Sở Tư Tại Viễn Đạo

Chương 23



Edit: Mr.Downer

Sau khi ăn cơm xong, Lục Tư muốn giúp Tề Viễn dọn bàn thì bị hắn từ chối: “Em đừng chạm vào, bàn chuyện với Lâm Miểu đi, không phải em còn có việc à, không cần phụ anh.”

“Không sao, em phụ anh dọn xong trước đã.”

“Đừng nghịch, để người khác chờ là không được.”

Lục Tư vẫn bị Tề Viễn ôn nhu mà kiên quyết đuổi ra phòng khách, Lâm Miểu đang ngồi trên ghế sa lông uống nước trái cây.

Hai người khẽ nói chuyện công việc, Tề Viễn nhận được một cú điện thoại, sắc mặt nghiêm nghị trả lời một câu, sau đó trở về phòng một bên mặc áo khoác, một bên nói với Lục Tư: “Tư Tư, anh có chút việc gấp phải đến công ty một chuyến. Buổi tối nếu anh không về được sẽ gọi điện cho em, nhất định phải nhớ ăn cơm đúng giờ biết không?”

Lục Tư gật đầu, Tề Viễn muốn hôn Lục Tư một cái, lại nhớ đến Lâm Miểu đang ở đây, bèn sờ mặt cậu, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, vội vã nói với Lâm Miểu một câu: “Vậy tôi đi trước.” Sau đó đóng cửa lại.

“Lục ca, các anh thường ngày ở chung… Đều là như thế này phải không?” Sau khi trầm mặc một lúc, Lâm Miểu đột nhiên hỏi.

“…Không khác mấy đâu.”

Lâm Miểu chắc hẳn nhận ra được điều gì, nhưng cô nhớ lại mấy năm trước Lục Tư cảm thấy khổ sở nhưng lại không rõ cậu khổ sở vì cái gì, Lâm Miểu cũng đánh giá cao người bạn này của Lục Tư nên cũng không muốn nhiều lời.

Chỉ là, khí chất lạnh lùng cùng phong cách của Tề Viễn ngày hôm nay có chút gì đó không giống. Cô cảm thấy Tề Viễn ngày hôm nay giống như đang khoe khoang cái gì đó.

Nhưng khoe khoang cái gì mới được?

Vừa bước vào cửa, Tề Viễn liền thấy bóng lưng của đối phương đứng cạnh cửa sổ trong phòng làm việc, giống như trước đây hắn đã từng thấy, bóng lưng kiên cường nhưng lại xa cách vô hạn.

Hắn không còn yếu ớt giống như mười năm trước, còn người kia cũng đã già nua.

Tề Viễn mím khóe môi, thấp giọng kêu một tiếng: “Cha.”

Tề Huy xoay người lại, tầm mắt đảo từ trên xuống dưới mà cẩn thận đánh giá hắn một lần, trầm giọng nói: “Quay lại còn không trở về nhà, lại đi tìm người khác, trong mắt anh còn có cha anh sao.”

Nghe nói như thế, Tề Viễn lại rất bình tĩnh, tùy ý ngồi dựa trên bàn làm việc, bắt chéo hai chân: “Tôi không biết ông vẫn còn là cha tôi cơ đấy.”

Tề Huy nghe vậy liền tức giận: “Anh nói cái gì! Tôi cho anh ra nước ngoài ăn học, rốt cuộc anh học được cái gì mà lại vô lễ với bề trên vậy hả?!”

Tề Viễn cười lạnh: “Là tôi xin ông đưa tôi ra nước ngoài.”

Tề Huy bị nghẹn, hít sâu một hơi, tỉnh táo lại nói: “Chuyện lúc trước tôi không tính đến, hiện tại nếu anh đã trở lại, thì nhất định phải quay về công ty. Vạn Huy cần anh, hôn sự của anh cũng cần phải cân nhắc kỹ lưỡng một chút.”

“Đó là công ty của ông, không phải của tôi, ông muốn tôi kết hôn cùng Tạ Úy Nhiên thì đừng có mơ.” Hắn bổ sung thêm một câu cuối: “Tôi chỉ kết hôn cùng Lục Tư.”

“Năm đó anh không hiểu chuyện, đến giờ vẫn còn chưa thông suốt sao.” Tề Huy hừ lạnh một tiếng, “Công ty của anh chỉ là một cái công ty nhỏ, có thể có tiền đồ gì chứ.”

Quy mô công ty của Tề Viễn không tính là lớn, vì đang phát triển, cho nên chỉ thuê ba tầng của một cao ốc văn phòng nằm trên đoạn đường phồn hoa nhất của thành phố, các phòng ban cũng được phân chia rõ ràng, Toàn bộ công ty bao gồm khoảng ba mươi, bốn mươi người, đa phần là nhân viên kỹ thuật, kỳ thực không gian để làm việc cũng rất lớn rồi.

