Hai người đàn ông này nhìn thấy đối phương, nét mặt đều ngẩn ra.
Hạ Khiêm Nghiêu lấy lại tinh thần trước, anh ta nhíu mày, không chút che
giấu địch ý trong mắt đối với Đông Lang, lạnh lùng hỏi “Tại sao anh lại ở trong nhà Tiền Hựu?”
Đông Lang trầm ổn trả lời, “Ngày hôm qua cô ấy đau bụng không thoải mái, cho nên tô đưa cô ấy trở lại. Có thể hỏi
anh một câu hay không, anh là gì của Tiền Hựu?”
Hạ Khiêm Nghiêu
giận đến lỗ mũi bốc lửa, tên đáng chết này lại dám lấy loại giọng đó hỏi anh cái vấn đề này! Mình và Tiền Hựu đều biết đã lâu như vậy, người này chỉ mới biết Tiền Hựu mấy ngày, tại sao hỏi anh ta như thế, tại sao có
thể đợi ở nhà cô!
Anh ta không nói hai lời, đẩy Đông Lang ra chạy thẳng về phía phòng ngủ, nhưng tay vừa vặn đụng phải nắm cửa, liền bị
Đông Lang đuổi theo nắm lấy cổ tay.
Ánh mắt Hạ Khiêm Nghiêu khẽ híp một cái, cúi đầu nhìn tay Đông Lang trên cổ tay mình, “Anh muốn làm cái gì?”
Đông Lang nhìn chằm chằm anh ta, “Tôi chỉ muốn làm rõ ràng rốt cuộc anh là gì của Tiền Hựu.”
Hạ Khiêm Nghiêu gỡ tay của anh ra, cao giọng nói: “Đâu đến phiên anh hỏi
tới tôi? Tôi còn chưa có hỏi anh, anh tính làm gì, đợi một đêm ở trong
nhà một cô gái, anh muốn làm gì!”
Đông Lang trầm ổn nói: “Kẻ hèn
Đông Lang, trước mắt đang xem mắt với Tiền Hựu, tôi ở lại là vì chăm sóc cho cô ấy. Tôi dùng nhân cách bảo đảm, tôi không có bất kỳ ý đồ bất
lương. Được rồi, hiện tại tôi trả lời xong rồi, đến anh trả lời tôi rồi, rốt cuộc anh là ai, tại sao không nói tiếng nào đã xông vào phòng ngủ
của một cô gái.”
Hạ Khiêm Nghiêu giận đến dựng lông, thật muốn ở
đây cho khuôn mặt ngăn trở đó mấy quả đấm, nhưng anh ta còn chưa có động thủ, cửa phòng ngủ bị mở ra.
Tiền Hựu mắt buồn ngủ cùng mái tóc
lộn xộn nhìn ra ngoài, “Ai vậy, ầm ĩ cái gì -- oa! Hạ Khiêm Nghiêu, anh
anh anh...... Làm sao anh tới nhà tôi?”
”Không phải chính cô gửi tin nhắn nó cô bị đau bụng kinh sao!” Hạ khiêm Nghiêu tức giận quát.
Tiền Hựu mờ mịt, “Tôi...... Tôi gửi tin nhắn?”
Đông Lang bên cạnh giải thích: “Là tôi gửi, em nói phải xin phép giúp em, nên tôi liền gửi, thì ra là gửi cho anh ta.”
“......” Tiền Hựu thật là muốn đạp đầu xuống đất, làm sao Đông
Lang lại trực tiếp nói chuyên đau bụng kinh cho Hạ Khiêm Nghiêu chứ!
Tại sao cuộc đời của cô lại bi kịch như vậy!
Hạ Khiêm Nghiêu hừ
một tiếng, nói: “Mệt tôi còn từ công ty chạy xa tới xem cô, thì ra là cô đã có người giúp đỡ! Tôi đi đây, tránh quấy rầy cô và cái người đàn ông này quấn lấy nhau!”
Tiền Hựu nào còn có ý định hơi sức mạnh
miệng với anh, hiện tại cô chỉ nghĩ tránh về trong chăn lần nữa, liền vô lực nói một câu, “A, hẹn gặp lại.”
Hạ Khiêm Nghiêu nhất thời
dựng lông, nghiêng đầu trừng cô, “Cô --! Cô thật đúng là đuổi tôi đi!
