Sở Vị Ái Tình Đạo Diễn Cùng Ca Sĩ

Chương 13



Nếu nói đối với những bộ phim trước đây Lam Băng đều yêu cầu mỗi chi tiết phải đạt đến trình độ tinh tế điêu mài, thì đối với "Họa sĩ", quả thực phải là hết sức hoàn mỹ. "Chị muốn 'Họa sĩ' trở thành một bộ phim họa màu sống động như tranh thủy mặc", đây là câu mà có một lần thảo luận nhân vật cùng Thủy Nhạc, Lam Băng thuận miệng nói ra. Nhưng Thủy Nhạc biết, những người như Lam Băng, chưa bao giờ là thuận miệng nói ra. "Thuận miệng nói ra" dùng từ này trên người họ có nghĩa là "Thuận miệng nói ra sau khi đã nghĩ sâu tính kỹ".

Cho nên "Họa sĩ" từ trang phục cho đến cảnh quay, mặc dù ở cung đình, nhưng cũng không quá mức nguy nga lộng lẫy nùng trang tươi đẹp, ngay cả những nơi rực rỡ cũng lộ ra khí tức thanh nhã. Triều đình quyền thế, hậu cung tranh đấu, bất quá chỉ là trò đùa trong mắt người họa sĩ, dưới ngòi bút cùng giấy mực của nàng. Nàng chưa từng quan tâm đến thế sự, thờ ơ lạnh nhạt, ghi lại mà không miêu tả những nhân vật và cố sự trong cung.

Cả bộ phim cảnh quay thuận lợi nhất, hẳn là cảnh họa sĩ vẽ tranh. Bởi vì lối vẽ tỉ mỉ đòi hỏi quá trình tương đối phức tạp, từ bản phác họa đến vẽ nét chi tiết đến tô màu cho đến cuối cùng đánh nền, thời gian được tính bằng ngày chứ không phải bằng giờ, cho nên từng cảnh quay muốn lấy được bức họa, đều phải chờ Thủy Nhạc tô màu đến một nửa.

Thời điểm quay, Thủy Nhạc thay trang phục đứng trong phim trường đã được bố trí, tại đó tự tay hoàn thành tác phẩm của mình. Xuyên qua màn hình máy quay Lam Băng nhìn cô ấy, phảng phất nhìn thấy một bức tuyệt thế danh tác được lồng trong khung ảnh.

Một vị họa sĩ thanh lãnh cô tịch không quan tâm thế sự bên ngoài, một nhân vật như vậy, đối với Thủy Nhạc mà nói, cơ hồ là tự nhiên mà thành. Mỗi một vị nghệ thuật gia chân chính, đều ít hoặc nhiều có một loại khí chất dị thế độc lập, có chút tâm trạng ẩn sâu lơ đãng sẽ biểu lộ ra, có chút hành vi phóng khoáng luôn luôn lộ rõ. Mọi người thường không rõ, vì cái gì nghệ thuật gia từ tư tưởng đến hành vi thậm chí cách ăn mặc đều khác hẳn người thường, thật ra rất đơn giản, giả như nghệ thuật gia dùng ánh mắt của bạn để quan sát, dùng nội tâm của bạn để cảm nhận, dùng tư duy của bạn để suy nghĩ, vậy họ còn sáng tạo cái gì?

"Cắt!" Một tiếng này Lam Băng hô rất bình thường, nhưng phó đạo diễn lại khó nén kích động: "Quá hoàn mỹ rồi! Nhạc Nhạc thì không cần nói, vừa rồi ánh mắt của Văn Khê cũng bắt rất đúng chỗ, cái cảm giác bị mạnh mẽ hút lấy muốn trốn cũng trốn không được này, phi thường có sức lôi cuốn! Này, không phải em bị Thủy Nhạc mê hoặc thật chứ?"

"Văn Khê nghỉ ngơi một lát, Thủy Nhạc tiếp tục, quay xong cảnh họa sĩ." Lam Băng ra lệnh, chuẩn bị cảnh tiếp theo cho Thủy Nhạc. Văn Khê trộm thở phào nhẹ nhõm một hơi, quay đầu liếc một cái Thủy Nhạc từ lúc quay đến giờ ánh mắt cô ấy vẫn không rời bức họa, đi sang bên cạnh nghĩ ngơi.

