Sở Tư Tại Viễn Đạo

Chương 8



Edit: Mr.Downer

Đường Tể Vũ rời đi không bao lâu, Tề Viễn liền đau đến mức phải cúi người xuống, khiến cho Lục Tư sợ hãi không biết phải làm sao. Lục Tư vội vàng đỡ lấy hắn: “Cậu làm sao vậy? Không phải vừa nói không có chuyện gì sao, cậu bị thương chỗ nào, sao lại đau thành như vậy?”

Mới vừa rồi trong đám người hỗn chiến, không biết ai dùng gậy quét qua eo của Tề Viễn, hắn không tránh được, đành phải gắng gượng đỡ lấy. Lục Tư chậm rãi vén áo Tề Viễn lên, một mảnh máu bầm đập vào mắt. Lục Tư chạm nhẹ một cái, đau lòng nói: “Bọn họ sao lại ra tay ác như vậy? Chúng ta đi bệnh viện đi.”

Tề Viễn đem cơ thể mình dựa vào trên người Lục Tư: “Không cần, chỉ bị thương ngoài da thôi, cậu dìu tôi về là được. Ngoan, cậu đừng khó chịu.”

Lục Tư cắn chặt môi dưới, không biết nên nói cái gì, Tề Viễn liền sờ cằm cậu: “Vậy cậu cũng đừng cắn môi mình, chúng ta về nhà nào.”

Lục Tư cùng Tề Viễn trở về nhà, cậu tìm rượu thuốc, đổ vào trong tay, xoa xoa cho nóng lên rồi mới thận trọng đặt tay lên eo Tề Viễn: “Đau không?”

Tề Viễn nghiêng người dựa vào ghế sa lông, nhìn đỉnh đầu của cậu, miễn cưỡng nói: “Không đau, cậu đừng lo.”

Lục Tư không nói tiếp, cúi đầu thổi thổi vùng máu bầm. Tề Viễn cảm giác bên hông lành lạnh, đau đớn được giảm bớt rất nhiều. Tầm mắt Tề Viễn chệch qua một bên, có thể thấy vành tai của Lục Tư đang ửng đỏ. Hắn cứ như vậy nhìn cậu, trong lòng ngực phồng lên một loại cảm xúc thoả mãn khó có thể dùng lời để diễn tả. Giống như chỉ cần nhìn thấy Lục Tư, vậy cũng đủ rồi. Giữa hai người không phát ra lời nào, nhưng nhiệt độ xung quanh cứ dần dần tăng lên.

Trong lòng Tề Viễn khẽ dao động, hắn đột nhiên mở miệng nói: “Tối nay cậu ở lại nhà tôi đi?”

Lục Tư kinh ngạc: “Có vẻ không được đâu?”

Tề Viễn xoa xoa vành tai của Lục Tư, lỗ tai cậu đỏ đến mức nóng lên: “Có gì không được? Tôi bị thương mà, Tư Tư, cậu coi như ở lại chăm sóc tôi đi.”

Tề Viễn bắt đầu chơi xấu, Lục Tư không có cách nào, đành phải gọi điện cho mẹ cậu.

Mẹ Lục đầu bên kia căn dặn: “Tư Tư, hai đứa nhóc tụi con buổi tối nhất định phải để ý nhé. Xế chiều hôm nay có một nhà bị gặp trộm, cảnh sát không tìm thấy gì đành phải đi về, các con nhớ chú ý an toàn, cẩn thận một chút. Tư Tư, con đừng gây thêm phiền phức gì cho Tề Viễn đấy.”

Lục Tư đáp ứng, liền cúp điện thoại. Tề Viễn nằm úp sấp trên ghế sa lông, nháy mắt nhìn cậu chằm chằm. Lục Tư không nhịn được cười, hoá ra đó là lý do hồi nãy cảnh sát làm sao mà lại có mặt.

Tề Viễn không biết cậu đang cười cái gì, Lục Tư lắc đầu: “Không có gì, mẹ tớ mới kể chuyện cười thôi.”

Sữa bữa cơm tối, hai người cùng nhau ngồi xem ti vi, Lục Tư cả ngày hôm nay hoạt động không ít, mệt không chịu nổi, xem được một lúc liền từ từ dựa vào vai của Tề Viễn. Tề Viễn nghiêng đầu nhìn cậu, hơi thở ấm áp của Lục Tư phà vào bên cổ hắn, khiến hắn có chút ngưa ngứa nhưng lại không nỡ di chuyển. Đôi môi Lục Tư hơi hé ra, Tề Viễn lăn hầu kết, dường như không chịu nổi mê hoặc, muốn dùng môi mình lấp kín môi cậu.

Khoảng khắc bờ môi chạm vào nhau, cảm giác thật tốt đẹp. Tề Viễn không nhịn được, thoáng dùng sức mà ngậm lấy bờ môi Lục Tư. Từ trong giấc mộng, Lục Tư hừ nhẹ một tiếng. Tề Viễn vẫn chưa thoả mãn, không nỡ buông cậu ra.

