Sở Tư Tại Viễn Đạo

Chương 11



Edit: Mr.Downer

Khi điền nguyện vọng đại học, Lục Tư không chút do dự chọn đại học thành phố S. Cậu muốn đến thành phố Tề Viễn từng sinh sống mà đợi hắn, đi qua những con đường hắn đã từng đi, nhìn ngắm cảnh vật mà hắn đã từng quen thuộc.

Bốn năm nhanh chóng trôi qua, Lục Tư lưu lại thành phố S tìm công tác sau khi cậu tốt nghiệp. Nỗi nhớ sâu sắc giúp cậu chống đỡ được qua năm năm. Tề Viễn đi vào trong cuộc đời Lục Tư, như một tia sáng trong bức tranh thuở niên thiếu của cậu. Tề Viễn dành cho cậu ấm áp cùng chân tình, hắn từng bước đến gần Lục Tư, đi vào trong tâm cậu, khiến cho cậu từ nay về sau không cách nào có thể tự kiềm chế được lòng mình.

Vào năm thứ sáu sau khi Tề Viễn rời đi, Lục Uyển ngã bệnh nặng, bà nằm trên giường bệnh, phải dựa vào máy thở để duy trì sinh mệnh. Sắc mặt Lục Uyển vàng như nghệ, thân thể khô gầy, không còn dáng vẻ phong hoa tuyệt đại ngày ấy. Lục Tư nắm lấy tay Lục Uyển, gọi tên bà một lần. Lục Uyển hơi mở mắt ra, cố gắng xoa đầu Lục Tư.

Nhiều năm vất vả, lao lực lâu ngày đã làm cho bà sinh tật, sau khi sanh Lục Tư lại không nghỉ ngơi đầy đủ mà tiếp tục lao đầu vào công tác, khiến cho mầm bệnh hình thành, cuối cùng cơ thể Lục Uyển không chịu nổi được nữa mà gục ngã.

Một năm nay, tiền lương công tác của Lục Tư chỉ để dùng chữa bệnh cho mẹ cậu, thực hiện giải phẫu, mỗi ngày uống thuốc xét nghiệm, trãi qua một đoạn thời gian trị liệu, thân thể Lục Uyển dần dần có chút khởi sắc. Ngược lại, Lục Tư cả ngày phải chạy hai đầu, từ bệnh viên đến công ty, khiến cho cậu càng lúc càng gầy đi, sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn càng giống như một người bệnh.

Lục Uyển vỗ vỗ tay Lục Tư, khuyên cậu: “Tư Tư, không chữa bệnh cho mẹ được không? Bệnh của mẹ tuyệt đối không thể khá lên được, tiền để dành của con cứ dùng hết vào trên người mẹ, trong khi thân thể này của mẹ còn có thể sống được mấy năm nữa chứ? Mẹ không muốn nhìn thấy con khổ cực, mẹ thương con, nên con hãy nghe lời mẹ đi, đừng trị nữa.”

Lục Tư không chịu: “Mẹ, mẹ nói gì vậy, mẹ không phải đều đang tốt lên sao, chữa bệnh có tác dụng mà mẹ. Mẹ đau lòng con, chẳng lẽ con lại không đau lòng mẹ, mẹ muốn con trơ mắt nhìn mẹ sinh bệnh đến khó chịu sao?”

“Thân thể của mẹ, mẹ rõ ràng. Lúc còn trẻ mẹ không điều trị đến nơi đến chốn, bây giờ già rồi, nó liền phát tác. Tư Tư, mẹ không muốn trãi qua quãng thời gian cuối cùng tại bệnh viện, mẹ yêu con, nhưng mẹ không muốn tiếp tục chữa trị. Nguyện vọng cả đời này của mẹ đều không có cơ hội thực hiện, hiện tại mẹ chỉ muốn quay về nhà, yên lặng sống qua khoảng đời này. Con giúp mẹ thực hiện nguyện vọng cuối cùng này được không?”

Lục Tư về đến nhà để nấu cháo cho Lục Uyển, nhưng đôi tay cậu không chịu nghe cậu sai khiến. Cái chậu rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng vang thật lớn. Lục Tư sững sờ cả người, cậu chậm rãi dựa vào vách tường mà từ từ gục xuống, thân thể mãnh liệt run lên, cứ thế cắn cổ tay mình mà khóc. Ngay cả mẹ, cậu đều sắp không còn, ngay cả mẹ cũng sắp bỏ cậu mà đi rồi… Ngày thứ hai, Lục Tư làm thủ tục xuất viện. Cậu đưa mẹ trở về An Khê, luôn bên cạnh bà cho đến ngày cuối cùng.

