Sở Trường Chính Là Phanh Gấp

Chương 26: Nguyên tắc làm bạn trai



Tấn Tiểu Lỗi rốt cuộc đồng ý làm bạn trai thì Đặng Thiên Vũ rất cao hứng đem ‘vợ’ mới thăng chức về nhà. Anh cũng không biết tại sao mình lại vui vẻ đến như vậy, lúc đi trở về cả người cứ lâng lâng.

Mở cửa phòng, anh nhìn một chút căn hộ sạch sẽ chỉnh tề của mình, rồi nhìn quần áo rách nát của Tấn Tiểu Lỗi, da mặt bỗng có chút co rút. Đặng Thiên Vũ không phải ghét Tấn Tiểu Lỗi dơ bẩn mà chỉ đơn giản là thích sạch sẽ. Anh không hy vọng về đến nhà rồi mà Tấn Tiểu Lỗi vẫn lấm lem đánh nhau như thế, liền vội vàng bảo Tấn Tiểu Lỗi cởi giày, kéo Tấn Tiểu Lỗi vào nhà tắm bảo hắn tắm trước đi.

Tấn Tiểu Lỗi cũng có chút ngượng ngùng. Lần trước khi đến nhà anh trời tối đen đèn cũng tắt nên không chú ý, bây giờ đường hoàng đi vào mới nhận ra nơi này ngăn nắp không kém gì khách sạn. Cảm thấy có chút ngượng ngạo, hắn vội vã cởi quần áo rồi đi vào nhà tắm.

Khi hắn đi vào thì Đặng Thiên Vũ đã xả nước vào bồn tắm sẵn, còn bỏ thêm chút tinh dầu để bên trong thoang thoảng mùi thơm rất thoải mái. Hắn bây giờ mới phát hiện, hóa ra mùi thảo mộc trên người Đặng Thiên Vũ là từ cái mùi này mà ra.

“Không có lá bưởi nên tôi dùng thử tinh dầu bưởi, anh thử một chút nhé.” Đặng Thiên Vũ nhìn thân thể của Tấn Tiểu Lỗi, ngoại trừ bị anh cắn một vết ở sau cổ lúc sáng thì thêm giờ đã có thêm mấy vết bầm tím khiến anh không khỏi nhói lòng, xem ra lát nữa phải bôi một ít dầu thuốc mới được.

Tấn Tiểu Lỗi tắm sơ dưới vòi sen một cái rồi tính vào bồn, nhưng lại nhận ra Đặng Thiên Vũ vẫn đang ở trong phòng.

“Sao thế? Muốn tắm chung?” Tấn Tiểu Lỗi nhìn Đặng Thiên Vũ mặc âu phục đứng ngay ngắn trước bốn tắm, trêu ghẹo hỏi anh.

Đặng Thiên Vũ nói: “Để tôi giúp anh chà lưng.”

Lúc trước Tấn Tiểu Lỗi đi nhà tắm công cộng cũng không phải là chưa bao giờ nhờ người chà lưng, thế nhưng khi Đặng Thiên Vũ nói muốn chà lưng cho hắn thì không hiểu sao lại có chút ngượng ngùng, vội vàng nói: “Tôi rất đói, có chút gì ăn không?”

Đặng Thiên Vũ nhớ ra trong lúc mình ăn buffet no nê thì Tấn Tiểu Lỗi còn đang bị giữ trong đồn cảnh sát, không có ý tứ liền lập tức nói: “Vậy để tôi đi làm đồ ăn cho anh.”

Đến khi Đặng Thiên Vũ rời khỏi nhà tắm, Tấn Tiểu Lỗi đóng cửa lại xong thì mới thở phào một cái. Làm sao bây giờ, sao lúc nãy tim lại đập nhanh như vậy? Lúc hai người mới gặp nhau thì có sao đâu? Lần đầu tiên gặp mặt hắn đã cực kì tự nhiên trần truồng đứng trước mặt Đặng Thiên Vũ, còn trực tiếp lên giường mở chân, khi đó hắn chẳng có cảm giác gì cả.

Còn bây giờ Đặng Thiên Vũ chỉ nói muốn chà lưng cho hắn thôi, hắn liền nghĩ để Đặng Thiên Vũ chà sau lưng rất dễ liên tưởng đến chuyện anh tiến vào từ đằng sau làm hắn sáng nay, khiến cho chân hắn có chút mềm nhũn.

Dừng lại ngay, Tấn Tiểu Lỗi giơ hai tay vỗ mặt mình muốn cho bản thân tỉnh táo lại một chút nhưng lại vỗ ngay vào vết thương, đau đến suýt xoa.

