Bị tổn thương đã lâu, cho dù có luyến tiếc sự ấm áp như vậy, nó cũng không thể tin tưởng được.
Huống chi thứ Nguyên Mộ cho nó là một giấc mộng hoàn hảo có mơ cũng không thấy.
Người có tội nếu nhận lỗi sẽ bị pháp luật của loài người trừng phạt. Mà kẻ yếu được đối xử tử tế, có thể quanh minh chính đại mà sống.
Về phần giải quyết được tâm nguyện của nó, giải oan cho những cô bé kia thì càng là nằm mơ giữa ban ngày.
Đến cả thiên đạo cũng đều đã tước đoạt cơ hội đoạt lấy công đạo! Vậy thì một người chấp pháp như Nguyên Mộ sao có thể tốt bụng giúp đỡ được?
Huống chi là nó cũng được, các cô bé cũng được, đều chỉ là những sinh linh bị bố mẹ ruột bỏ rơi. Hai chữ che chở này sớm đã trở nên xa xỉ.
Ngự thú sư có thể đọc được suy nghĩ trong lòng ma vật, hai đời nhóc Họa Đấu này gộp lại cũng chỉ mới mười ba tuổi, thấy cục lông nhỏ vừa khát vọng vừa sợ trong lồng nguc, trong lòng Nguyên Mộ bỗng cảm thấy hơi đau xót.
Cậu duy trì tư thế ôm lấy Họa Đấu, thuận thế ngồi xuống đất. Sau đó lấy đi động trong túi ra đặt trước mặt Họa Đấu.
Di động của Nguyên Mộ đã được cải tạo lại, tuy thoạt trông không khác điện thoại hiện đại đang lưu hành là bao, nhưng trên thực tế lại khác một trời một vực.
Di động của Nguyên Mộ có thể liên lạc với hiệp hội chấp pháp nơi thần giới, trong app của hiệp hội còn có thể tra được rất nhiều thông tin, trong đó có cả thông tin liên quan tới ma vật, không những có thể tra được những thứ liên quan đến cuộc đời của ma vật mà thậm chí còn có thể tra được những tình huống liên quan đến loài người của ma vật.
“Chúng ta điền phiếu đi, đầu tiên phải tra xem mấy kẻ ác đó hiện đang ở đâu.” Nguyên Mộ kiên trì dụ dỗ con cún nhỏ trong ngực, “Anh biết em hận chúng, nhưng sơn thần không thể rời núi, bọn chúng bỏ đi khỏi tầm với của em, cho nên anh giúp em tìm mấy kẻ tội phạm đó đã.”
“Nhưng như thế rồi làm được gì? Cũng chỉ nhìn bọn chúng sống tốt từng ngày mà thôi!” Họa Đấu nghiêng đầu tránh di động của Nguyên Mộ, trong giọng nói lại mang theo hận ý thấu xương.
Đúng như Nguyên Mộ nói, tuy Họa Đấu có thể tìm ra những kẻ ác này, nhưng cũng có một hạn chế rất lớn. Nó không thể đi quá xa nơi mình đọa thành chó. Cho nên những kẻ đã bán con gái nếu không nằm trong phạm vi của nó, nó không thể trừng phạt chúng được!
Mà những kẻ khốn nạn kia lại mượn những lời đồn thổi về yêu quái ăn thịt người, sau khi bán con gái đi rồi thì ôm tiền chạy mất, dẫn cả nhà rời khỏi khe suối. Lời đồn trong thôn là thật, nhưng nửa số đó đều là lũ người kia thổi phồng lên.
Bọn chúng vốn chưa từng bị trừng phạt!
Nghĩ tới đây, Họa Đấu tức giận đến mức không khống chế được, lúc ngẩng đầu nhìn Nguyên Mộ thì càng thêm khinh thường. “Tôi không phản kháng được, ngài không cần phải giả bộ lừa tôi vậy đâu.”
