Sở Vị Ái Tình Đạo Diễn Cùng Ca Sĩ

Chương 18



Ngày hôm sau Thủy Nhạc và Y Ân vừa đến phim trường, trong dự kiến một bóng đen thét chói tai bổ nhào lại đây: "Nhạc Nhạc Nhạc Nhạc! Chị thế nào trở lại nhanh như vậy?!" Ngoài ý liệu là, người này cũng không phải Diệp Hiểu Đồng mà là Văn Khê.

Thủy Nhạc thầm nghĩ, chẳng lẽ đây là tiêu chuẩn đặt ra cho toàn bộ Khả Nhạc sao? Sau đó theo bản năng tìm kiếm bóng dáng Diệp Hiểu Đồng, cũng hỏi: "Diệp tử đâu?"

Nhân viên công tác bên cạnh cười vang, Văn Khê nháy mắt sụp bả vai, ánh mắt nhìn về phía Lam Băng đang như cười như không cười. Nàng chỉ xem náo nhiệt, không có ý định phát biểu ý kiến.

Thủy Nhạc hậu tri hậu giác cứu chữa nói: "Tiểu khê, sớm a!"

Văn Khê triệt để mất đi sức sống, ai oán nhìn Thủy Nhạc. Một nhân viên đạo cụ khiêng thang đi qua, cảm thán một câu: "Diệp tử đã bỏ lỡ thời khắc huy hoàng nhất đời mình rồi!" Văn Khê rốt cục ngã xuống trong tiếng cười vang của Thủy Nhạc, không dậy nổi...

Từ lúc Thủy Nhạc xuất hiện ở phim trường Lam Băng đã âm thầm đánh giá cô ấy, thoạt nhìn cũng không tệ lắm, thấy náo nhiệt đã gần kết thúc, vì thế ra lệnh: "Chuẩn bị trang điểm cho họa sĩ. Văn Khê, cảnh vừa rồi, quay lại lần nữa." Thủy Nhạc cười trộm, quá soái!

Đợi đến "bỏ lỡ thời khắc huy hoàng nhất đời mình" - Diệp Hiểu Đồng tiểu thư nghe tin từ bên ngoài bôn ba chạy về, Thủy Nhạc đã sắp trang điểm xong chuẩn bị quay phim.

"Nhạc Nhạc Nhạc Nhạc! Chị về rồi?! Thật sự về rồi?!" Diệp Hiểu Đồng luôn có thể ở những nơi Thủy Nhạc xuất hiện, bằng thực lực của bane thân dựng nên cảm giác khắp nơi đều có Khả Nhạc.

Thủy Nhạc đã lười đến không thèm nhiệt tình đáp lại cô ấy. Cô hiểu rất rõ cái gì gọi là chuyện không thể vãn hồi. Y Ân trái lại thực thích tiểu thư Khả Nhạc mỗi lần đều chọc cho thần tượng nhà mình vui vẻ này, đang muốn mở miệng đùa giỡn vài câu, di động đột nhiên vang lên.

Y Ân không có tránh đi, tiếp điện ngay tại chỗ. Diệp Hiểu Đồng buồn bực an tĩnh lại. Thủy Nhạc chỉ nghe được câu đầu liền hết sức chuyên chú xem Văn Khê diễn, bởi vì khi Y Ân gọi tên đối phương cô hoàn toàn không biết.

Y Ân treo điện thoại liền hỏi: "Dường như chúng ta đã gặp nhau, bài hát này em biết không?"

"Anh đang hoài nghi tố chất ca sĩ chuyên nghiệp của em?"

"Ngài nghĩ nhiều! Là tiểu nhân không biết. Nghe nói là một bài hát cũ, song ca?"

"Ân, rất có hương vị, ca từ rất hay hơn nữa thực xảo diệu, giai điệu cũng dễ nghe, em phi thường thích."

"Đánh giá cao như vậy?"

"Thế nào?"

