Lúc tám giờ, đồng hồ báo thức trên đầu giường vang lên, Hạ Khiêm Nghiêu
đang ngủ trên giường đột nhiên mở mắt, rồi nhảy dựng lên như thường
ngày, làm rơi cái đồng hồ báo thức, sau đó anh ta mang dép lê rồi xuống
giường.
Anh ta mở cửa phòng ngủ, các con mèo chờ ở ngoài cửa
trước tiên cung kính đối với anh ta “Meo meo ô”, sau đó xếp thành hàng
ngay ngắn đi đến, hai con mèo nhảy lên giường của anh ta để dọn dẹp, hai con khác kéo màn cửa sổ ra, rồi chuẩn bị quần áo mà anh ta muốn mặc.
Lúc mà Hạ Khiêm Nghiêu vệ sinh cá nhân xong, thì bốn con mèo đã hoàn thành
xong công việc của mình, ngoan ngoãn ngồi xổm trên thảm, dùng đôi mắt to như thủy tinh trong suốt trông đợi nhìn tộc trưởng tương lai của bọn
nó.
Hạ Khiêm Nghiêu cắn răng, anh ta cúi người vươn tay ra, rồi
sờ soạng trên đầu từng con, ngay lập tức bốn con mèo cảm nhận được một
nguồn năng lượng mạnh mẽ đang chạy vào trong cơ thể, bọn nó cảm kích meo meo, bọn nó ngồi xổm xuống bắt đầu tu luyện.
Trong phòng của Hạ
Khiêm Nghiêu chỉ có mấy con mèo, tất cả các con mèo làm việc ở nhà họ Hạ đều chỉ có bốn con mèo kia, vì chỉ làm những công việc đơn giản ở nhà
họ Hạ, ví dụ như trải giường chiếu, hoặc truy tìm mục tiêu. Nhà họ Hạ
không những nuôi bọn nó, mà còn có thể truyền năng lượng của mình cho
bọn nó tu luyện, coi như hai bên đều có lợi.
Truyền thống của
Miêu Tộc đã kéo dài rất nhiều năm rồi, những con mèo này đã tự nguyện
lập khế ước với nhà họ Hạ, không, bây giờ phải gọi là hợp đồng nghề
nghiệp, thông qua nhà họ Hạ bọn chúng có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện,
tới khi hết thời hạn trong hợp đồng thì có thể rời
đi. Đương nhiên, có con đi cũng có con không đi,
đó chính là quản gia Đại Hoa Miêu của nhà họ Hạ.
Lúc này, quản
gia Đại Hoa Miêu đang ngồi xổm trên bàn ăn dài ở phòng ăn, nhìn thấy Hạ
Khiêm Nghiêu đang đi đến, nhanh chóng kêu “Meo meo”, sau đó nó đẩy một
túi ni lông đến trước mặt anh ta.
Quản gia Đại Hoa Miêu chưa kịp trả lời, thì chị hai của anh đi vào, nói: “À, tối hôm qua chị đặc biệt làm đồ ăn vặt, em mang đến cho Tiền Hựu ăn
đi.”
Mày của Hạ Khiêm Nghiêu nhăn lại, “Tại sao chị lại muốn em mang đến cho cô ta ăn, cô ta nên mang đến cho em ăn mới đúng chứ!”
Hạ Khiêm Tụy bất đắc dĩ lắc đầu, “Em á, tối ngày hôm qua chị đã khuyên em như thế nào, mới ngủ một giấc em đã quên rồi sao?”
Hạ Khiêm Nghiêm ngẩn người, sau đó hơi cúi đầu xuống, nói: “Không có, em
không quên, chị nói em nên đối xử với cô ta dịu dàng hơn một chút.....”
“Đúng......” Hạ Khiêm Tụy nói, “Mang ít đồ cho cô ta ăn để lấy lòng cô ta, chắc chắn chiêu này sẽ hiệu nghiệm! Oa, thấy thế nào, vẻ mặt của em tỏ ra không
muốn phải không? Nếu đã không chịu thì khỏi.....” Sắc Sắc
Vừa nói xong, cô vừa lấy lại cái túi.