Nguyên Mộ cười xòa, xoa xoa con cún trong ngực, “Cô bạn nhỏ, lâu lâu cũng phải tin tưởng người lớn chứ!”
Trong giọng nói của cậu mang theo chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn dịu dàng mà dung túng.
Mà trước mặt Họa Đấu hiện giờ cũng chỉ có hai con đường. Bây giờ đồng ý với Nguyên Mộ, ngoan ngoãn nghe lời cậu, hoặc là cô bé không nói lời nào, sau khi Nguyên Mộ dùng thủ đoạn trấn áp cũng có thể có được tin tức.
Dù sao thứ Nguyên Mộ đang làm là thủ tục cơ bản trước khi thu nhận ma vật.
Im lặng một hồi lâu, Họa Đấu rốt cuộc vẫn quyết định phối hợp.
Những tờ giấy cần điền thông tin lần nữa được đưa tới trước mặt Họa Đấu.
Song Họa Đấu nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt thì lại rơi vào im lặng.
“Sao thế? Viết nhanh lên chứ!” Chim sẻ mập lông vàng nhảy nhót bên cạnh hơi sốt ruột.
Họa Đấu cúi đầu, chờ vài giây rồi mới lên tiếng, “Tôi, tôi không biết chữ.”
Nguyên Mộ im lặng một hồi, chậm rãi đọc dòng chữ thứ nhất, “Tên trước khi đọa thành ma vật.”
“… Đồ ăn hại.”
Ba chữ này vừa thốt ra, con cún nhỏ rốt cuộc cũng không thể khống chế được mà co thành một cục run lẩy bẩy.
Đây là hồi ức khó chịu nhất của cô.
Đối với con người mà nói, tên là thứ quan trọng nhất. Không chỉ là thứ duy nhất để phân biệt với đồng loại, cũng là sự tin tưởng đến từ cha mẹ.
Dù cho Phú Quý, hay A Phúc, những cái tên nghe có vẻ hơi quê mùa, nhưng đó cũng là một loại mong ước tốt đẹp.
Đáng tiếc là Họa Đấu không có.
Bởi vì nó là một đứa con gái, cho nên đến cả tên cũng không đáng có. Mà trong trí nhớ, mỗi lần mẹ gọi nó đều chỉ có ba chữ mắng chửi đầy ác ý này. Lâu dần, đồ ăn hại trở thành tên của nó.
Nguyên Mộ xoa xoa đầu nó, “Tuổi trước khi sa đọa.”
“Mười tuổi…”
“Nhỏ quá!” Chim sẻ lông trắng không nhịn được mà nhảy lên gối Nguyên Mộ, xoa xoa đầu Họa Đấu.
Đúng, thật sự rất nhỏ, nhưng chỉ mười năm ngắn ngủi, những gì nó từng trải đều chỉ có khổ cực.
“Chuyện trước khi chết.”
Đây là hạng mục thứ ba nhất định phải điền trước khi thu nhận. Nguyên Mộ biết câu hỏi như kéo tơ bóc kén này là một sự thương tổn đối với cún con như Họa Đấu. Có rất nhiều lúc vết thương đã bị mưng mủ, nhưng lại không nhẫn tâm khoét thịt thối đi, cho nên không thể khép lại được.
Họa Đấu im lặng một hồi, ngẩng đầu lên, từ từ nói ra tình cảnh của mình.
“Tôi rớt vào sống chết đuối.” Nó chỉ nói một câu này, sau đó không nói nữa.
Nguyên Mộ thở dài, ôm chặt Họa Đấu vào ngực, sau đó chạm vào trán nó.
“Đừng sợ. Không muốn nói thì đừng nói nữa, anh viết giúp em.”
Đây là khả năng của ngự thú sư, cộng tình, có thể giúp Nguyên Mộ chia sẻ ký ức của ma thú đó. Mà khi phải đề cập đến quá khứ khó có thể mở miệng, thân là người chấp pháp, Nguyên Mộ có thể cho chúng một ân huệ cuối cùng.