Văn Khê là một nữ chính khác trong "Họa sĩ" hoặc nói là nữ phối diễn vai "Công chúa", là sinh viên trường điện ảnh Bắc đại. Cô không biết lý do Lam Băng chọn mình có phải là vì hai người bọn họ là cùng một loại người hay không, nhưng cô có thể xác định bản thân cô ngoài màn ảnh Lam Băng một chút cũng không hứng thú. Đương nhiên, cũng không phải cô muốn lợi dụng Lam Băng làm gì, chỉ là giống như Lam Băng... đồng loại chất lượng cao như vậy, thật sự là trăm năm khó gặp, là cong đều sẽ nghĩ một chút đi.

Trong phim, công chúa đối với họa sĩ nhất kiến chung tình, giống như tình tiết vừa mới quay kia: Họa sĩ phát hiện công chúa lén xem mình vẽ tranh sau đó quăng qua một cái nhìn sắc bén rồi lại thờ ơ tiếp tục công việc của mình. Đây là cảnh đầu tiên Văn Khê quay cùng Thủy Nhạc, lúc trước từ xa nhìn cô ấy vẽ tranh chỉ cảm thấy đạm mạc xa cách, nhưng vẫn đẹp không gì sánh nổi, cũng trong khoảnh khắc liếc mắt vừa rồi linh hồn như bị bắt lấy, một khắc đó cô như chạm đến nội tâm công chúa.

"Nhạc Nhạc, em có thể giống như mọi người gọi chi là Nhạc Nhạc không?" Thủy Nhạc vẽ xong một bức họa, rốt cuộc có thể ngồi xuống nghỉ ngơi, liền nhìn thấy cô gái diễn nhân vật Văn Khê đi tới đưa cho mình ly nước ấm. Thủy Nhạc ôm lấy cái ly, thầm nghĩ, chẳng phải cô ấy đã gọi rồi sao, còn hỏi mình làm gì nữa?!

"Cảm ơn, tùy thích." Thủy Nhạc trả lời, sau đó nhìn phía sau Văn Khê, Diệp Hiểu Đồng đang cầm ấm trà và cái ly vội vàng chạy tới, vì thế giơ ly nước trong tay lên lắc lư trước mặt, làm như chỉ trích nói: "Diệp Hiểu Đồng, em lại lơ là nhiệm vụ!"

Diệp Hiểu Đồng bay lại đây: "Tiểu Khê ~ sao em có thể đoạt chén cơm của chị?" Nhìn thoáng qua cái ly trong tay Thủy Nhạc, lại hưng phấn lên: "Đây chỉ là nước lạnh thôi, pha trà phải có thời gian!" Sau đó đoạt lấy ly nước trên bàn, nhoáng một cái đã pha xong một ấm trà lài, rót cho Thủy Nhạc và Văn Khê mỗi người một ly.

Kỳ thật Thủy Nhạc không có thói quen uống trà, dùng túi lọc pha trà sợ đắng, mà dùng ấm pha trà lại càng quái đảng, nếu không thể phẩm ra tình ý trong chén ra, cần gì phải phá hư ý vị chất chứa trong những lá trà kia? Y Ân không thể nhịn được nữa: "Thủy Nhạc Nhạc, lười biếng không phải một loại bệnh, nhưng vì che dấu sự lười biếng của mình mà dùng từ ngữ ba hoa, đó là bệnh thần kinh!"

Vì thế Diệp Hiểu Đồng áp dụng một phương án dung hòa... pha trà lài, đơn giản tiện lợi thẩm mỹ lại tươi ngon, mọi người đi ngang qua đều có thể ghé uống một ly, ẩn ẩn có xu hướng phát triển thành sạp trà của đoàn phim.

Thủy Nhạc tựa lưng vào ghế thỉnh thoảng nhấp một ngụm trà, nghe Diệp Hiểu Đồng và Văn Khê ở bên cạnh câu có câu không trò chuyện, yên lặng cảm thán quay phim cũng là một chuyện rất hưởng thụ a, sau đó nhắm mắt lại bắt đầu thư giản. Thẳng đến khi khi Lam Băng tới, nhìn thấy cảnh này không khỏi dỡ khóc dỡ cười: "Làm sao lại hưởng thụ như một bà lão thế này, mặt trời chiếu đến mông rồi còn không biết chuyển một cái..."

