Sở Tư Tại Viễn Đạo

Chương 15



Edit: Mr.Downer

Mọi người xung quanh đều chú ý tới bọn họ nên dần dần vây xem, nhân viên phục vụ cũng đi tới tới chỗ cả hai. Trần Tể Vũ buông Tề Viễn ra, trở về chỗ ngồi của mình. Mọi người nhìn thấy họ ngưng cãi vả, sau khi biết không còn cái gì náo nhiệt nữa cũng từ từ tản ra.

“Phải… Mẹ Lục Tư qua đời, chỉ còn lại một mình cậu ấy. Tôi muốn cậu ấy đi cùng tôi, nhưng cậu ấy lại không chịu.” Trần Tể Vũ tự giễu, cười cười: “Cậu đi rồi, đều là tôi ở bên bồi cậu ấy, nhưng cậu ấy vẫn quyết định chọn cậu, cậu có cái gì tốt? Thực sự cố chấp mà… Tại sao cậu ấy lại không thể cho tôi một cơ hội? So với cậu, tôi càng yêu cậu ấy nhiều hơn…”

Tề Viễn cúi đầu trầm mặc, nghe thấy câu nói cuối cùng kia của Tề Viễn, hắn mới ngẩng đầu lên, nghiêm túc đáp lại: “Không, tôi yêu Lục Tư, không có người nào trên thế giới này yêu em ấy nhiều hơn tôi.”

Mười năm trước, Tề Viễn không có năng lực phản kháng. Thời điểm Tề Viễn lần đầu tiên nghe thấy cha mẹ mình muốn đưa hắn ra nước ngoài, hắn đã cùng bọn họ to tiếng cãi nhau một trận lớn. Tề Huy nổi giận, ông ta cầm một cây mây thô ráp, mạnh bạo mà đánh tới tấp lên lưng của Tề Viễn, nhưng hắn vẫn cắn răng không nói tiếng nào. Không được nghe Tề Viễn xin tha, Tề Huy cứ dùng cây mây đánh hắn đến khi gãy cả cây mới ngừng tay. Nhưng nhìn thấy biểu tình lạnh lùng của Tề Viễn, ông ta vẫn chưa nguôi giận, lạnh lùng nói: “Có đi hay không, không phải do mày quyết định, dù có đánh mày tới ngất xỉu, tao cũng đem mày trói lại, tống ra ngoài.”

“Tôi gây trở ngại cho ông sao?” Tề Viễn nằm trên mặt đất, trong miệng đều là bọt máu, mở miệng nói: “Sau khi các người ly hôn, ông lại có gia đình riêng của mình, ông có con, tôi cũng sẽ không tranh đoạt, không cướp quyền thừa kế với nó, tôi không muốn tiền của ông, ông còn không hài lòng sao? Tôi không hại ông, không hại vợ ông, không hại con ông, ông đều không thể tha cho tôi sao?”

Thế nhưng trả lời hắn chỉ là bóng lưng đi xa của Tề Huy.

Tề Viễn từ bé đã không thân cận với họ, luôn bình tĩnh thành thục không hề giống như một đứa trẻ con. Mỗi lần Tề Huy nhìn thấy sự lạnh lùng, không quan tâm trong đôi mắt của Tề Viễn, ông ta liền cảm thấy lạnh cả sống lưng, đứa bé này có thể hận ông ta, con trai của ông ta không phải là một Tề Viễn như vậy. Tề Huy lần lượt chối bỏ huyết thống giữa ông ta và Tề Viễn. Mặc dù đã đem Tề Viễn đến thị trấn An Khê, nhưng ông ta vẫn không thể nào yên tâm hoàn toàn.

Sau đại hội thể thao lớp mười năm ấy, Tề Huy gọi điện thoại cho Tề Viễn, người đàn ông mà hắn phải gọi là cha ở đầu dây bên kia chỉ nói mấy câu ngắn ngủi, nhưng lại làm cho Tề Viễn cảm thấy như bị chôn sống trong một hầm băng.

“Mày thích thằng nhóc gọi là Lục Tư có đúng không? Tao tuy chán ghét mày, nhưng chung quy mày cũng là con tao, mày nghĩ gì chẳng lẽ tao sẽ không biết sao? Chỉ cần mày nghe lời, chuyện gì đều có thể thương lượng được, mày không muốn, thì tao cũng có thể nghĩ ra được biện pháp.”

Tề Viễn uể oải ngồi trong xe, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, trong bóng tối chỉ có ánh lửa lập loè của tàn thuốc. Rốt cuộc, vẫn là hắn phụ Lục Tư, hắn đã hứa với cậu, nhưng một điều hắn cũng không thể thực hiện.

Khi Tề Viễn mở cửa, Lục Tư đang ôm đầu gối, ngồi một góc trên ghế sô pha. Tề Viễn mò tìm công tắc điện, ánh đèn trong phút chốc được bật sáng. Bởi vì không kịp thích ứng với ánh sáng, Lục Tư theo phản xạ muốn nheo mắt lại, nhưng khi vừa nhìn thấy thân ảnh của Tề Viễn, cậu lại nhìn hắn chăm chú, không hề nháy mắt một cái, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.