Hình ảnh hỗn loạn trong nháy mắt tràn vào đầu Nguyên Mộ, phần lớn đều là hai màu trắng đen, để lộ sự tuyệt vọng và bi thảm tới vô hạn. Ánh mắt Nguyên Mộ đã hoàn toàn trở nên lạnh lẽo.
Có mấy người vốn không xứng làm người, càng đừng nói là sinh con đẻ cái.
Họa Đấu không nói rõ ràng, cứ như cái chết của nó chỉ là một cái chết bất ngờ. Nhưng trên thực tế, trước đây nó không chỉ đơn thuần là chết đuối, mà là vì chạy trốn khỏi tay đám buôn người, cho nên mới trượt chân rơi vào sông chết đuối.
Mà đó cũng là lý do vì sao khi nó đứng ngoài cửa nghe bố mẹ cô bé kia bàn nhau muốn bán cô bé đi làm con dâu nuôi từ bé, lại tức giận ra tay trừng phạt.
Bởi vì Họa Đấu trước đây cũng chết oan uổng như vậy.
Đó là một ngày mùa đông rét lạnh ba năm trước, đến cả mặt đất cũng lạnh tới nứt nẻ, nó lén lút trốn dưới chân tường ngoài cửa sổ nghe thầy giảng bài.
“Cỏ đồng xanh mát rượi, mỗi năm héo rồi tươi
Lửa đồng thiêu chẳng rụi, gió xuân thổi sinh sôi.”(1)
Trong phòng học truyền đến tiếng đọc sách vang dội, nó nhỏ giọng đọc thầm, một lần lại một lần, muốn ghi nhớ lại toàn bộ, nhưng vì bên trong chỉ đọc lại có một lần, nên nó chỉ nhớ rõ “Thiêu chẳng rụi” và “Thổi sinh sôi”.
“Ý của bài thơ này là…” Thầy giáo giảng bài vô cùng kỹ, mà bé Họa Đấu cũng rất thích nghe phần nghĩa chất chứa trong bài thơ này.
“Thiêu chẳng rụi” “Thổi sinh sôi”.
Nó rất thích bài thơ đó, cảm thấy lúc này mình và đám cỏ dại trong thơ không khác gì nhau, chỉ cần kiên nhẫn, sớm muộn gì cũng có thể chờ đợi được mùa xuân thuộc về mình, lần nữa đâm chồi nảy lộc.
Mà suy nghĩ đó vừa nhú lên, trong lòng bé Họa Đấu lại càng thêm đau đớn.
Thời gian trôi qua rất nhanh, một tiết học đã sắp kết thúc. Nó nhìn mặt trời, thời gian đã khá muộn, nó phải về nhà ngay.
Hôm nay anh trai đi học trong trấn sẽ trở về, trong nhà còn rất nhiều việc phải làm. Mẹ nói phải giết một con gà mái bồi bổ cho anh. Cho nên hôm nay ai cũng vui vẻ, cô bé cũng có thể hưởng ké một môi canh rau có vị thịt.
Còn nếu như chậm trễ, sợ là sẽ phải ăn đòn.
Nó không sợ đau, chỉ sợ mẹ mình nổi giận, về sau chút thời cơ nghe trộm lớp học cũng không có.
Đi dọc theo con đường sau núi là có thể về đến sân nhà.
Bước chân của bé Họa Đấu cực nhanh, rõ ràng là sợ trễ, quá mức sốt ruột nên quay về sớm hơn, lại ngoài ý muốn phát hiện một chiếc xe lừa kéo chưa từng thấy, trong phòng cũng có thêm một người mặc đồ đen.
Hắn đang nói chuyện với bố mẹ, hình như nhắc đến giá tiền gì đó.
Tới mua trứng gà sao? Bé Họa Đấu tò mò chạy đến dưới cửa sổ lắng nghe, ngay sau đó, tiếng trò chuyện truyền vào tai khiến cơ thể cô bé trở nên lạnh lẽo.