Được, vậy tôi cứ không đi thôi!” Nói xong cũng đặt mông ngồi trên ghế sa lon, giận đến quai hàm cũng phồng lên rồi.
Tiền Hựu bất lực thở dài, ôm bụng nằm lại trên giường lần nữa, “Tùy anh, tôi buồn ngủ quá, còn muốn ngủ một chút.”
Đông Lang hỏi: “Muốn uống chút canh không? Tôi mới vừa nấu xong.”
Tiền Hựu gật đầu một cái, “Được, cám ơn anh.”
Vì vậy Đông Lang đi tới phòng bếp bưng một chén bay canh lẩu cay.
Mặt Tiền Hựu không thay đổi liếc mắt nhìn thoáng qua, lại ngẩng đầu nhìn
Đông Lang chờ vẻ mặt khích lệ chân thành, vô lực bưng kín mặt, “Em...... Em đột nhiên lại không muốn uống rồi, anh để ở đó đi, em muốn an
tĩnh một mình một chút.”
”Được, vậy em nghỉ ngơi thật tốt, tôi sẽ ở bên ngoài, có chuyện cứ gọi tôi.” Đông Lang đắp
kín mền thay cô, đi ra đóng cửa phòng.
Hạ Khiêm Nghiêu ngồi trên ghế sa lon hít hít mũi, cau mày nhìn về phía anh, “Anh nấu thứ gì? Sao cay như vậy.”
Đông Lang giải thích, “Đau bụng kinh phải uống canh nóng, tôi dùng gói lẩu nấu lên.”
“...... Anh có bệnh sao! Cay như vậy cô ấy uống thế nào!” Hạ Khiêm
Nghiêu lập tức nhảy từ ghế salon xuống, vọt vào trong phòng bếp đi đổ
toàn bộ nồi canh, nhìn phòng bếp hỗn loạn, không nhịn được mắng một câu, “Người phụ nữ chết bầm này thật không biết sạch sẽ!”
Anh ta cuộn lên tay áo, nhanh chóng dọn dẹp phòng bếp chỉnh tề, tiếp đó lại đi ra
thu thập phòng khách, sắp xếp lại tất cả đều đồ ném lung tung về chỗ cũ, động tác của anh ta vô cùng thuần thục, giống như đã đến đây rất nhiều
lần.
Đông Lang đứng ở một bên không có lên tiếng, nhưng khi nhìn Hạ Khiêm Nghiêu ánh mắt lại càng ngày càng âm trầm.
Đợi thu xếp không được kém gì, Hạ Khiêm Nghiêu liền đi ra ngồi xuống sô
pha, ngẩng mắt nhìn Đông Lang bên cạnh, ánh mắt anh ta vừa chuyển, trong lòng tính toán, thay giọng điệu lịch sự, nói: “Xin lỗi, vừa rồi có chút sốt ruột, thái độ nói với anh không tốt lắm. Còn chưa có tự giới thiệu, tôi tên là Hạ Khiêm Nghiêu, là đồng nghiệp của Tiền Hựu.”
”Tôi đoán ra rồi, chào anh.” Đông Lang gật đầu một cái.
Hạ Khiêm Nghiêu nhếch môi cười, hỏi: “Anh và Tiền Hựu xem mắt đã gần một
tháng, đây là lần đầu tiên đến nhà cô ấy sao? Thế nào, có phải bị dáng
vẻ bề bộn của nhà cô ấy hù sợ?”
Đông Lang khẽ cau mày, “Không có.”
Hạ Khiêm Nghiêu khoát khoát tay, “Hai, anh cũng không cần che giấu, tôi
thấy anh chỉ muốn qua loa với Tiền Hựu. Chỉ là cũng không còn cách nào,
ai bảo bình thường cô ấy lôi thôi, mười mấy người xem mắt cũng không
nhìn coi trọng cô ấy, nếu anh cũng không coi trọng, thì sớm chạy lấy
người đi, không cần giả dối cho cô ấy hi vọng.”
Hai tay Đông Lang ôm lấy cánh tay, khẽ dựa vào tủ giảu, đáy mắt có một vệt một chút khiêu khích, “Có lẽ Hạ tiên sinh hiểu lầm, tôi không có nói tôi không coi
trọng cô ấy. Ngược lại, tôi cảm thấy rất hứng thú với cô ấy.”
Biểu cảm trên mặt Hạ Khiêm Nghiêu cứng đờ, khẽ đứng dậy, nhìn anh chăm chú, “Anh nói đùa với tôi sao?”
