Sở Vị Ái Tình - Cái Gọi Là Ái Tình

Chương 3



Tần Tuấn dùng nửa mắt đánh giá Tiểu Ái, lắc đầu, bỏ đi

Tiểu Ái tức giận giơ chân lên đá, ẻo lả mắng mỏ: “ Nói cho mà biết nhá, Tần Tuấn, ông đây để ý đến là phúc đức của anh đấy....”

Tần Tuấn đón xe, trước khi lên  xe sờ sờ mũi, nhịn không được  ló đầu ra khỏi cửa xe, nói: “ Tiểu Ái à,  cậu kêu là bà đây thì mới hợp với cậu đấy.”

Tiểu Ái nghe xong tức giận giơ ngón giữa ra hướng phía xe mắng, tài xế nhịn không được hỏi: “ Cậu đó là...”

Tần Tuấn ôn hòa hơn một chút, chặn lại câu tiếp khó nghe của tài xế:” Bạn thân tôi đấy, hay nói giỡn thôi.”

Thế là, lái xe chỉ còn cười khan vài tiếng.

Chợt nhớ tới trong nhà mình, lái xe kia có nói gà mái già nhà mình để được nhiều trứng lắm, còn thừa một ít, mang đến cho cậu mấy quả.

Tần Tuấn ngượng ngùng nói phải trả tiền, tài xế đại ca cười hắc hắc, nói   huynh đệ sao phải tính nhiều như thế, tôi có nói với vợ lần trước cậu cho nhà chúng tôi một trăm lẻ một miếng bánh ngọt ngon như thế cơ mà.

Tần Tuấn đành phải mặt đen cầm giỏ trứng gà, trước kia làm kinh doanh quả thật mặt cậu cũng không mỏng như vậy, mới qua bốn năm năm, chính bản thân càng trở nên non nớt.

Đái Hải lại gọi điện tới lần nữa, hỏi cậu có muốn đi mua sắm ở HongKong không.

Tần Tuấn cười khổ, “ Em trai, không phải không biết anh đây ở nhà không đói chết là do Uông Uông đại nhân thương tiếc sao, nào có tiền thừa để đi phá sản.”

Đái Hải bên kia mắng mỏ: “ Tần Tuấn chết tiệt, bao nhiêu ngày rồi không đi ra ngoài? Không sợ chết bệnh hả?”

Tần Tuấn gãi đầu, “Bệnh gì có thể đến mức đó? Nhiều năm rồi, tôi sống ngày nào cũng dễ chịu mà.” Đương nhiên, cũng ngày càng... gầy hơn, cậu cúi đầu nhìn bụng mình bổ sung nói.

Cúp điện thoại, cậu đến phòng bếp tìm đồ ăn, phát hiện trong tủ lạnh ngay quả rau cũng không còn, cậu ngắm cái tủ lạnh rỗng tuếch trước mặt, đầu cũng rỗng theo, nhớ lại cũng lâu rồi bản thân chưa từng muốn lấp đầy vết thương, cuối cùng thở dài, đem hai quả trứng gà tài xế cho cậu nấu với mì ăn liền.

Kỳ thật, mấy năm nay, bản thân ngày càng không thèm để ý đến chính mình.

Mình phải đối tốt với bản thân mới được.

Xem đi, anh cũng sống tốt như vậy.

So với trước kia nhìn lại càng thêm thành thục ổn trọng, bên trong tỏa ra mị lực, ôn hòa giống như mấy bậc trí giả thời chiến quốc, mang cho người ta gió xuân vậy.

Cho nên, mình cũng muốn tốt hơn, phải biết rằng, anh là người tốt, nếu biết mình thành bộ dạng này, sợ là lại áy náy.

Tần Tuấn  nghĩ, người mình yêu như vậy, cùng sống trong một thành phố lớn mà lại ngẫu nhiên gặp lại, hay là cho cậu biết rằng cậu thật sự không sai, cậu cũng không còn như trước có thể thoải mái nữa.

Năm đó, dù sao cũng là do cậu buông tay, lần này cũng cũng mơ hồ nói tạm biệt ....  tình yêu này, đạo nghĩa luôn thua thiệt.

Những gì đã tạo ra, bọn họ cũng không nợ không thiếu nhau, cũng yên tâm thoải mái, để cho anh có thể tiếp tục hạnh phúc với người tiếp theo.

Cậu không có được hạnh phúc này, hai người họ cũng không giữ được hạnh phúc nên nếu có người khác mang cho anh, cậu sẽ tự động quên hết nhưng trở ngại đã luôn tồn tại trong đầu.

Ai bảo cậu, đã sớm  biết, đến bây giờ cũng không phải đối thủ của thiếu niên kia.

Nếu lựa chọn  buông tay, vẫn nên thật rõ ràng, mặc kệ Từ Đằng Đào nghĩ gì, hai người họ đã không thể tiếp tục, duyên phận qua vài năm đã tiêu hao hết sạch.

Tần Tuấn biết chính mình không có cách nào quay lại, chỉ có thể chặt đứt sự tồn tại của mình trong người kia, để anh có thể khoan khoái mà ôm ấp người khác.

Bọn họ đến lúc đó sẽ thật sự không nợ nần gì nhau.

Uông Uông gọi điện tới, nói: “ Cái người cùng ăn lẩu với chúng mình ấy, lại đến quán tìm cậu kìa.”

Tần Tuấn ừ một tiếng.

Uông Uông nói, “Ừ cái gì mà Ừ?”

Tần Tuấn mới luyện xong ba giờ, lúc này mệt vã mồ hôi ngã vài ghế so pha, cậu hết hơi nói: “ Tình nhân cũ.....”

“Là cái người khiến cậu thương tâm đến mức cậu suýt bị đâm hai dao đó à?” Uông Uông giọng bắt đầu lạnh như băng,

“Không đến mức đó......” Tần Tuấn hàm hồ, “Là quá khứ rồi.”

“Tần Tuấn, cậu vì người như vậy mà  lúc đó thành ra như vậy à?”

Uông Uông định nói tiếp, Tần Tuấn cắt lời: “ Uông Uông.....” Cậu ngồi lại trên ghế, nghiêm túc kêu một tiếng, dừng một chút, thở dài: “ Quá khứ qua rồi thì cho nó qua đi, hiện giờ tôi sống cũng rất tốt.”

“Rất tốt à?” Uông Uông cười lạnh, “Tần Tuấn, cậu thật sự có thể rộng lượng đến vậy, sớm biết cậu giống thánh mẫu, lúc trước không nên cứu cậu, cho con mẹ cậu bị thương chết đầu đường không ai biết là ai đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.