Trong phòng mình, Lục Tư chợt tỉnh giấc, bóng tối bao trùm bốn phía như một con quái vật hắc ám đang mở miệng, chuẩn bị cắn nuốt cậu. Lục Tư ôm đầu ngồi dậy, chôn mặt trong khuỷ tay. Từ dưới đáy lòng vang lên thanh âm không ngừng lặp đi lặp đi, Tề Viễn, Tề Viễn…

Lục Tư tiếp tục ở bên cạnh Lục Uyển tại An Khê trong một quảng thời gian rất dài. Lục Uyển ngồi trên ghế xích đu để tắm nắng trong sân. Lục Tư nằm nhoài trên đùi Lục Uyển, ôm lấy hông bà. Lục Uyển vuốt tóc cậu, hỏi cậu: “Khi nào con mới tìm bạn gái mang về ra mắt mẹ đây?”

Lục Tư trầm mặc một hồi mới nói: “Con không vội.”

“Làm sao lại không vội, mẹ còn muốn nhìn thấy con kết hôn sinh con trong lúc mẹ còn sống.”

“Mẹ, mẹ đừng nói vậy, mẹ còn có thể sống rất lâu mà.”

“Thằng nhỏ ngốc, mẹ không còn gì để lưu luyến, chỉ còn con mới khiến mẹ bận tâm.”

Lục Uyển thấy cậu không trả lời, thở dài một hơi: “Con còn chờ Tề Viễn đúng không?”

Lục Tư khiếp sợ, ngẩng đầu lên: “Mẹ, mẹ…”

Lục Uyển bất đắc dĩ cười nói: “Mẹ biết, mẹ đều biết. Con thích cậu ấy, mẹ vốn là muốn hai đứa tách ra, nhưng mẹ còn chưa kịp ngăn cản, thì Tề Viễn đã đi rồi. Mẹ cũng không cần phải nhắc lại với con, vì khi đó mẹ nghĩ con còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu. Nhưng mấy năm qua, con cũng không tiếp xúc với bất kỳ cô gái nào, lúc đấy mẹ mới hiểu được… “

“Mẹ, con xin lỗi…”

“Con không cần xin lỗi mẹ, con không làm gì sai, thế nhưng năm đó, mẹ dùng cả đời chờ người kia, mẹ không muốn con giẫm lên vết xe đổ của mẹ… Con là con trai mẹ, mẹ và con sống nương tựa lẫn nhau, con làm chuyện gì, mẹ cũng hi vọng con hạnh phúc. Cậu ta đi bảy năm, nhiều năm như vậy vẫn không giữ liên lạc, Tề Viễn còn nhớ đến con sao? Cậu ta còn trở lại không? Giữa nam và nữ còn có thay lòng đổi dạ, huống chi hai đứa đều là nam nhân? Mẹ không muốn con đi nhầm đường.”

Ánh mắt Lục Tư ảm đạm: “Mẹ, con không biết, nhưng con không muốn từ bỏ…”

“Mẹ không ép con, mẹ cũng sắp đi rồi, còn gì luẩn quẩn trong lòng nữa đâu? Điều duy nhất trong cuộc đời này mà mẹ không làm sai, chính là sinh ra con, sinh ra con hiểu chuyện nghe lời, từ nhỏ đến lớn cũng không hề oán trách việc mình không có cha, người mẹ cần xin lỗi cũng là con.”

Lục Tư lắc đầu, ôm lấy Lục Uyển: “Mẹ, mẹ ráng chống đỡ thêm mấy năm được không? Mẹ ở lại với con… Mẹ không phải muốn nhìn thấy con được hạnh phúc sao, chờ Tề Viễn trở lại, con với anh ấy đến thăm mẹ, có được không? Mẹ đừng bỏ con, con xin mẹ, mẹ đừng đi, con chỉ còn mẹ… Mẹ đi rồi, con biết làm sao bây giờ? Mẹ đừng đi, mẹ ơi…”

Lục Uyển ôm Lục Tư, bà không trả lời cậu. Gió thổi làm lá cây vang sào sạt, để lại một tiếng thở dài chìm trong gió.