Đông Lang nhếch môi cười, “Tôi không thích nói đùa.”
Nụ cười của Hạ Khiêm Nghiêu hoàn toàn biến mất, thay vào đó là ý lạnh, coi như Đông Lang cho rằng một giây kế tiếp anh ta sẽ bộc phát, Tiền Hựu
chợt vọt ra từ phòng ngủ, “Gào khóc mau tránh ra tôi muốn đi phòng vệ
sinh!”
Không khí hai người giương cung bạt kiếm bị quấy rối như
vậy, nhất thời giải tán. Hạ Khiêm Nghiêu tức giận đi tới vỗ vỗ cửa phòng vệ sinh, “Cô làm sao vậy, bụng còn đau sao? Lần nào cũng vậy thì cô nên đi bệnh viện!”
Bên trong truyền đến tiếng của Tiền Hựu, “Anh tránh ra! Thật là xấu hổ! Tránh ra tránh ra không cần anh quan tâm!”
Hạ Khiêm Nghiêu hướng về phía cửa mắng một câu, “Lòng tốt mà bị coi là lòng lừa! Tôi đi đây!”
Anh nói xong liền đi ra ngoài, Tiền Hựu lại mở miệng, “Hạ Khiêm Nghiêu, chờ một chút.”
Hạ Khiêm Nghiêu không nhịn được hỏi: “Còn có chuyện gì?”
”Cái đó...... Cám ơn anh đến thăm tôi.” Tiền Hựu nói.
Hạ Khiêm Nghiêu hừ một tiếng, vẻ mặt tốt hơn nhiều, “Ơ, cô còn biết nói
cám ơn? Thôi, tôi đại nhân đại lượng, không so đo với cô.”
”Tôi...... Tôi còn chưa nói xong......” Tiền Hựu dừng lại một chút,
lấy lòng nói, “Lúc đi có thể ném vài thứ trong phòng bếp đi không? Ngày
hôm qua tôi quên bỏ đi, trời nóng quá đoán chừng cũng nổi mốc rồi.”
Quả thực Hạ Khiêm Nghiêu muốn nhào qua phá cửa, “Cô mơ đi!” Dứt lời liền thở phì phò sập cửa đi ra.
Tiền Hựu trong phòng vệ sinh lè lưỡi, cô hiểu rất rõ tính tình Hạ Khiêm
Nghiêu, không nói chút gì khiến anh ta giận, chỉ sợ anh thật sự ở yên
chỗ này không có chịu đi, quả thực khi nói như vậy xấu hổ chết.
Vì vậy cô lại hỏi: “Đông Lang, anh vẫn còn chứ?”
Bên ngoài lập tức truyền đến tiếng Đông Lang, “Tôi đây, ta tôi sẽ đi ném rác giúp em.”
“...... Không không không phải!” Tiền Hựu vội vàng nói, “Em là cố ý
chọc giận anh ta..., cái kia, anh...... Anh cũng phải đi làm chứ? Cám ơn anh tối hôm đã ở cùng với tôi, anh mau đi đi, không cần bởi vì tôi mà làm trễ quá
lâu.”
Đông Lang trả lời: “Không sao, công ty tôi mở, tôi không muốn đi thì không đi. Tôi ở lại chỗ này cùng em đến trưa, được không?”
Trong lòng Tiền Hựu cực kỳ ấm áp, “...... Ừm, được rồi.”
”Đúng rồi, còn một chuyện.”
Tiền Hựu lên tiếng: “Cái gì?”
”Bây giờ em không thể uống canh cay sao?”
Tiền Hựu không biết làm sao vừa buồn cười, xem ra Đông Lang nói anh không có yêu qua thật đúng là không phải gạt người, cô trả lời: “Đúng vậy, cái
đó quá kích thích, không thể uống.”
Đông Lang trả lời: “Tôi biết rồi, thật xin lỗi. Không có chăm sóc tốt cho cô.”
Tiền Hựu cười khúc khích, “Không có việc gì..., anh...... Anh thật đáng yêu.”
Ngoài cửa Đông Lang nghe được cô nói như vậy, khẽ giật mình. Đáng yêu? Cho
tới bây giờ không ai cảm thấy anh...... Đáng yêu, từ ngữ khi dùng
trên bộ tộc bọn anh, bình thường đều là máu tanh tàn bạo.