Tay mắt của Hạ Khiêm Nghiêu linh hoạt nhanh chóng lấy lại cái túi, “Không
phải là em không muốn! Khụ, không, không phải chỉ là mang cho một người
ăn thôi sao, có gì đăc biết đâu, chị xem đi, em chắc chắn khoảng một
tháng em sẽ theo đuổi được cô ta! Cái tên Đông Lang chết tiệt kia đi
chết đi.”
Hạ Khiêm Tụy ném cười đến đau bụng, “Được, chị hai sẽ chờ tin tốt từ em.”
Hạ Khiêm Nghiêu hừ một tiếng, lấy tay sờ túi ni lông, sau đó không nói gì, rồi ăn hết bữa sáng của mình, nói một câu: “Chi hai em đi trước.” Sau
đó anh ta cầm lấy cái túi đi nhanh ra khỏi cửa.
Bỏ lại Hạ Khiêm
Tụy đang bất đắc dĩ lắc đầu, người em trai này của cô, cái gì cũng tốt,
nhưng mà có cái tính kiêu ngạo, rõ ràng là thích Tiền Hựu rất nhiều,
nhưng lần nào cũng đối xử không tốt với cô ấy, đến khi cô gái đó nhìn
thấy nó là phải sợ. Nó vừa sờ vào đồ ăn vặt thấy còn nóng, thì đã nhanh
chóng đưa đến cho người ta.
Trước kia coi như xong, lúc này gặp được một đối thủ mạnh, cô là chị nó đương nhiên phải giúp nó rồi.
·
Hạ Khiêm Nghiêu dừng xe thể thao cách bãi đậu xe của công ty mấy tăm mét,
sau đó anh ta cầm túi đồ ăn vật rồi đi bộ về phía công ty.
Trên đường đi, anh ta luôn nghĩ, làm thế nào để đưa túi này cho Tiền Hựu đây?
Vứt cái túi trên bàn của cô, nâng cầm thái độ kiêu ngạo nói một câu, “Bố
thí cho cô, không cần cảm ơn.” sau đó xoay người tiêu sái rời đi.?
Éc...Không đủ dịu dàng.
Vậy thì đặt trên bàn của cô, vỗ bã vai cô, rồi ra lệnh cho cô, “Cái này là
do chị hai của tôi cực khổ làm ra cho cô, tôi cho cô một giờ phải ăn
hết, ăn không hết thì tự nhận lấy hậu quả.”?
...Dịu dàng, phải dịu dàng!
Có rồi! Nói lời cảm ơn cô vì cô đã cho mình nhiều đồ ăn vặt, cho nên lần
này mình mua lại cho cô, sau đó lúc cô ăn thì khen cô: “Thật ra thì dáng vẻ đang ăn của em cũng không xấu lắm.”
Lau! Dịu dàng là cái gì! Ông đây không chơi.
Hạ Khiêm Nghiêu giãy giụa tự giận mình, buồn bực đi vào công ty, tính toán muốn sức màu mẻ trán. Nhìn thấy Tiền Hựu cùng các đồng nghiệp đang nói
chuyện, đang tính đưa đồ ăn vặt cho cô, thì lại nghe các đồng nghiệp
nói: “Ha ha ha, tiểu Hựu chúc mừng nha, cuối cùng cũng kết thúc cuộc
sống độc thânh,...bạn trai cậu chính là người mỗi ngày đều lái xe đưa
đón cậu phải không?”
Hạ Khiêm Nghiêu đứng hình tại chỗ! Những người này vừa mới nói cái gì, cái gì mà bạn trai ở đây?!
Chỉ thấy Tiền Hựu ngượng ngùng gãi đầu, trên mặt tràn đầy ngọt ngào không thể che dấu, nói: “Đúng vậy...chính là anh ấy.”
“Ha ha ha, vậy lần sau phải để cho anh ta mời chúng tôi ăn cơm.”
Tiền Hựu đỏ mặt, “Anh ấy....công việc của anh ấy rất nhiều, để tôi hỏi anh
ấy một chút. Nếu không được thì tôi sẽ mời mọi người đi ăn.”
“Được được.” Mọi người cười lăn cười bò, ánh mắt Tiền Hựu nhìn người đang
đứng bên cạnh, rồi quay đầu lại nhìn, cười nói: “Hạ Khiêm Nghiêu! Buổi
sáng vui vẻ! Anh...anh có sao không? Vẻ mặt của anh thật khó coi.”
