Thiên Thịnh chưa từng nghĩ rằng, một bát cơm rang trứng đơn giản lại ngon tới như vậy.
Hạt cơm tròn to đầy đặn, cắn ngập răng nhưng không quá cứng, trứng gà mềm mịn bọc lấy từng hạt, hơn nữa có hành xanh làm gia vị, thêm chút muối và nước tương thì đúng là mỹ vị đơn giản nhất.
Mà thứ ngon nhất trong đó vẫn là thịt bò sốt tương kia, Nguyên Mộ có bỏ thêm đậu phộng giã nhỏ, quả phỉ khiến hương thịt bò lại có mùi vị thêm phong phú. Vị cay tươi ngon bùng nổ nơi đầu lưỡi khiến cơm rang trứng nhạt nhẽo cũng trở nên ngon lành.
Thiên Thịnh ngồi nơi ngạch cửa ra vào bếp, không để ý tới hình tượng và một đũa cơm to, sau đó bắt đầu ăn lấy ăn để.
Đột nhiên cậu ta lại nhớ tới khi mình còn bé.
Cha mẹ của Thiên Thịnh xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, khi còn bé cậu ta cũng đã từng nếm trải vị của nghèo khổ. Trong một mâm cơm toàn những thứ bình dân, bát cơm rang trứng đơn giản như thế đã là món ngon hiếm có.
Thế nhưng càng về sau, sự nghiệp của cha mẹ càng lên như diều gặp gió, đồ ăn trên bàn cũng ngày càng nhiều, mà cậu ta có ăn thế nào cũng không thể nếm được mùi vị năm đó. Cũng có thể là vì người mẹ năm đó nấu cơm cho cậu ta đã không còn vào bếp, cũng có thể là vì đồ ăn xa xỉ quá mức khiến trái tim không còn cảm giác được đồ ăn an ủi nữa.
Vành mắt Thiên Thịnh hơi đỏ lên, đã một tuần rồi cậu ta chưa được gặp bố mẹ. Mà cũng không biết bây giờ hai người kia đang bận gì.
Bé Mộc Cận cũng cảm nhận được, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thiên Thịnh đầy thương hại. Nguyên Mộ thở dài, rót một chén trà cho Thiên Thịnh uống.
Thiên Thịnh im lặng uống hết, trong lòng cũng từ từ dịu xuống.
“Cảm ơn.” Cậu ta cầm chén đưa cho Nguyên Mộ, sau đó đứng dậy tìm đám anh em chung xe đi với cậu ta về đây.
Kết quả phát hiện trong sân chỉ còn lại mình mình.
Rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi, bản thân Vương Khải là một streamer, tính tình ham chơi, hơn nữa còn có một con chim sẻ lông vàng chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn, cả đám kéo bè kéo cánh bảo muốn qua hồ nước bên kia câu cá. Nhưng mà không phải để ăn, chỉ là vì chơi vui mà thôi.
“Lũ kém sang!” Thiên Thịnh lầm bầm một câu, chỉ có thể tản bộ một lúc trong sân.
Nhưng đã hơn mười phút trôi qua mà đám anh em kia còn chưa chịu về. Thiên Thịnh lấy di động ra bấm qua bấm lại, tín hiệu không tốt lắm, cuối cùng đi một vòng lớn lại quay về ngồi bên cạnh Nguyên Mộ.
Dù sao cũng chưa quen biết gì nhiều, cho nên tạm thời không biết nói gì. Chỉ có thể ngắm nghía khuôn mặt Nguyên Mộ làm đề tài, “Anh đẹp trai như vậy, tội gì lại đi làm đầu bếp!”
“Làm đầu bếp không tốt à?” Nguyên Mộ cũng không cảm thấy bị xúc phạm, trái lại còn ghẹo Thiên Thịnh như ghẹo một đứa con nít.
“Cũng không phải không tốt, nói sao đây nhỉ…” Thiên Thịnh ấp úng một hồi lâu, “Tôi chỉ cảm thấy lừa người khác là không tốt. Anh xem, anh nấu cơm ngon lắm, còn cần livestream tuyên truyền làm gì, còn làm mấy cái trò mèo kia nữa?”