Phòng làm việc của Tề Viễn ở tầng mười lăm, ngoại trừ phòng làm việc của hắn, còn có một phòng hội nghị nhỏ, một phòng dành cho năm nhân viên chủ lực phụ trách phát triển và thiết kế phần mềm, cùng với bàn làm việc của trợ lý.

Dùng kính mờ để phân cách, trên mặt đất trải thảm dầy, nguyên tầng làm việc rất rộng rãi sạch sẽ, đơn giản sáng sủa.

Không giống như một công ty nhỏ như trong lời của Tề Huy.

Tề Viễn câu lên một bên khóe miệng, từ đâu móc ra hộp thuốc lá cùng bật lửa, ngậm điếu thuốc nói: “Tôi vốn không có tiền đồ, cho nên cũng không thèm khát gì cái công ty lớn của ông. Nếu như ông không còn chuyện gì khác thì tôi đi đây.”

Đã lâu rồi Tề Viễn không có hút thuốc, hắn cũng không phải nghiện thuốc lá, nhưng Lục Tư không thích hắn hút nên hắn liền từ bỏ. Tuy vậy, khi tâm tình không tốt, Tề Viễn sẽ hút một, hai điếu để giải tỏa tâm trạng một chút.

Không có tác dụng gì, nhưng cũng là một cách giải tỏa.

Tề Huy có cảm giác lời không hợp ý với Tề Viễn, không khỏi giận dữ: “Anh giờ là cái dạng gì! Hai thằng đàn ông làm sao có thể chung sống nổi với nhau cho đến hết đời được chứ!”

“Ông không cần phải quan tâm chúng tôi làm sao mà sống nổi với nhau, chúng tôi sống nổi là được.”

Ngón tay dài của Tề Viễn cầm chiếc bật lửa xoay một vòng. Tề Viễn châm điếu thuốc, chậm rãi nhả ra một vòng khói.

“Tôi biết anh và Hằng Thái câu kết với nhau, anh bây giờ còn vội thoát khỏi khống chế của tôi.” Tề Huy không tính cãi nhau với hắn, thay đổi đề tài.

Tề Viễn không nói gì.

“Tôi thừa nhận anh có năng lực, nhưng nhiêu đó vẫn chưa xong chuyện. Hằng Thái chỉ mới ngỏ lời hợp tác với công ty anh, tuy nhiên bọn họ vẫn có thể không ký hợp đồng.”

Tề Viễn cau mày nói: “Ông rốt cuộc muốn nói cái gì?”

“Tôi cần anh đi Mỹ, tham gia vào một cuộc đấu thầu dự án của Hằng Thái.”

Tề Viễn không nhịn được nói: “Dựa vào cái gì mà tôi phải đi?”

Tề Huy: “Anh muốn phát triển công ty của mình, tôi cũng cần phải bảo đảm hoạt động của Vạn Huy. Hiện tại là cái dạng gì chính anh cũng rõ ràng, chỉ cần anh có thể bắt được hạng mục này, Vạn Huy có nguồn tài chính chống đỡ để tiếp tục hoạt động, vậy chuyện làm thông gia với Hằng Thái đương nhiên phần nhiều cũng mất đi tác dụng.”

“Tôi đã cùng bên đó triển khai hợp tác, vốn không để ý chuyện ông tự biên tự diễn làm thông gia gì đó. Tôi thay mặt ông đi đấu thầu, vậy thì đối với tôi có ích lợi gì?”

Tề Huy không nói, Tề Viễn hút một hơi, nở nụ cười, híp mắt tiếp tục nói: “Tuy nói có hơi khó nghe, nhưng ông làm thế nào có thể một mình nắm tất cả trong tay được, nếu ông chết thì cái gì cũng đều không còn. Khi đó, ông không thể nào quản được Vạn Huy biến thành cái dạng gì trong tay kẻ khác. Trước đây tôi còn nhỏ, không có năng lực. Nhưng bây giờ không giống vậy, ông còn muốn dùng cái gì uy hiếp tôi?”

“Tôi chỉ có một đứa con trai là anh, Vạn Huy là tâm huyết cả đời của tôi, tôi không thể nhìn nó sụp đổ. Tôi cũng không có lựa chọn, công ty cuối cùng chỉ có thể giao cho anh, tuy tôi không thích anh, nhưng anh nói đúng, tôi già rồi, cũng không còn biện pháp. Anh tự mình suy nghĩ một chút đi.”

Tề Huy nói xong cũng đẩy cửa rời đi, tài xế cung kính chờ ngoài cửa đỡ ông ta vào thang máy.

Về một số mặt, Tề Viễn và Tề Huy rất giống nhau, ví dụ như vô cùng cố chấp, khống chế dục mạnh. Nghe Tề Huy yếu thế bộc bạch, không thể nói trong nội tâm Tề Viễn không có gợn sóng.

Nếu như những lời này sớm được nói ra, quan hệ cha con bọn họ cũng sẽ không như nước với lửa giống ngày hôm nay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.