Tấn Tiểu Lỗi một bên ăn đồ ăn trong hộp đựng cơm, một bên ngó Đặng Thiên Vũ bận rộn đi tới đi lui trên giường hắn — trải giường.
Người này bị gì vậy. Trước khi đi còn than vãn giường cứng chăn hôi làm hắn đang tính đợi trời nắng lên mang đồ ra phơi một chút, không ngờ người này đi dạo một vòng trở về mang theo một bộ chăn nệm mới.
Mặc dù Tấn Tiểu Lỗi đang ăn thức ăn Đặng Thiên Vũ mua về nhưng khi hắn nhìn thấy giường của mình bị Đặng Thiên Vũ gỡ hết trơ lại cái ván giường, rồi lấy cái nệm bị ép trong túi chân không ra, còn ném đi chăn lót của hắn, thay từ ra trải giường, gối đầu đến chăn đắp thì hắn không nhịn được nữa.
“Ê anh làm cái gì vậy! Mắc gì ném chăn của tôi đi?!”
“Mua đồ mới rồi thì để mấy cái cũ lại làm gì? Cái chăn này toàn mùi mốc.” Đặng Thiên Vũ thản nhiên trả lời, tay vẫn đang luồn bao gối vào.
“Thế anh mua đồ mới để làm gì? Tính qua đây ở sao?”
“Tôi vừa ghé qua chỗ bác sĩ. Anh ta nói bệnh của tôi cần phải trị liệu hậu kì thêm một thời gian để tránh tái phát.” Đặng Thiên Vũ nói vô cùng nghiêm túc.
Tấn Tiểu Lỗi trợn tròn mắt, Đặng Thiên Vũ có bệnh? Không phải bệnh truyền nhiễm đó chứ: “Bệnh? Bệnh gì?”
Động tác trên tay Đặng Thiên Vũ ngừng một lát, nửa ngày mới đỏ mặt nói: “Bất lực…”
Tấn Tiểu Lỗi thiếu chút nữa là phun miếng cơm đang ăn ra, bất lực? Giỡn mặt hả, anh ta chỗ nào bất lực? Tối hôm qua bảo không cứng được rốt cuộc làm đến bốn lần, đến lần cuối hắn chịu không nổi ngủ luôn mà kêu bất lực?
Kỳ thật chuyện là như thế này, Đặng Thiên Vũ hôm nay rời khỏi nhà Tấn Tiểu Lỗi thì đi kiếm chỗ ăn cơm, ăn xong thì lái xe đến bệnh viện nam khoa kia tìm bác sĩ Thiện, nói với gã là mình đã khỏi bệnh.
Bác sĩ Thiện nghe xong câu chuyện của anh thì khóe miệng có chút giật giật, khó khăn nhịn lại rồi mới nói: “Cậu nói tối hôm qua cậu mua một đống dụng cụ đến chỗ đối tượng của mình để cậu ta tự an ủi cho mình xem, sau đó thì khỏi bệnh?”
“Đúng vậy!” Đặng Thiên Vũ đắc chí nói: “Tôi còn làm được bốn lần. Xem ra tôi đã khôi phục bình thường.”
Bác sĩ Thiện phải nhéo đùi mình một cái để không được bật cười. Người này quả là thiên tài, quen biết bao lâu nay mà giờ gã mới phát hiện ra. Người ngoài nhìn vào thì tưởng Đặng Thiên Vũ là một cao phú suất, với những người trong vòng thì Đặng Thiên Vũ là một top rất tốt, còn trong mắt gã thì Đặng Thiên Vũ có vẻ bề ngoài như một con khổng tước, bên trong lại như một chú nhím ngốc nghếch. Mặc dù mỗi lần chơi xong Đặng Thiên Vũ luôn đảm bảo vấn đề an toàn nhưng chẳng bao giờ có cảm giác an tâm, cứ cách vài tháng lại chạy đến chỗ gã làm kiểm tra tổng quát vì sợ mình bị mắc bệnh gì đó.