“Ví dụ?”
“Sơn Thần chứ sao! Tôi ở ngay trong tỉnh này. Ba năm trước tôi đã từng đến cái miếu đổ nát này rồi, đến cả quỷ cũng không thèm ở chứ đừng nói là Sơn Thần.”
Lưu Thân đứng bên cạnh dọn dẹp bát đĩa suýt nữa bị câu này chọc cười, trong lòng còn thầm nhủ sao cái thằng nhóc con này còn xoắn xuýt thế chứ.
Nguyên Mộ lại hỏi cậu ta câu khác, “Vậy cậu có tin vào thần linh không?”
“Sao thế được?” Thiên Thịnh nhịn không được mà cười lạnh.
Nguyên Mộ chỉ chỉ vào bé Mộc Cận trong ngực, “Đây chính là Sơn Thần.”
Thiên Thịnh thuận đường cúi đầu, vừa vặn đối diện với bé Mộc Cận. Cậu ta im lặng ba giây, vỗ đùi cười to.
“Anh hài hước quá! Ha ha ha ha ha…”
“Nếu con chó con này là mà Sơn Thần, về sau tôi chơi trò gì cũng đều làm tù trưởng châu phi, mãi mãi không kiếm được SSR.”
Cậu ta còn chưa dứt lời, chim sẻ lông vàng không biết bay về từ khi nào đáp cái phịch lên đầu cậu ta, dùng cánh vỗ vào gáy cậu ta.
“Chíp chíp chíp chíp.” Trứng à, tôi đây chấp nhận lời cầu xin của cậu.
Nguyên Mộ bất đắc dĩ ôm nó về, “Đừng có đặt biệt danh cho người khác.”
“Chíp!” Bậy nào, tên khốn kia cũng rất thích đó thôi, anh xem cậu ta còn không thèm phản pháo lại kìa. Chim sẻ lông vàng ỷ vào việc người ta không nghe hiểu tiếng chim, nhanh chóng phản biện.
Nhóm Vương Khải cũng dẫn mấy người bạn vừa đi câu cá của Thiên Thịnh quay về. Dưới sự náo loạn, bầu không khí cũng trở nên tốt hơn nhiều.
Cuối cùng, nhóm Thiên Thịnh làm ầm làm ĩ tới tận tối mới chịu ăn cơm rời đi. Trước khi đi còn mua hết số hoa quả khô của Nguyên Mộ.
Trên đường quay về, mấy người còn trò chuyện với nhau. Tất cả đều đang thảo luận về tay nghề tuyệt vời của Nguyên Mộ, có hai người còn đăng bài lên Weibo cảm thán.
Thiên Thịnh lướt thì nhiều mà đăng bài thì ít. Mấy người trong xe người thì ngủ, người thì đăng video. Còn cậu ta lôi di động ra định chơi game.
Thiên Thịnh là người rất hay hoài niệm, trò chơi bốn năm trước rồi mà bây giờ vẫn cứ chơi cả ngày.
Đúng dịp hôm nay có hoạt động nạp tiền, Thiên Thịnh mở một lần hai mươi con, định thử vận may xem sao.
“Móa! Đùa nhau à!” Dù sao tốt xấu gì cậu ta cũng là một người thuộc hàng vip hay nạp tiền, tiêu xài rất nhiều, mở hai mươi con, bốn con SR, còn lại tất cả đều là R hết!
Thiên Thịnh nhất thời há hốc miệng.
Người anh em bên cạnh nhìn thấy cũng cười, “Tớ nói này Thịnh Tử, cậu xui xẻo quá rồi đấy!”
Thiên Thịnh hừ một tiếng nhưng không để trong lòng, dù sao cái con game này cũng chỉ là game rác, ngày nào cũng chỉ tìm cách hút máu người chơi. Cho dù hôm nay không ra thì cũng bình thường.
Bởi vậy Thiên Thịnh không coi đó là chuyện gì lớn.
Tuy rằng cậu ta cũng nghĩ đến lời đùa với Nguyên Mộ lúc chiều nay, nhưng cậu ta lại không xem là thật.