Từ từ trượt vào trong bồn tắm, ngửi mùi hương thoang thoảng, tâm tình hắn rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.

Làm sao bây giờ, chỉ cần nhắm mắt một cái thì trong đầu chỉ toàn là hình ảnh Đặng Thiên Vũ lén tấn công mình. Xong đời, sớm biết thế này thì ngay từ đầu không nên bày ra chuyện lấy thân trả nợ, làm cho lắm vào đến độ nảy sinh tình cảm luôn.

Làm sao đây?

Tấn Tiểu Lỗi ngâm trong bồn tắm nửa ngày, cảm giác nước bắt đầu lạnh thì mới vội vàng đứng dậy. Nhưng sau khi ra ngoài hắn mới nhận ra— hắn không có đồ mặc.

Lúc nãy Tấn Tiểu Lỗi đứng ngay trước nhà tắm cởi đồ, đi vào hoàn toàn trần truồng. Hiện tại bảo hắn y như vậy đi ra ngoài thì thật không có ý tứ. Nhìn xung quanh một chút, nhà tắm của Đặng Thiên Vũ còn lớn hơn căn nhà của hắn, bên trong có một ngăn tủ để các loại vật dụng tắm rửa và đủ loại khăn lớn nhỏ.

Tấn Tiểu Lỗi mở he hé cửa nhìn xung quanh, trước cửa đã không còn quần áo của hắn, hắn chỉ có thể cầm khăn tắm lau người quấn quanh eo rồi đi ra…

Nhìn Đặng Thiên Vũ mặc tạp dề đứng nấu ăn trong phòng bếp mà Tấn Tiểu Lỗi cứ tưởng mình bị hoa mắt.

Không phải chứ, đại thiếu gia này còn biết nấu ăn sao? Nấu xong có ăn được không vậy? Ngửi mùi thì không tệ chút nào.

Đặng Thiên Vũ thấy hắn quấn khăn tắm đứng ngốc ở cửa nhà bếp thì vội vàng đi ra, đem hắn kéo vào phòng ngủ, mở tủ quần áo tìm đồ cho hắn.

Tấn Tiểu Lỗi cao tương đương với anh, chỉ to con hơn anh một chút nên mặc đồ của Đặng Thiên Vũ hoàn toàn không thành vấn đề. Có điều anh luôn nghĩ Tấn Tiểu Lỗi mặc đồ thể thao là hợp nhất nên tìm thử một bộ đưa cho hắn.

Tấn Tiểu Lỗi thấy có một bộ quần áo thể thao bên trong tủ quần áo của Đặng Thiên Vũ nhìn hơi giống với bộ của hắn, nhịn không được hỏi: “Bộ quần áo thể thao của tôi là anh mua hả?”

“Ừ.”

“Sao mua chung một kiểu vậy?”

Đặng Thiên Vũ ban đầu không trả lời, bị Tấn Tiểu Lỗi nằng nặc hỏi thì lập tức đem đồ trên tay ném cho hắn, xoay người đi: “Tôi mua đồ đôi không được sao!”

Đồ đôi… hả? Đặng Thiên Vũ từ lúc nào muốn mua đồ đôi vậy, bọn họ trước đây đã có gì đâu…

Từ từ… sao chỉ có quần áo, còn đồ lót đâu, không phải muốn hắn mặc vầy thôi chứ.

Đến khi Tấn Tiểu Lỗi mặc quần áo đàng hoàng đi ra thì Đặng Thiên Vũ đã làm xong đồ ăn, ngồi trên bàn chờ hắn. Ba món ăn một món canh, còn có cơm trắng, xem ra kỹ thuật nấu nướng của anh không tệ, chí ít là không có cháy nổ gì.

Tấn Tiểu Lỗi định liều mạng, quyết tâm dù tiêu chảy cũng phải ăn hết mà ngồi xuống, gắp thử một món ăn thì cảm thấy không tệ chút nào. Đặng Thiên Vũ nhìn thấy Tấn Tiểu Lỗi ăn một miếng thì mắt sáng lên, vội vàng hỏi hắn: “Ăn thế nào?”

Tấn Tiểu Lỗi ăn có trớn, thuận miệng trả lời: “Cũng được.” làm Đặng Thiên Vũ rất vui vẻ, vội chỉnh lại tư thế đợi Tấn Tiểu Lỗi khen mình.

Tấn Tiểu Lỗi cũng chú ý đến hành động của anh, cảm giác nếu hắn khen một cái thì thể nào người này cũng vênh thẳng đuôi đến tận trời. Đã như thế thì phải đả kích người này một chút.

