Li Hựu nói với bọn Du Trì rất nhiều chuyện liên quan tới Mộc Lăng, trong miệng Li Hựu, Mộc Lăng đang cười, đang làm việc chậm rì rì, không vội không nóng nảy.
Tuy rằng mỗi ngày Mộc Lăng chỉ có thể hoạt động trong Ly Hàn Cảnh, nhưng cũng rất ngóng trông ngàn vạn thế giới phồn hoa trong miệng Li Hựu, mỗi ngày đều ngồi dưới gốc cổ thụ, nhàm chán thì đếm lá cây và hoa cỏ xung quanh.
Trong tự thuật của Li Hựu, Du Trì cảm thấy sinh hoạt của Mộc Lăng vừa đơn điệu vừa vô vị, chỉ có lúc Li Hựu đi tìm cậu thì mới có chút nhân khí.
Li Hựu khen Mộc Lăng rất nhiều rất nhiều, khiến Du Trì có cảm giác Mộc Lăng không phải thụ yêu mà là tiên quân trên thiên cung không dính khói lửa nhân gian, vạt áo dài bay bay trong gió.
Li Hựu nói rất nhiều, thế nhưng vẫn chậm chạp không nhắc tới Ngôn Dục, cũng không nói Ngôn Dục tồn tại trong câu chuyện này như thế nào, quan hệ của Ngôn Dục với Li Hựu và Mộc Lăng ra làm sao.
Tại sao nói Mộc Lăng là ân nhân cứu mạng của Ngôn Dục?
Không chỉ Du Trì thấy hiếu kỳ, bọn Kim Ngao và Tiêu Ny cũng vậy.
Bởi vì trong trí nhớ của bọn Kim Ngao, hình như từ lúc vừa bắt đầu thì Ngôn Dục đã quen biết Li Hựu, còn quen biết như thế nào thì...
Sống nhiều năm như vậy, ít nhiều gì cũng phải có bạn bè có đúng không?
Nhưng thấy bộ dáng Li Hựu chìm đắm trong quá khứ không có cách nào hoàn hồn, bọn Du Trì đều không lên tiếng quấy rầy y.
Cuối cùng Tiểu Xử Thử nghiêm túc nghe chuyện xưa không nhịn nổi, nó ngồi trên đùi Du Trì, kéo tóc dài của Li Hựu rũ xuống trước mặt nó, hấp dẫn sự chú ý của y, vẻ mặt vô cùng ngây thơ sáng lạng: "Đại ca ca, Ngôn ca ca vẫn chưa ra trận sao?"
Nghe Tiểu Xử Thử nói, tất cả mọi người đều cúi đầu nhìn nó, Kim Ngao yên lặng khen trong lòng – khá lắm, dám hỏi vấn đề mình không dám hỏi.
Nói thật, là một thẳng nam, Kim Ngao không thể tưởng tượng Li Hựu hết lần này tới lần khác khen một nam nhân khác xinh đẹp, dễ nhìn.
Hơn nữa nam nhân kia có đến 99% là kiếp trước hoặc là kiếp trước trước trước của Du Trì.
Hắn thừa nhận Du Trì đẹp hơn người bình thường một chút chút, Mộc Lăng tóc dài cổ trang cũng rất tiên khí, thế nhưng là một yêu thẳng đến không thể thẳng hơn, nghe Li Hựu dùng các từ ngữ đa dạng khen như vậy hắn có chút chịu không nổi.
Bây giờ Kim Ngao rất muốn nhảy qua cái đệm phô trương của Li Hựu, nói thẳng đến chủ đề chính – quan hệ giữa Mộc Lăng và lão đại là như thế nào.
Nghe Tiểu Xử Thử nói, Li Hựu đảo mắt nhìn Du Trì, hỏi: "Trì Trì, cậu cũng muốn biết chuyện của Ngôn Dục sao?"
Nhìn biểu tình của Li Hựu, Du Trì do dự vài giây, cuối cùng vẫn gật đầu.
Li Hựu thấy vậy cười cười, chậm rãi mở miệng: "Ngôn Dục...!lúc anh ta biết Mộc Mộc, trễ hơn tôi nhiều..."
"Để tôi nói đi."
Lúc Li Hựu chuẩn bị nói đến việc của Ngôn Dục, mọi người đang tập trung lắng nghe thì Du Trì nghe một giọng nói truyền đến từ phía sau.
