Sở Vị Ái Tình Đạo Diễn Cùng Ca Sĩ

Chương 31



Thời điểm Y Ân biết Lam Băng không ngăn cản Thủy Nhạc rời đi, liền nổi trận lôi đình trong điện thoại: "Rõ ràng em biết chuyện này đối với Nhạc Nhạc thương tổn bao nhiêu, lại mặc kệ em ấy ra nước ngoài. Em chính là yêu em ấy như thế sao? Lam Băng!"

Lam Băng hạ thấp cửa kính xe, lướt nhanh trên đường cao tốc, gió gào thét mà qua rối loạn tóc nàng, không đáp ngược lại hỏi: "Anh lo lắng cái gì?"

"Em cảm thấy anh đang lo lắng cái gì? Em cảm thấy anh không nên lo lắng cái gì?" Y Ân bị vẻ thờ ơ của nàng chọc giận, cơ hồ là gào thét, sợ hãi khiến anh phẫn nộ chưa từng có. "Lam Băng, người mà em yêu, em ấy không yêu thế giới này! Em không biết sao? Ngày đó ở Y gia em không nghe em ấy nói sao?!"

Anh nhớ rất rõ nhiều năm trước Thủy Nhạc vui đùa, nhớ rất rõ bộ dạng tuyệt vọng của cô khi bừng tỉnh từ ác mộng, nhớ rất rõ ánh mắt trống rỗng của cô khi nói không yêu thế giới này. Anh sợ hãi Thủy Nhạc buông tay hết thảy.

"Y Ân, có lẽ Nhạc Nhạc không yêu thế giới này, nhưng em ấy yêu chúng ta..." Lam Băng nhẹ nhàng nói, thở ra một hơi: "Em ấy tình nguyện chính mình nhận lấy tất cả đau khổ, cũng không nỡ làm chúng ta đau buồn một chút."

Đầu bên kia điện thoại đột nhiên trầm mặc, hồi lâu, Y Ân đột nhiên một tay che mặt, cười khổ ra tiếng. Đạo lý này, thế nhưng đến bây giờ anh mới hiểu được....

Thời điểm Lam Băng trở lại thành phố B, tin tức về thân thế Thủy Nhạc đã truyền đến ồn ào trên mạng. Cho dù trước đó Y Ân đã dùng thân phận Y gia đại thiếu gia gây áp lực với truyền thông, nhưng dư luận đã không thể khống chế. Đối phương đã chuẩn bị đầy đủ, chủ mưu đã lâu, ngày cả tờ báo giấy đăng tin mười mấy năm trước ở nước ngoài cũng bị chụp đưa lên.

Lam Băng ngồi trong một hội sở tư nhân, nhìn chằm chằm cô bé mặt mày tái nhợt, thần thái đạm mạc trong ảnh chụp, đau lòng tột đỉnh.

"Hắc, em muốn nhìn bức ảnh này bao lâu? Chẳng lẽ muốn thay đổi kết cục chuyện xưa sao?"

Lam Băng buông ảnh chụp, nhắm chặt mắt, lần nữa mở ra, trong mắt cuồn cuộn sóng ngầm, thanh âm vang lên lại giống như yên lặng trước giông bão: "Tra được sao?"

"Vô nghĩa, cũng không nhìn xem anh là ai!" Người nào đó không nhìn gương mặt lạnh giá của Lam Băng, thói quen dừng lại vài giây chờ Lam Băng hỏi tiếp, sau đó như bao lần khác tự tìm mất mặt: "... con gái Y Thành Tây, Y Khả Nhi." Nói xong lại tự mình hứng thú bổ sung: "Em tuyệt đối không thể tưởng tượng được vị tiểu thư không đầu óc này mấy năm nay đã ngáng chân Thủy Nhạc nhà em bao nhiêu lần! Chậc chậc, đáng tiếc Thủy Nhạc nhà em cũng không thèm nháy mắt một cái. Cho nên lần này tuyệt đối là Y Khả Nhi tích tụ nhiều năm nghẹn khuất sau đó bùng nổ một lần! Có câu nói như thế này, cho dù đối thủ ngu xuẩn thế nào cũng nên được tôn trọng, bằng không, nhất định ngày nào đó họ sẽ ngu đến mức làm ngươi trở tay không kịp a!"