Thứ bọn họ đang thỏa thuận không là gì khác, mà là giá tiền của nó.
Mẹ cô bé nói chắc nịch, “Con ranh nhà tôi tuy rằng không biết chữ, nhưng nó lại chịu khó làm việc, mặt mũi cũng xinh xẻo, chừng hai năm nữa là có thể sinh được đứa con mập mạp rồi.”
“Vả lại chỉ sinh con thôi, học nhiều làm gì? Đọc sách rồi cũng to gan hẳn ra, sợ giữ không được nó nữa.”
Nói đúng là có đạo lý, nếu không đi học, mỗi ngày chỉ ở nhà làm việc thì có thể trở nên ngu dốt. Mà kẻ ngu dốt sẽ bằng lòng để mặc người khác sắp xếp, không hi vọng gì cho bản thân.
Mà đối với những kẻ đi mua con gái mà nói, sự chịu đựng nhẫn nhục như vậy mới thật sự là hàng cực phẩm.
Cho nên đây mới là nguyên nhân thật sự mẹ không cho nó đi học sao? Chỉ vì đến tuổi là có thể tìm người bán đi.
Ba ngàn đồng, như vậy nghĩa là gì? E rằng nó chỉ là con heo béo nhất, đáng giá nhất mà mẹ nó nuôi trong nhà mà thôi.
Nhưng nó đã từng nghe thầy nói, sinh mệnh là thứ vô giá, tại sao ở nơi này, nó lại được tính theo từng cân?
Cô bé mới mười tuổi, hoàn toàn không thể hiểu nổi những lời nói xấu xa kia, nhưng lại có thể hiểu ánh nhìn dâm tà của tên đàn ông mặc đồ đen nọ.
Bé Họa Đấu không nhịn được lùi về sau hai bước, lại không cẩn thận phát ra tiếng vang, bị mẹ ra kiểm tra tóm luôn lấy cổ áo.
“Nhìn này, đây là con ranh nhà chúng tôi, ba ngàn chắc không thiệt đâu nhỉ!”
Tên đàn ông áo đen hứng thú nhìn chằm chằm nó, còn tự tay bóp lấy mặt nó.
Hành động nghiệm hàng mang theo sự sỉ nhục kia đã khiến bé Họa Đấu không còn suy nghĩ được gì nữa.
Nó sợ lắm, chỉ biết nhào vào chân mẹ mình, ôm chặt lấy cầu xin.
“Mẹ, mẹ, xin mẹ đừng bán con, con có thể làm việc, con không bao giờ đòi đi học nữa, con sẽ nghe lời, cầu xin mẹ…”
Cô bé kéo góc áo mẹ mình gào khóc, đôi mắt cơ hồ có thể nhỏ ra máu, nhưng hình ảnh cuối cùng lại là người mẹ tham lam kia dùng nước bọt thấm tay, chăm chú đếm xấp tiền đang cầm —— đó là tiền bán mạng của cô bé.
“Súc sinh!” Chim sẻ lông trắng không nhịn được mà mắng một câu, nó là thần thú gắn liền của Nguyên Mộ, bản thể là một con Caladrius(2) chuyên chữa trị vết thương.
Nguyên Mộ có thể thấy thì nó cũng có thể thấy. Nó không nhịn được mà duỗi đôi cánh ngắn nhỏ ra ôm lấy Họa Đấu.
“Những kẻ này đáng bị bầm thây vạn đoạn!”
“A…” Họa Đấu phát ra tiếng nghẹn ngào trầm thấp, Nguyên Mộ dịu dàng xoa xoa lông trên đầu nó, “Đừng sợ.”
Ký ức sau đó mới kinh khủng nhất.
Đó là lúc sắp chết…
Bé Họa Đấu rất thông minh, lời cầu xin của nó không có tác dụng gì, sau khi bị tên đàn ông áo đen kéo lên xe, cô bé đã hiểu vận mệnh của mình không thể nghịch chuyển. Trừ khi chạy trốn, bằng không tương lai của mình sẽ chỉ là một mảnh tối tăm.