Mọi người cùng quay đầu, chỉ thấy Ngôn Dục đã đứng ở lan can tầng hai, không biết đã đứng đó bao lâu.
Ánh mắt Ngôn Dục quét một vòng, dừng một chút ở bức họa Mộc Lăng trên màn hình máy tính, cuối cùng đứng bên người Du Trì.
Ngôn Dục nhìn Du Trì, nói: "Anh nói rồi, em muốn biết gì anh cũng có thể nói với em."
Nghe Ngôn Dục nói, Du Trì còn chưa nói gì thì Li Hựu đã lên tiếng trước: "Vốn dĩ anh không nên gạt cậu ấy."
Đối với lời của Li Hựu, Ngôn Dục ngoảnh mặt làm ngơ, cứ yên lặng như vậy nhìn Du Trì.
Đối diện với ánh mắt của Ngôn Dục, Du Trì trầm mặc vài giây, cuối cùng buông Tiểu Xử Thử ra đứng dậy, không nói lời nào đi lên tầng hai.
Li Hựu cúi đầu nhìn vị trí bên cạnh trống không, nhếch miệng cười lộ ra một nụ cười cực kỳ đắng chát và bất đắc dĩ.
Trước đó là mình gặp gỡ Mộc Lăng trước, cuối cùng Mộc Lăng lại đem trái tim cho Ngôn Dục, đời này mình mơ mơ màng màng gặp được Du Trì, nhưng vẫn chậm một bước.
Du Trì cũng giống Mộc Lăng, đều đem trái tim cho Ngôn Dục.
......
Khoảng cách giữa tầng một và tầng hai không dài, thế nhưng trên đường đi Du Trì nghĩ rất nhiều, không tới một phút mà cậu đã não bổ ra vài cái kịch bản.
Trong đó bao gồm Ngôn Dục phủ nhận thế thân không phải bạch nguyệt quang, còn có nội dung máu chó có ơn cứu mạng lấy thân báo đáp các thứ.
Du Trì não bổ mãi đến khi vào phòng làm việc của Ngôn Dục cũng không dừng lại được.
Lúc Ngôn Dục lên tiếng bảo cậu ngồi thì cậu đã não bổ đến kịch bản Ngôn Dục và Li Hựu vì tranh đoạt trái tim của Mộc Lăng mà ra tay đánh nhau.
Ngôn Dục rót cho Du Trì một ly nước, nhìn thấy vẻ mặt xoắn xuýt của cậu, lên tiếng hỏi: "Em đang nghĩ gì thế?"
Nghe tiếng Ngôn Dục, Du Trì bỗng nhiên phục hồi lại tinh thần, lắc lắc đầu: "Không có gì."
Ngôn Dục ngồi đối diện Du Trì, cũng không vòng vo, nhìn chăm chú vào cậu: "Chuyện liên quan tới Mộc Lăng, em đừng suy nghĩ nhiều."
Du Trì nghe vậy uống một ngụm nước, sau đó nhìn Ngôn Dục, nghiêm túc nói: "Em tin anh, nhưng mà trong lòng em không nhịn được vẫn suy đoán quan hệ giữa các anh và chuyện xảy ra năm xưa."
Nếu nói bây giờ trong lòng Du Trì bình tĩnh không một gợn sóng là điều không thể, đặc biệt là sau khi nhìn thấy chân dung của Mộc Lăng.
Cậu và Mộc Lăng, thật sự quá giống.
Mộc Lăng trong miệng Li Hựu quá mức tốt đẹp, Du Trì thật sự không có tự tin hoặc là nói cậu cảm thấy trong lòng không thoải mái, cậu sợ Ngôn Dục và Li Hựu giống nhau, không phân biệt được đâu là cậu, đâu là Mộc Lăng.
Hai người bọn họ ngoại trừ tướng mạo thì những điều khác hoàn toàn không giống nhau.
Ngôn Dục gật gật đầu: "Anh biết rồi."
Du Trì bưng ly nước, không chớp mắt nhìn Ngôn Dục chằm chằm, trong lúc cậu nhìn, Ngôn Dục từ từ mở miệng, bắt đầu kể về việc giữa anh và Mộc Lăng...
Thế giới mấy ngàn năm trước, không được yên tĩnh ôn hòa giống bây giờ.
Năm đó trên chín tầng trời có Thiên tộc, dưới đất thì bị Quỷ tộc chiếm cứ, các tộc Yêu, Ma, Nhân cùng sinh sống trên mặt đất.