Gã từng nói với Đặng Thiên Vũ, nếu anh sợ bị nhiễm bệnh thì cứ tìm một đối tượng cố định, chỉ cần hai người đều không ăn mảnh làm loạn thì sẽ tránh được rất nhiều phiền phức. Có điều lúc đó Đặng Thiên Vũ trả lời lại rằng: “Anh tưởng tôi muốn thay đổi người liên tục lắm à? Mỗi lần tình một đêm là một lần tìm kiếm đối tượng, có điều những người đó không phải là kết quả mà tôi muốn thôi.”
Bây giờ có lẽ Đặng Thiên Vũ đã tìm được đối tượng thích hợp cho mình. Nếu không người này thế nào lại một bên thì mắng người tên Tấn Tiểu Lỗi kia, bảo đối phương hẹp hòi keo kiệt chanh chua biến thái lại ích kỷ, một bên thì hết lần này đến lần khác chạy đến tìm người ta lên giường.
Đã như vậy thì để gã cho thêm chút lửa giúp hai vị này ở chung một chỗ xem sao.
Bác sĩ Thiện hạ quyết tâm, rất thần côn nói với Đặng Thiên Vũ: “Bệnh gì cũng phải có một quá trình trị liệu cả, một lần trị liệu vậy chưa được đâu. Tốt nhất là nên làm thêm vài lần để quan sát rồi tái khám.”
Vì vậy…
Kỳ thật Đặng Thiên Vũ không biết, đợi đến khi anh vừa rời khỏi xong bác sĩ Thiện ôm bụng cười lăn trên đất. Thật quá mắc cười, ha ha ha ha. Nhẫn nhịn từ nãy đến giờ, nhéo đùi muốn bầm luôn, rốt cuộc giờ cũng có thể cười được.
Đã quyết định phải trường kì kháng chiến thì bố trí tốt giường chiều là một chuyện cần thiết. Có điều trên giường vận động cũng là tiêu hao thể lực, mỗi lần làm xong Đặng Thiên Vũ đều có cảm giác đói bụng, muốn kiếm cái gì ăn nhưng nhìn khắp gian phòng đến chuột cũng sẽ khóc rời đi, gián cũng sẽ đói chết là biết sao rồi. Với tính cách keo kiệt của Tấn Tiểu Lỗi thì chắc chắn không có chuyện hắn chịu để đồ ăn vặt trong nhà.
Vậy nên, anh phải tự lực cánh sinh.
Đến khi Đặng Thiên Vũ chỉnh chu xong lại giường, Tấn Tiểu Lỗi ăn uống no nê vừa xong nên muốn nghỉ ngơi một lát. Trong phòng hắn ngoại trừ cái giường thì chỉ có một cái ghế cho người ngồi, bình thường toàn để dưới gầm giường, khi nào ăn cơm mới lôi ra.
Bây giờ hắn vừa cơm nước xong ngồi trên ghế cong lưng rất khó chịu, căng da bụng lại trùng da mắt. Thế nên hắn liền đứng lên đặt mông ngồi xuống giường.
Hhm, có thêm một lớp nệm mỏng cảm giác quả nhiên khác biệt so với chỉ dùng chiếu lót lên. Chưa kể chăn bông này, thật mềm mại, cái gối kia cũng có vẻ rất êm, thật là muốn nằm xuống đánh một giấc.
Nghĩ đến là muốn làm, Tấn Tiểu Lỗi rất lưu manh nằm ở trên giường đắp chăn chuẩn bị ngủ.
Đặng Thiên Vũ vừa mới chỉnh lại giường xong, nháy mắt một cái đã thấy Tấn Tiểu Lỗi nằm ra sắp ngủ, tức giận kéo Tấn Tiểu Lỗi dậy nói: “Anh là heo hả! Lúc tôi đi anh còn không tỉnh, tôi dạo ở ngoài một buổi trở về thì nhìn thấy anh vừa mới tỉnh dậy xong, sao chưa gì ăn xong lại ngủ tiếp nữa?”