"Y gia bên kia, phản ứng thế nào?"

"Rống rống ~ rốt cục hỏi đến trọng điểm! Vừa nhận được tin, vị lão gia kia của Y gia liền đến biệt thự của Y Thành Tây, trước mặt vợ chồng Y Thành Tây, tát Y Khả Nhi một cái! Tát rất mạnh nha, phỏng chừng trong vòng một tuần Y Khả Nhi cũng không dám ra cửa~" Người nào đó sung sướng khi người gặp họa, nước miếng tung bay miêu tả giống như bản thân đã có mặt tại hiện trường. Lam Băng nhẹ nhàng đảo mắt qua một cái, mới khiến anh ta từ suy nghĩ đáng khinh trở lại hiện thực. "Nghe nói, lúc ấy mọi người ở đó đều không dám qua đỡ Y Khả Nhi, cô ta khóc đến sắp ngất. Hơn nữa, lão gia còn nói với Y Thành Tây một câu 'Không dạy con, lỗi do cha', cho nên, mọi người đều đang phỏng đoán, địa vị người thừa kế của Y Thành Tây khả năng bị lung lay, dù sao, ngay từ đầu đứa con lão gia thích đã không phải ông ta."

Lam Băng nghe xong, trầm ngâm hồi lâu mới nói: "Cho mượn vài người của anh, ở bên kia nhìn xem em ấy." Phản ứng của Y lão gia khiến nàng có chút ngoài ý muốn, lại có chút ấm áp, bảo bối của nàng, không chỉ có nàng bảo hộ. Nhưng dù như vậy, tính chất cũng không giống.

"Không cần phải vậy chưa, phía Y gia cũng có rất nhiều người đi theo ngầm bảo vệ cô ấy được không?"

"Bọn họ không chuyên nghiệp như người của anh."

"Tất nhiên!" Người nào đó vẻ mặt ngạo kiều: "Nhưng mà, em nghĩ người của anh nhàn rỗi không có gì làm thích trải nghiệm cuộc sống sao?"

"Em nợ anh một lần."

"Anh... lập tức sắp xếp! Tuyệt đối sẽ không để Thủy Nhạc của em rụng một cọng tóc! Bà chủ còn gì dặn dò gì không?"

Lam Băng không thèm nhìn vẻ mặt nịnh nọt của người nào đó, đứng lên lập tức ra cửa. Mở cửa ra, thản nhiên bỏ lại một câu: "Sẽ dặn dò sau, chờ đi." Sau đó cũng không quay đầu lại.

Lúc Lam Băng xuất hiện ở nhà cũ Y gia, Giang bá không chút ngạc nhiên, ngược lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Tiểu thư Nhạc Nhạc có khỏe không?" Ông cẩn thận, lo lắng hỏi thăm.

Lam Băng cầm lấy đôi tay già nua của ông, chân thành trả lời: "Giang bá, em ấy không có việc gì. Em ấy rất kiêng cường, ngài biết mà. Con cần chút thời gian xử lý xong chuyện này, sẽ đến ở bên em ấy, ngài không cần lo lắng."

Giang bá vui mừng thở dài, không nói gì thêm, dẫn nàng đưa vào thư phòng.

Bên trong thư phòng lão gia đang ngồi, Y Ân đứng bên cạnh.

Y Ân thấy Lam Băng đi vào, cũng không khách sáo chào hỏi, chỉ mang vẻ mặt "Em còn đề nghị nào tốt hơn có thể nói nghe một chút" nhìn nàng. Ngược lại là lão gia, khó được thân thiết, nói một câu: "Đến rồi."

