Thời điểm tỉnh lại, đập vào mắt Tề Viễn là một mảnh trắng xoá, mùi nước khử trùng quanh quẩn bên mũi. Bên cạnh là một cô gái đang rất vui mừng: “Anh tỉnh lại rồi?”
Tề Viễn cố gắng ngồi dậy, nhìn cô gái đang rưng rưng nước mắt phía trước, cau mày: “Sao cô còn không về?”
“Một mình anh té xỉu ở đó, khiến tôi sợ hết hồn. Nếu tôi không đưa anh đến bệnh, có thể anh đã sớm chết rồi.”
Tề Viễn cười nhạo: “Tôi cũng đã cứu cô.”
Cô gái có chút ngượng ngùng, mặt hơi đỏ ửng, nói: “Cám ơn anh. Đúng rồi, tôi là Tạ Úy Nhiên, còn anh là?
Tề Viễn đoán không sai, Tạ Úy Nhiên quả nhiên là một du học sinh, nhỏ hơn hắn ba tuổi. Nhưng hắn không đoán được, Tạ Úy Nhiên chính là thiên kim của tập đoàn Hằng Thái, câu cô nói ‘có rất nhiều tiền’ trên tàu điện ngầm kia nguyên lai không phải là tùy tiện nói ra…
Đại khái là mấy cô bé nữ sinh đều có tâm hồn thiếu nữ về câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân rồi sau đó yêu nhau nồng cháy, Tạ Úy Nhiên cũng như vậy mà biểu hiện rõ ràng mình thích Tề Viễn, nhưng bất quá lại khiến Tề Viễn cảm thấy đau đầu. Nếu sớm biết Tạ Úy Nhiên là ai, hắn sẽ chờ cảnh sát đến, tuyệt đối không thò đầu ra.
Tạ Úy Nhiên cũng biết Tề Viễn đã có người thương trong lòng, nhưng sau khi Tề Viễn về nước, cô vẫn nghĩa vô phản cố về nước theo hắn. Trong mắt cô, nước chảy thì đá cũng phải mòn, huống hồ Tề Viễn cùng người hắn thích xa nhau nhiều năm như vậy, có thể cũng đã quên nhau rồi.
*nghĩa vô phản cố: cố chấp, không chùn bước khi làm chuyện gì đó.
Cô tính toán mọi thứ kỹ càng, nhưng lại không ngờ đến sự chung tình của Tề Viễn, cũng đánh giá thấp tầm quan trọng của Tề Viễn trong lòng Lục Tư.
Tề Viễn nói được là làm được, trên đường đi làm mà thấy quần áo hay trang sức nào thích hợp với Lục Tư, hắn đều mua về. Tủ quần áo không lớn của Lục Tư bỗng treo đầy thêm quần áo mới do Tề Viễn mua, trên giá treo trong phòng tắm cũng bày đầy đồ. Căn hộ nhỏ bé của Lục Tư rất nhanh biến thành cửa hàng đồ hiệu, khiến cậu quả thực dở khóc dở cười.
“Em không phải phụ nữ, căn bản cũng không dùng nhiều đồ đến vậy, anh mua về cũng rất lãng phí.” Tuy cũng không phải là mấy thứ to tát gì, nhưng cứ mua mấy món nho nhỏ tổng cộng lại cũng tốn không ít, tiền bạc vất vả mới kiếm được lại cứ như vậy bị Tề Viễn tiêu xài như nước.
Tề Viễn ôm lấy Lục Tư từ đằng sau, chống cằm lên vai của cậu, nghịch trên tay cái điện thoại trầy xước nước sơn mà Lục Tư đã sử dụng rất nhiều năm, miễn cưỡng nói: “Không sao, mỗi ngày đổi một bộ. Loại điện thoại em dùng đã ra kiểu mới này, em thích màu nào?”
Lục Tư cong cong khóe miệng: “Nào cũng được.”
Từ lúc Lục Tư khóc xong một trận, thái độ của cậu với Tề Viễn thay đổi rõ ràng. Lục Tư không tự chủ được mà thích dán lấy Tề Viễn, hắn đối với chuyện này cũng rất vui vẻ.