Y Ân trầm ngâm một lát: "Có một bộ phim truyền hình lấy bài hát này làm nhạc phim, muốn mời em và nam chính song ca. Nam chính xem như người mới, lần đầu tiên đảm đương nam chính, nhưng trước đây cũng có mấy bộ được nghiệp nội đánh giá cao, hơn nữa giai đoạn tuyên truyền cho đài truyền hình cũng nhận được phản hồi khả quan." Sở dĩ không đề cập đến tên phim, tên đạo diễn và diễn viên, là vì Y Ân tin tưởng dù nói ra Thủy Nhạc cũng không biết ai là ai...

"Nam chính là ca sĩ phải không?"

"Không phải, diễn viên, chưa từng mở cuống họng, nhưng giọng nói rất dễ nghe." Về phần đối phương nói cái gì giọng nam trầm như đàn Vi-ô-lông phối với thanh tuyến tao nhã mê người lại độc đáo của Thủy Nhạc tuyệt đối có thể xướng nên ý nhị hoàn mỹ trong lời bài hát, loại ba hoa chích chòe nói ra sẽ làm Thủy Nhạc cười nhạo này, Y Ân quyết định tự mình âm thầm thưởng thức là tốt rồi.

Đối với câu cứu vãng cuối cùng của Y Ân, Thủy Nhạc cảm thấy vô cùng bất lực. Giọng nói dễ nghe thì sẽ hát hay sao, ăn khớp chỗ nào? "Từ chối. Những bài hát thế này, yêu cầu độ phù hợp giữa nam và nữ rất cao, thanh âm, kỹ xảo, tình cảm đều phải hợp nhau mới có thể hiện ra sự duyên dáng trong bài hát. Nếu không cẩn thận sẽ hủy đi một tác phẩm xuất sắc. Nam diễn viên chưa từng mở cuống họng, vẫn là thôi đi. Còn nữa, bài hát này mà anh cũng không biết, làm người đại diện của một ca sĩ, anh đúng là phá hủy danh tiếng của em!"

Y Ân tức giận liếc xéo Diệp Hiểu Đồng đang vui vẻ cười trộm bên cạnh, cô nàng chỉ kém nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh: "Phải phải, anh sẽ gọi điện ngay cho bọn họ nói Thủy Nhạc nhà chúng ta không có bất kỳ hứng thú gì với vị nam diễn viên trẻ tuổi kia!"

Diệp Hiểu Đồng nghiêm trang sửa đúng: "Không phải không có hứng thú với nam diễn viên kia, Y Ân, là đối với việc song ca cùng vị nam diễn viên chưa từng ca hát kia, không có hứng thú!" Giây tiếp theo liền trở mặt, cúi đầu bát quát kiêm lén lút hỏi nhỏ: "Là ai vậy, là ai vậy?"

Thủy Nhạc cũng muốn đùa, đưa đầu qua, cẩn thận hỏi: "Ai vậy, ai vậy?"

Y Ân khinh bỉ nhìn hai người, tỏ ra bí hiểm trả lời: "Tả Tiệp..."

"Tả Tiệp?!" Thủy Nhạc kinh ngạc.

"Ừ, em biết?"

"Tả trong tả hữu, Tiệp trong mẫn tiệp?"

"Ừ, ừ!"

"Vậy hát đi."

"..." Nói tốt giọng ca không phù hợp đâu? Nói tốt thanh âm, kỷ xảo và tình cảm phải hợp nhau đâu? Ai vừa mới nói sẽ phá hủy một tác phẩm xuất sắc? Chẳng lẽ là Diệp Hiểu Đồng?!

Phản ứng của Diệp Hiểu Đồng lại hoàn toàn trái ngược, lấy cái nhìn của một fan trung thành đã được chuyên nghiệp khảo nghiệm, từ đoạn đối thoại vừa rồi, Diệp Hiểu Đồng bắt được hai vấn đề trọng điểm: Thứ nhất, thì ra Nhạc Nhạc thích Tả Tiệp; Thứ hai, Nhạc Nhạc muốn ra bài hát mới! Sau đó dùng một tiếng thét chói tai bắt đầu mở ra hình thức gây rối.