Tấn Tiểu Lỗi nhìn sắc trời một chút, trong lòng không khỏi buồn bực. Bọn họ tỉnh ngủ là lúc một giờ hơn, Đặng Thiên Vũ đi xong hắn ngủ tiếp là phải rồi. Lúc Đặng Thiên Vũ trở về đã hơn năm giờ, là lúc dậy để ăn cơm chiều.
Bây giờ là tháng mười một, bầu trời mau tối hơn bình thường, mới giờ này nhìn ra ngoài đã đen thui. Ngọn đèn đường bên ngoài cũng đã được bật lên lúc nào, Đặng Thiên Vũ cũng đem mở cái đèn bàn nhà hắn ra, đáng tiếc là cái đèn này dùng cũng lâu rồi nên ánh sáng không được rõ lắm.
Nhìn cái đèn bàn kia Đặng Thiên Vũ không khỏi có chút buồn phiền. Tối hôm qua không phải vì cái đèn chết tiệt này thì làm sao anh lại phải lấy Iphone ra làm đèn pin thay thế? Mà nếu không lấy ra Iphone thì di động của anh cũng đâu bị ném hư chứ.
A, Iphone của anh! Giờ anh mới nhớ ra cái di động bị ném hư tối qua của mình. Từ tối qua đến giờ hoàn toàn không thấy có điện thoại chuông báo gì cả, chắc hẳn là hư thật rồi.
Mặc dù anh là chủ của cửa hàng di động nhưng không có nghĩa anh không biết tiếc điện thoại.
Lấy ra chiếc Iphone tối om không có chút động tĩnh gì xem một lượt, màn hình đã vỡ, ấn mấy cái cũng không có phản ứng gì, không lẽ chết máy luôn rồi?
Cũng may anh cũng tương đối hiểu về di động, loay hoay một hồi thì phát hiện hóa ra là máy hết pin.
Chảy mồ hôi…
Tấn Tiểu Lỗi nhìn thấy bộ dạng của anh, nghĩ rằng anh vẫn đang tiếc nuối cái di động của mình bèn lấy cái Iphone giả của mình ra khoe: “Điện thoại của tôi một trăm đồng nè, đã dùng được ba bốn năm, làm rớt chục lần còn chưa hư. Nhìn cái màn hình nát này, đã bị hư gần một năm rồi mà tôi vẫn dùng được đấy thôi.”
Đặng Thiên Vũ khinh bỉ nhìn cái di động nhái, chữ số trên màn hình đều lòe hết cả mà còn nói, nhìn lại chiếc 4S trên tay mình, quả nhiên chủ nào máy đấy.
Tấn Tiểu Lỗi xề xòa nên di động của hắn cũng nát như nhau.
Anh có tiền nên di động của anh cũng y chang có tiền.
Nếu hỏi có điểm gì giống nhau… thì chắc hẳn là hai cái di động của bọn họ đều bị hư màn hình, còn có… đều hết pin.
Khi Tấn Tiểu Lỗi phát hiện điện thoại của mình không còn pin thì hắn lập tức mở nắp đằng sau rút pin ra, rồi lấy một miếng pin dự trữ trong cái hộp bên cạnh thay thế vào, điện thoại của hắn lại hoạt động như cũ.
Đặng Thiên Vũ không khỏi cảm thấy mình thật sự rất bi kịch — Khốn khiếp, Iphone chết tiệt không thể thay pin!
Lần đầu tiên anh cảm thấy ghét xài Iphone như vậy. Tính năng tốt thế nào đi chăng nữa mà không có pin cũng éo làm gì được.
Một người dân đô thị thì sợ nhất cái gì?
Không có điện!
