Sở Tổng, Xin Hãy Tránh Đường!

Chương 130



"Khoan đã! Chẳng lẽ anh không muốn biết lí do tôi chọn Sở Diệc Thần sao?" Đường Tinh lại gào lên một lần nữa.

Nghe thế người đàn ông quả nhiên hơi dừng lại, hắn ta nheo nheo đôi mắt đang tỏa ra tia sáng lạnh lẽo như cười như không hỏi cô: "Nói nghe chút coi..."

Đường Tinh nuốt nước miếng, tạm thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Đại khái là vì nhắc tới Sở Diệc Thần cho nên vẻ mặt của Đường Tinh cũng dịu dàng đi mấy phần, vẻ mặt Âu Dương Lâm chưa từng thấy bao giờ này khiến sự hung ác trong lòng hắn bị kϊƈɦ thích...

Đường Tinh nhắm mắt lại sau đó mới chậm rãi nói: "Âu Dương Lâm, tôi biết anh có thù oán với Sở Diệc Thần nhưng vẫn không ra tay với anh ấy, là vì tôi đúng không? "

"Tôi biết anh có ý gì, nhưng tôi với anh ấy đã có con, anh với tôi là không thể nào đâu."

"Ha, chỉ có thế mà đã khiến em mê muội rồi sao?" Giọng điệu của Âu Dương Lâm tràn đầy vẻ giễu cợt và khinh thường. Vẻ mặt hắn nhìn Đường Tinh giống như đang nhìn một con đàn bà ngu xuẩn bị tình yêu làm cho u mê đầu óc.

Đường Tinh hít sâu một hơi, sau đó hỏi ngược lại: "Đúng vậy, tôi mê muội anh ấy đấy, có chuyện gì không?"

"Không có gì... chỉ là... hôm nay đêm xuân ngắn ngủi, hay tôi cướp em về làm vợ luôn nhỉ?"

"..." Khóe miệng Đường Tinh giật giật, hoàn toàn cạn lời liếc hắn ta: "Nhưng Sở Diệc Thần không như thế! Anh ấy chăm chút cho tôi, lo lắng cho tôi, còn anh, anh lúc nào cũng chỉ nghĩ làm sao cướp tôi về. Đây chính là điểm khác nhau giữa hai người đấy! Đây chính là nguyên nhân tôi chọn anh ấy! Lúc tôi chật vật bất lực nhất cũng không thừa dịp mà chấm ʍút̼! Âu Dương Lâm, anh căn bản không hiểu yêu là cái gì!"

Âu Dương Lâm chặt lưỡi một tiếng: "Em chắc chắn đây là yêu mà không phải bất lực à?"

Đường Tinh giận đến đau cả gan: "Cút! Anh mới bất lực ấy! Chúng có cả con rồi mà vẫn còn bất lực sao? "

Người đàn ông cười nhẹ một tiếng: "Tôi có bất lực hay không em thử chút là rõ rồi sao?

"Ông đây không có tâm tình chơi với anh! Tôi đã nói rồi, EQ thấp chút cũng không sao, về sau có thể học dần cho giỏi! Bây giờ tôi dạy anh này anh hãy nhìn Sở Diệc Thần mà học tập, lịch sự cởi trói rồi thả tôi đi!" Đường Tinh chỉ dạy.



Người đàn ông nheo mắt, khẽ "xì" một tiếng: "Tôi chưa bao giờ làm giống ai khác."

"!!!" Đường Tinh hận đến nghiến răng ken két.

Mẹ, tế bào não của cô đã hy sinh toàn quân rồi mà sao tên khốn này vẫn không thông não là sao hả!

"Còn có điều gì muốn nói nữa không?" Đường Tinh chống đầu, thưởng thức bộ dạng "nghẹn" đến tắc thở của cô mà thấy hứng thú không thôi.

Đường Tinh: "Nói cái em gái nhà anh!!!"

Nói với tên hâm hấp này cũng chỉ là đàn gảy tai trâu mà thôi!

Âu Dương Lâm hơi nhướng mày: "Chửi tôi?"

Đường Tinh : "..."

Hừ, có tiến bộ không nhỏ, hiểu được đây là câu chửi!

"Honey, tôi bắt em đến bên cạnh tôi, cũng vì tốt cho em thôi... nếu như em tiếp tục ở chung một chỗ với tên kia... sợ rằng em sẽ phải đau lòng đấy!" Âu Dương Lâm sâu xa nói.

"Vì cái vẹo gì mà phải đau lòng?" Đường Tinh quát vào mặt hắn ta.

"Bởi vì sẽ phải thủ tiết nha!"

"Anh..." Đường Tinh đã tức đến nỗi lục phủ ngũ tạng đều đau, cô buột miệng thốt lên: "Đừng có mà to mồm, tôi mặc kệ anh với Sở Diệc Thần có ân oán cái nồi gì, nhưng người đàn ông của tôi không dễ đối phó đâu!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.