“Cà chua trong trứng xào hơi lâu bị già, tỏi xào với cải thìa không tao trước, ớt xanh xào thịt cắt miếng to quá, canh bỏ hơi nhiều dầu, cần cố gắng lần sau.” Tấn Tiểu Lỗi vừa ăn vừa bình luận những món trên bàn, lời nói của hắn có chút trái lương tâm. Công bằng mà nói thì Đặng Thiên Vũ nấu ngon thật, chỉ là hắn cố ý gây sự. Không biết từ khi nào hắn phát hiện bản thân đặc biệt thích nhìn Đặng Thiên Vũ bị mình đả kích.

Mỗi lần Đặng Thiên Vũ như một chú công kiêu ngạo muốn ra vẻ trước mặt hắn là hắn lại nhịn không được đi bắt nạt đối phương, nhìn thấy Đặng Thiên Vũ như gà chọi thất thủ ủ rũ thì trong lòng hắn vô cùng sảng khoái.

Quả nhiên, nhìn thấy Đặng Thiên Vũ nghe xong nhận xét của hắn thì ỉu xìu ngay tắp lự, Tấn Tiểu Lỗi thấy vậy lại muốn đưa tay xoa đầu của anh. Đến khi hắn phản ứng kịp thì tay trái hắn đã để chén xuống, đưa tay qua vuốt tóc của Đặng Thiên Vũ.

Tóc của Đặng Thiên Vũ rất mảnh lại mềm, sờ rất mượt mà khiến hắn nhớ tới con chó nhỏ khi xưa ở nhà nuôi. Con chó đó lúc nhỏ lông rất mềm, sờ rất thích, đáng tiếc sau này lớn lên lại không được như vậy nữa. Không ngờ bây giờ lại tìm thấy cảm xúc đó khi sờ tóc Đặng Thiên Vũ.

Bữa cơm của bọn họ có chút không được tự nhiên. Đặng Thiên Vũ vẫn rất buồn bực cho nên cũng chẳng ăn bao nhiêu, trong khi đó thì Tấn Tiểu Lỗi cố gắng xử lý phần lớn thức ăn. Sau khi ăn xong hắn còn rất tự giác đi rửa chén, có điều…

“Choang.” Một chiếc đĩa rớt xuống đất vỡ toang. Tấn Tiểu Lỗi ngượng ngùng, vô ý cho nhiều nước rửa chén quá nên trượt tay. Một mảnh bể xoẹt qua bàn chân hắn cắt rách một vết.

Mẹ kiếp, hôm nay là ngày gì vậy, đánh nhau hội đồng thì không chảy máu, đi rửa có vài cái bát thì tóe loe.

Đặng Thiên Vũ nghe thấy tiếng vỡ thì chạy đến nhà bếp xem, vốn anh còn muốn la Tấn Tiểu Lỗi một trận nhưng khi nhìn thấy chân hắn chảy máu thì vội vàng lôi hắn ra phòng khách, đè xuống ghế salon.

“Đừng cử động, tôi đi lấy hòm thuốc.”

Tấn Tiểu Lỗi ngồi trên sô pha, nhìn Đặng Thiên Vũ hấp tấp đi tìm hòm thuốc thì trong lòng ấm áp, cười đến tít cả mắt.

Đặng Thiên Vũ người này thật sự là quá dễ thương.

Đặng Thiên Vũ cầm hòm thuốc đến khử trùng chân cho hắn, bôi thuốc, thổi mấy cái rồi mới dán một cái gạt thật to lên vết thương, xong hết mới thấy yên tâm.

Đặng Thiên Vũ đem chân của Tấn Tiểu Lỗi lật tới lật đi làm hắn tự nhiên có cảm giác điện giật từ chân truyền tới, khi anh thổi mấy cái thì hắn thấy dưới bụng nóng lên, dục vọng có vẻ muốn thức tỉnh.

Mặc dù ban ngày đã làm một lần nhưng bây giờ hắn lại đặc biệt muốn có được Đặng Thiên Vũ, muốn đem người này áp dưới thân hung hăng chà đạp một phen.

Đặng Thiên Vũ vừa nói tốt lắm thì Tấn Tiểu Lỗi lập tức kéo anh lên ngồi trên ghế rồi cưỡi lên người Đặng Thiên Vũ hôn lên.