Văn Khê vừa quay xong một cảnh phim, đang ngồi sau màn hình cùng Lam Băng xem lại cảnh vừa rồi, nghe một tiếng thét chói tai như thế không khỏi quay đầu nhìn, thấy Diệp Hiểu Đồng đang ở bên người Thủy Nhạc lải nhải dây dưa, Thủy Nhạc vẻ mặt ghét bỏ kỳ thật đang yên lặng dung túng cô ấy, rốt cuộc không thể dời mắt đi.

Lam Băng nhìn trong mắt, nhưng mắt cũng không nháy một cái, nói: "Cảnh này quay lại lần nữa."

Văn Khê ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn nhìn chằm chằm Thủy Nhạc không nhúc nhích. Lam Băng thản nhiên gọi cô ấy một tiếng. Văn Khê đột nhiên quay đầu, nhìn thẳng vào mắt Lam Băng, từng câu từng chữ nói: "Em thích chị ấy."

Lam Băng thờ ơ, nhìn màn hình máy quay: "Cảnh này vẻ mặt rất gượng, tất cả mọi người đều biết em đang đóng phim, em không cần phải diễn rõ ràng như vậy, quay lại."

"Lam Băng, em thật sự thích chị ấy."

Lam Băng rốt cuộc quay đầu lại, vẫn thản nhiên, nhưng đón lấy ánh mắt Văn Khê, trầm mặc một giây, nàng nói: "Em ấy không cần một người thích." Em ấy cần một người yêu.

Lam Băng vừa dứt lời, Văn Khê nhịn không được run lên, cơ hồ là có chút sợ hãi nhìn nàng. Không phải vì những lời này, mà là vì ánh mắt của Lam Băng khi nói những lời này.

Văn Khê nhìn gương mặt lạnh lùng không thể soi mói của người trước mặt, ý đồ từ vẻ mặt ấy đọc ra thứ tình cảm vi diệu nào đó. Văn Khê cảm thấy trong lúc vô tình mình đã thấy được thứ dục vọng chiếm hữu ẩn sâu tại nơi nào đó trong lòng nàng, bởi vì giờ phút này, nàng đã không thèm che dấu.

Lam Băng nói xong một câu kia, quay đầu liếc về hướng Thủy Nhạc, ánh mắt cũng không dừng lại, sau đó đảo về ung dung nhìn Văn Khê. Văn Khê hắn giọng, quật cường nói: "Em không rõ."

Tựa hồ sớm biết Văn Khê sẽ nói như vậy, Lam Băng không đáp lại, từng câu từng chữ, không chút nể tình nói: "Em thích Thủy Nhạc, sau đó thì sao?"

Văn Khê cứng họng. Sau đó thì sao? Vấn đề này Văn Khê chưa từng nghĩ tới, mà hiện giờ ngẫm lại, sau đó thì sao? Không có sau đó...

Sau khi xác nhận được ca khúc chủ đề, số lần Thủy Nhạc gặp Tả Tiệp rõ ràng nhiều hơn... Đương nhiên, xét đến vấn đề hai người bọn họ đều phải quay phim riêng, "nhiều" cũng không phải là ý nghĩa thông thường. Nhưng vài lần ở chung ít ỏi, cũng đã đủ bọn họ hận không thể gặp nhau sớm hơn.

Tả Tiệp có thể nói là xuất đạo cùng lúc với Thủy Nhạc, trên thực tế, làm một tiểu thịt tươi, mặc kệ là diện mạo, thiên phú hay nổ lực, anh ta đều không tệ, thậm chí là phi thường xuất sắc. Nhưng sự thật là, sau khi xuất đạo ba năm anh ta mới có cơ hội xuất hiện trong phim của Lam Băng đóng một vai "người qua đường"...

"Nam chính bộ phim này, chính là do đạo diễn Lam Băng đề cử em nga ~"

"Đạo diễn Lam Băng?"

