Sổ Tay Yêu Đương Của Người Sói

Chương 47: Bị phát hiện rồi



Hạ Khiêm Nghiêu lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới gần rừng cây mà Khẳng đang ở.

Còn chưa bước vào rừng cây, anh ta liền chú ý tới trong rừng nhiều hơn các loài hoang dã bình thường tuyệt đối sẽ không có. Cho dù có con thỏ, con nhím hay con chồn cũng coi như xong, lại còn có mấy con sói hoang, cũng không biết là từ đâu chạy tới.

Vừa nhìn thấy sói, Hạ Khiêm Nghiêu liền ghét bỏ dựng đuôi, Tiểu Nhung trên bả vai cũng phát ra tiếng meo meo khàn khàn từ trong cổ họng. Cùng vậy, mấy con sói cũng không phải rất ưa thích hai người bọn họ, mắt sói sắc bén lấp lóe phát sáng trong bóng tối.

Hạ Khiêm Nghiêu bất đắc dĩ than thở, “Tên kia làm cái gì, biến thân thì biến thân, còn kéo ra nhiều động vật vây xem như vậy! Anh ta cho là mình rất tuấn tú sao?”

Thật ra thì tộc mèo cùng cung người sói là một dạng, cũng có năng lực gọi động vật nhỏ, chẳng qua bình thường Hạ Khiêm Nghiêu rất ít dùng cái năng lực này, coi như dùng, cũng chỉ cho gọi động vật họ mèo ra ngoài.

Anh ta vuốt ve đầu Tiểu Nhung trên bả vai, “Đi thôi, đi vào với ta xem một chút.”

Khi bước vào rừng rậm, anh ta nghiêng đầu quét mắt nhìn sói bên cạnh, “An phận một chút, nếu như đánh nhau, các người không phải đối thủ của ta. Nói không chừng mấy chục năm thành quả tu luyện đều không còn.”

Mấy con sói hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đứng tại chỗ không có tiến lên.

Cũng không còn gì nữa. Hạ Khiêm Nghiêu dùng lỗ mũi hừ một tiếng, càng đi vào trong rừng rậm, trong không khí mùi vị thuộc về sói lại càng nồng, anh ta không nhịn được cau mày, vừa tìm người vừa tùy tiện mắng, “Khó ngửi chết! Ta không thể hiểu, rốt cuộc Tiền Hựu thích người sói cái gì! Lại hung tàn, mùi lại không dễ ngửi, cô ấy không cảm thấy khó chịu sao!”

Tiểu Nhung trên bả vai vội vàng gật đầu theo, “Meo meo!” ( phiên dịch: đúng là vậy!)

Một người một con mèo đồng loạt bỏ quên Tiền Hựu thân là loài người căn bản không ngửi thấy mùi thật sự của sói.

Cuối cùng, anh ta dừng chân tại một dòng suối nhỏ trong rừng. Khẳng đã hóa nửa người sói, đang đứng ở mép nước thở dốc, hai móng ôm đầu, cánh tay và trước ngực bị chính mình cào ra rất nhiều dấu vết, nhìn qua dáng vẻ rất khổ sở.

Hạ Khiêm Nghiêu đứng lại, híp mắt nói: “Này, anh muốn làm gì, kêu lớn tiếng như vậy, là sợ người khác không phát hiện ra mình sao?”

Khẳng nghe thấy giọng anh ta, nghiêng đầu dùng cặp mắt đục ngầu nhìn một chút, thở hổn hển nói: “...... Tránh ra.”

”Anh cho rằng tôi nguyện ý quản anh sao, nếu không phải là nhìn anh và Đông Lang quen biết, Đông Lang lại vừa là bạn trai của Tiền Hựu ngốc đó, tôi chẳng thèm quan tâm anh.” Hạ Khiêm Nghiêu hừ hừ nói, chỉ chỉ chỗ càng sâu trong rừng rậm, “Nếu như muốn nổi điên, thì vội vàng tới nơi càng xa đi, nơi này cách loài người vẫn còn quá gần.”

Một hồi đau nhức kịch liệt đánh tới, Khẳng ôm lấy đầu, sau khi khổ sở gào thét mấy tiếng, mới miễn cưỡng trả lời: “Tôi...... Muốn...... Học được khống chế...... Mình. Không muốn lại bị, khụ khụ, ánh trăng...... Khống chế.”