Đặng Thiên Vũ trở về nhà thì đã cởi ra áo vest, mấy cái cúc áo sơ mi giờ giải quyết rất đơn giản. Tấn Tiểu Lỗi hai tay hoạt động trong chốc lát đã lật bung lên tìm tòi, ặc… Sao bên dưới áo sơ mi lại còn có cả áo giữ nhiệt… Mặc dù cũng sắp tháng mười hai nhưng thành phố này ở phía nam, mùa đông cũng không đến nỗi quá lạnh, thế mà người này cư nhiên phải mặc áo lót để giữ ấm.

Nhìn thấy Tấn Tiểu Lỗi nhìn chằm chằm áo giữ nhiệt của mình, Đặng Thiên Vũ nói: “Tôi sợ lạnh thì có gì sai!” Rồi kéo đầu Tấn Tiểu Lỗi xuống hôn hắn.

Tấn Tiểu Lỗi vừa hôn vừa cởi dây nịt của Đặng Thiên Vũ, trong lòng suy nghĩ người này sẽ không mặc quần giữ ấm luôn đó chứ. Gỡ dây nịt ra thò tay vào sờ, phía trong quần tây của Đặng Thiên Vũ quả thật là có quần giữ ấm. Tấn Tiểu Lỗi lúc này nghĩ đến một câu danh ngôn trên internet “Có một loại tưởng niệm tên là mỏi mắt chờ mong, có một loại rét lạnh tên là quên mặc quần giữ ấm”, chắc là nói tình hình của Đặng Thiên Vũ.

Bảo sao lúc trước Đặng Thiên Vũ nói muốn tìm một người để ôm ngủ… Nghĩ đến dạo này trời lạnh hơn, người này ngủ một mình chắc chịu không nổi nên thật sự muốn tìm một người làm ấm giường.

Hmm, nghe cũng hay phết, hắn cũng thấy mùa đông mà có một cái giường ấm áp sẵn thì quá tuyệt.

Khi Tấn Tiểu Lỗi lột quần của Đặng Thiên Vũ ném qua một bên, ngậm lấy phân thân của anh thì Đặng Thiên Vũ rất cao hứng, nhưng khi anh phát hiện ngón tay của Tấn Tiểu Lỗi mò xuống phía sau của mình thì sợ đến suýt héo.

“Anh muốn làm gì?” Đặng Thiên Vũ kéo lấy cổ áo của Tấn Tiểu Lỗi, đem vật của mình rút ra khỏi miệng của Tấn Tiểu Lỗi, thối lui về phía sau.

“Anh làm tôi nhiều lần như vậy, thỉnh thoảng cũng đổi vị trí chút đi.” Tấn Tiểu Lỗi kéo xuống quần thể thao, để lộ ra vật đã cứng như sắt của mình, đưa tay tự xoa nắn.

“Tôi tại sao phải cho anh làm…” Đặng Thiên Vũ thật sự không nghĩ đến vấn đề này. Không phải anh không muốn, mà là anh căn bản chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này. Kiểu người như anh, đến cả nhà cũng không tùy tiện để ai tiến vào, muốn vì người khác mở cửa cả bản thân rất khó khăn. Mặc dù anh muốn tạo mối quan hệ với Tấn Tiểu Lỗi, thế nhưng chỉ cần nghĩ đến việc bị người khác đè ở dưới tiến vào thì… anh thật sự sợ hãi.

“Tại sao anh có thể làm tôi nhưng tôi lại không thể làm anh?” Tấn Tiểu Lỗi cau mày, rõ ràng vừa mới thể hiện là rất thích hắn, thế nào lại lật mặt nhanh như vậy?

Đặng Thiên Vũ nhăn nhó một chút, nói: “Tôi còn không có chuẩn bị sẵn sàng, có thể cho tôi một chút thời gian được không…”

“Ý của anh là sao?”

“Chúng ta chỉ mới bắt đầu quen nhau… Bây giờ mà làm… cái đó… tôi không có biện pháp thuyết phục bản thân…” Đặng Thiên Vũ kẹp chặt hai chân của mình không khác gì một cô gái muốn giữ trinh tiết của mình trước khi kết hôn, thành thành thật thật nói. Anh là một người đàn ông, cũng không có cái màng kia, thật sự không cần phải cố chấp như vậy, nhưng như anh đã nói, anh thật sự không thể thuyết phục bản thân được.

Tấn Tiểu Lỗi cau mày nhìn Đặng Thiên Vũ thật lâu, kéo chân của anh đem Đặng Thiên Vũ lại gần bên cạnh mình: “Anh nói anh muốn tôi làm bạn trai anh là thật hay giả?”