"Ân, em cũng rất bất ngờ, lúc diễn người qua đường, căn bản không nghĩ tới chị ấy sẽ nhớ đến em!" Nói đến chuyện này Tả Tiệp khá là kích động: "Là Trương đạo nói cho em biết, ban đầu em không nằm trong danh sách chọn nam chính, nhưng lúc quyết định cuối cùng trùng hợp đạo diễn Lam Băng cũng ở đó, chị ấy nói khí chất của em phù hợp, hơn nữa cũng phi thường cố gắng! A! Lúc nhận được điện thoại của đạo diễn em nói chuyện cà lăm..."

Sau khi bộ phim kia phát sóng, ngắn ngủi nửa năm, các loại phim truyền hình, điện ảnh tổng hợp, tiết mục truyền hình, show thực tế ùn ùn kéo đến. Tả Tiệp từ một "lão diễn viên" không có tiếng tăm gì nhảy vào hàng ngũ "tiểu thịt tươi", nhân khí liên tục tăng cao. Chỉ cần có một phim đóng tốt vai nam chính, hẳn là có thể đứng vững bước chân, mở ra một con đường thuận lợi trong giới điện ảnh. Lúc này, Lam Băng lại cho Tả Tiệp cơ hội.

"Ha ha ~ chị rất muốn nghe xem em cà lăm là như thế nào ~"

"Nhạc Nhạc, tâm lý của chị có phải bị... sai lệch một chút không?"

"Có sao?"

"Không có sao?"

"Vậy thì có đi ~ nói, chị cũng chưa từng nghe em hát, có phải nên tỏ thành ý hợp tác một chút không, trước hát hai câu nghe thử?"

Tả Tiệp đột nhiên có chút ngượng ngùng. Có một việc anh ta chưa bao giờ nói với Thủy Nhạc, thật ra anh là fan của cô, bắt đầu từ Album thứ nhất, anh ta có thể hát tất cả những bài của Thủy Nhạc. Cô không biết lúc đó ở phim trường, mỗi một lần khi anh làm người qua đường đi ngang Thủy Nhạc, trong lòng có bao nhiêu thành kính, cũng vĩnh viễn không biết trong cảnh cuối cùng nụ cười tươi bất ngờ của cô, với anh có bao nhiêu quang trọng.

Mà hiện tại, Thủy Nhạc đang an vị bên cạnh, muốn nghe anh hát một bài. Không lâu sau, bọn họ còn có thể song ca bài hát chủ đề trong bộ phim truyền hình anh đóng chính, theo đó phát triển...

Vì thế Tả Tiệp chưa bao giờ nghiêm túc như lúc này, mang theo khát vọng với tương lai tươi sáng, phát huy tài năng hát "Dường như chúng ta đã gặp nhau", sau khi hát xong cơ hồ không dám nhìn thẳng vào mắt Thủy Nhạc.

Thủy Nhạc lại không chút che giấu bất ngờ của mình: "Thì ra em có thể hát, hại chị sợ bóng sợ gió một hồi, rất sợ đụng trúng một kẻ mù âm nhạc!" Trên thực tế, Thủy Nhạc vẫn không chuyên nghiệp cho rằng, giọng nam trầm như Tả Tiệp chỉ cần nhẹ nhàng ngâm xướng đã là hát tình ca. Đương nhiên, chỉ là đối với giọng nói.

Tả Tiệp dường như cũng nghe ra gì đó trong câu nói đùa kết hợp cảm thán vừa rồi: "Cho nên vì sao chị lại đồng ý hát song ca với em?"

Thủy Nhạc nghiêm túc suy nghĩ một lát, nói: "Không biết nha. Có lẽ là chị cảm thấy bài này rất hay, em cũng rất tốt." Nói xong còn không lưu tâm nhún vai vai một cái.

Tả Tiệp thật không biết nên biểu đạt tâm trạng hiện giờ của mình thế nào, không biết nói cảm ơn có phải sẽ làm cạn đi phần thâm tình này không. Không kịp rối rắm, liền nghe Thủy Nhạc nói sang chuyện khác: "Nhưng chị cảm thấy vừa rồi em hát, còn chưa đủ."

"Ân, chị cảm thấy còn thiếu gì?"