Thủy Nhạc nhắm mắt lại cảm thấy bóng râm che mặt, nghe được thanh âm mở mắt ra, liền nhìn thấy Lam Băng đang từ trên cao nhìn xuống, mặt trời bị chặn lại sau lưng nàng tỏa ra từng ánh kim quang. Thủy Nhạc hoảng hốt cảm thấy nàng là từ chân trời vội vàng mà đến khi đến gần mình lại thả chậm bước chân, chỉ vì nhẹ nhàng cúi đầu nhìn mình một cái. Sau đó lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, hẳn là nên chụp một bức ảnh cho Lam Băng, khẳng định rất cuốn hút, đáng tiếc kỹ thuật của mình không tốt, thật sự là lãng phí một kết cấu xảo diệu a...

"Rõ ràng là em cố ý ngồi đây phơi nắng có được không, là đạo diễn ngài che mất ánh sáng của em."

"Phải không? Vậy chị cũng phải hưởng thụ một chút mới được." Nói xong còn thật sự bê một cái ghế đến bên cạnh Thủy Nhạc ngồi xuống, ý bảo Thủy Nhạc chuyền một ly trà cho nàng.

Thủy Nhạc mở to hai mắt hiếu kỳ nhìn Lam Băng, đang muốn nói gì đó lại bị Văn Khê đánh gãy: "Thì ra đạo diễn Lam Băng lại hòa đồng như vậy, so với lời đồn trong truyền thuyết rất khác a. Em sẽ không bao giờ nghe những người đó nói hưu nói vượn nữa."

Lam Băng không có ý kiến, nhẹ nhàng thổi trà nóng trong tay. Diệp Hiểu Đồng ra vẻ lão thành vỗ vỗ bả vai Văn Khê: "Em nhỏ, không nghe lời người lớn thiệt thòi ngay trước mắt a. Những biểu hiện giả dối em nhìn thấy hiện giờ, đều là do có Nhạc Nhạc ở đây ~"

Văn Khê như đột nhiên bừng tĩnh: "Vậy sau này mỗi ngày em sẽ làm cái đuôi của Nhạc Nhạc theo sau lưng chị ấy!"

Thủy Nhạc kinh ngạc nhìn cô ấy: "Em giác ngộ thật nhanh a ~"

"Đương nhiên!"

Nhưng mà sự thật là, sở dĩ hôm nay ở phim trương Lam Băng "hòa đồng" như vậy là vì nàng sinh bệnh. Ngay từ đầu chỉ cảm thấy có chút mệt, nằm trên ghế uống trà nghe thanh âm của Thủy Nhạc, vậy mà lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Sau đó lại nghe được tiếng Thủy Nhạc ở bên tai không ngừng gọi "Lam, Lam,...", dùng sức đấu tranh một cái, rốt cuộc mở mắt ra, liền nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Thủy Nhạc trước mặt mình. Thủy Nhạc thì thầm nói với nàng: "Lam, chị bệnh rồi, chị đang sốt."

Thì ra là phát sốt a... có lẽ là có kết luận làm tham khảo, các triệu chứng sau đó ào ào kéo đến, quen thuộc lại ngày một rõ ràng hơn. Lam Băng chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, vô cùng đau đầu, mắt nóng như lửa đốt, may mắn còn chưa sốt đến hồ đồ.

"Chị không sao." Lam Băng nhìn Thủy Nhạc, trấn an nói, giọng nói khô đến dị thường: "Diệp tử đâu?"

"Chị, em đưa chị đi bệnh viện?"

"Trong đoàn làm phim không phải có bác sĩ sao, kêu Trần đạo lại đây, em đi lái xe, lát nữa đưa chị về khách sạn." Lúc này bác sĩ đã chạy tới, muốn giúp Lam Băng đo nhiệt độ, bị nàng cự tuyệt: "Về khách sạn trước."

Thủy Nhạc đứng bên cạnh xem nàng cố nén không khỏe dặn dò đâu vào đấy, thúc thủ vô sách, cuối cùng đợi đến lúc Lam Băng dặn dò Trần đạo quay nốt hai cảnh còn lại của ngày hôm nay mới chen vào một câu: "Em quay xong cảnh hôm nay rồi, em theo chị về khách sạn đi, Diệp tử cũng có chuyện cần làm."