“Là thật lòng. Nhưng mà…”

Tấn Tiểu Lỗi nhìn ánh mắt của Đặng Thiên Vũ, cảm giác anh không nói dối. Hắn đứng lên khỏi người của Đặng Thiên Vũ, kéo quần lại đàng hoàng rồi nói: “Ừ, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đợi cho đến khi anh sẵn sàng, chủ động cho tôi làm anh.”

Lời này khiến Đặng Thiên Vũ cảm động. Tấn Tiểu Lỗi có thể thấu hiểu cho anh thì thật sự quá tốt, làm anh kích động đến suýt chút nữa muốn đem thân báo đáp. Anh nhào qua ôm lấy Tấn Tiểu Lỗi nói: “Chúng ta lên giường nhé, được không?”

“Ừ…”

Nghe được tiếng này của Tấn Tiểu Lỗi, Đặng Thiên Vũ ôm lấy eo của hắn, muốn nâng đối phương lên. Mặc dù anh không cường tráng như Tấn Tiểu Lỗi nhưng dù sao cũng là đàn ông, ôm một trăm tám mươi cân đi vài bước cũng không có vấn đề gì.

“Này, anh làm gì vậy?” Bất thình lình bị ôm lên khiến cho Tấn Tiểu Lỗi có chút hoang mang, nhưng dù sao cũng là ôm thẳng đứng nên cũng không xấu hổ lắm. Có điều chân của hắn hơi dài, cho dù bị ôm đi chăng nữa cũng không khác bị kéo đi là mấy.

“Đừng nhúc nhích, tôi muốn ôm anh đi.”

Tấn Tiểu Lỗi lúc này mới nhớ ra chân của hắn bị thương, có điều vết thương đó cũng không có gì. Như lúc bình thường thì hắn lấy khăn giấy chà vài cái là đã không sao.

Thế nhưng bây giờ cảm giác được người quan tâm cũng không tệ. Tấn Tiểu Lỗi nghĩ như vậy, theo bản năng ôm lấy bả vai của Đặng Thiên Vũ, đem hai cái đùi quàng lên hông của anh.

Hai người bọn họ vừa nãy đang là súng sắp lên nòng, Đặng Thiên Vũ quần cũng đã cởi, áo sơ mi cũng đã xả ra, trên người chỉ mặc mỗi cái áo giữ ấm. Tấn Tiểu Lỗi thì vừa mới cởi áo, phía dưới không mặc quần lót nên ma sát kích thích khiến cả hai đều cứng rắn.

Đặng Thiên Vũ vốn có thể ômTấn Tiểu Lỗi an toàn đến bên giường nhưng bây giờ với cái động tác này… Đặng Thiên Vũ đi càng ngày càng chậm, chân của anh càng lúc càng thiếu sức, nhưng thứ dưới mông Tấn Tiểu Lỗi lại càng cứng rắn.

Thật vất vả mới đi đến bên giường, Đặng Thiên Vũ cứ như vậy thả người Tấn Tiểu Lỗi xuống, sau đó thuận thế đè ép lên.

Giường của Đặng Thiên Vũ là giường gỗ một mét tám, bình thường một người ngủ có hơi rộng một chút nhưng giờ có thêm một người thì rất vừa vặn. Hai người bọn họ đầu tiên là Đặng Thiên Vũ đè lên Tấn Tiểu Lỗi làm một hiệp, sau đó Tấn Tiểu Lỗi lại cưỡi lên thêm một hiệp, làm đến mồ hôi tuôn như mưa rồi ôm nhau nằm thở.

Đến khi Tấn Tiểu Lỗi khôi phục lại hô hấp bình thường thì nhảy xuống giường, Đặng Thiên Vũ còn tưởng hắn muốn đi tắm thì Tấn Tiểu Lỗi đã dạo một vòng ở ngoài về đem theo một tờ giấy.

Đặng Thiên Vũ nhìn thấy tờ giấy thì mi mắt giật giật — đừng nói là thế nhé?

Cuối cùng khi nhìn thấy tận mắt thì quả nhiên tờ giấy chính là “XXXX năm XX tháng XX ngày, lần hai.”

“Tại sao còn phải tính tiền!”

“Anh em ruột tiền không phải tiền bạc còn phải rõ ràng?”

“Tôi nghĩ chúng ta đã là bạn trai của nhau?”

“Bạn trai thì không cần tính toán sao?”

“Tôi có thể cho qua vụ nợ nần của chúng ta mà, đừng có tính toán như vậy.”

“Không được, nợ tiền thì phải trả, đạo lý hiển nhiên.” Tấn Tiểu Lỗi hùng hồn nói như thể hắn mới là chủ nợ vậy.

Đặng Thiên Vũ tự nhiên có cảm giác muốn ói ra máu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.