Anh nâng lên nụ cười ấm áp, “Gần trưa rồi, trong nhà của em không có gì ăn, tôi xuống lầu mua chút về giúp em nhé?”
”Ừm, vậy thì phiền anh rồi.”
Đông Lang cầm lên chìa khóa cửa nhà Tiền Hựu, lại nghĩ tới cái gì, lộn trở về phòng bếp, sách túi rác, mở cửa đi ra ngoài.
Tiền Hựu rửa mặt xong, lúc này mới nhớ vừa cô và Đông Lang trao đổi ở trong
phòng vệ sinh, bỗng cảm thấy có chút lúng túng, nhưng cũng có chút thú
vị.
Cô mới đi ra khỏi phòng vệ sinh không lâu, Đông Lang liền
xách theo bữa ăn sáng trở lại. Thấy Tiền Hựu đang quan sát chung quanh,
liền hỏi: “Em tìm cái gì?”
Tiền Hựu gãi gãi đầu, “Tại sao em cảm giác...... Hình như hòng khách giống rất gọn gàng?”
Đông Lang đặt bữa ăn sáng lên bàn, nói: “Vừa rồi đồng nghiệp của em Hạ Khiêm Nghiêu, thú xếp một hucts cho em.”
Tiền Hựu ngẩn người, nhìn về phía Đông Lang, trong nội tâm hồi hộp giật
mình, vội vàng giải thích, “A a a không phải như anh nghĩ! Trước đồng
nghiệp bọn em liên hoan, anh ta đã tới nhà em một lần, sau đó anh ta lại rất phiền toái thích sạch sẽ, nên em và anh ta chẳng có cái gì cả! Em
cực kỳ ghét anh ta!”
Đông Lang khẽ cười, “Anh hiểu rõ, anh ta chính là nam đồng nghiệp tuyệt thế mà em nói?”
”Đúng vậy, chính là anh ta! Ác ma nhiền ép em!” Tiền Hựu tức giận nói, cẩn
thận nhìn anh từng li từng tí, “Anh...... Anh không nên hiểu lầm,
em...... Em chỉ......”
”Chỉ cái gì?” Đông Lang không hiểu nhìn cô.
Rốt cuộc người này là thật không biết hay là giả không hiểu! Thật xấu!
Tiền Hựu hạ quyết tâm, cúi đầu nói: “Em chỉ thích anh...... Vừa Đã lớn
như vậy, anh...... Anh là người trong lòng đầu tiên của em.”
Đông Lang hơi ngẩn ra, trong mắt lóe ra ánh sáng vàng sậm, một lát sau anh cười khẽ một tiếng, nói: “Ừm.”
Ừm là mấy ý! Thật ra anh nói một câu”Tôi cũng thích em” thì tốt!
Tiền Hựu cũng muốn lăn lộn đầy đất rồi.
”Ăn một chút gì thôi.” Đông Lang đặt cháo nóng ở trước mặt cô.
”Ừm......” Tiền Hựu không còn hơi sức cầm muỗng lên, ăn cháotrong miệng nhưng mùi vị gì cũng không nếm ra được.
Lúc Đông Lang ăn vẫn không có lên tiếng, chỉ là khóe mắt thoáng ánh lên
chút ý cười nhợt nhạt, ăn xong bữa trưa, anh thu đồ bỏ đi, nói: “Vậy thì Anh đi trước, tốt nhất em nên nghỉ ngơi.”
Tiền Hựu đưa anh tới cửa, còn ủ rũ cúi đầu, “Ưm, hẹn gặp lại.”
Đông Lang nhìn bộ dạng cô phờ phạc rã rượi mất mác, bỗng nhiên thò tay bắt
lấy cánh tay cô, nhẹ nhàng ôm Tiền Hựu vào trong ngực.
Anh cho cô một cái ôm vừa dịu dàng vừa ấm áp.
”Hẹn gặp lại, Tiểu Hựu.” Nói xong, anh sờ trán của cô, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Tiền Hựu vì động tác đơn giản như vậy, cả người cũng phấn chấn. Cô đóng cửa lại, tựa vào cửa trên cửa, che mặt ngọt ngào.
Anh ôm mình cũng, ôm mình ư! Mặc dù không có nói”Tôi thích em”, thế nhưng
đã ltiến bộ rất lớn có đúng hay không! Hơn nữa còn gọi mình là Tiểu Hữu!