"Ân."

Nhưng mà, đây là lần đầu tiên Thủy Nhạc chăm sóc bệnh nhân.

Bác sĩ giúp Lam Băng đo nhiệt độ cơ thể, vô nước biển, dặn dò Thủy Nhạc ở bên cạnh nhìn khi nào hết bình thì đến tìm ông ấy, sau đó mở cửa ra ngoài. Thủy Nhạc vốn ngồi trên ghế, lúc này lập tức bắn lên đuổi theo bác sĩ: "Bác sĩ, chờ một chút!" Còn không quên nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhỏ giọng hỏi: "Ách, xin hỏi, cháu còn có thể làm gì không? Dùng khăn mặt đắp trán cho chị ấy chẳng hạn?"

Lam Băng nằm trên giường, nghe Thủy Nhạc ở ngoài cửa chăm chú hỏi bác sĩ các vấn đề chi tiết, nhịn không được yếu ớt cười, thật lâu không tiêu tan. Thật ra nàng không cần người chăm sóc, chỉ là nhìn thấy bộ dạng nóng lòng của Thủy Nhạc, nên bảo cô ấy về cùng, quả nhiên, thật sự không biết nên làm thế nào chăm sóc người a....

Lát sau Thủy Nhạc từ bên ngoài lén lút mở cửa vào, nhìn về hướng Lam Băng, Lam Băng đang buồn cười nhìn cô: "Ha ha ~ em nghĩ chị đang ngủ ~"

Những lúc thế này nếu chị ngủ, vậy không gọi là ngủ, gọi là ngất xỉu có được không bảo bảo... Đương nhiên câu này Lam Băng khẳng định sẽ không nói với Thủy Nhạc, để tránh đả kích tinh thần tích cực của tiểu bằng hữu: "Ngủ không được, muốn trò chuyện với chị một chút không?"

"Hảo. A, chờ một chút! Bác sĩ nói dùng rượu và nước lau người sẽ tương đối mau khỏi, em đi lấy nước, lập tức quay lại!" Sau đó chạy ào vào phòng vệ sinh cầm lấy khăn mặt và nước ấm, đổ rượu vào, đâu ra đấy giúp Lam Băng lau người.

Trước bắt đầu từ mặt, khăn mặt ấm nóng bắt đầu nhẹ nhàng chà lau trên mặt Lam Băng, lướt qua vầng trán, chóp mũi, còn có đôi má. Lam Băng vẫn trợn tròn mắt tựa tiếu phi tiếu nhìn cô, lau một hồi có lẽ là ngại ngùng, khoảng cách hai người quá gần rồi, dùng tay che mắt nàng lại, dùng giọng điệu nài nỉ nói với nàng: "Nhắm mắt lại đi mà."

Trời biết Lam Băng có bao nhiêu muốn hung hăng hôn cô ấy! Trời biết vì không chế hai tay mình Lam Băng đã tiêu hết bao nhiêu sức lực! Cô làm sao có thể? Làm sao có thể, hấp dẫn người khác lại hồn nhiên không biết như thế? Làm sao có thể, rõ ràng kháng cự người lại lại ở trước mặt nàng chưa bao giờ bố trí phòng bị?

Lam Băng cười khổ, gắt gao nhắm mắt lại, trong cái khổ mua vui nghĩ rằng, may mắn mình không phải nam nhân.

Thủy Nhạc thừa dịp Lam Băng nhắm mặt lại nhẹ nhàng lau qua đôi mắt nàng, đường cong cùng hình dáng kia, cơ hồ làm Thủy Nhạc không thể rời mắt. Sau đó là cổ, sau đó là hai cánh tay, thật cẩn thận tránh đi kim tiêm trên bàn tay trái, lau xong lại đổi nước, đem khăn mặt đắp lên trán Lam Băng: "Được rồi!"

Lam Băng mở mắt ra, Thủy Nhạc đang ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, mắt không chớp nhìn chằm chằm kim tiêm trên tay Lam Băng, còn cẩn thận sờ soạng hai cái, ngẩng đầu hỏi nàng: "Có đau không?"

"Không đau."