“Tư Tư” Tề Viễn hạ giọng, “Mệt sao? Chúng ta đi rửa mặt, rồi lên giường ngủ có được không?”

Lục Tư khe khẽ mở mắt, cả người chưa tỉnh táo lại, nhưng vẫn nghe lời Tề Viễn đi rửa mặt rồi trở về phòng ngủ. Tề Viễn dỗ cậu thay xong quần áo, Lục Tư nằm bên cạnh hắn, hô hấp đều đặn, dần chìm sâu vào giấc ngủ. Tề Viễn thử ôm lấy cậu, không thấy cậu phản ứng, càng quấn chặt lấy Lục Tư.

Hai người ôm nhau mà ngủ, một đêm không mộng mị.

Cao trung vốn dĩ thuộc cùng khuôn viên với sơ trung*, nhưng mấy năm nay nhà trường bị buộc phải theo kịp các cải cách của thành phố, nên đem cao trung dời sang bên kia thị trấn An Khê nhằm tạo ra môi trường học tập tốt hơn.

*Cao trung là trường cấp ba, sơ trung là trường cấp hai.

Học sinh sơ trung vốn có thể trực tiếp đi thẳng đến cao trung mới, nhưng nhà của Tề Viễn và Lục Tư đều cách giáo khu mới khá xa, nên sau khi thảo luận, cả hai quyết định ở lại trường học. Giấy tờ của Tề Viễn còn thiếu, vì vậy trước khi khai giảng hắn phải về nhà một chuyến.

Thẳng đến ngày khai giảng, Tề Viễn vẫn chưa trở lại trường học. Lục Tư đành phải một mình chuyển đồ đến ký túc xá. Bởi vì là giáo khu mới được xây dựng, điều kiện ký túc xá cũng rất tốt, một phòng dành cho hai người ở. Tại một thị trấn nhỏ mà có thể làm được như vậy, thật sự không dễ dàng.

Hai bên phòng ngủ là hai chiếc giường, lấy cửa sổ làm trung gian đặt một cái bàn dài, bên cạnh là một kệ sách dựa sát vào tường. Nếu đẩy cửa ban công ra, thì một bên là bồn rửa mặt, một bên là phòng vệ sinh nhỏ. Nhà tắm ở bên cạnh ký túc xá, đến giờ sẽ mở cửa.

Lục Tư đối với mọi thứ đều thấy hài lòng, trừ duy nhất một điều là Tề Viễn còn chưa quay lại.

“Bạn học, tôi có thể ngồi đây không?” Lục Tư nghe thấy một giọng nói quen quen, quay đầu lại thì nhìn thấy Đường Tể Vũ.

Lục Tư kinh ngạc: “Cậu cũng học lớp này?”

“Ừ.” Đường Tể Vũ tự ý ngồi vào bên cạnh Lục Tư, “Cậu vừa mới phát ngốc cái gì? Suy nghĩ nhập thần như vậy.”

“Không có gì.”

Đường Tể Vũ cười hỏi: “Không phải là nhớ đến tôi chớ?”

Lục Tư chưa kịp phản bác, chuông vào học liền vang lên, giáo viên bước vào lớp tự giới thiệu mình, nói một ít những hạng mục cần chú ý khi khai giảng. Lục Tư nghĩ đến Tề Viễn sẽ không muốn nói chuyện với Đường Tể Vũ, không yên lòng nghe giáo viên nói cái gì. Bỗng dưng, phòng học xuất hiện một trận rối loạn. Lục Tư hướng ra cửa, nhìn thấy thân ảnh của Tề Viễn. Ánh mắt của Tề Viễn rơi thẳng vào trên người Lục Tư, nhưng khi nhìn thấy bên cạnh bé mập của hắn là Đường Tể Vũ, Tề Viễn liền bất mãn nhíu mày.

Giáo viên trên bục giảng cũng chú ý tới hắn: “Bạn học này, sao lại đến muộn vậy hả?”

Sau khi đơn giản giải thích với giáo viên, Tề Viễn trực tiếp đi tới chỗ của Lục Tư, lạnh lùng nói với Đường Tể Vũ: “Đây là chỗ của tôi.”

Đường Tể Vũ nhìn Lục Tư, người đằng sau y sững sờ, chăm chú nhìn Tề Viễn. Đường Tể Vũ không khỏi nhíu mày, xách túi của mình lên đổi chỗ ngồi khác. Tề Viễn ngồi xuống, bất mãn nhéo má Lục Tư, nói: “Tôi mới là bạn cùng bàn của cậu, sao cậu lại để người khác ngồi vào chỗ của tôi?”

Lục Tư để cho hắn nhéo: “Cậu ta tự mình ngồi ở chỗ này mà.”

“Vậy thì cậu nên đuổi cậu ta đi, vị trí bên cạnh cậu chỉ có thể là của tôi mà thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.