Tề Viễn ngồi vào bên cạnh cậu, dùng ngón tay xoa đi những giọt nước mắt trên mặt. Hắn che đi đôi mắt của Lục Tư: “Tư Tư, nhắm mắt lại nào.” Lục Tư ngoan ngoãn nhắm mắt lại, lông mi thật dài nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay của Tề Viễn.

“Nếu chói mắt thì em không biết nhắm mắt lại sao? Như thế sẽ làm tổn thương đôi mắt đấy.”

“…”

“Làm sao vậy? Tại sao em lại không nói tiếng nào?”

Lục Tư nhào vào trong lồng ngực của Tề Viễn, hai tay ôm lấy cổ hắn, lắc lắc đầu. Tề Viễn kinh ngạc bởi vì từ khi gặp lại tới nay, đây là lần đầu tiên Lục Tư chủ động thân cận hắn. Nhưng hắn càng lo lắng nhiều hơn cho nội tâm bất an của cậu, “Bảo bối, em rốt cuộc bị làm sao vậy, em đừng không nói lời nào, nói anh nghe một chút có được không? Em như vậy sẽ làm cho anh rất đau lòng.”

Giọng nói Lục Tư khàn khàn: “… Em nghĩ anh sẽ không quay trở về.”

Tề Viễn cảm thấy giống như bị người nào đó cầm dao, mạnh mẽ đâm vào ngực mình một nhát. Hắn một bên hôn Lục Tư, một bên dỗ dành cậu: “Ngoan, anh đã về. Anh cũng sẽ không bao giờ rời khỏi em, chúng ta cũng sẽ không bao giờ tách ra.” Hắn biết không chỉ riêng đêm nay, Lục Tư còn chờ đợi hắn cả ngày lẫn đêm trong mười năm này. Hắn tin chắc điều này nhưng đồng thời cũng rất kinh hoảng.

Sau khi trấn an tâm trạng bất ổn của Lục Tư, Tề Viễn trở lại phòng khách, nằm trên ghế sô pha mà ngủ. Trong bóng tối, Tề Viễn chìm vào suy nghĩ thật lâu nhưng vẫn không tài nào bình tĩnh lại. Cũng không biết ngủ mất từ lúc nào, Tề Viễn mơ thấy cái đêm vào năm năm trước, khi hắn chuẩn bị về nước. Tề Viễn đi ra sân bay đặt vé, nhưng lại được báo rằng tài khoản của mình đã bị khoá*. Hắn luống cuống tay chân thử tất cả các thẻ, nhưng kết quả đều giống nhau. Hắn gọi điện thoại cho Tề Huy, Tề Huy chỉ hỏi hắn có nguyện ý kế thừa sản nghiệp của ông ta hay không.

*Khúc này, bản raw có mấy ô vuông, nên mình đoán đại. orz

Tề Huy vốn tưởng mình có thể có thêm một đứa con trai để tự mình nuôi nấng. Ông ta tự tin đứa con này có thể ưu tú hơn, biết nghe lời hơn so với Tề Viễn, nhưng lại không ngờ rằng tất cả tình nhân của ông ta, không một ai mang thai. Việc học của Tề Viễn đã sớm hoàn tất, Tề Huy cũng đã tóc mai điểm bạc. Đại khái là tuổi tác dần cao, ông ta không còn giống như trước mà trầm ổn cùng tàn nhẫn, trái lại bắt đầu nóng nảy. Chính sách công ty bắt đầu xuống dốc, dù bề ngoài có vẻ vẫn bình thường, nhưng thực tế lại kém xa trước đây. Tề Viễn không phải con ông ta, cái ông ta cần chỉ là một con rối biết nghe lời. Tề Huy cần Tề Viễn kết hôn cùng thiên kim tập đoàn Hằng Thái để củng cố địa vị của mình trong hội đồng quản trị.

Tề Viễn cầm chặt điện thoại di động trong tay, lạnh lùng nói: “Tại sao tôi phải đáp ứng ông?”

“Anh bây giờ nguồn kinh tế cũng không có, anh lấy cái gì để cố chấp cùng tôi? Tôi là cha anh, chỉ muốn tốt cho anh thôi, tại sao anh vẫn luôn không hiểu rõ nỗi khổ tâm của tôi?”

“Tôi không cần dựa vào ông cũng có thể tự mình sống sót.” Tề Viễn tháo sim điện thoại, vứt vào trong thùng rác, sãi bước đi ra khỏi sân bay.

Editor lảm nhảm: Trong raw, có chỗ tác giả ghi là tập đoàn Hừ Thái, có chỗ lại ghi là Hằng Thái, mình thấy Hằng Thái nghe êm tai hơn nên quyết định dùng tên này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.