Cho nên cô bé đã nhân cơ hội mà bỏ chạy.
Ỷ vào sự thông thạo địa hình nơi vùng núi, cô bé đã có thể bỏ chạy thật.
Nhưng những kẻ đi mua cô sao có thể trơ mắt nhìn cô bỏ chạy.
“Đuổi theo! Nhanh lên! Ba ngàn đồng đấy, bắt được về thì đánh gãy chân nó đi!” Tên đàn ông áo đen đi tìm suốt đêm trong núi, mà kẻ đi cùng hắn khuyên một câu.
“Như thế không được đâu anh Vương, tàn tật thì bán lỗ à?”
“Haha, bán cho cái loại nhà toàn anh em con trai là được rồi, mấy tên đó chỉ cần là đàn bà, đẻ được con là được, tàn tật hay không cũng chẳng sao.”
“Ba ngàn đồng là có thể thỏa mãn được cả nhà bọn chúng, cũng đáng.”
“…” Bé Họa Đấu ngồi thu mình trong hang núi nghe thấy tiếng bên ngoài, không ngăn được mà ch4y nước mắt.
Cô bé biết, một khi bị tìm ra, nếu như bị đánh chết tươi còn tính là may mắn, đáng sợ nhất là bị hành hạ tới gần chết, sau đó bị ném tới một nơi còn đáng sợ hơn, bị xem như một con búp bê t1ình dục.
Sợ hãi và tuyệt vọng mỗi giờ mỗi khắc đều quấn lấy nó, nó sợ hãi, thậm chí thở cũng không ra hơi.
Vào giờ phút đó, cô bé đã cầu trời khấn phật, chỉ mong có người đến để cứu mình.
Cô bé vẫn chưa lớn, thật sự chưa muốn chết.
Thế nhưng cuối cùng vẫn bị tìm thấy.
Trong khoảnh khắc gậy gỗ nện xuống, cô bé liều mạng cắn vào tay kẻ giữ lấy mình, thừa dịp hắn bị đau chạy ra khỏi vòng vây.
Song lần này cô bé không may mắn như lần chạy trốn đầu tiên nữa. Trong lúc hoảng loạn không biết chạy đi đâu, cô bé sẩy chân lăn xuống hố băng câu cá trong dòng sông bên cạnh núi.
Chất lỏng lạnh lẽo theo miệng mũi tràn vào ruột gan, cô bé lạnh đến mức phát run, nhưng cô không muốn chống cự nữa.
Dù sao đối với cô lúc này, có thể được chết một cách trong sạch cũng là một loại may mắn mà trời cao ban cho.
Bé Họa Đấu nhắm mắt lại, nguyện vọng cuối cùng là hóa thành ác quỷ, tự tay lấy mạng bọn ác ôn đó.
Nơi này có quá nhiều ác ma hại các cô bé vô tội, nếu như ông trời có mắt thì hãy biến nó thành ác quỷ, đồng quy vô tận với đám súc sinh kia.
Đáng tiếc, khi nó tỉnh lại lần nữa, nó đã trở thành một con chó con vừa ra đời đã bị mẹ vứt bỏ.
Sa đọa thành thú đạo, mặc dù trên danh nghĩa vẫn được xem là “Thần”, nhưng nó vẫn là một con thú.
Hahaha, buồn cười không?
Khi còn sống không được người ta xem trọng, chết rồi thành thần như lại là súc sinh? Còn là một con súc sinh vẫn bị mẹ nó vứt bỏ!
Họa Đấu ngẩng đầu nhìn Nguyên Mộ, dòng nước nén trong mắt hồi lâu rốt cuộc cũng rơi xuống.
“Anh xem, nếu anh nói mình giỏi như vậy, vậy tôi hỏi anh một câu.”