Hạ Khiêm Nghiêu suy nghĩ một chút, “Chuyện này đối với anh mà nói thì rất khó đó.” Anh ta biết có lẽ Đông Lang đã thành công, nhưng tên này vì Tiền Hựu, mà người sói khác chỉ sợ không có dễ dàng thành công như vậy.

“...... Tôi hiểu biết rõ.” Khẳng mỗi lúc càng đau đớn hơn, không ngừng dùng móng vuốt cào rách thân thể, lấy lại được chút tỉnh táo, “Mà tôi muốn thử một chút, ta...... Không muốn...... Người quan trọng đối với tôi, bị tổn thưogn.”

Hạ Khiêm Nghiêu khẽ mở to mắt.

Anh ta ngẩng đầu nhìn ánh trăng một lát, cuối cùng thở dài, đặt Tiểu Nhung ở một bên, sau đó nói với Khẳng: “Tôi tới giúp anh.”

Khẳng đau đến sắp hôn mê, nghi hoặc nhìn Hạ Khiêm Nghiêu, “Anh...... Giúp tôi sao?”

”Đúng vậy.” Hai tay Hạ Khiêm Nghiêu sếp thành chữ thập, khép hờ mắt trong lòng đọc một đoạn pháp chú, ngay lúc nhất thời lòng bàn tay của anh ta phát ra ánh sáng màu hổ phách, “Mặc dù trước kia chưa thử qua, chỉ là thử một chút so với việc hiện tại anh đang cố gắng kiềm chế thì tốt hơn.”

Khẳng nhắm mắt suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu một cái, “Được.”

Vì vậy Hạ Khiêm Nghiêu đi về phía anh ta, ép tia sáng màu hổ phách trong lòng bàn tay vào bả vai của anh ta, gần như là trong nháy mắt, những vết thương trên người Khẳng liền được ánh sáng màu hổ phách bao trùm, hai người cũng nhắm chặt hai mắt, Tiểu Nhung khẩn trương đứng ở một bên, cho dù vô cùng lo lắng cũng không cách nào đến gần, bởi vì hiện tại chung quanh hai người có một tầng khí thế hết sức cường hãn, nó mà đi qua sẽ bị thương.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trên người Khẳng dần dần xuất hiện biến hóa, da lông dần dần rút đi, khôi phục tướng mạo con người bình thường lần nữa. Nhưng ngay khi anh ta chỉ còn dư lại một cái đuôichưa khôi phục hết, Hạ Khiêm Nghiêu đột nhiên rên lên một tiếng, bị hơi thở trên người Khẳng đánh văng ra, sau đó tã ngã ra ngoài.

”Meo meo!” Tiểu Nhung vội vàng nhào tới, lo lắng dùng móng vuốt vỗ vỗ mặt Hạ Khiêm Nghiêu.

”Khụ khụ......” Hạ Khiêm Nghiêu đứng dậy từ dưới đất, có chút biểu hiện kỳ lạ, anh ta quay đầu nhìn lại, phát hiện rõ ràng cái đuôi mèo của mình mọc ra! Hơn nữa còn giống như không thu về được rồi!

Mà Khẳng cũng như anh ta, mặc dù diện mạo khôi phục bình thường, nhưng cái đuôi chó sói khổng lồ phía sau không có cách nào làm cho người ta bỏ qua!

Anh ta giận đến nghiến răng, “Anh! Mới vừa rồi đã tôi đã cảm thấy không đúng, có phải trước anh đã ăn thứ thuốc kỳ quái gì hay không?”

Khẳng ngẩn người, nói: “Tôi luôn dùng chất thuốc có thể khiến người sói chúng tôi có thể biến thành chó. Thế nào, có ảnh hưởng với anh sao?”

Hạ Khiêm Nghiêu giơ cái đuôi lên, gấp đến độ muốn cào tường, “Anh nói thử xem! Cái đuôi của tôi không thu về được rồi! Vậy là thuốc gì, mau đưa thuốc giải cho tôi!”

Khẳng nói: “Cái đó không cần thuốc giải, chỉ là sau khi chúng tôi ăn vào, trong một thời gian ngắn, có thể tự do biến thành chó mà thôi.”