Trên mặt Hạ Khiêm Nghiêu mây đen cuồn cuộn, “Cô và cái tên Đông Lang ở chung với nhau sao?”
Tiền Hựu giật mình, tiếp tục cười, “Đúng vậy.”
Hạ Khiêm Nghiêu luôn tự nói với lòng mình, phải tỉnh táo phải dịu dàng,
vậy mà khi mở miệng ra lại nhịn không được mà gầm thét, “Không phải ngày hôm qua cô và anh ta cải nhau sao? Vậy mà trong chớp mắt thì đã tha thứ cho anh ta? Lại ở canh nhau rồi hả? Đúng là người phụ nữ ngu ngốc giống như là không có lập trường vậy hả? Bị những lời ngon ngọt của anh ta
thì cũng không tìm được miền Bắc sao? Cuối cùng cô cũng nhìn đến mặt của anh ta mà còn là tiền nữa, sao người phụ nữ này lại có con mắt kém như
vậy!”
Nói xong, anh ta không cho Tiền Hựu có cơ hội trả lời, thì đã xoay người chạy thật nhanh ra ngoài.
Tiền Hựu không biết gì đứng ở phòng làm việc, thấy thế những đồng nghiệp
khác an ủi cô, “Cậu đừng để ý đến anh ta..., anh ta là người như vậy, hở ra là cứ dọa cậu, thật là quá đáng mà.”
Tiền Hựu lắc đầu, cười với mọi người, “Không có chuyện gì đâu..., tôi cũng quen rồi..., mọi người đừng lo.”
Nói xong cô đi về chỗ ngồi của mình. Nói thật, cô cũng không có tính Hạ
Khiêm Nghiêu sẽ nói những lời chúc phúc, dù sao thì bình thường anh ta
sẽ không nói vài câu hay. Nhưng mà anh ta lại phản ứng mạnh như vậy,
đúng là hơi ngoài dự kiến của Tiền Hựu.....
Những truyện cười lúc cô không có bạn trai không ai thèm lấy đều bắt nguồn từ Hạ Khiêm Nghiêu sao? Bây giờ cô đã tìm được, tại sao anh ta lại phản ứng mạnh mẽ như
vậy, không lẽ thẹn quá hóa giận?”
Tiền Hựu không suy nghĩ nhiều,
ngày hôm qua còn dư lại một ít công việc, cô rất nhanh vùi đầu vào công
việc, chớp mắt, đã hai giờ trôi qua rồi, Tiền Hựu đã xử lý xong công
việc của ngày hôm qua, duỗi lưng, muốn hỏi Hạ Khiêm Nghiêu tiếp theo nên làm gì, vừa ngẩng đầu thì phát hiện vị trí bên cửa sổ trống không.
Ôi, không lẽ buổi sáng anh ta chạy đi không quay trở lại?
Tiền Hựu sững sờ, đi đến hỏi đồng nghiệp bên cạnh, “Hạ Khiêm Nghiêu đi đâu vậy? Cậu có nhìn thấy anh ta không?”
Đối phương lắc đầu, “Anh không có ở đây, bây giờ anh ta càng ngày càng quá
mức, nhưng mà làm ở công ty cao tầng, mà còn dám trốn việc một cách lộ
liễu!”
Tiền Hựu gãi đầu, Hạ Khiêm Nghiêu không phân công việc cho cô, cô cũng không có việc để làm. Cô nghiêm túc suy nghĩ anh ta có thể
đi đâu, chợt có một ý tưởng lóe lên, đang muốn đi ra cửa tìm người, thì
quản lý đã đi vào.
“Đến, mọi người nghỉ một chút.” Quản lý cười
nói, “Tôi tuyên bố cho mọi người một tin tốt, tuần sau công ty sẽ tổ
chức một chuyến đi chơi.”
Lời nói vừa phát ra, thì bên trong phòng xuất hiện âm thanh hoan hô nhay nhót.
Quản lý cười đè tay, đợi mọi người bình tĩnh lại, mới nói tiếp: “Tôi chưa có nói xong. Đi chơi không phải là đi du sơn ngoạn thủy, mà là công ty
muốn công nhan tham gia đại hội thể dục thể thao --”
“Cái gì! Không nên đâu......”