"Em vẫn chưa bị tiêm nước biển lần nào đâu ~ nhưng mà trước đây đã bị chích vào mông."

"Kia chích vào mông có đau không?"

"Không đau."

"Nhạc Nhạc."

"Ân?"

"Hát một bài cho chị nghe đi."

"Nga."

Bệnh của Lam Băng nhanh đến cũng nhanh đi, chỉ cần nghỉ ngơi một ngày đã có thể quay về phim trường tiếp tục đốc thúc diễn viên. Người nào đó nói đây hoàn toàn là nhờ cô ấy chăm sóc tận tình, chuyên nghiệp lại cẩn thận, đương sự cũng không phản bác, vậy nên, cứ cho là vậy đi.

Văn Khê quả nhiên như hôm đó nói, cả ngày bám theo Thủy Nhạc xoay vòng vòng, ân cần lấy lòng đến Diệp Hiểu Đồng cũng cảm thấy nguy cơ tràn ngập. Dù biết rõ Thủy Nhạc hoàn toàn không phát giác, nhưng dưới áp lực tưởng niệm gần như đến điên cuồng của công chúa, Văn Khê đã muốn phân không rõ đây là tình yêu của ai với ai.

Kể từ khi công chúa và họa sĩ ở chung tình cảm ngày càng nhiều, Thủy Nhạc từ từ trầm mặc. Nội tâm họa sĩ mâu thuẫn và giãy dụa không có bất kỳ lời kịch hay động tác nào có thể phát tiết, Thủy Nhạc chỉ có thể tiếp tục trầm mặc đem nó nghiền nát hoặc vẽ loạn, vẽ loạn trong bầu không khí đặc quánh sền sệch xung quanh. Văn Khê cũng càng ngày càng nhập tâm, có khi dù cả ngày không có cảnh diễn của mình, người xung quanh cũng cảm nhận được ánh mắt chuyên chú thậm chí là cuồng nhiệt của cô ấy trên người Thủy Nhạc.

Rốt cuộc trong một lần đối diễn, Văn Khê không khống chế được cảm xúc của mình bước lên bắt lấy tay Thủy Nhạc, ngón tay dùng lực đến cắm vào da Thủy Nhạc. Thủy Nhạc đau đến cau mày.

Lam Băng ngồi sau máy ảnh lập tức nhìn thấy vẻ mặt của Thủy Nhạc, cơ hồ là bật thốt lên rống ra một tiếng "Cắt", mọi người giật nảy mình, Văn Khê như bừng tỉnh từ trong mộng, bối rối buông Thủy Nhạc ra. Thủy Nhạc kiềm lại ý đau, bình tĩnh nhìn Lam Băng đang đi tới, không nói lời nào.

Lam Băng đi thẳng đến trước mặt Văn Khê, không quan tâm vẻ mặt hốt hoảng của cô ấy, lạnh lùng bỏ lại một câu: "Hăng quá hóa dỡ!". Văn Khê đứng hình tại chỗ.

Lúc này Lam Băng mới đảo mắt nhìn về phía Thủy Nhạc, không nhìn vào mắt xẹt qua nơi vừa bị nắm, nhẹ giọng nói: "Nhạc Nhạc, em nghỉ ngơi trước đi."

Lúc này Văn Khê mới xin lỗi, thanh âm cũng không dám quá lớn: "Thực xin lỗi! Nhạc Nhạc, em không phải cố ý."

"Không sao, không cần để ý." Thủy Nhạc tùy ý đáp, giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra, xoay người liền rời đi.

Văn Khê càng thêm tự trách, đầu cũng không dám ngẩng lên: "Thực xin lỗi, đạo diễn...." Giọng nói nghe như sắp khóc.

Lam Băng vẫn lạnh mặt, nghiêm túc nói: "Diễn viên nhất định phải đi vào thế giới của nhân vật mới có thể khắc họa ra linh hồn của nhân vật, đây gọi là nhập tâm. Nhưng nếu nhập tâm quá sâu, sâu đến đem suy nghĩ của mình áp đặt lên nhân vật đó, thì chính là vọng tưởng. Như vậy không phải là lý giải nhân vật mà là đang tạo ra nhân vật mới, so với không lý giải nhân vật có gì khác nhau?"