Thủy Nhạc lại mạc danh kỳ diệu nói một câu: "Họ nói em đóng phim rất nghiêm túc rất có thiên phú." Tả Tiệp không rõ, Thủy Nhạc xoay người tựa lưng vào ghế dựa, nhìn về phía mặt hồ tĩnh lặng, dường như nhớ lại gì đó tiếp tục nói: "Trước đây chị cũng không biết đóng phim, sau này mới phát hiện thì ra đóng phim và ca hát cũng giống nhau. Mỗi một nhân vật đều có linh hồn của mình, em muốn diễn tốt thì phải nhập tâm, em phải xem bản thân mình là nhân vật đó. Mà mỗi bài hát cũng vậy, có câu chuyện hoặc là nói tâm sự của riêng mình, em tất yếu phải hiểu được phần tình cảm này, xem nó như là của bản thân, mới có thể biểu đạt nó thành công, mới có thể đả động đến người nghe. Rất nhiều thời điểm, em không chỉ là đang "hát" một bài ca, em hiểu được ý chị không?"

Tả Tiệp trầm mặc, bắt chước tư thế của Thủy Nhạc, đăm chiêu hồi lâu. Bất giác nhớ lại những lúc anh và cô ở cùng nhau, anh luôn có thể từ trong đám người nhìn thấy cô từ ánh mắt đầu tiên, lúc ấy cô còn chưa biết anh là ai, thậm chí đi qua người anh cũng không quay đầu nhìn lại. Cô ôm đàn Guitar hát, cô quay đầu nhìn anh cười, xinh đẹp như vậy, nhưng anh cũng không dám nhìn cô nói một lời. Sau này, bọn họ nhất kiến như cố, vui đùa không kiêng nể gì, trò chuyện ăn ý với nhau, tựa như một giấc mộng.

Tả Tiệp lại mở miệng hát bài hát kia, Thủy Nhạc cũng tự nhiên đáp lời hát theo. Giống như không biết ai đó đã từng nói, giọng nam trầm như đàn Vi-ô-lông của tả Tiệp phối với thanh tuyến tao nhã mê người lại độc đáo của Thủy Nhạc tuyệt đối có thể xướng nên ý nhị hoàn mỹ trong lời bài hát.

"Chúng ta hình như đã từng gặp nhau ở đâu, em còn nhớ không? Hình như đó là mùa xuân hạt giống trong anh vừa nảy mần.

Anh đi qua (không quay đầu lại)

Anh vẫn còn nhớ (em sắp quên rồi)

Chúng ta hình như đã gặp nhau ở đâu, em có còn nhớ không? Có còn nhớ đó là một mùa hè nở rộ như hoa?

Anh hát ca (không phải dành cho em)

Nhưng anh vẫn nhớ (còn em đã gần quên hết rồi)

Chúng ta hình như đã gặp nhau ở đâu, em còn nhớ không? (Hình như đó là một ngày thu ánh mặt trời ngã về tây)

Em đẹp đến mức khiến anh không dám ngỏ lời (Khi anh bước qua gió nổi lên, lay động mái tóc em) .

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân |||||

Chúng ta hình như đã gặp nhau ở đâu, em còn nhớ không? (Khi chúng ta đi tới kiếp này từ muôn nẻo thiên nhai)

Trông ngóng nơi chân trời, người từng có mong nơi này gặp nhau (Còn có thể gặp lại, giống như một giấc mơ)"

Hát đến câu cuối cùng, hai người nhìn nhau nghịch ngợm cười. Tả Tiệp có thể nhìn ra cảm giác hưng phấn trong mắt Thủy Nhạc "Chính là ý này!", lúc ấy mới biết hóa ra bài hát này còn có thể hát được như vậy, không khỏi cảm thấy một chút tự hào cùng kiêu ngạo, tự hào là vì bản thân mình, kiêu ngạo là vì nữ thần bên cạnh.

=============

Lời bài hát: "Chúng ta hình như đã gặp nhau ở đâu"

Tác từ: Tiểu Kha

Soạn nhạc: Tiểu Kha

Biểu diễn: Dương Tông Vĩ, Diệp Bội

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.