Bất kể là nhà không có điện hay điện thoại không có điện cũng như máy tính không có điện thì đều là chuyện khiến người ta không thể chịu đựng được.
Nhìn Tấn Tiểu Lỗi mở radio trong di động lên, rồi nhìn chiếc Iphone bây giờ còn không bằng cục gạch trên tay mình. Đặng Thiên Vũ gian nan quyết định — trị liệu nhanh xong trở về đổi một cái di động mới.
Anh để điện thoại lên tên bàn rồi quay qua Tấn Tiểu Lỗi muốn cởi đồ hắn ra. Hôm nay Tấn Tiểu Lỗi mặc áo sơ mi và quần dài, áo hắn không đóng thùng nên cởi nút áo này nọ thì Đặng Thiên Vũ cực kì lành nghề, chớp mắt một cái cúc áo đã cởi ra hết.
“Này, anh làm gì vậy?” Tấn Tiểu Lỗi ngăn lại tay của Đặng Thiên Vũ. Hắn vừa mới ăn no xong nếu Đặng Thiên Vũ cứ thế nhào lên người của hắn thì rất khó bảo toàn mấy thứ vừa ăn vào không ọc ra khỏi dạ dày.
“Làm anh.” Đặng Thiên Vũ nhìn cái miệng vẫn còn dính mỡ của Tấn Tiểu Lỗi, không ngờ còn cảm thấy rất gợi cảm.
Chết tiệt, sao lại thế này? Tại sao anh lại cảm thấy một thằng đàn ông râu ria tùm lum, ăn xong còn không buồn lau miệng lại rất gợi cảm? Còn muốn trực tiếp kéo quần đối phương xuống XXOO.
“Làm cái đầu anh. Vừa mới ăn no tôi không muốn hoạt động đâu!” Tấn Tiểu Lỗi rống lên với người đang đè bên trên mình, nhưng ngay lập tức hắn liền im miệng — bởi vì miệng của hắn đã bị người ta chặn mất.
Đặng Thiên Vũ rõ ràng trước kia không thích hôn môi tý nào, thế nhưng bây giờ lại cảm thấy hôn là một chuyện rất tốt đẹp. Mặc dù người mà anh đang hôn ngoài miệng thì dính đầy mỡ, trong miệng vẫn còn vị đồ ăn, râu ria lại cà rát rát mặt anh thế nhưng cảm giác cực kì dễ chịu không thể diễn tả thành lời.
Giờ suy nghĩ lại trước kia không lẽ anh không thích hôn người khác vì bọn họ cạo râu quá sạch sẽ sao? Anh thật sự khá thích cảm giác bị râu chích phải, có lẽ vì như thế làm anh cảm giác được người mình hôn là một người đàn ông thực thụ?
Tấn Tiểu Lỗi vẫn còn muốn chống cự nhưng bất đắc dĩ kỹ thuật của Đặng Thiên Vũ quá tốt, hai tay đã linh hoạt đem quần áo của hắn cởi ra hết, một tay còn vân vê viên đậu trên ngực hắn, một tay cầm lấy đồ vật của hắn mà vuốt ve.
Làm sao bây giờ, cảm giác trên ngực thật dễ chịu quá. Hóa ra bị người liếm ngực lại thích như vậy… Oa, liếm đến rốn rồi, xuống chút nữa có thể mút giúp hắn không…
Miệng của Đặng Thiên Vũ còn cách quần liếm vật đang đứng thẳng tắp, gần như muốn xé vải ra của hắn. Khi anh đưa tay ra sau đụng đến mảnh da thịt trần trụi thì Đặng Thiên Vũ vui như mở cờ trong bụng.
Người này thật nghe lời, quả thật là chịu mặc quần bikini.
Ngay lúc Đặng Thiên Vũ muốn đưa đầu ngón tay đẩy vào bên trong Tấn Tiểu Lỗi thì hắn quát to một tiếng: “Tôi đau bụng. Tôi phải đi vệ sinh!”