Lục Uyển cuối cùng cũng không thể chịu đựng được. Bà qua đời. Lục Tư một mình làm tang lễ, một thân tây trang đen mặc trên thân thể gầy gò. Cậu ngồi trước bia mộ, nhìn tấm ảnh chụp Lục Uyển khi bà còn sống, mờ mịt thoáng qua trong đôi mắt cậu. Trong hình, Lục Uyển ôn nhu cười tươi như hoa, giống như dáng vẻ khi còn sống. Lục Tư không khóc nổi, vì trái tim cậu đã bị vắt cạn đến mức máu chảy đầm đìa.

Nghe sau lưng có người gọi mình, Lục Tư quay đầu lại. Cậu thấy Trần Lan Tri cùng Đường Tể Vũ đứng chung một chỗ. Cậu không có tâm tư tìm hiểu tại sao hai người kia lại đi chung với nhau, chỉ gật đầu với Đường Tể Vũ coi như đáp lại.

Đường Tể Vũ sờ mặt cậu, cau mày: “Tại sao cậu lại gầy đến như vậy?”

Lục Tư né tránh bàn tay y, lắc đầu. Trần Lan Tri đi lên đặt bó hoa trên đất, bái một cái. Lục Tư lạnh lùng nhìn Trần Lan Tri, nhưng cậu vẫn không nói gì. Mẹ của cậu khi còn sống đã dùng hết tất cả vui buồn yêu hận của bà chỉ vì người đàn ông này. Dù bà đã nói từ bỏ, nhưng chắc chắn nếu có cơ hội, bà vẫn sẽ muốn gặp ông ta một lần trước khi ra đi.

“Con…” Thời điểm Trần Lan Tri phải đối mặt với Lục Tư, đáy lòng ông ta vẫn còn có chút thấp thỏm. “Một mình con có khoẻ không?”

“Không cần ông quan tâm.”

“Ta không biết bà ấy bị bệnh nặng như vậy, không thể tới nhìn bà một lần cuối, ta…”

“Ông từ trước đến giờ đều không thật sự quan tâm mẹ tôi, nên nhiều lời cũng vô ích.”

“Con vẫn luôn trách ta… Năm đó, ta chưa hề nghĩ muốn bỏ rơi hai mẹ con con, nhiều năm qua ta vẫn luôn hổ thẹn.”

Lục Tư châm chọc cười nói: “Hổ thẹn cả đời của ông có thể đổi về mẹ của tôi? Ông chưa hề nghĩ muốn bỏ rơi chúng tôi, bởi vì từ đầu đến cuối ông không nghĩ tới chuyện phụ trách. Thời điểm ông và mẹ tôi ở chung với nhau, ông cũng đã thay lòng.”

Khi nghe thấy Lục Tư phủ nhận mình, sắc mặt Trần Lan Tri đại biến: “Ta không có! Ta bị chuốc sáng, sau khi tỉnh lại thì ta đã nằm cùng một người phụ nữ rồi. Sau đó cô ta tới nhà ta làm ầm ĩ, nói cô ta mang thai muốn ta phụ trách, ta căn bản cũng không nhớ gì cả! Ta bị ép buộc!”

Lục Tư khó tin đáp: “Bà ta mang thai, ông liền phụ trách? Mẹ tôi cũng mang thai đấy! Thời điểm mẹ tôi gặp khó khăn nhất, tại sao ông không đứng ra phụ trách! Ông cho là ông xử lý tốt hết tất cả, mọi chuyện ông làm đều đúng, nhưng ông không nghĩ tới chuyện ông đối xử với mẹ tôi có bao nhiêu bất công!”

Trần Lan Tri chấn động cả người, hạ thấp giọng nói, lộ ra vẻ bi thương: “Ta không biết, ta không biết cô ấy đang… Cô ấy không nói cho ta biết, nếu như Lục Uyển nói ra, thì sẽ không như vậy…”

Lục Tư nhắm mắt, thất vọng cực độ đối với người đàn ông trước mắt mình: “Ông xem mẹ tôi là cái gì…? Nếu như dùng tôi để khống chế ông, thì đó là một sự sỉ nhục đối với tình cảm của bà, ông hiểu rõ mẹ tôi sao?… Ông không có, ông chỉ yêu bản thân ông mà thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.