“Muốn chạy bước sao? Trời ạ, bây giờ tôi chạy bộ còn không đạt tiên chuẩn.”
“Có thể tham gia hay không tham gia không?”
Nửa câu của quản lý vừa phát ra, không khí trong phòng bắt đầu trầm xuống,
mặc dù phía sau có nói người thắng thì sẽ có được phần thưởng rất phong
phú, mọi người cũng không cảm thấy rất hứng thú.
Trong lòng Tiền
Hựu càng thêm bất đắt dĩ, cô là một đại trạch nữ(*), bình thường không
thích nhất là vận động, bây giờ đến đại hội thể thao, thế không phải là
hành hạ cô sao? Trong đầu cô bây giờ là nghĩ cách để xin nghỉ không đi,
thì lại nghe quản lý nói: “Tôi hiểu tình huống của mọi người, công ty
làm cái này để không cho mọi người suốt ngày ở phòng làm việc, đi ra
ngoài rèn luyện cơ thể một chút. Đương nhiên, muốn không tham gia cũng
được, công ty sẽ không miễn cưỡng. Chỉ là mọi người có thể dẫn người
thân đến để cùng chơi đùa, coi như là dự thi, ngòi bên nhau ăn cơm dã
ngoại cũng được.”
*cô gái luôn ở nhà
Trong lòng của Tiền
Hựu ngay lập tức lại sáng lên, nói cách khác là cô có thể dẫn Đông Lang
đi cùng? Lúc trước hai người gặp mặt không phải ăn cơm chính là xem
chiếu bóng, cũng có chút chán, cô đang lo không biết cùng anh đi ra
ngoài làm cái gì cho tốt, cái này đại hội thể dục thể thao nhưng cũng là một cơ hội rất tốt.
Chẳng qua là, công việc của anh quá nhiều, không biết tuần sau có rãnh không....
Cô khác với các đồng nghiệp vì họ đã đi tìm quản lý đăng kí, còn Tiền Hựu
tính toán hỏi Đông Lang sau đó mới đăng kí. Lúc này một đòng nghiệp nam
không ưa Hạ Khiêm Nghiêu không nhịn được, nói với quản lý, “Quản lý,
buổi sáng hôm nay Hạ Khiêm Nghiêu không ở phòng làm việc, anh ta lại
không xin nghỉ, ngài nói tình huống này nên giải quyết như thế nào?”
Quản lý cau mày nhìn ghế trống bên cửa sổ một chút, rồi để lại một câu, “Chuyện này tôi biết rồi!” Rồi đi ra ngoài.
Những người khác bắt đầu than phiền nói: “Không thể nào, thật là quá đáng,
như vậy là quản lý cũng không quản được lời nói độc miệng của anh ta
sao?”
“Hạ Khiêm Nghiêu chắc chắn là có bối cảnh gì ở trong công
ty này, thật là quá kiêu ngạo. Nói nhỏ cho mọi người biết, lần trước tôi thấy quản lý đi phía sau anh ta cúi người gật đầu.”
Tiền Hựu
không có tâm tư cùng mọi người thảo luận về đề tài này, cô chạy thẳng
đến lầu một, sau đó cô thở hồng hộc chạy đến phía sau nơi nghỉ mát của
công ty Đại Hạ.
Đúng như cô đoán, Hạ Khiêm Nghiêu đang ở nơi này, anh ta nằm trên ghế dài ở khu nghỉ mát, một tay che mặt, cong chân lên, không biết có phải là nghủ thiếp đi hay không.
Cô đi khẽ đến,
ánh sáng lốm đốm của mặt trời chiếu vào người Hạ Khiêm Nghiêu, nếu không bị tay che kín nữa khuôn mặt đường cong hoàn mỹ, anh tuấn giống như
điêu khắc.
Ai, nếu mà anh ta không hung dữ thì tốt biết mấy.
Tiền Hựu thở dài, vừa định đánh thức anh ta, thì Hạ Khiêm Nghiêu đã mở mắt
ra, đôi mắt màu hổ phách sắc bén nhìn cô, “Ai cho cô tới đây tìm tôi?
Tránh ra!”