Sau vài câu chào hỏi qua loa, Đường Tinh cùng với Sở Diệc Thần và Âu Dương Lâm cùng nhau tiến vào.
Bên trong phòng yến hội, các nhân vật nổi tiếng và đại lão các giới đang tụ tập hàn huyên, đột nhiên có người nhìn chằm chằm hướng cửa vào, khẽ hô lên một một tiếng. Sau đó, toàn bộ hội trường lâm vào trong một mảnh yên lặng, giống như bị đóng băng.
Chỉ thấy, một người đàn ông cao ráo, mặc một bộ tây trang màu đen, cả người giống như bị sương lạnh bao phủ đang đi tới.
Đây... Đây không phải là Tu La Chủ sao?
Tu La Chủ làm sao lại tới buổi dạ tiệc từ thiện?
Mắt bọn họ bị mù rồi phải không?
Thậm chí cả phía chủ trì là Thẩm gia cũng ngẩn cả ra. Gia chủ Thẩm gia thân hình hơi mập vốn đang chiêu đãi khách khứa, thấy vậy, sau hồi lâu sửng sốt mới phản ứng lại được, vội vàng đến cửa nghênh đón, "Tu La Chủ đại giá quang lâm, vô cùng vinh hạnh."
"Thẩm thúc khách khí."
Thời điểm mọi người ở đây còn đang rối rít kinh ngạc vì Tu La Chủ xuất hiện, ngay tiếp theo đó, một cô gái mặc một bộ đồ rộng thùng thình, chân đi dép lào, lững thững đi vào…
"Mịa nó... Bạch... Bạch Phong!"
"Người của Tội Ngục!"
"Dạ tiệc từ thiện năm nay là có chuyện gì? Làm sao ngay cả Bạch Phong cũng đều tới? Nói đùa sao? Cô ta tới nơi này làm cái gì?"
"Sẽ không phải là tới đập phá đấy chứ?"
"Hay là có ai xấu số trêu chọc phải cô ta nên đến đây tính sổ?"
Mặc dù xếp hạng theo danh tiếng, A Tu La càng thêm hung tàn. Nhưng A Tu La người ta là tổ chức có kỷ luật, tuy hung tàn nhưng rất bài bản, không giống như là Tội Ngục, hoàn toàn không theo lẽ thường, chuyện gì cũng có thể làm được.
Không nghi ngờ chút nào, nhất định loại tổ chức như vậy sẽ khiến cho người ta vô cùng đau đầu. Bình thường, sẽ không một ai nguyện ý trêu chọc nhất!
Nhìn thấy Bạch Phong dẫn theo Sở Diệc Thần và Âu Dương Lâm xuất hiện, sắc mặt của gia chủ Thẩm gia cũng thay đổi mấy phần. Nhưng dầu gì cũng là một trong tứ đại gia chủ, rất nhanh đã tỉnh táo lại, tươi tỉnh tiến lên tiếp đãi, "Bạch Ngục chủ..."
Rốt cuộc, không đợi Thẩm gia chủ kịp lên đi tiếp đón, đã thấy Thẩm Lương chạy như bay lao ra, "Cha, để con tiếp đón bọn họ."
Thẩm Lương còn chưa dứt lời, đã bị Thẩm gia chủ gõ đầu một cái, "Chớ có nghịch ngợm!"
"Khục, Bạch Ngục chủ đừng để bụng cái miệng hở của đứa nghịch tử nhà tôi! Trước kia nó chạy đến nước Z ăn chơi lêu lổng, tới tận bây giờ mới trở về nên khó tránh khỏi có chút thất lễ, mong mọi người không để bụng." Thẩm gia chủ đứng ra dàn xếp.
"Thẩm tiên sinh khách khí, góp một phần sức lực cho từ thiện là trách nhiệm của mỗi cư dân đảo Zephys mà!" Ở trong giới thời trang, Đường Tinh thường gặp những loại sự kiện này, nói chuyện xã giao như một cái máy, cũng không kịp để ý câu này của mình có bao nhiêu bất hợp lý.
Thẩm gia chủ ho nhẹ một tiếng, "Khục khục, Bạch Ngục chủ nói đúng lắm..."
Sau một hồi hàn huyên, mọi người ngồi xuống chỗ của mình mà không để ý những ánh mắt soi mói xung quanh. Bất quá, thời khắc này bầu không khí giống như có một quả bom hẹn giờ, mọi người đều cảm thấy mình như đang đứng trêи đống lửa.
Bởi vì hoàn toàn không biết, cái vị Bạch Phong này đến đây, rốt cuộc muốn làm cái gì? Đập phá, cướp của? Hay chỉ đơn thuần là đến chơi đùa một phen. Chuyện này, không ai có thể biết trước được.