"Ông nội." Lam Băng học Thủy Nhạc, trịnh trọng gọi một tiếng. Chuyện giữa nàng và Thủy Nhạc, cho dù giấu được tất cả mọi người, cũng không thể gạt được vị lão nhân trước mắt này, huống chi các nàng cũng không cố tình giấu diếm, khẳng định lão gia đã sớm rõ như lòng bàn tay. Kỳ thật nàng còn thực cảm kích vị lão nhân này, nàng hiện tại có được Thủy Nhạc, đều xuất phát từ một ý nghĩ nào đó của ông, nhiều năm qua còn không ngừng chăm sóc Thủy Nhạc.

Lão gia không nói lời nào nhận lấy xưng hô này, chờ Lam Băng tiếp tục mở miệng.

"Con nghe nói chuyện của Y Khả Nhi..."

"Em đi đâu nghe nói a? Rõ ràng là tìm người điều tra..." Y Ân bĩu môi, không nể mặt vạch trần sự thật, thầm nghĩ, đồng tác còn rất nhanh.

Lam Băng bị anh chọc nở nụ cười, cũng không khách khí, nói thẳng: "Còn có lời đồn về người thừa kế." Thời điểm nói những lời này, nàng nhìn thẳng vào mắt lão gia. Nhưng mà, nàng không thể xem được cái gì, nàng cũng không cần hiểu.

"Nếu Nhạc Nhạc biết, nhất định sẽ tự trách, chắc chắn em ấy không hy vọng nhìn thấy bất cứ người nào ở Y gia bởi vì mình mà sinh ra mâu thuẫn với ông. Hơn nữa, ông cũng hiểu được, cho dù ông làm gì, Y Khả Nhi chỉ càng ghi hận trong lòng." Lão gia không có phản bác, đây rõ ràng là sự thật. Luôn có một loại người như vậy, bất kể chuyện gì xảy ra, bọn họ cũng không đem sai lầm quy tội cho bản thân, không nói lý. Muốn ngăn cản người như thế làm chuyện gì đó, nói với họ "không nên làm", chỉ là lãng phí thời gian.

"Đương nhiên, con cũng không cho rằng chuyện này chỉ nên dừng ở đây, ngược lại, con tất yếu phải làm một số việc để tránh những chuyện thế này lập lại lần nữa. Có một chút thủ đoạn mọi người không thể hoặc không tiện sử dụng, nhưng con có thể."

Lão gia trầm ngâm vài giây: "Con cứ tự nhiên làm đi, ông tin con có chừng mực."

"Cảm ơn ông nội tín nhiệm." Lam Băng gật đầu, "Con hứa, lần này sẽ thủ hạ lưu tình với Y Khả Nhi. Nhưng ông nội, nếu loại chuyện này còn có lần tiếp theo, mặc kệ là Y Khả Nhi, hoặc là bất luận kẻ nào khác ở Y Gia, con cũng sẽ không lưu tình. Cho dù sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi ông, cho dù sẽ khiêu chiến danh vọng của Y gia, cho dù sẽ ảnh hưởng đến tình cảm giữa Y gia và Thẩm gia, con cũng không hối tiếc."

Y Ân ngạc nhiên nhìn Lam Băng. Nàng nhìn thẳng vào mắt lão gia, vẻ mặt kiên quyết, không chút do dự: "Nói như vậy cũng không phải bởi vì ngạo mạn hay không biết lượng sức mình. Chỉ là muốn ông hiểu được, với con mà nói Thủy Nhạc, so cái gì đều quan trọng."

Y Khả Nhi chậm rãi mở to mắt, ánh đèn có chút chói, nháy mắt vài cái mới chậm rãi thích nghi ánh sáng trong phòng, giây tiếp theo liền thét ra tiếng.

"A..."

Đây không phải phòng của cô ta: "Cứu mạng a! Ba! Mẹ! Cứu mạng a..." Không, không thể gọi là phòng, đây chỉ là một khu nhà hoang... dụng cụ không biết tên... không gian, không ai khác, ngoại trừ cô ta. Y Khả Nhi bắt đầu run rẩy: "Ô ô... người đâu... người đâu! Cứu mạng ô ô ô..."