Dù sao nếu thế giới này có thần thật, vậy thì sao lại có bi kịch lúc trước?
Lại như người kia… Cố gắng giãy dụa như vậy, hận không thể quỳ xuống trước mặt tất cả mọi người, cuối cùng lại bị đẩy đến kết cục như thế.
Thôi, đều đã qua cả rồi, cần gì cứ phải níu kéo mãi? Dù sao… Dù sao giữa bọn họ đã không còn liên quan gì.
Thiên Thịnh hít sâu một hơi, ném những việc này ra khỏi đầu, bắt đầu trò chuyện với người khác.
Cuối cùng cả nhóm chia tay nhau khi vừa về đến thành phố. Thiên Thịnh ở chung một nơi với người lái xe, sau khi đưa người khác về thì chỉ còn lại hai người bọn họ trò chuyện câu được câu mất.
Thiên Thịnh chán quá, tiện tay mở một trò chơi khác ra quay liên tục mười con.
Lần này lại càng thảm hơn, đến cả SR cũng không có, tất cả đều là R. Mà quan trọng là lần này cậu ta đang chơi trò sưu tầm thú cưng, mười tấm thẻ, một con rùa nước, quả thật là như chọc phải tổ rùa đen.
“Không phải chứ!” Hai người liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy việc này đúng là hơi quỷ dị.
Dù sao cũng không thể trách cậu ta được, trò chơi này của Thiên Thịnh luôn có rate cao, xuất hiện tình huống như thế thì chỉ có thể nói là bug.
“Để tớ gọi cho nhân viên chăm sóc khách hàng hỏi xem sao!” Đây là lần đầu tiên Thiên Thịnh gặp phải chuyện như vậy.
“Xin chào, xin hỏi anh cần trợ giúp gì?” Nhân viên chăm sóc khách hàng tiếp điện thoại.
Thiên Thịnh kể sơ qua tình huống, “Bên tôi có vấn đề về rate.”
Nhân viên chăm sóc khách hàng cũng ngẩn ra, nhanh chóng báo cho bên bộ phận kỹ thuật. Mà nhân viên kỹ thuật kiểm tra xong, trên hệ thống hiển thị không có sai sót gì. Trong lúc nhất thời cũng không biết giải thích với Thiên Thịnh thế nào, chỉ có thể nói phía bên kỹ thuật đang tiến hành kiểm tra lại.
“Cậu cũng xui xẻo quá rồi đấy.” Người anh em kia của Thiên Thịnh sắp cười tới phát điên rồi.
Thế nhưng Thiên Thịnh lại lạnh cả người, theo bản năng mở trò chơi thứ ba ra, nạp tiền vào, mở thẻ.
R, R, R, SR… Mười lần rớt liên tục.
Đổi sang trò khác, vẫn thế.
Đổi sang cái khác nữa, vẫn thế.
“Đệt, Thịnh Tử này, hình như cái này hơi lạ đấy nhé!”
Thiên Thịnh cũng không biết nói gì, hai anh em nhìn nhau một lát, Thiên Thịnh đột nhiên trầm giọng hỏi một câu, “Chẳng lẽ Sơn Thần kia là thật?”
“Tớ nói này anh trai, có phải cậu rảnh quá hóa rồ không hả! Sao cậu dám cược như thế!” Ánh mắt của người bạn kia nhìn Thiên Thịnh như đang nhìn một kẻ ngốc.
“Vậy phải làm sao đây?”
“Còn làm sao được nữa, quay lại tìm ông chủ kia đi! Đất nhà anh ta, chắc chắn anh ta sẽ biết Sơn Thần kia là chuyện gì.” Người bạn này vừa nói vừa lái xe quay lại, đạp chân ga tới mức cao nhất, trông khá gấp gáp.
Mở thẻ mà xui xẻo thì không tính là chuyện gì lớn, chẳng qua chỉ là sợ có vấn đề gì khác. Hắn và Thiên Thịnh là một đôi bạn thân, cha mẹ Thiên Thịnh chỉ có duy nhất một đứa con độc đinh là cậu ta. Tuy rằng bình thường lì như trâu, cũng nghịch như Ma Vương tái thế, thế nhưng lại vừa tốt bụng vừa nhiệt tình. Nếu đi chuyến này rồi quay về xảy ra chuyện gì, hắn cũng khó ăn nói với bố mẹ Thiên Thịnh.