Văn Khê còn chưa tiêu hóa những lời này, Lam Băng lại đột nhiên hỏi: "Có phải em cho rằng chị chọn em diễn vai công chúa này là bởi vì em là Les?" Văn Khê nói không nên lời, bộ dạng chẳng lẽ không đúng nhìn nàng.

"Em lý giải nhân vật công chúa này thế nào?"

"Bề ngoài nhu nhược thiện lương nhưng nội tâm kiên cường, chính nghĩa, lại có dã tâm hơn nữa không từ thủ đoạn, là một nữ kiệt."

"Có phải rất giống với em không?" Văn Khê kinh ngạc nhìn nàng, có một loại xấu hổ vì bị nhìn thấu, càng nhiều lại là hưng phấn vì được lý giải.

"Đây mới là nguyên nhân chị chọn em, Văn Khê, em là một diễn viên có dã tâm lại có thiên phú, nhưng em vẫn còn là người mới, chớ quên điều này, em còn phải rèn luyện rất nhiều. Cảnh này của em và Thủy Nhạc tạm thời không quay nữa, khi nào cảm thấy ổn hãy nói với chị, bắt đầu lần nữa." Lam Băng nói xong cũng không chờ Văn Khê đáp lại, lập tức đi về hướng Thủy Nhạc.

Văn Khê ở phía sau cung kính trả lời: "Em hiểu rồi, cảm ơn đạo diễn!"

Thủy Nhạc cũng không lo cho cánh tay của mình, vừa ngồi xuống liền mở kịch bản ra xem, lật đến cảnh kia, cô đang nghĩ, vì cái gì Văn Khê lại phản ứng như vậy. Kết quả còn chưa kịp xem, liền bị Lam Băng nắm tay lên: "Tay thế nào?"

Thủy Nhạc bất đắc dĩ, đương nhiên không dám nói với nàng mình vẫn chưa nhìn đến: "Thật sự không có gì, Tiểu Khê cũng không dùng bao nhiêu lực, hơn nữa rất nhanh đã buông ra. Em lúc nào cũng có thể tiếp tục..."

Lam Băng cắt lời: "Cảnh hôm nay tạm thời không quay nữa, em trở về khách sạn nghỉ ngơi đi, không được xem kịch bản nữa, đã thuộc lòng rồi không phải sao?" Ngữ khí mềm mại, nhưng không cho phép cãi lời.

"Được rồi, nhưng mà em còn chưa thuộc..."

"Phải phải, bảo Diệp tử đưa em về."

"Em tự mình về, không phải rất xa, em muốn đi dạo."

"Được rồi, cẩn thận một chút, khi nào trở lại nói với chị một tiếng."

Thủy Nhạc đột nhiên bật cười: "Lam, sáng như ban ngày, có gì phải cẩn thận..."

"Cho nên đã bắt đầu chê chị dài dòng?!" Lam Băng khó có thể tin, đau lòng nhìn Thủy Nhạc.

"Lam đạo diễn, gương mặt vừa rồi của chị khiến em rất là đau lòng ~" Thủy Nhạc thở dài một tiếng, chậm rì rì rời đi.

Lam Băng chăm chú nhìn theo bóng lưng Thủy Nhạc, không nhịn được ý cười trên môi, mãi đến khi cô biến mất khỏi tầm mắt mình. Thời điểm xoay người lại, ánh mắt vô tình đảo qua chỗ ngồi của Văn Khê, cô ấy đang sững sờ nhìn qua bên này, ánh mắt mờ mịt, Lam Băng cũng không dừng lại.

Thủy Nhạc không nhanh không chậm đi qua tường thành cao ngất, giẫm lên đường đá thênh thang, vòng qua phố lớn ngõ nhỏ, lúc này chiếc bóng chỉ kéo dài hơn một chút, xem ra hôm nay kết thúc công việc chỉ có mình cô.

Đi qua một cái hồ nhân tạo rất lớn, ven bờ là bãi cỏ xanh. Cuối xuân đầu hạ, thời tiết lúc này thật lúng túng, hoa đào đã rơi, nhưng lá sen còn chưa kịp phủ hết mặt hồ. Hiển nhiên con người đều muốn bù lại khiếm khuyết của thiên nhiên, tỷ như bên này một đóa thủy tiên màu lam được một đám lá tròn tròn vây quanh, không khỏi làm Thủy Nhạc kinh ngạc một phen. Nhưng mà một đường nhìn ngắm hơn mười đóa thủy tiên dù là hình dáng hay màu sắc đều giống nhau như đúc, Thủy Nhạc cảm thấy giây tiếp theo mình sẽ trợn mắt khinh thường.