Y Khả Nhi nhớ rõ trước khi mình hôn mê đã xảy ra chuyện gì. Cô ta đang ở trong phòng nhà mình, che lại đôi má bị đánh sưng, hận không thể đem Thủy Nhạc xé nát! Sau đó trong phòng đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, cô ta không kịp la lên, đã bị bắt cóc ngay tại nhà mình...

"Ô ô... thả tôi ra ngoài! Cứu mạng a, thả tôi ra ngoài..." Y Khả Nhi sợ hãi chưa từng có, không dám nhìn đến những đồ vật đặt chỉnh tề xung quanh, lại nhịn không được liếc ngang, ngẫu nhiên vừa nhìn làm cô ta sợ hãi cực điểm. Cô ta không bị trói tay trói chân, lại đem mình cuộn lại một góc, nước mắt không ngừng rơi, thậm chí không còn cảm giác đau đớn từ hai má.

"Làm sao đây? Anh không thể có chút cảm giác thương hương tiếc ngọc nào với bộ dáng điềm đạm đáng yêu này nha ~ tại sao đây? Anh sẽ không... thích đàn ông đi?!" Người nào đó nhìn Y Khả Nhi lui vào một góc từ màn hình camera giám sát, khoa trương che miệng, đột nhiên hoảng sợ vạn phần.

Lam Băng như là không nghe thấy anh ta nói chuyện, đạm mạc nhìn người trong màn hình: "Đến lúc nên xuất hiện rồi." Giọng nói lãnh khốc vô tình.

Người nào đó như thế nào cũng không nghĩ tới chuyện Lam Băng "căn dặn" hóa ra lại là bắt cóc vị tiểu thư này của Y gia, hơn nữa muốn anh phải dạy cô ta một bài học giáo dục nhân sinh trong nhà giam một cách chuyên nghiệp triệt để khắc sâu, còn hứa hẹn không cần chịu bất kỳ trách nhiệm nào!

Tuy là yêu cầu có chút cao - không được tiến hành bất kỳ hành động có tính chất tổn thương nghiêm trọng đến thân thể, nhưng phải dọa đến điểm mấu chốt của cô ta, làm cô ta nhớ cả đời - nhưng mà, anh tất nhiên phụng bồi! Cơ hội này, ngàn năm có một a!

Lam Băng vẫn không nhúc nhích đứng yên thờ ơ vài phút, sau đó đi vào khiến Y Khả Nhi nhìn rõ mặt mình, liền mất hứng thú rời đi. Nàng tin tưởng hiệu suất làm việc của người nào đó. Còn giới giải trí bên kia, Y Ân cũng sẽ xử lý tốt. Về phần những lời đồn đáng sợ kia, nàng sẽ cùng em ấy cùng nhau gánh vác.

"Vé máy bay của tôi đã đặt rồi sao?"

"Đặt rồi, Lam tiểu thư, hiện tại có thể đi, thời gian vừa vặn."

"Cảm ơn, làm phiền đưa tôi đến sân bay."

"Ngài khách khí, bên này thỉnh!"

Lam Băng cùng thuộc hạ của người nào đó đi đến một chiếc xe màu đen không quá bắt mắt, chuẩn bị đến sân bay bay đến A quốc, lúc này Diệp Hiểu Đồng bất ngờ gọi đến.

"Chị đang ở đâu?!" Nói đây là một câu nghi vấn, không bằng nói là một tiếng thét kinh hãi.

Lam Băng đi đến chỗ ngồi phía sau mở cửa xe ra, xoay người chuẩn bị ngồi vào ghế, Diệp Hiểu Đồng không đợi nàng trả lời, liền nói: "Nhạc Nhạc đến rồi!"

Lam Băng dừng lại, mất 3 giây để hiểu hết ý nghĩa câu nói của Diệp Hiểu Đồng, sau đó khóe miệng không dấu vết giương lên, bình tĩnh nói: "Chị hiện tại trở về."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.