Chủng tộc khác nhau, dĩ nhiên sẽ có mâu thuẫn, tranh địa bàn, tranh địa vị, trong đó mâu thuẫn giữa tộc Yêu và Ma là nghiêm trọng nhất.
Mà Nhân tộc không chút pháp thuật lúc đó mạng như giun dế không đáng nhắc tới, bởi vì quá nhỏ yếu, mấy tộc còn lại xem thường không ra tay với bọn họ, ngược lại họ sống tốt nhất.
Nhưng thời gian chứng minh Nhân tộc như giun dế được Thiên Đạo thiên vị, bây giờ trong xã hội hiện đại, con người lên trời xuống đất, không gì không làm được.
Chỉ thiếu việc trường sinh bất lão, cùng thọ với trời.
So sánh với những tộc từ từ suy thoái còn lại, có thể nói Nhân tộc là con cưng của Thiên Đạo.
Ma tộc tính cách bạo ngược, dã tâm bừng bừng, một lòng muốn xưng vương, muốn Yêu tộc, Thiên tộc, Quỷ tộc, Nhân tộc cúi đầu xưng thần.
Thường xuyên vô cớ khơi mào tranh chấp.
Không đề cập tới Nhân tộc nhỏ yếu, Ma tộc và Yêu tộc cùng sinh sống trên mặt đất thường xuyên đánh nhau, giữa hai tộc thường nổ ra chiến tranh to nhỏ.
Lúc ấy Ma tôn đã lớn tuổi, con trai ruột của ông ghét bỏ ông do dự thiếu quyết đoán, vì vậy giương cờ mang theo thủ hạ thân tín giết vào điện Ma tôn, tự tay giải quyết cha của mình, đến đây, một đời Ma tôn mới thượng vị.
Ma tôn mới càng có dã tâm với so với cha gã, cũng lắm mưu nhiều kế, dùng mấy trăm năm ngắn ngủi đem sức chiến đấu của Ma tộc tăng lên khiến Yêu tộc không thể đối kháng.
Thấy vậy, Thiên tộc và Quỷ tộc cũng không ngồi yên, nếu cứ tùy ý để Ma tộc phát triển thì thế gian này sẽ trở thành luyện ngục, vì vậy ba tộc Thiên, Quỷ, Yêu bắt đầu liên thủ phản kháng Ma tộc.
Lúc đó Yêu tộc Giải Trĩ Ngôn Dục, Bệ Ngạn Phong Thả, Ngoa Thú Li Hựu, Chu Tước Đằng Vân, thần thú đương nhiên là lực lượng chiến đấu chủ yếu của Yêu tộc, mỗi lần khai chiến đều tiên phong.
Trong một lần bốn tộc giao chiến nghiêm trọng nhất, chính là lần Ngôn Dục gặp được Mộc Lăng, khi đó Ngôn Dục đang bế quan, nhưng bởi vì chiến sự đành phải xuất quan sớm, hậu quả của việc cưỡng ép xuất quan là bị nội thương, còn trong lúc giao chiến với Ma tôn.
Dưới tình huống loạn trong giặc ngoài, Ngôn Dục bị một chưởng của Ma tôn đánh trúng, từ giữa không trung rơi xuống vực sâu.
Ngôn Dục giống Li Hựu, vừa vặn rơi vào Ly Hàn Cảnh, đập vào lồng ngực Mộc Lăng đang ngủ trên cây.
......
Mặc dù có cành lá của cổ thụ làm đệm, thế nhưng Mộc Lăng đang ngủ say vẫn bị một người to lớn như Ngôn Dục đập không nhẹ.
Mộc Lăng theo bản năng vươn tay ôm lấy Ngôn Dục sắp rơi xuống, ôm vào trong lồng ngực mình bị đập đau.
Ly Hàn Cảnh của cậu quanh năm cũng chỉ có Li Hựu đến chơi, cho nên Mộc Lăng vừa xoa ngực vừa cúi đầu nhìn, muốn hỏi Li Hựu hôm nay lại chơi trò gì, kết quả vừa nhìn thì thấy gương mặt loang lổ vết máu của Ngôn Dục.
Nhìn gương mặt Ngôn Dục, Mộc Lăng sửng sốt, sau đó nghiêng đầu: "Ồ? Lại rớt xuống thêm một người nữa."
