Lần đầu tiên trong lịch sử của buổi đấu giá xuất hiện tình cảnh lãnh đạm của người mua. Ngay cả người bán đấu giá cũng đều có chút xấu hổ, vừa lau mồ hôi vừa chém gió liên hồi, thổi phồng phẩm chất và ưu điểm của chiếc vòng tay. Nhưng mà, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, đây chỉ là hàng chợ, cùng lắm là vài chục, một trăm ngàn một chiếc mà thôi.
Lúc này, hội trường vang lên một âm thanh như gió xuân ấm áp —— "Một triệu!"
Tất cả mọi người chấn kinh, không ngờ tới sẽ có người tới đấu giá!
Rốt cuộc là ai?
Mọi người thuận theo phương hướng bảng đấu giá nhìn lại. Số 15, Âu Dương Lâm!
Cái gì?!!
Đường Tinh đang bình chân như vại ngồi chờ chiếc thẻ nhớ của Âu Dương Lâm được đấu giá, đối với vật phẩm đấu giá của chính mình cũng không quá quan tâm. Không ngờ rằng, Âu Dương Lâm lại có thể đột nhiên ra giá, còn trực tiếp tăng giá gấp mười lần, vì thế không khỏi kinh ngạc.
"A a, Âu Dương Lâm, anh muốn làm gì?" Đường Tinh nhất thời nhìn về phía Âu Dương Lâm.
Không đợi Đường Tinh nói xong, Âu Dương Lâm đã ngắt lời: "Tiểu Phong, với quan hệ giữa tôi và em, không cần cám ơn."
Đường Tinh nhất thời bị nghẹn một cái, "Ý của tôi là, đồ chơi này tôi mua đại tại tiệm ven đường, sau khi giảm giá xong còn có 88 ngàn, thậm chí trị giá 100 ngàn cũng chưa tới, anh không cần phải tiêu số tiền này! Lại nói, Tội Ngục của tôi nào cần cái thứ gọi là thể diện hay mặt mũi gì gì chứ! Và quan trọng nhất là, ai cho anh gọi tôi là Tiểu Phong? Quan hệ của chúng ta chưa thân đến vậy đâu."
“Không-biết-xấu-hổ” mới là điểm đặc sắc và phong cách đặc trưng của bọn họ đấy!
Đường Tinh nói xong, liền cảm thấy có chút không đúng lắm. Giọng điệu này của nàng, phảng phất như thể trong lòng cảm thấy đau xót thay cho ví tiền của Âu Dương Lâm…
Âu Dương Lâm nghe vậy, dường như tâm tình không tệ, hai con ngươi mang theo ý cười, nhìn lấy cô gái, lộ ra mấy phần cưng chiều và dung túng, "Được, nghe em."
Đường Tinh bị một nụ cười mỉm của Âu Dương Lâm làm cho lay động, bất quá thấy khuyên nhủ được đối phương, nên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà...
Nhưng mà, thời điểm nàng vừa mới thở phào một hơi, bên người đột nhiên vang lên một âm thanh lạnh lùng.
"10 triệu!"
Mẹ nó! Cái...Cái quái gì vậy?
10 triệu?
"Số 12... Số 12 Tu La Chủ vừa giơ thẻ đấu giá lên, 10 triệu." Người bán đấu giá trố mắt nghẹn họng mà nhìn chằm chằm phương hướng thẻ bài. Hội trường một lần nữa vang lên tiếng xôn xao.
"Mẹ nó! Vòng tay dỏm kia nhiều lắm là vài chục ngàn đồng mà thôi? Âu đại thiếu ra giá một triệu cũng đã đủ cho mặt mũi, vậy còn Tu La Chủ đây là đang làm gì? 10 triệu? Tôi có nghe lầm hay không?"
"Sẽ không phải trêи thực tế, chiếc vòng tay này là bảo vật gì đấy chứ?"
"Rất có thể, nếu không làm sao sẽ khiến cho Tu La Chủ và Âu Dương Lâm, hai vị đại lão tranh đoạt!"
Đường Tinh đầu tiên là sửng sốt ba giây, tiếp đó, nhất thời trợn trừng mắt lườm người đàn ông ở bên trái mình.
Trời ạ! 10 triệu! Người đàn ông này điên rồi sao? Tiền dễ kiếm như vậy sao? Làm sao lại có thể phá của như vậy!!