Chỉ là Lục Tư chung quy phải chờ hắn trở về mới chịu đi nghỉ ngơi. Tề Viễn khá là bất đắc dĩ, công ty vừa mới thành lập nên có rất nhiều việc, không thiếu tăng ca với xã giao. Có mấy lần Tề Viễn về rất muộn, nhưng Lục Tư vẫn ngồi ở phòng khách, dùng laptop viết này viết nọ mà đợi hắn. Hắn đi tới xoa tóc của cậu: “Sao em còn chưa đi ngủ?”
“Em chờ anh, với lại em cũng không ngủ được.”
Tề Viễn không khỏi cau mày: “Em làm việc với nghỉ ngơi không đúng giờ giấc, đã vậy thân thể vốn không tốt, cứ tiếp tục như vậy, nhỡ em sinh bệnh thì làm sao bây giờ?”
Sau khi tắt laptop, Tề Viễn ôm Lục Tư lên giường, đắp kín chăn cho cậu, lấy tay che mắt cậu lại: “Trước hết nếu không ngủ được thì em cứ nhắm mắt lại, cái gì cũng đừng nghỉ. Anh đi tắm, lát nữa sẽ quay lại với em.”
Bé ngoan Lục Tư vâng lời gật đầu. Tề Viễn không khỏi cười khẽ, Lục Tư ngày càng giống như một đứa bé, muốn hắn dỗ dành muốn hắn ở bên, Tề Viễn cũng vui vẻ mà cưng chiều cậu. Lục Tư luôn luôn tự lập, gia đình vốn không có cha khiến cho cậu rất hiểu chuyện từ khi còn bé, Lục Tư có thể ỷ lại Tề Viễn, nói lên cậu có bao nhiêu không thể rời bỏ hắn.
Buổi tối, Lục Tư nằm trên đùi Tề Viễn đọc sách, tán gẫu câu được câu không với hắn. Tề Viễn ngồi xem tin tức tài chính và kinh tế trên ti vi, một tay vuốt ve mái tóc của Lục Tư, động tác của hắn rất nhẹ nhàng và ôn nhu, xoa một sợi tóc lại khiến cho cậu cảm giác run rẫy như một dòng điện tê dại chạy từ da đầu thẳng đến xương đuôi.
Lục Tư không khỏi né tránh: “Tề Viễn, gần đây anh rất bận sao?”
“Anh muốn cùng mấy công ty lớn nói một chút chuyện đầu tư, muốn phát triển thì cần phải dựa vào việc lôi kéo các công ty thị trường.”
Lục Tư xoay người, tay ôm lấy eo của Tề Viễn, nhìn cúc áo trước ngực hắn mà ngẩn ra: “Anh muốn kiếm bao nhiêu tiền vậy?”
Tề Viễn xoa xoa mặt cậu, cười nói: “Đủ cho em cơm áo không lo, không phải vì mấy thứ lặt vặt trong cuộc sống mà buồn rầu.”
“Nhưng em cũng không cần nhiều tiền, anh có thể ở bên em là đủ rồi. Chỉ cần anh thôi, cái gì khác em cũng không cần.”
“Nhưng anh không muốn em phải chịu khổ cực.”
Lục Tư lắc đầu, giơ tay chạm vào mặt của Tề Viễn, đầu ngón tay miêu tả đường nét tinh xảo của hắn, nhẹ giọng nói: “Anh biết không, những gì em nói hôm đó chỉ là nói lẫy thôi, em căn bản không trách anh những chuyện đó. Em chỉ là tức giận, giận anh vì sao qua nhiều năm như vậy mới trở về tìm em.”
Bàn tay Tề Viễn run rẩy, nắm lấy bàn tay Lục Tư đang đặt trên mặt của hắn. Lục Tư tiếp tục nói: “Sau khi mẹ em qua đời, em mới phát giác nhân sinh kỳ thực ngắn ngủi như vậy, em còn có thể chờ anh thêm được mười mấy năm nữa không? Nhỡ như em không chờ được đến ngày đó mà lại ra đi, thì anh phải làm sao bây giờ? Chờ anh, đợi anh cũng không sao, em chỉ khổ sở vì chúng ta đã lãng phí nhiều thời gian đến như vậy.”
“Bảo bối, cuộc đời của chúng ta vẫn còn dài…”
Lục Tư cười cười: “Tề Viễn.”
“Sao cơ?”
“Hôm nào chúng ta đến ngôi chùa mà anh từng cầu bùa hộ mệnh cho em đi, em muốn đi cùng với anh.”