“...... Đáng chết đáng chết đáng chết!” Hạ Khiêm Nghiêu giận đến hận không được đánh cho Khẳng một trận, “Tôi có ý tốt giúp anh, kết quả anh lại hại tôi thành cái bộ dáng này! Như vậy để tôi đi làm thế nào đi!”

Khẳng trả lời: “Xin lỗi, tôi không biết thuốc của chúng tôi sẽ có ảnh hưởng tới anh. Chỉ là hiệu lực của thuốc kéo dài 24h, tối mai lúc này là anh sẽ tốt thôi.”

”Bảo tôi đợi tới tối mai, anh có biết mỗi ngày tôi rất bận nhiều việc không?” Hạ Khiêm Nghiêu tức chết, chỉ vào mũi của anh ta mắng, “Mấy người soi đáng ghét các người, chỉ làm cho người khác thêm phiền! Anh định đi đâu đấy, tôi còn chưa có mắng xong!”

Khẳng quay đầu lại nhìn anh ta, “Tôi muốn đi tìm cha mẹ của Tiền Hựu.”

”Cái gì? Anh điên rồi sao? Không thấy sau lưng anh còn có cái đuôi sao!”

”Tôi thấy được, nhưng tôi vẫn phải đi tìm bọn họ. Cám ơn anh đã giúp tôi, mặc dù không có hoàn toàn thành công, nhưng bây giờ tôi có thể khống chế mình ở đem trăng rằm, tôi muốn nói cho bọn họ biết tôi sẽ không làm thương tổn bọn họ.” Nói tới chỗ này, Khẳng dừng lại một chút nói tiếp,“Chuyện chúng tôi là người sói, không thể nào gạt nhà họ Tiền cả đời, đã như vậy, nên càng sớm nói cho bọn họ biết càng tốt, anh cảm thấy thế nào?”

Hạ Khiêm Nghiêu trầm tư một lát, đã hiểu ra cái gì, nhưng vẫn có chút lo lắng, “Nhưng loại chuyện này cũng không phải là ai cũng thể lập tức tiếp nhận, anh sẽ dọa đến bọn họ......”

”Tôi đã hù được bọn họ.” Kkẳng nói, “Bọn họ đã thấy qua dáng vẻ người sói của tôi rồi.”

“...... Cái gì! Anh trở lại cho tôi, có tin tôi đánh chết anh hay không! Này anh đừng có chạy, cái đám người sói đáng chết!” Hạ Khiêm Nghiêu ôm Tiểu Nhung vào trong ngực, chạy như bay đuổi theo Khẳng.

·

Mấy giờ sau, Tiền Hựu và Đông Lang trở lại trong nước, trên đường về nhà, hai người một mực thương lượng nên nói chân tướng cho cha mẹ như thế nào.

Nhưng người sói canh giữ ở dưới nhà họ Tiền lại đột nhiên gọi điện thoại tới, “Thủ lĩnh, tôi thực xin lỗi.”

Ánh mắt của Đông Lang đột nhiên trợn to, “Lời này của cậu có ý gì? Cậu không có chăm sóc tốt cho bọn họ sao?”

”Không phải không phải, bọn họ rất an toàn......” Người sói thuộc hạ có chút phát điên nói, “Tôi...tôi không giải thích rõ ràng được, ngài và phu nhân tự mình đến xem một chút.”

Cúp điện thoại, Đông Lang không hiểu, nếu ba Tiền và mẹ Tiền không có việc gì, tại sao thuộc hạ lại nói xin lỗi anh?

”Sao vậy, đã xảy ra chuyện sao?” Tiền Hựu lo lắng hỏi, Đông Lang cũng không trả lưofi được, chỉ có thể bảo tài xế gia tăng tốc độ.

Một lát sau hai người tới dưới nhà họ Tiền, cách thật xa, đã nhìn thấy thuộc hạ người sói đang ngồi chồm hổm ở trước cửa lầu, hai cánh tay ôm đầu gối, một bộ không thể tuyệt vọng hơn. Bên cạnh còn có mấy quần chúng tò mò vây xem.