Ngôn Dục bị thương nặng hôn mê bất tỉnh, cũng may sinh vật mở linh trí trong Ly Hàn Cảnh trừ Mộc Lăng thì không có ai nữa, thảo dược chữa bệnh lại có số lượng lớn.
Một tay Mộc Lăng ổn định thân thể Ngôn Dục, ngón tay ngoắc một cái, cành cây cổ thụ hướng lên trên bắt đầu lay động, sau đó mấy nhánh cây đan vào nhau, cuối cùng hình thành một cái giường, bên trên rải đầy lá cây.
Động tác Mộc Lăng nhẹ nhàng đặt Ngôn Dục lên, cuối cùng còn vỗ giường mấy cái, biểu thị hài lòng với độ êm ái của nó.
Trên người Ngôn Dục đều là vết thương to nhỏ, sau khi đặt Ngôn Dục xuống, Mộc Lăng đi tìm thảo dược trị thương cho hắn.
Bản lĩnh nhận biết thảo dược là được Li Hựu lúc tới chơi cảm thấy chán dạy cậu.
Năng lực tự chữa lành của Ngôn Dục rất mạnh, lúc rơi vào Ly Hàn Cảnh vết thương đầy người, Mộc Lăng lại dùng vài loại thảo dược đắp lên, buổi tối ngày thứ hai Ngôn Dục đã tỉnh lại.
Quần áo trên người Ngôn Dục đã bị cắt rách không ra hình dạng, Mộc Lăng phải dùng pháp thuật xử lý, cho nên bây giờ trên người Ngôn Dục mặc thanh sam giống Mộc Lăng.
Sau khi Ngôn Dục tỉnh lại nhìn thấy Mộc Lăng, câu nói đầu tiên là: "Đây là đâu? Ngươi là ai?"
Ngôn Dục hỏi đơn giản, Mộc Lăng cũng trả lời ngắn gọn: "Ly Hàn Cảnh, Mộc Lăng."
Trước đó Ngôn Dục chưa từng nghe nói tới Ly Hàn Cảnh, sau khi nghe nhíu mày một cái, Mộc Lăng thấy vậy nở nụ cười: "Ta tùy tiện đặt một cái tên, biết là ngươi chưa từng nghe đâu."
Ngôn Dục nghe vậy liếc mắt nhìn Mộc Lăng một cái rồi quan sát bốn phía: "Ngươi đã cứu ta?"
Mộc Lăng gật gật đầu: "Đúng."
Ngôn Dục: "Ta đã ngủ bao lâu?"
Mộc Lăng duỗi hai ngón tay ra: "Không tới hai ngày."
Ngôn Dục cau mày – hai ngày? Nguy rồi, Ma tôn!
Ngôn Dục muốn ngồi dậy, nhưng mà hắn còn chưa đứng lên thân thể đã lảo đảo, ôm ngực ngã trở về giường gỗ.
Mộc Lăng thấy vậy vươn tay ra đỡ hắn, nói: "Ngươi đừng kích động, ngươi bị nội thương, ta không biết y thuật chỉ có thể dùng thảo dược chữa khỏi ngoại thương của ngươi, bây giờ ngươi vẫn còn là một người bệnh đó."
Sau khi Ngôn Dục ngồi xuống vận công một chút, biết rõ tình trạng thân thể của mình hiện tại thì thở phào nhẹ nhõm – còn tốt, không chết được.
Sau đó Ngôn Dục không quan tâm Mộc Lăng khuyên bảo như thế nào, khăng khăng muốn rời khỏi Ly Hàn Cảnh, lòng hắn còn trên chiến tranh bên ngoài.
Lúc đầu Mộc Lăng không cho Ngôn Dục đi, cuối cùng nghe Ngôn Dục nói tình hình bên ngoài thì trầm mặc một lúc lâu, hết cách rồi, đành phải tiễn hắn rời đi.
Mộc Lăng và Ngôn Dục đứng trên ngọn cổ thụ, tùy ý cổ thụ điên cuồng sinh trưởng đưa bọn họ đến gần kết giới.
Mộc Lăng nhìn hai mắt kiên nghị của Ngôn Dục, bỗng nhiên thở dài khe khẽ, chậm rãi nói: "Xin lỗi."
Cậu cũng là Yêu tộc, nhưng trong thời khắc sống còn của đồng tộc, một mình cậu trốn trong Ly Hàn Cảnh, không hề bận tâm chút nào..