, sau đó vỗ nhẹ nhàng an ủi, bởi vì cô cũng
không biết nói gì, chỉ hi vọng như vậy Đông Lang có thể dễ chịu hơn một
chút.
“Nếu như anh có thể gặp em sớm, thì tốt hơn.” Một hồi lâu qua đi, Đông Lang trầm thấp cảm thán.
Tiền Hựu rất muốn hỏi anh nói như vậy có ý gì, chẳng lẽ từ nhỏ đến giờ anh
chưa gặp phải chuyện tốt sao? Nhưng trong lòng cô cảm thấy, lúc này mà
hỏi anh thì không thích hợp cho lắm, vì vậy cuối cùng, cô chỉ nhẹ nhàng
nói: “Bây giờ anh đã gặp em rồi, dù sao cũng hơn....Dù sao cũng hơn tốt
hơn là không bao giờ gặp nhau.”
Nói xong câu này thì cô đỏ mặt, trời ại, nói như vậy giống như cô cực kỳ tự kỷ!
Cũng may Đông Lang không chê cười cô, mà là cúi đầu xuống, cụng trán anh với cô, khuôn mặt anh tuấn dịu dàng mỉm cười, trả lời, “Ừm, em nói đúng.”
Đột nhiên trong lòng Tiền Hựu nhảy lên kịch liệt, bởi vì khoảng cách của cô với gương mặt của Đông Lang ngày càng gần.
Anh...anh muốn hôn mình sao?
Vậy mà Đông Lang chưa chạm vào đôi môi của Tiền Hựu, thì bên ngoài cửa
phòng làm việc đã truyền tới một giọng nói của người đàn ông, “Ọe-- tôi
không chịu nổi nữa! Miếng rau cải này thật sự rất khó ăn! Oa oa, mấy
người muốn làm gì, không nên đánh tôi!”