Tiền Hựu bị hù sợ, cuống quít xông lên, “Đã xảy ra chuyện gì? Ba mẹ của tôi đâu?”

Thuộc hạ ngẩng đầu nhìn lên là cô, lộ ra mỉm cười thê thả, “Bọn họ không có việc gì, một chút cũng không có. Chỉ là phu nhân, ngài vẫn nên tự mình đi vào trong nhà xem tình huống.”

Tiền Hựu và Đông Lang đều nghi hoặc, vội vàng xông lên lâu, nhấn chuông cửa, nhưng khi cửa mở ra, người đứng ở trong phòng lại là Hạ Khiêm Nghiêu.

”Sao giờ mới trở về, tốc độ mấy người cũng quá chậm.” Anh ta không kiên nhẫn quan sát hai người ngoài cửa, nhường ra một con đường, “Mau vào đi.”

”À......” Tiền Hựu mờ mịt đi vào nhà, khóe mắt chợt lóe lên tia sáng, kêu to lên, “Oa oa! Hạ Khiêm Nghiêu, đuôi của anh! Cái đuôi lộ ra rồi!”

Mặt Đông Lang trầm trọng chuyển đầu cô sang phòng khách, “Ngươi Em nên nhìn cái này trước.”

Chỉ thấy trên sofa phòng khách, ba Tiền bị vô số chú mèo con đáng yêu vây vào giữa, vẻ mặt ngây ngốc bị được đám mèo xoa bóp bả vai.

Ba Tiền chớp mắt mấy cái, cầm hạt dưa khô trên bàn cắn ăn, trên sàn nhà trước mặt ông, Tiểu Nhung mang theo mấy con mèo khác giúp ông quét dọn vệ sinh trong nhà.

Quả thật trong miệng Tiền Hựu có thể nhét hai quả trứng, ngạc nhiên nhìn tất cả trước mặt, một chữ cũng không nói được.

Hạ Khiêm Nghiêu đi tới, đỉnh đạc ngồi xuống bên cạnh ba Tiền, còn nói: “A, con sói kia đang ở trong phòng bếp giúp mẹ cô nấu cơm đấy.”

”Hả?” Tiền Hựu hét thảm một tiếng, liền cùng Đông Lang chạy vào phòng bếp, chỉ thấy chịu Khẳng mang một cái tạp dề, đang đứng ở trước tấm thớt, hỏimẹ Tiền bên cạnh, “Dì, cái khoai tây này phải cắt thế nào?”

Vẻ mặt mẹ Tiền thừ ra, “Cầm đao cắt.”

”À.” Khẳng gật đầu một cái, cầm một con dao gọt trái cây, dọc theo khoai tây cẩn thận cắt xuống từng li từng tí, sau lưng cái đuôi to còn theo động tác của anh ta thoáng lắc qua lắc lại.

Nhìn tình cảnh này hai giây, Tiền Hựu chợt ngã vào trong ngực Đông Lang, “Mau đánh em tỉnh lại, em không muốn mơ tiếp nữa, cái cơn ác mộng này thật đáng sợ!”

Đông Lang ôm lấy cô, đang muốn gọi Khẳng ra đánh một trận, mẹ Tiền chợt để món ăn trong tay xuống, quay đầu nhìn về phía con gái mình, “COn, cùng ta đến phòng ngủ đi.”

”Mẹ......” Tiền Hựu yếu ớt kêu một tiếng.

Đông Lang cũng vội vàng mở miệng, “Dì, chuyện này đều là con --”

”Không cho phép cậu nói chuyện!” Mẹ Tiền hét lớn một tiếng, chỉ vào Tiền Hựu, “Cùng ta đến phòng ngủ đi!”

Tiền Hựu qua về phía vị hôn phu lộ ra vẻ mặt bi thống “Gặp lại sau”, cúi đầu theo mẹ cùng đi vào phòng ngủ.

Cửa phòng ngủ đóng “Phanh” một tiếng, Tiền Hựu còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng, liền bị mẹ bắt được mặt ra nhàu véo, “Cái đứa con gái không thể để cho người ta bớt lo, con muốn hù chết ba mẹ sao! Vừa người sói vừa mèo, rốt cuộc con còn có bao nhiêu chuyện gạt chúng ta, nhanh nói rõ ra cho mẹ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.