Sau một lúc, Đường Tinh phát hiện có thêm ba nam nhân lực lưỡng đi đến trước cửa phòng của Khương Mộ Na và Lý Dịch Phong.
"Lần này là tứ tiểu thư Đường gia đây. Tao nghe nói cô ta có nhan sắc cực phẩm lắm. Nghĩ đến thôi tao cũng nóng cả người." Một tên nói.
Sau khi ba người bọn họ vào trong, Đường Tinh bắt đầu tò mò.
"Ra nghe thử không? Xem bọn họ làm gì trong đó. Đi đi đi..."
Đường Tinh kéo tay An Nhiễm.
"Bà điên à, rảnh mà đi nghe lén."An Nhiễm ngay lập tức từ chối.
"Này nhé, nếu không phải tôi nhanh trí thì người nằm trong đó là tôi đấy. Bây giờ tôi phải tận hưởng cản giác cô ta bị giày vò chứ. Đi!!! " Đường Tinh kéo tay An Nhiễm.
"Không, điên à." An Nhiễm nhất quyết không đi.
"Đi mà, Lục Phóng, cậu kéo An Nhiễm hộ tôi." Đường Tinh nhất quyết nài nỉ.
"Bà điên à?" Lục Phóng cũng không đồng ý.
Trong lúc ba người còn đang giằng co thì một giọng nói vang lên sau lưng khiến Đường Tinh lạnh gáy.
"Làm gì mà lôi lôi kéo kéo vậy?"
Cô vội quay người lại, là Sở Diệc Thần.
Thôi xong rồi, quả này chết thật rồi.
"Họ đòi kéo em đi nghe lén nhưng mà em không đồng ý nên đang kéo họ đi." Đường Tinh không ngần ngại mà bán đứng đồng bọn.
Tôi nuôi các người mấy năm, bây giờ là lúc các người phát huy giá trị đấy.
Lục Phóng và An Nhiễm nghe xong thì há hốc miệng. Rõ ràng vừa nãy Đường Tinh là người đòi đi nghe lén, sao bây giờ lại thành bọn họ rồi. Lục Phóng đem ánh mắt hung ác trừng Đường Tinh. Đáng tiếc Đường Tinh đã an phận sau lưng Sở Diệc Thần, căn bản không hề quan tâm.
Hết cách, Lục Phóng đành dùng khẩu hình miệng. "Bà bán đứng bọn tôi?"
"Tôi cũng là bị ép thôi, anh ấy sẽ không làm gì mấy người đâu. Giữ củi ba năm đốt một giờ, bây giờ các người phải phát huy tác dụng đi chứ." Đường Tinh thản nhiên như không.
"Đúng là như vậy sao?" Sở Diệc Thần cất giọng nói khàn khàn khiến An Nhiễm run lẩy bẩy.
Lúc này, Lục Phóng đột nhiên đứng ra"Đúng vậy, hiểm lắm mới có một lần kẻ thù của Đường Tinh phải xấu mặt, ít ra cũng phải tận hưởng nó chứ."
"Muốn thì tự nghe, đừng có kéo cô ấy vào." Sở Diệc Thần quay người định rời đi thì Đường Tinh ngăn lại.
"Ấy, từ từ. Trong phòng này bây giờ không chỉ có hai người mà là năm người, em muốn chốc nữa phóng viên đến đây, anh động tay một chút, giữ hotseach này khoảng một tuần, sua đó tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch. Nhớ là phải một tuần nhé."
"Ừm."Sở Diệc Thần không nói thêm gì, chỉ coa đầu Đường Tinh.
Bỗng nhiên, anh phát hiện ra có gì đó không đúng lắm. Sao người Đường Tinh lại nóng như vậy chứ.
"Tiểu Tinh, em sốt sao?" Sở Diệc Thần vội đưa tay lên trán Đường Tinh. Trán cô nóng nhue lửa đốt vậy.
Nghe Sở Diệc Thần nói, Đường Tinh mới để ý đến. Sao người cô lại nóng như vậy chứ.
An Nhiễm vội tiến lên bắt mạch cho Đường Tinh.
"Tiểu Tinh, cậu trúng thuốc rồi."
Nghe lời An Nhiễm, cả ba người còn lại như sét đánh ngang tai.
"Không thể nào! Tôi không hề uống những ly rượu đó. Khoan đã... " Đường Tinh dường như nhớ ra điều gì đó.
Chẳng lẽ là lúc Lý Dịch Phong xin giấy của mình?
Nghĩ đến đây Đường Tinh gần như phát điên, cô bắt đầu cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Quả nhiên thuốc tốt a, khiến nàng xây xẩm mặt mày như vậy.
Sở Diệc Thần thấy vậy bế Đường Tinh lên, định rời đi, Lục Phóng liền kéo tay anh lại.
"Anh định đưa cô ấy đi đâu?"
"Hỏi thừa! "
"Anh!!! " Lục Phóng định nói thêm thì bị An Nhiễm kéo lại.
Sau khi Sở Diệc Thần đã rời đi cô mới lên tiếng. "Bây giờ Đường Tinh đã có chồng, đừng tưởng tôi không biết cậu có tâm tư gì."
Lục Phóng vốn không can tâm nhưng cũng chỉ có thể nhìn Sở Diệc Thần bế Đường Tinh đi trong sự bất lực.
Sở Diệc Thần bế Đường Tinh vào một căn phòng khác. Lúc này, cả người Đường Tinh đã nóng rực như lửa. Sở Diệc Thần đặt Đường Tinh xuống giường, định vào phòng tắm lấy khăn ra chườm cho Đường Tinh. Nào ngờ, Đường Tinh bỗng bật dậy, đè anh xuống giường, cúi xuống hôn lên môi anh. Trong nháy mắt, Sở Diệc Thần dường như đã mất khống chế, con mãnh thú anh giấu sâu trong lòng lâu nay đã bị xổng ra ngay lập tức.
Anh dùng sức hôn lại cô, từ từ cởi từng lớp váy áo trêи người cô xuống.