Suốt đường đi, Thiên Thịnh vẫn luôn im lặng không lên tiếng, cứ như đang suy nghĩ điều gì đó. Mà người bạn kia của cậu ta cũng im lặng hệt như vậy.
Mãi tới tận lâu sau, Thiên Thịnh mới đột nhiên phá vỡ bầu không khí yên lặng, hỏi một câu: “Đông Tử, cậu nói xem… Thần có thật không?”
“Sao tớ biết? Mà cậu xem cái mức độ xui xẻo này của cậu đi, thà tin rằng có còn hơn không.”
Thế nhưng câu nói tiếp theo của Thiên Thịnh lại khiến hắn lập tức im bặt.
“Cậu nói xem nếu là thật, vậy vì sao trước đây cậu ấy lại như thế…”
“Như thế cái gì? Rõ ràng là do cậu ta tự đâm đầu vào đường chết! Rõ ràng lúc đó…” Đông Tử cắt ngang lời Thiên Thịnh, thế nhưng mình cũng không nói nổi nữa.
Suốt quãng đường về sau, cả hai người đều không nói chuyện, sắc mặt cũng nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Mà lúc này phía trên núi kia, cảnh sắc rất an lành. Đang vào giữa thu, ngay sau khi nhóm Thiên Thịnh rời đi, trên núi bắt đầu đổ một trận mưa nhỏ, kéo dài khoảng mười phút là ngừng. Gió núi se se lạnh, Nguyên Mộ khoác một chiếc áo khoác bọc lông ở tay ngồi trước cửa ngắm hoàng hôn.
Ba quả cầu lông đều đang vùi trong ngực cậu, bé Mộc Cận được ôm ở giữa, còn hai con sẻ béo đang chen chúc hai bên bé Mộc Cận.
Bốn con mắt đều xuất thần nhìn về lối nhỏ lên núi cách đó không xa, Vương Khải chạy từ phía bên kia lại đây, không nhịn được nở nụ cười.
“Bây giờ mới tháng mấy mà đã mặc áo lông rồi?”
Nguyên Mộ cười gật đầu, “Tôi sợ lạnh.”
“Vậy ba đứa nhóc này thì sao? Không phải đều có lông cả à?”
Nguyên Mộ tự rót cho mình chén trà, im lặng không trả lời. Đúng là có lông, nhưng nhiều lúc cơn lạnh không đến từ bên ngoài cơ thể, mà tỏa ra từ tận trong lòng.
Người càng trải qua sự thương tổn càng nặng thì càng trông mong sự ấm áp.
Nguyên Mộ vẫn luôn kiệm lời, Vương Khải cũng đã quen phản ứng này của cậu. Cho nên nói luôn với cậu về tình hình kinh doanh ngày hôm nay của quán cơm.
“Đúng rồi, ngày mai còn có người đặt bàn, chúng ta…” Vương Khải vốn định đề nghị có nên tách khách ra hay không, sau đó biến thành sáng một buổi tối một buổi.
Nhưng Nguyên Mộ lại lắc đầu, “Không, ngày mai không mở cửa, có lẽ sẽ có chuyện.
“Chuyện gì?”
Nguyên Mộ chỉ chỉ chậu nước bên cạnh, “Có lẽ là liên quan tới cá!”
Câu nói này khiến Vương Khải và Lưu Thân khó bề tưởng tượng nổi.
Mà ngay lúc này, ngoài sân có hai người đi tới, chính là Thiên Thịnh vừa đi đã quay lại.
Chỉ là khác với lúc đến ban sáng, bây giờ sắc mặt Thiên Thịnh vô cùng nghiêm túc. Cậu ta bước vào viện, đối mặt với Nguyên Mộ, im lặng không nói gì.
Mãi tới một hồi lâu sau, cậu ta mới lên tiếng hỏi Nguyên Mộ, “Sơn Thần… là thật ư?”