May mắn giây tiếp theo liền có người đến chào hỏi: "Thủy Nhạc đại nhân?!" Giọng nói rất êm tai, cho dù vì quá ngạc nhiên mà cất cao âm điệu, nhưng có thể nghe được là một giọng trầm thấp dễ nghe.

Thủy Nhạc giương mắt nhìn qua, cơ hồ bị gương mặt tươi cười sáng lạn trước mặt làm chói mắt, nơi nào chạy ra một thiếu niên đẹp trai lại sáng lạn như vậy? Hơn nữa, hình như đã gặp qua ở đâu? Vì thế Thủy Nhạc híp mắt lại nhìn chằm chằm anh ta bắt đầu tự hỏi...

Chàng trai bị phản ứng của Thủy Nhạc làm bối rối, ngượng ngùng sờ sờ tóc: "Ách, em là...."

"Người.... qua đường*?" Thủy Nhạc không xác định hỏi.

(Người qua đuờng*: người qua đường nhặt tiền trong bộ phim đầu tiên của Thủy Nhạc)

Lúc này nếu có ai bên cạnh nghe được hẳn là phải cười chết mất, chàng trai lại sáng mắt lên, thụ sủng nhược khinh: "Thì ra ngài còn nhớ rõ?!"

"Kính nhờ, đứng nói chuyện với tôi như vậy ~ gọi tôi Nhạc Nhạc là được."

Chàng trai bị vẻ mặt không thể nào chịu nổi của cô ấy chọc cười: "Em sai rồi, Nhạc Nhạc ~"

"Cho nên cậu tên là gì? Đứng nói với tôi câụ tên là "Người qua đường", tôi sẽ không chấp nhận!"

"Ha ha ~ em tên là Tả Tiệp, Tả trong tả hữu, Tiệp trong mẫn tiệp."

"Tả Tiệp. Được rồi Tả Tiệp, cậu ở trong này làm gì?"

"Quay phim a, phim《×××》."

Thủy Nhạc không nói lời nào, tròng mắt và đầu cùng nhau đảo quanh một vòng, cuối cùng dừng mắt trên mặt Tả Tiệp, ý tứ không cần nói cũng biết.

Tả Tiệp lại xoa đầu: "Đoàn phim ở bên kia, có một chỗ em luôn diễn không đạt, không quá hiểu, đi một vòng tìm cảm giác." Nói tới đây đột nhiên nảy ra ý tưởng, chờ mong nhìn Thủy Nhạc: "Nhạc Nhạc, hiện tại chị có thời gian sao, chị có thể dạy em không?"

Thủy Nhạc thật là ngạc nhiên: "Cậu lấy đâu ra niềm tin tôi có thể dạy người ta đóng phim vậy?!"

Tả Tiệp đáp đến hiển nhiên: "Chị vẫn luôn rất lợi hại a."

Thủy Nhạc không còn lời nào đáp lại, sau đó bị cậu ta quấy rầy đến phải ngồi xuống tập thoại cùng cậu ta, sau đó quả thật bị khơi lên hứng khởi cùng cậu ta lung tung thảo luận kịch bản, cuối cùng cậu ta còn giống như thật sự giác ngộ tin tưởng tràn đầy trở lại đoàn phim....

Thủy Nhạc khẽ cười một tiếng, cước bộ nhẹ nhàng tiếp tục trở về khách sạn, quyết định không tiếp tục soi mói phong cảnh ven đường nữa.

=================

*Lối vẽ tỉ mỉ (工笔画) còn được gọi là "Nét bút tinh vi" (细笔画), là một loại kỹ xảo vẽ tranh của Trung Quốc. Lối vẽ tỉ mỉ đối lập với "Nét vẽ chấm phá" (写意画). Lối vẽ tỉ mỉ thuộc loại họa pháp tinh tế cẩn thận, chẳng hạn như các bức tranh cung đình thời nhà Tống, hoặc các bức tranh vẽ nhân vật thời nhà Minh,...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.