Sau ngày hôm đó, Lương gia được Đường gia thu mua, Khương gia diệt vong, tất cả bè cánh của Khương Mộ Na trong Sở thị cũng bị Sở Diệc Thần quét sạch. Sở thị cũng dần đi vào ổn định, giá cổ phiếu tăng nhanh chóng.
...
Buổi tối, Bar Tuyệt Sắc.
"Cạn ly, chúc mừng A Thần thành công triệt hạ được Khương gia."
"Chúc mừng cậu nhé A Thần, nhanh như vậy đã tống cổ được lão hồ ly đó đi rồi. Tôi còn nghĩ cậu phải tốn cả nửa năm, ai ngờ mới hơn một tháng đã xong xuôi cả rồi."
"Khen cậu ta làm gì, vẫn là chị dâu đa mưu túc trí, nghĩ ra cách chặn đường lui của ả Khương Mộ Na kia. Nếu không kế hoạch của A Thần chưa chắc đã thành công như vậy."
Tại đây, một nhóm bạn của Sở Diệc Thần đang tụ lại ăn uống.
"Chị dâu, em kính chị một ly." Mặc Vô Việt đúng dậy, đưa cho Đường Tinh một ly rượu đỏ thẫm.
"A Việt, cậu điên à, rượu đấy nặng lắm. Chị dâu sao uống được." Một người khẽ kéo tay Mặc Vô Việt lại.
"Cậu thì biết gì, đây là tôi đang tạo cơ gội cho đại ca, chị dâu say rượu, không phải là cơ hội cho đại ca à."
Đường Tinh nhìn qua cũng biết ý đồ của đám người kia. Nhưng họ lại không biết, tửu lượng của Đường Tinh chính là ngàn ly không say, chút rượu này thì tính là gì chứ.
Bọn họ liên tục kính rượu cho Đường Tinh, cô uống hết chỗ rượu đó vẫn tỉnh bơ, còn đám người kia sớm đã say đến không biết trời đất rồi.
Thấy tình hình có vẻ không ổn, một người trong đám lôi điện thoại ra cầu cứu Đường Hy Hình.
"Hình ca, em có chuyện này muốn thỉnh giáo anh. Chuyện là, tửu lượng của Đường Tinh như thế nào vậy, em định tặng rượu cho cô ấy mà sợ rượu hơi nặng."
Đường Hy Hình không hề phòng bị, khảng khái trả lời."Tửu lượng của con bé cực tốt, không cầm lo rượu nặng hay nhẹ đâu, có điều con bé bị say trà sữa, đừng cho nó uống."
"Vâng vâng anh yên tâm."
Sau khi cúp máy, trêи miệng bọn họ đều nở ra một nụ cười đắc thắng.
Thì ra là say trà sữa à, dễ thương ghê nhỉ, bảo sao đại ca lại mê mẩn cô ấy như vậy.
Bọn họ gọi đến một cốc trà sữa lớn, lén trộn vào trong rượu vang rồi đưa cho Đường Tinh uống. Ban đầu, Đường Tinh mải nói chuyện với Sở Diệc Thần không hề để ý, bọn họ đưa ly nào liền uống ly đấy.
Đến tận ly thứ bảy, Đường Tinh bắt đầu cảm thấy khác lạ.
"Mặc Vô Việt, cậu cho gì vào trong rượu?"
"Em...không cho gì cả, chị dâu đa nghi quá."
Đường Tinh đang định nói thêm thì một cơn choáng ập tới khiến cô đứng không vững.
Đến khi Đường Tinh mở mắt ra thì cô đã say hoàn toàn rồi.
Cô đảo mắt nhìn quanh phòng rồi thốt lên một câu.
"Sao nhiều trai đẹp quá vậy? Tôi nằm mơ à? "
Đường Tinh nói xong, cả phòng đều ngơ ngác.
Sở Diệc Thần bất lực day trán."Để cô ấy uống say là quyết định ngu xuẩn nhất của các cậu đấy, giờ thì liệu mà trông cô ấy, đừng để chạy đi gây chuyện."
Nào ngờ, Sở Diệc Thần vừa nói xong đã không thấy Đường Tinh đâu. Cả bọn liền tá hỏa chạy đi tìm.
Ra đến ngoài đường, họ thấy Đường Tinh đang đứng rình gì đó bên bức tường. Họ chưa kịp thở ra hơi thì Đường Tinh lại tiếp tục chạy mất.
"Phải có cách gì giữ cô ấy lại chứ." Một người kêu lên.
"Chỉ có thể đuổi theo rồi bắt lại thôi." Sở Diệc Thần nhìn chằm chằm Đường Tinh ở phía trước. Khi cả bọn định tiến lên thì Đường Tinh lại chạy vào một quán gần đó, lúc chạy ra Đường Tinh còn ôm thêm một chú chó nhỏ, kèm theo là tiếng kêu thất thanh.
"Cướp, cướp chó, bắt cô ta lại, cô ta cướp chó của tôi, mau bắt lại."